Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới

Chương 80: 80: Hẳn Là Nhớ Phu Lang Ấy Mà




Dư Chu ngẩng phắt đầu lên, bỏ qua cái tên cao nhất ở dãy bên phải nhìn tiếp xuống phía dưới, sau đó hắn liếc mắt một cái liền có thể thấy được tên của mình.

Bên trên họ tên của hắn là xếp hạng thứ tám, cùng với kí hiệu được khoanh vùng vào phạm vi của hàng giáp đẳng.

Sau khi thi huyện xong hắn đoán được bản thân có thể xếp trong mười hạng đầu cũng là bởi vì số người đọc sách tham gia thi khảo hàng năm cũng chỉ có nhiêu đấy, nhiều năm qua đi mọi người đều hiểu biết và quen thuộc với nhau, trình độ học thức của mỗi người ra sao cũng đều rõ ràng cả, thế nên khi cùng tới tham gia một cuộc thi thì dĩ nhiên có thể đại khái đoán được thành tích của mình thuộc vào khoảng nào rồi.

Lần thi phủ này lại khác hoàn toàn, ngoại trừ những thí sinh bên trong huyện bọn họ ra thì những thư sinh dự thi đến từ huyện thành khác Dư Chu đều không hề quen biết, càng không cần phải nói tới việc hiểu rõ trình độ học thức của người ta.

Cho nên trong lần bị khiêu khích trước đó thực ra hắn cũng chỉ ôm suy nghĩ làm đặc sắc thêm cho sư việc khi đó nên mới nói mấy lời như thành tích thi phủ là minh chứng tốt nhất cho học vấn của hắn mà thôi.

Bởi vì trước đó Văn tiên sinh và Đào Khương cũng từng nói, với trình độ hiện tại của hắn để lọt vào trong danh sách năm mươi người được tuyển chọn trong kì thi phủ thì không phải vấn đề khó khăn gì.

Hắn tuyệt không nghĩ tới danh sách thứ hạng được công bố cuối cùng bản thân lại có thể lọt vào hàng giáp đẳng, mà còn là xếp hạng thứ tám.

Thi huyện hắn xếp thứ bảy, thi phủ xếp hạng thứ tám, nghe qua thì chính là tụt lùi một hạng, thế nhưng bởi vì người tham gia thi phủ đều là những thư sinh đã thông qua được kì thi huyện của khắp các huyện thành, chất lượng thí sinh được nâng cao lên một bậc cho nên dù có nói là thành tích của hắn đã tiến bộ một cách vượt bậc cũng không hề quá đáng.

Dư Chu nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cái tên quen thuộc bên trên bảng công bố thật lâu rồi mới chuyển rời ánh mắt tìm dần xuống phía dưới, sau đó hắn thấy được tên họ của Dư Ôn Lương nằm tại vị trí thứ mười sáu.

Sau khi xác nhận không có sai sót gì hắn mới xoay đầu qua nói với Hạ Vân Kỳ đang đứng ở bên cạnh,
"Thành tích của Ôn Lương cũng rất khá.

"
Hạ Vân Kỳ nhìn thấy thứ hạng của Dư Ôn Lương trước cả hắn nên tất nhiên biết rõ thành tích của cậu nhóc như thế nào, nghe hắn nói vậy liền mỉm cười gật đầu nói,
"Hình như cậu ấy vẫn chưa chen vào bên trong được, chúng ta mau đi ra đó nói lại với cậu ấy thôi.

"
Vốn dĩ hai người họ còn cho rằng để chen lách được ra ngoài sẽ mất không ít thời gian và công sức, kết quả hai người vừa mới hơi chuyển động cơ thể thì nhóm người vây quanh vậy mà lại một lần nữa tách qua hai bên nhường ra một con đường nhỏ để họ đi ra ngoài, thậm chí còn có một vài người xếp hàng ở phía trước giống với hai người bọn họ, sau khi xem xong thứ hạng của bản thân và đồng thời có vẻ khá là vừa ý với thứ hạng lần này rồi nên nảy ra tâm tư vây xem trò hay ồn ào cất cao giọng nói:
"Cái người nói Dư huynh đạt được thứ hạng trước mười trong kì thi huyện là do may mắn đâu rồi? Mau mau qua đây mà xem thành tích thi phủ của người ta này.

"
Bị người này kêu gào như vậy làm phản ứng đầu tiên của Dư Chu và Hạ Văn Kỳ sau khi rời khỏi nhóm người chính là đưa mắt tim kiếm hai người kia.

Hai người quét mắt tìm khắp nơi trong dòng người đông đúc cũng không tìm thấy được bóng dáng của hai người đó đâu.

Cuối cùng là Đào Khương chen vào không nổi liền bỏ cuộc lách ra ngoài chạy tới nói:
"Vừa nghe thấy người bên trong nói biểu ca lấy được hạng nhất giáp đẳng thì hai người đó liền rời đi luôn rồi.

"
Dư Chu:???

Hắn còn nghĩ có thể làm bẽ mặt hai kẻ kia trước mặt thật nhiều người ở đây nữa chứ, không ngờ rằng hai tên này lại chưa gì đã sợ hãi tới như vậy rồi, vừa mới nghe thấy Hạ Vân Kỳ lấy được hạng nhất liền xoay người bỏ chạy.

Hạ Vân Kỳ hẳn là cũng có suy nghĩ giống với hắn, vẻ mặt mang theo chút tiếc nuối.

Dư Chu vẫn chưa cam lòng bỏ qua, nhỏ giọng dò hỏi Đào Khương,
"Ngươi vậy mà không cản bọn chúng lại, chuyện này không phù hợp với tính cách thường ngày của ngươi nha.

"
"Ta cũng muốn ngăn cản lắm chứ," Đào Khương giơ tay nhún vai nói tiếp, "Nhưng mà người ở đây đông quá, không cách nào chen qua đó được, vả lại ai mà nghĩ tới một tên mập như thế lại có thể linh hoạt nhanh nhẹn vào lúc đó cơ chứ.

"
"Thôi vậy.

" Hạ Vân Kỳ nói, "Dù sao thì sớm muộn gì hai người đó cũng sẽ biết thôi.

"
Dư Chu nhún nhún vai tỏ vẻ không quá hứng thú với những sự việc xảy ra sau đó, thành tích hiện tại của hắn đã đủ để vả mặt hai tên kia rồi, thế nhưng nếu như hiện tại không vả được thì sau này hắn cũng không muốn đụng chạm với hai gã kia, tránh cho bản thân cảm thấy bực mình.

Vậy nên hắn nhanh chóng đổi chủ đề nói chuyện, xoay qua chỗ Dư Ôn Lương nói:
"Chúng ta cũng đã thấy được thành tích của ngươi rồi.

"
"Xếp hạng thứ bao nhiêu ạ?" Dư Ôn Lương lập tức trợn tròn mắt lo lắng nhìn về phía Dư Chu và Hạ Vân Kỳ, chỉ là không đợi hai người nói ra thì cậu nhóc đã vội vàng ngắt lời nói:
"Tạm thời đừng nói thứ hạng ra vội, để ta đoán thử xem nào.

"
"Được thôi, ngươi đoán đi.

" Dư Chu nói.

Dư Ôn Lương hít sâu một hơi rồi mới dò hỏi: "Có tiến vào được trước ba mươi hạng đầu không?"
Dư Chu gật đầu.

Dư Ôn Lương lại thở phào một hơi, nở nụ cười nhẹ nhõm nói, "Nằm trong ba mươi thứ hạng đầu tiên là đã đủ rồi.

"
Dư Chu bật cười nói ra thứ hạng của cậu ta, "Hạng thứ mười sáu.

"

Dư Ôn Lương vừa nghe xong thì vẻ mặt giống như bị đông cứng tại chỗ, đứng sững người ra trong nháy mắt, qua một lúc lâu sau mới kéo lấy tay áo của Dư Chu hỏi,
"Tiểu Chu ca ca huynh không có lừa ta đấy chứ?"
"Không tin ngươi đi hỏi Vân Kỳ ca của ngươi," Dư Chu bất lực nói, "Hoặc là chen vào bên trong tự mình nhìn cũng được.

"
"Ta! ta tin huynh.

" Dư Ôn Lương lắp ba lắp bắp nói xong liền không nhịn được vui mừng nhảy cẫng tại chỗ vài cái, sau khi không nhảy nữa liền dùng ánh mắt trông mong chờ đợi nhìn về phía bảng thứ hạng trước cửa trường thi.

Mấy người Dư Chu cũng không rời đi luôn mà đứng tại chỗ chờ cậu ta, đợi người đã giảm bớt đi nhiều mới đẩy nhẹ Dư Ôn Lương để cậu ta tự mình đi lên nhìn bảng xếp hạng một cái.

Sau khi tự mình nhìn đi nhìn lại thứ hạng trên bảng nhiều lần Dư Ôn Lương liền không khống chế được tâm trạng kích động trong lòng mình nữa, lúc đi trở về trên xe ngựa khó có một lần buông bỏ hình tượng giả trang thành thục ổn trọng thường ngày, ríu ra ríu rít nói:
"Vốn đệ chỉ cho rằng có thể tiến vào tốp ba mươi thì đã lợi hại lắm rồi, thật không ngờ còn có thể tiến vào hạng sáu Ất đẳng.

"
Nói xong liền hì hì hì hì tủm tỉm cười vui vẻ.

Kì thi phủ chỉ chọn lựa lấy năm mươi thí sinh, mười thứ hạng đầu tiên là giáp đẳng, bốn mươi thứ hạng tiếp theo được xếp vào ất đẳng, mọi người có thể gộp vào để gọi hoặc cũng có thể chia ra để gọi.

Cho nên hạng thứ mười sáu cũng có thể gọi là hạng sáu ất đẳng.

Dư Chu mỉm cười nói: "Điều này chứng tỏ những cố gắng nỗ lực trước đó của chúng ta đều có tác dụng.

"
Đào Khương dùng ngón tay gõ nhẹ lên chiếc bàn nhỏ, sau đó còn ho khan vài tiếng thu hút ánh mắt của mọi người trên xe về phía mình rồi mới nói:
"Thành tích lần này của ba người đều rất tốt cho nên! "
Nói đến đây cậu ta len lén liếc nhìn vẻ mặt của Hạ Vân Kỳ một cái, mới chầm chậm nói:
"Tối hôm nay chúng ta cũng nên tổ chức ăn mừng một phen chứ nhỉ?"
Hạ Vân Kỳ nhìn bộ dáng này liền biết trong lòng cậu ta khẳng đinh đang nghĩ tới chủ ý xấu xa nào đó, lại thấy mọi người hiếm khi mới có một lần vui vẻ như thế này nên cũng mở lời hỏi:
"Ngươi muốn ăn mừng như thế nào?"
"Ta nghe nói hoa khôi mới đến của Phiêu Hương viện phía tây thành không chỉ lớn lên xinh đẹp yêu kiều mà còn có kĩ thuật đàn hát cao siêu, không bằng buổi tối hôm nay chúng ta cũng đi xem thử đi?"
Lúc nói những lời này cái miệng của Đào Khương cũng không dám mở lớn, âm thanh phát ra càng thêm mơ hồ không rõ, xem dáng vẻ đúng là thực không có chút dũng khí nào hết.

Ba người Dư Chu phải suy nghĩ mất một lúc lâu mới hiểu được cậu ta đang nói cái gì.

Tiếp đó Hạ Vân Kỳ lập tức nghiêm sắc mặt, cả khuôn mặt trở lên đen thui trong nháy mắt, dùng giọng nói lạnh như băng răn dạy Đào Khương:
"Cô phụ cô mẫu cho ngươi tới phủ thành là để chuyên tâm đọc sách chứ không phải để tới mấy nơi như tần hoa sở quán ngắm nhìn hoa khôi, nếu như ngươi dám tiêm nhiễm mấy thói hư tật xấu này thì vẫn nên sớm ngày về nhà cho rồi.


"
"Ta nào có, ta không có mà!" Đào Khương vội vội vàng vàng nói, "Ta chưa từng tới mấy chỗ đó!"
Hạ Vân Kỳ nghi ngờ nói: "Vậy tại sao ngươi lại đưa ra đề nghi đi tới nơi đó? Lại còn biết rõ người ta có hoa khôi mới tới nữa.

"
"Chính vì chưa đi bao giờ nên mới cảm thấy hiếu kì ấy mà," Đào Khương ấm ức nói, "Còn về hoa khôi mới tới kia thì gần như tất cả mọi người bên trong thư viện ta đang học đều biết tới chuyện này cả.

"
Hạ Vân Kỳ nhìn chằm chằm Đào Khương nửa ngày thấy dáng vẻ cậu ta không giống đang nói dối thì mới hòa hoãn một chút, dăn dạy nói:
"Bất kể người khác bên trong thư viện của người như thế nào, chỉ cần là người xuất thân từ gia đình chúng ta thì đều tuyệt đối không được đi tới mấy chỗ như tần hoa sở quán đó, nếu như ngươi có gan dám đi tới những chỗ như thế liền chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị phụ thân ta biết được đi.

"
Đào Khương nghe vậy cả người run rẩy một cái, bẹp miệng nói lời đáp ứng:
"Về sau ngay cả nhắc tới ta cũng sẽ không nói tới nữa.

"
Hiển nhiên chuyện để cho phụ thân của Hạ Vân Kỳ biết được là sự uy hiếp không hề nhỏ đối với cậu ta.

Mặc dù không được tới Phiêu Hương viện ngắm hoa khôi nghe đàn khúc như ý nguyện của Đào Khương, thế nhưng buổi tối ngày hôm đó mấy người Dư Chu vẫn tự ăn mừng một phen với nhau.

Ngoại trừ có món ăn đặc sắc và rượu ngon ra thì đám người Dư Chu cũng được nghe tiếng đàn du dương nữa, chỉ có điều không phải là tiếng đàn do hoa khôi nào đó đàn, thậm chí ngay cả một nữ tử cũng không phải.

Mà là Hạ Vân Kỳ vì muốn trừng phạt Đào Khương nên để cậu ta tự mình ngồi đàn cho mọi người nghe.

Dư Chu cùng Hạ Vân Kỳ còn có Văn tiên sinh ngồi uống rượu, Dư Ôn Lương và Tiểu Trúc ngồi ở bên cạnh ăn những món ăn ngon lành phong phú, Đào Khương một mình ngồi một góc đánh đàn.

Nhìn bộ dáng đáng thương tủi hờn kia Dư Chu liền cầm lòng không đậu đem món chân giò không mấy ai đụng tới trên bàn bưng qua đó.

Sau đó Đào Khương tức giận bỏ đàn xuống ôm lấy đ ĩa chân giò hùng hổ đi trở về bên bàn cơm, tự rót cho mình một chén rượu liền ngồi xuống bắt đầu vừa gặm chân giò vừa uống rượu.

Lúc buổi yến tiếc đã tan thì mấy người ngồi uống rượu đều đã bắt đầu có chút quay cuồng, Dư Chu đang định trở về phòng của mình thì Hạ Vân Kỳ do dự một hồi liền gọi giật hắn lại nói:
"Vẫn còn một chuyện ta muốn nói với Dư huynh.

"
"Chuyện gì?" Dư Chu khó hiểu hỏi, không biết có chuyện gì mà cậu ta không thể nói ra lúc mấy người ngồi nói chuyện phiếm vừa nãy, còn phải đợi tới lúc này mới chịu nói ra, mọi người đều chưa rời đi nên chuyện cậu ta định nói không giống như muốn tránh né mọi người nói riêng.

"Theo thông lệ thì tối ngày mai tri phủ đại nhân sẽ tổ chức yến tiệc mời những thí sinh trúng tuyển trong đợt thi phủ lần này như chúng ta tới dự.

Đến lúc đó thì ngoài tri phủ đại nhân ra còn có những quan viên giám sát và chấm bài thi trong lần này cũng sẽ tham gia cùng, phần lớn những người đó đều sẽ lựa chọn vài người thu về dưới trướng," nói tới đây Hạ Vân Kỳ hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp, "Nếu Dư huynh có hứng thú thì buổi tối ngày mai chúng ta liền tách nhau ra để đi tới đó.

"
Dư Chu ngẫm nghĩ một chút những ý tứ bên trong lời nói của cậu ta, rồi mới hỏi:
"Nếu như ta cùng đi tới đó với ngươi thì sẽ như thế nào?"
"Nhà ta cũng có chút danh tiếng ở trong phủ thành," Hạ Vân Kỳ bất đắc dĩ nói, "Nếu ngươi đi cùng với ta thì bất kể là tri phủ đại nhân hay các quan viên trong đó đều sẽ cho rằng ngươi là môn sinh đệ tử của Hạ gia chúng ta, như vậy sẽ không có thêm người nào có ý muốn nhận ngươi về làm môn sinh của mình nữa.


"
"Vân Kỳ suy nghĩ nhiều rồi," Dư Chu lắc đầu nói, "Ngươi quen biết với ta trong thời gian dài như vậy lẽ nào còn không hiểu rõ hay sao, ta tham gia thi khoa cử thật sự chỉ vì lấy được công danh mà thôi, chứ không hề có suy nghĩ muốn làm quan lại gì cả.

"
Hạ Vân Kỳ mỉm cười không nói tiếp, mấy chuyện như thế này bình thường hiểu rõ là một chuyện, khi chuyện đã tới cửa thì với tư cách là một người bạn cậu ta cảm thấy bản thân mình có trách nhiệm xác nhận rõ ý nghĩ của đối phương thêm một lần nữa mới tốt.

Dư Chu hiểu được ý nghĩ của cậu ta thông qua dáng vẻ đó liền nói tiếp, "Cho nên có thể nói mấy vị quan viên kia không nhận ta làm môn sinh dưới trướng thì với ta mà nói chính là có thể bớt đi được rất nhiều chuyện phiền phức.

"
Hạ Vân Kỳ nói: "Vậy ngày mai chúng ta cùng nhau qua đó đi.

"
Dư Chu gật gật đầu đồng ý, trước lúc Hạ Vân Kỳ xoay người tiến vào trong phòng lại cảm kích nói:
"Bất giác ta lại chiếm được một cái lợi lớn của nhà ngươi rồi.

"
Hạ Vân Kỳ bật cười, "Giữa mấy người chúng ta thì nào cần nói tới mấy lời như chiếm lợi hay không chiếm lợi này chứ.

"
Đến yến tiệc buổi tối ngày hôm sau ba người quả nhiên là cùng đi với nhau, Dư Ôn Lương có thân phận cháu trai của Văn tiên sinh trên người nên ông nội đã giới thiệu người quen cho cậu làm quen từ sớm rồi, không cần phải đợi đến lúc này mới đi tìm hiểu làm quen nữa.

Dư Chu cùng xuất hiện với Hạ Vân Kỳ trong buổi tiệc nên dù trước đó cũng có vài người gật đầu bằng lòng về hắn thì sau khi thấy hắn vẫn luôn đi theo cùng một chỗ với Hạ Vân Kỳ cũng liền buông bỏ tâm tư đó.

Yến hội do tri phủ đại nhân tổ chức yên bình qua đi.

Sau khi Dư Chu trở lại nơi trọ thì ngay ngày hôm sau hắn liền bắt đầu thu dọn đồ đạc hành lý dự tính nhanh chóng quay trở về nhà, mà bên phía Hạ Vân Kỳ cũng không khác là mấy.

Đào Khương khó khăn lắm mới đợi được hai người họ tới phủ thành một chuyến, khoảng thời gian này mọi người càng tiếp xúc càng cảm thấy vui vẻ hợp ý, thấy hai người thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà liền tha thiết mong chờ nói:
"Không thể ở lại thêm vài ngày nữa được sao?"
Dư Chu quyết đoán từ chối đề nghị của cậu ta, "Ta đã xa nhà khoảng thời gian dài như vậy rồi, Thần Thần nhà ta còn quá nhỏ một mình phu lang ở nhà chăm sóc ta thực không yên tâm.

"
Đào Khương trề môi nhìn về phía Hạ Vân Kỳ.

Hạ Vân Kỳ đang định nói lại bị câu ta ngắt lời, chê bai cằn nhằn nói:
"Thôi đi, biểu ca không cần phải nói nữa, còn chẳng phải mới thành thân chưa tới một tháng hay sao? Nói trắng ra thì các người chính là nhớ thương phu lang nhà mình chứ gì.

"
Nói xong cậu ta lại nhìn về phía của Dư Ôn Lương, "Ôn Lương tuổi tác vẫn còn nhỏ chắc sẽ không giống với mấy người họ đấy chứ?"
Dư Ôn Lương nhỏ giọng nói: "Ta muốn về nhà sớm một chút thông báo tin tức ta đã trở thành đồng sinh cho phụ mẫu nhà mình.

"
Người dịch: Hana_Nguyen.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.