Sau khi nhìn thấy Giang Sương Hàn, Sài Thanh Y vô cùng thân thiết chào hỏi nàng: "Ngày hôm qua ở trước mặt tướng quân, không tiện thân cận tỷ tỷ, hôm nay biết tỷ tỷ nhàn rỗi, cho nên muội muội mới cố ý bái phỏng."
Sắc mặt Giang Sương Hàn không chút thay đổi: "Chỉ sợ cô nương đã đến nhầm chỗ, ta cũng giống ngươi đều là người mới đến phủ đệ này, không có gì cần bái phỏng."
Sài Thanh Y là Hoàng Thượng ban cho Tiết Tẫn, cho dù không giao hảo với bất kỳ ai trong phủ này thì cũng không ai dám làm gì nàng ta, nàng ta cũng không cần phải đến tận đây lôi kéo, tạo quan hệ với mình. Ngay từ đầu, khi đến Tiết phủ, dự định của Giang Sương Hàn là yên ổn sống qua ngày, về phần trong phủ này có bao nhiêu cơ thiếp, chuyện này chẳng liên quan đến nàng, nàng cũng không quan tâm.
Chỉ cần có thể được thấy khuôn mặt của người kia, thấy hắn khỏe mạnh, là Giang Sương Hàn đã an tâm rồi.
Sài Thanh Y nhìn thấy thái độ lãnh đạm của Giang Sương Hàn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, khi nàng ta nói chuyện không còn thân thiết như vừa rồi, nhưng ngữ khí vẫn vô cùng ôn hòa: "Tỷ tỷ có điều không biết, hôm qua quản gia sắp xếp chỗ ở cho muội, cũng là ở Tây viện, muội nghe nói Tây viện này chỉ có hai chúng ta, nên mới đến thăm tỷ tỷ. Không ngờ trong viện tỷ tỷ còn trồng hải đường, cũng không biết, sau khi hết sương giáng, hải đường còn có thể nở hoa được không nữa?"
Mí mắt Giang Sương Hàn nhảy lên một cái, lại nhìn về phía người tới, nữ tử vẫn mỉm cười tủm tỉm nhìn nàng, vô tội mà dịu dàng.
"Tỷ tỷ không tính mời muội muội vào ngồi một chút sao? Nghe nói tỷ tỷ còn bệnh, nếu nhiễm phải gió lạnh thì không tốt đâu."
Giang Sương Hàn không tiếp lời, mà quay đầu vào luôn phòng, dĩ nhiên hành động này đã biểu thị quá rõ thái độ của nàng.
Sài Thanh Y không nhanh không chậm theo sau Giang Sương Hàn, vào rồi còn tự giác đóng cửa lại.
Sau khi vào bên trong, Giang Sương Hàn mới ngừng lại, xoay người nhìn Sài Thanh Y đang đứng ở sau lưng, lông mày nàng nhăn lại, biểu cảm trên mặt nàng không còn thoải mái như vừa rồi, lạnh giọng chất vấn: "Ngươi cứ thế nghênh ngang đến chỗ ta sao?"
"Tỷ tỷ yên tâm, trước khi muội muội đến, muội đều đã qua các viện khác thỉnh an, đến chỗ của tỷ, là hợp quy củ." Ngữ khí Sài Thanh Y dịu dàng nhưng ánh mắt lại không chút khách khí đánh giá Giang Sương Hàn.
"Vậy ngươi tự tiện đến đây, là… " Giang Sương Hàn chỉ nghĩ lướt liền hiểu được đại khái sự việc, môi nàng giật giật, trên mặt nhìn không ra bao nhiêu cảm xúc, "Chủ tử không tín nhiệm ta."
"Tỷ tỷ đừng nói như vậy, ngay từ đầu chủ tử cũng không biết ý nguyện của tỷ là ở lại nơi này, huống hồ, mỗi lần Đại tướng quân thắng trận trở về, hậu viện Tiết phủ tự nhiên sẽ có thêm người mới, thêm một ta, cũng không có gì lạ." Sài Thanh Y cười yếu ớt, ánh mắt dừng trên thư án, "Chỉ có điều, tỷ tỷ thật sự nhàn nhạ tao nhã, mặc dù ở phủ tướng quân, cũng không quên sở thích trước đây của mình."
Giang Sương Hàn thản nhiên đối mặt với Sài Thanh Y, nàng không khỏi nghe ra ý tứ thăm dò trong lời nói của nàng ta, kỳ thật bây giờ nàng ta có nói gì cũng đều không thể uy hiếp được Giang Sương Hàn, chẳng qua những bức tranh này có gửi gắm những tình cảm trước kia của nàng ở trong đó, Giang Sương Hàn đối với ánh mắt nhìn chằm chằm vào đồ vật mình của Sài Thanh Y có chút không kiên nhẫn.
"Không sai." Nàng thản nhiên đáp lời.
Sài Thanh Y nghe ra sự lãnh đạm trong giọng nói của Giang Sương Hàn, tự giác lui về sau một bước: "Tỷ tỷ yên tâm, ta đến đây để giúp tỷ."
Giang Sương Hàn không tin bao nhiêu vào lời nói của nàng ta, nàng vẫn như trước, lạnh nhạt nhìn nữ tử đối diện.
Sài Thanh Y biết bản thân không thể ở đây lâu, cũng biết Giang Sương Hàn không tin mình, nàng cũng không giận, vô cùng quy củ mà chào tạm biệt Giang Sương Hàn, trước khi ra cửa còn không quên nói một câu: "Trước khi tới ta rất tò mò dung mạo của tỷ tỷ, rốt cuộc là nhan sắc khuynh quốc khuynh thành cỡ nào mới có thể khiến chủ tử coi trọng như vậy, hôm nay rốt cuộc cũng được trông thấy, quả thật danh bất hư truyền. Mỹ nhân Yến Đô nhiều, nhưng tỷ tỷ lại thắng họ ở điểm khác, ban đầu muội muội từng có điều không phục, nhưng hiện tại muội muội hoàn toàn tâm phục khẩu phục."
Từ nhỏ, Giang Sương Hàn đã biết rõ mình xinh đẹp, khi nàng còn làm việc ở gánh hát, cũng đã là cái gai trong mắt của rất nhiều người, sau lại được người nọ nhìn trúng, liền ở Lê viên học quy củ, theo tuổi tác dần lớn lên, nghe được càng nhiều lời khen, tự nhiên cũng được nam nhân theo đuổi không phải ít.
Nàng biết lời này của Sài Thanh Y không phải chỉ đơn giản là một lời tán thưởng dung mạo của nàng, Giang Sương Hàn nghe ra trong lời nói của nàng ta còn có thâm ý khác. Nhưng thần kinh buông lỏng trong một thời gian dài làm nàng lười để nghiên cứu sâu ý nghĩa trong lời nói này.
Nhưng mà Sài Thanh Y đến đã nhắc nhỡ Giang Sương Hàn một việc khác, trước khi đến đây, người nọ có một yêu cầu đối với nàng.
Giang Sương Hàn cúi đầu nhìn nhìn lòng bàn tay của mình, nhớ đến những chuyện xảy ra trước thời điểm nàng mười bốn tuổi.
Từ nhỏ nàng đã đi theo gánh hát học hát hí khúc, khi đó sư phụ rất nghiêm khắc, chỉ cần hát sai một câu sẽ bị sư phụ cầm một nhánh trúc dài bảy tấc đã chuẩn bị sẵn, đánh vào lòng bàn tay bọn họ, có đôi khi hát sai nhiều, khiến sư phụ tức giận đến mức phát hỏa, không đợi bọn họ chìa tay ra thì sư phụ đã trực tiếp quất thẳng lên người họ, chuyện này xảy ra vô cùng thường xuyên, để nhận được một ánh mắt hài lòng từ sư phụ là cả quá trình luyện tập vô cùng gian khổ, nhiều khi còn đánh đổi bằng cả máu lẫn nước mắt, đối với những đứa trẻ lớn lên trong gánh hát như nàng thì đây là con đường duy phải đi, không có sự lựa chọn nào khác.
Giang Sương Hàn nhờ vào nhan sắc, giọng hát hay, hơn nữa còn có thêm mệnh lệnh từ người nọ nên sư phụ cực kỳ xem trọng nàng, dạy dỗ nàng nghiêm khắc hơn người khác rất nhiều, chính vì thế, từ những ngày mới bắt đầu học hát, số lần bị đánh bị mắng của nàng cũng nhiều hơn những người còn lại.
Thời điểm vừa mới học, Giang Sương Hàn không hề lên tiếng, sư phụ ở phía trước dạy, nàng luôn im lặng, mặc cho sư phụ có rống thế nào cũng không nói không rằng, cho dù điều kiện của nàng có tốt đến đâu thì trong mắt sư phụ, nàng đang im lặng mà khiêu khích sự kiên nhẫn của ông ấy. Khi đó, lòng bàn tay nàng thường xuyên bị đánh đến mức sưng phù, chưa kịp có bất kỳ phản ứng gì thì đã bị đánh.
Lúc đầu, mấy người trong gánh hát còn rất tò mò về nàng, sau lại thấy biểu hiện của Giang Sương Hàn thì chỉ đối xử với nàng như bao cỏ.
Khi đó trong gánh hát có một vườn trúc nhỏ, bên trong trồng rất nhiều trúc, đa số những nhánh trúc bên trong đều dùng để dạy bọn họ hát khúc, mà một mình Giang Sương Hàn đã làm gãy tận mấy nhánh trúc. Sư phụ đánh cũng đánh, mắng cũng mắng rồi, nhưng Giang Sương Hàn vẫn không hiểu chuyện, sư phụ cũng hết cách với nàng, chỉ đành buông tha cho Giang Sương Hàn, thật cẩn thận bẩm báo với người nọ.
Giang Sương Hàn biết bản thân có thể sống đến bây giờ đều là ân huệ của người nọ, lúc ấy nàng chỉ nghe hắn, là tỳ nữ của một mình hắn. Miễn là hắn đưa ra yêu cầu, nàng nhất định sẽ làm. Một lần kia là lần đầu tiên nàng thấy người nọ, hắn chẳng hề nhắc tới, chỉ hỏi một câu về vết thương trên tay, nàng liền hiểu được, đây là yêu cầu của người nọ.
Người nọ trong trẻo lại lạnh lùng, giữa hai hàng lông mày là khí tức u ám, khi đó Giang Sương Hàn còn nhỏ tuổi không hiểu cái gì là nhìn sắc mặt nói chuyện, chỉ cảm thấy trông hắn vô cùng uy nghiêm, xa cách, khiến người khác không dám lại gần. Hắn mặc cẩm y, lưng mang đai ngọc, cho dù nàng không đến gần cũng ngửi được hương thơm trên người hắn.
Đôi tay nàng sưng phù, trên áo bông bằng vải thô còn vương lại vết máu do lần trước bị đánh. Nàng nhớ rõ lúc mới mặc, trên quần áo còn ngửi thấy mùi máu nhưng sau đó lại không ngửi thấy nữa, không biết là theo thời gian mùi máu nhạt dần rồi biến mất hay là nàng đã sớm ngửi quen nên không cảm thấy gì.
Trong tiềm thức nàng nghĩ, ngay lúc này, nàng không nên tới gần hắn. Sau này Giang Sương Hàn mới nhận ra, cảm giác lúc đó của nàng được gọi là quẫn bách.
Người trong gánh hát không biết tại sao chỉ trong một đêm mà Giang Sương Hàn đã nghĩ thông suốt, họ chỉ biết rằng sau ngày hôm đó, Giang Sương Hàn không bao giờ bị đánh nữa, sư phụ luôn luôn nghiêm khắc của bọn họ vẫn có thể mỉm cười hài lòng nhìn cô.
Lúc bắt đầu học hát, giọng của Giang Sương Hàn cũng không phải là rất tốt, chỉ là âm thanh tự nhiên dễ nghe hơn người bình thường. Dù bọn họ có cố gắng luyện tập chăm chỉ đến đâu thì cũng không thể bắt kịp Giang Sương Hàn, vào lúc này họ mới nhận ra, nàng đã được định sẵn để trở thành đào hát.
Giang Sương Hàn cũng nghĩ như vậy, nguyện vọng duy nhất của nàng lúc đó là trở thành một đào hát, để có thể không chật vật khi đứng trước mặt hắn.
Đương nhiên, nàng không đợi được ngày đó, về sau nàng cũng không cần ngày đó nữa.
Ngày lên sân khấu, Giang Sương Hàn mang theo tâm tình sung sướng diện cổ phục, nàng còn chưa kịp lên biểu diễn đã bị một nam tử xa lạ quấn lấy. Nam nhân đó là người có dây dưa không rõ với một đào hát trong gánh hát, vừa đúng lúc hắn uống rượu say liền nương theo cái cớ say rượu mà quấn lấy, không để Giang Sương Hàn rời đi.
Người trong gánh hát không thể ngăn cản hắn, Giang Sương Hàn mới mười bốn tuổi đương nhiên không thể nào địch lại được một nam tử đã trưởng thành.
Ngay lúc ấy, Triệu Huyên Ngọc bất ngờ xuất hiện, thậm chí hắn không cần nói lời nào, chỉ một ánh mắt thì đám người đang tránh ở một bên xem kịch kia đã lập tức hiểu ý, cùng xông lên kéo nam tử say khướt còn đang nói nhảm kia ra.
Nam tử vừa rồi vẫn còn mơ mơ hồ hồ, khi thấy rõ mặt Triệu Huyên Ngọc liền vội vàng lui về sau hai bước, vẻ mặt hoảng sợ hành lễ với hắn.
Sau ngày hôm đó, Giang Sương Hàn không còn gặp lại nam tử kia trong gánh hát nữa. Nhưng nàng lại gặp được một người khác, là chủ tử đã lâu không gặp của nàng, hắn cho nàng một mệnh lệnh mới, hay nói đúng hơn là một sứ mệnh, vì đây chính là mục đích hắn bồi dưỡng nàng.
Giang Sương Hàn đồng ý, nàng không có tư cách để từ chối.
Sau này, nàng quả nhiên gặp lại Triệu Huyên Ngọc, nàng để lộ cảnh ngộ của mình trong gánh hát, tiếp đó thì hoàn toàn rời khỏi đoàn.
Thời điểm Triệu Huyên Ngọc hỏi nàng có biết chữ hay không, chắc trong lòng hắn đã có sẵn đáp án, cho nên mới vô cùng kinh ngạc khi thấy nàng lắc đầu. Nàng muốn nói, bởi vì nàng không xứng để biết chữ, nhiệm vụ của nàng chỉ có một, đó chính là hát thật hay, tương lai sẽ có thêm một người ở bên cạnh Triệu Huyên Ngọc.
Nàng đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, sau cái lắc đầu của nàng, hắn có lẽ sẽ cười nhạo nàng, hoặc có thể sẽ lộ ra ánh mắt khinh thường mà nàng đã quá quen thuộc, hoặc là cũng có thể là hài lòng. Nhưng tất cả đều không phải, hắn có một điểm cực kỳ giống người nọ, đó là lúc nào biểu cảm trên gương mặt cũng vô cùng ôn hòa, hắn như một khối ngọc được ngâm trong nước.
“Ngạo sát trọc thế ám, khê tuyết túc trường yên.” Đây là câu đầu tiên Giang Sương Hàn hát cho Triệu Huyên Ngọc, cũng là bài nàng thích nhất, hàm ý của câu này là Triệu Huyên Ngọc dạy, Giang Sương Hàn thầm nghĩ câu này dường như được viết là để dành cho hắn.
Giang Sương Hàn sẽ vô thức lặp lại câu này trong đầu, đồng thời cũng thường xuyên nhớ đến Triệu Huyên Ngọc.
Lúc đầu, Triệu Huyên Ngọc hỏi nàng có thích hát không, nàng dựa vào suy nghĩ thực trong lòng để trả lời hắn, nàng không thích, sau đó không biết từ khi nào, nàng lại bắt đầu yêu thích nó.
Bây giờ nhớ lại, ngoại trừ những lần bị đánh đập, thì chính nàng cũng không phân rõ ràng được rằng bản thân rốt cuộc có thích hát hay không.
Chỉ là trước mắt, nàng không thể cả ngày chỉ ở trong phủ tướng quân, ở nơi này nàng không danh không phận, cho nên về nguyên tắc mà nói, nàng không cần giống như những nữ tử khác ở trong phủ, bị gò bó trong tiểu viện.
Hơn nữa, người nọ cũng sẽ không cho phép.
***
* 傲殺濁世暗,溪雪宿長煙 - “Ngạo sát trọc thế ám, khê tuyết túc trường yên.” - dịch nghĩa: Kiêu ngạo giết chết thế giới vẩn đục, khe suối phủ đầy sương mù.