Còn không đến hai ngày nữa là ngày Giang Sương Hàn lên sân khấu.
Đối với đào hát mà nói, lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn là một ngày cực kỳ quan trọng với họ. Lúc trước Giang Sương Hàn đã trải qua một lần, lần đó tâm trạng của nàng cũng đứng ngồi không yên, thế nhưng đến cuối cùng lại không lên hát được, đó là tiếc nuối trước kia trong lòng nàng, nhưng Giang Sương Hàn của hiện tại đã khác, bây giờ tâm tình nàng lại vô cùng thản nhiên.
Sau khi hóa trang xong, trên mặt Giang Sương Hàn không có biểu tình gì, vẫn lạnh nhạt như trước. Trái với nàng, Tào sư phụ từng dạy dỗ không biết bao nhiêu đệ tử trong mấy năm nay còn khẩn trương hơn so với Giang Sương Hàn.
Chốc lát lại kiểm tra hóa trang trên mặt nàng, lúc thì xem xét trang phục biểu diễn của nàng, lát thì muốn đi xem nhạc đệm nhạc khí.
Trong lúc đang bận rộn, sư phụ đột nhiên nhớ đến cái gì, hỏi đệ tử đang đứng ở bên cạnh nói: "Tô Xảo đâu rồi?"
"Sáng sớm hôm nay, Tô Xảo sư tỷ đã đi ra ngoài, chắc là đi hít thở không khí." Trước mặt Sương Hàn sư tỷ, đồ đệ rất có mắt nhìn không nói ra việc Tô Xảo bị tức đến mức phải đi ra ngoài lúc trời còn chưa sáng.
"Hai ngày nay nàng có an phận không?"
"Mới đầu ở trong phòng náo loạn đập phá đồ đạc một trận, sau khi náo loạn xong dường như đã suy nghĩ thông suốt, lúc này mới bình tĩnh trở lại, nhân buổi sáng không có việc gì liền đi ra ngoài hít khí trời, đồ đệ nghĩ chắc Tô sư tỷ muốn đi ra ngoài cho thoải mái đầu óc." Đồ đệ bẩm báo đúng sự thật.
Giang Sương Hàn nghe hai người nói chuyện, chợt nhớ đến buổi sáng hôm đó Tô Xảo nói mấy lời không thể giải thích được với nàng, sau khi tổng kết lại mấy lời đó cùng với những gì nàng vừa nghe, rất có thể nàng đã đoán được một ít, nàng cau mày: "Sư phụ, ban đầu sắp xếp là hôm nay Tô Xảo lên sân khấu?"
"Nào có chuyện sắp xếp trước như ngươi nói, vốn dĩ《 Ngọc Xuân Lâu 》từ đầu là để ngươi hát, lúc trước ta cũng chưa từng nói qua để nàng hát, gần đây ngươi mới trở về nên ta quyết định để ngươi hát." Sư phụ biết tính tình Giang Sương Hàn, nàng coi thường chuyện đồng môn tranh giành này kia.
Nhưng mà những lời lão nói với nàng cũng là sự thật, ngày ấy nếu Tô Xảo không nhắc đến thì đến bây giờ lão vẫn chưa nhớ ra 《 Ngọc Xuân Lâu 》có thể giao cho Giang Sương Hàn. 《 Ngọc Xuân Lâu 》 là bài hát vài năm gần đây họ dùng để nâng đỡ đào hát, nhưng ít người hiểu được sở dĩ bài này có thể giúp đào hát trở nên nổi tiếng là vì giai điệu độc lạ, tuy lời hát dễ học nhưng muốn hát tốt lại vô cùng khó khăn. Chính vì vậy mà bài hát này mỗi năm rất ít khi được đem ra diễn, dù muốn sắp xếp cũng phải chọn người có giọng hát xuất chúng.
Tuy rằng Giang Sương Hàn đại khái đã đoán được nguyên do nhưng nàng không nghĩ đến ý nghĩa sâu xa đằng sau《 Ngọc Xuân Lâu 》, nháy mắt nàng liền hiểu được địch ý không thể giải thích được của Tô Xảo đến từ đâu.
Chuyện đã diễn ra ngay trước mắt, Giang Sương Hàn biết lúc này không thể thay đổi người lên hát, đối với việc bản thân hát bài nào nàng thật sự không có yêu cầu gì.
Đây là ý nghĩ chân thật nhất của nàng khi chuẩn bị lần đầu tiên lên hát, nhưng nàng cũng không muốn đối đãi một cách qua loa.
Tiếng chiêng vừa gõ, kế tiếp là Giang Sương Hàn sẽ bước ra bên ngoài, trong nháy mắt động tác của nàng có phần chậm chạp, không ngờ sau bốn năm vậy mà nàng lại có cơ hội một lần nữa đứng trên sân khấu.
Bài 《 Ngọc Xuân Lâu 》 trước kia ở kinh thành danh tiếng đã vô cùng tốt, người đến nghe hát hôm nay đều chờ đợi một màn này, thời điểm nhìn thấy tên đào hát trong bảng ghi chép tạm thời thì những người ngồi bên dưới đã bắt đầu xôn xao thảo luận. Người hay đến Quảng Ngọc Lâu nghe hát đều rất quen thuộc với tên các đào hát, cái tên Giang Sương Hàn này là lần đầu tiên họ nghe thấy.
Một đào hát không có danh tiếng dám hát 《 Ngọc Xuân Lâu 》 ngay lần đầu tiên lên sân khấu đã khiến bọn họ cảm thấy nghi ngờ nhiều hơn là tò mò.
Giang Sương Hàn không chút mảy may quan tâm đến cảm xúc của người bên dưới, nàng bước từng bước lên sân khấu, tiểu liên hoa xuất hiện khiến mọi người được một phen kinh diễm, tiếp đó là tư thái duyên dáng cùng một đôi mắt đẹp, theo sau là giọng hát ma mị của nàng, biến hoá không ngừng khi trầm khi bổng cuốn mọi người vào cảm xúc của ca khúc, sau khi ca từ cuối cùng kết thúc là tiếng vỗ tay tán thưởng không ngừng của đám người bên dưới.
Từ trước đến nay bọn họ chưa nghe qua Giang Sương Hàn hát một bài hoàn chỉnh lại càng không nói đến bài có kỹ thuật cao như 《 Ngọc Xuân Lâu 》.
Trong lòng mọi người đồng thời hiện ra một từ -- khó trách!
Khó trách sư phụ coi trọng Sương Hàn sư tỷ như vậy, khó trách Quảng Ngọc Lâu dám để một người mới hát một bài có độ khó cao như 《 Ngọc Xuân Lâu 》.
Không, nàng không phải người mới, giọng hát khiến người nghe kinh diễm như thế này làm sao là người mới được, trình độ của nàng còn cao hơn một số người đã hát lâu nữa.
Giang Sương Hàn đối với sự kinh ngạc xen lẫn tán thưởng của người bên ngoài không hề cảm thấy ngạc nhiên, thời điểm nàng hát ánh mắt có quan sát người bên dưới sân khấu, nàng đem ánh mắt dừng lại ở chỗ trống cuối cùng, trong mắt chứa đầy ôn nhu.
Nàng dùng thực lực của bản thân để chinh phục những người đến nghe hát, nếu như không có người gây sự thì mọi thứ đã hoàn hảo.
Hốc mắt của Tào Văn Viễn gần như đã đỏ bừng khi xem hết màn diễn vừa rồi của nàng, thật sự không dễ dàng chút nào. Mấy đồ đệ nhìn biểu tình của sư phụ, tự nhiên không dám quấy rầy cũng như không dám phát ra tiếng động quá lớn. Sự im lặng này không duy trì được bao lâu đã bị âm thanh của gã sai vặt vội vàng chạy từ bên ngoài vào đánh gãy: "Ông chủ, đã xảy ra chuyện!"
"Xảy ra chuyện gì?" Tào Văn Viễn nhíu mày, ánh mắt di chuyển từ trên sân khấu xuống.
"Ông chủ, bên ngoài có người gây sự đem Tô Xảo cô nương ngăn ở ngoài cửa." Gã sai vặt sốt ruột nói.
"Ai dám ở trước cửa Quảng Ngọc Lâu của ta gây sự, chắc không muốn lăn lộn ở đây nữa rồi, mau, gọi thêm người theo ta đi ra ngoài." Tào Văn Viễn bất mãn bước nhanh ra ngoài, mấy năm nay thanh thế của Quảng Ngọc Lâu ở kinh thành khá lớn, cũng không phải quán Sở Tần lâu dùng để mua bán, đây là một địa phương thanh tịnh, người đến Quảng Ngọc Lâu nghe hát đều hiểu được không nên gây chuyện ở đây.
Ở bên này, Giang Sương Hàn biểu diễn hoàn tất liền đi xuống, đã có không ít người ném vàng bạc châu báu lên sân khấu, đây là tập tục của Đại Yến, gã sai vặt ở phía sau nàng phụ trách nhận lấy, không cần Giang Sương Hàn phải quan tâm.
Sau khi thay đổi trang phục xong, nàng mới ngồi ở trong phòng đem trang sức trên đầu từng cái từng cái gỡ xuống, lúc nàng mới trở về, mấy sư đệ nói với nàng sư phụ có việc phải ra ngoài, nàng vẫn để ý nhất là cách nhìn của sư phụ, cho nên khi đổi trang phục xong nàng vẫn ung dung, không tính rời đi sớm như vậy, nàng chờ sư phụ trở về để nghe đánh giá.
Trong lúc ngồi chờ, ngoài cửa vang lên âm thanh náo động, tiếng của nam nhân say rượu cùng âm thanh ngăn cản của gã sai vặt xen lẫn vào nhau, cuối cùng biến thành âm thanh xô đẩy cửa.
Giang Sương Hàn nắm chặt dao găm trong tay áo, lui về sau trốn tránh trong vô thức, mặc dù biết cái này không làm nên chuyện gì.
Cảnh tượng như vậy bốn năm trước cũng xảy ra một lần, âm thanh quá mức quen thuộc trong nháy mắt suýt nữa làm cho nàng nghĩ đến chuyện xảy ra vào năm đó, lúc Triệu Huyên Ngọc cứu nàng, nhưng lúc này nàng phải tự bảo vệ mình.
Quả nhiên, không đầy một lát từ bên ngoài truyền đến tiếng đẩy cửa, cửa gỗ đơn bạc không bao lâu đã bị phá tan.
Nam tử say rượu sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Giang Sương Hàn đã hung tợn hít một hơi, cười đến mức các thớ thịt trên mặt liên tục xuất hiện: "Đây không phải người sao, dám gạt ta nói không có ai?"
"Mã đại nhân, Sương Hàn cô nương đợt lát nữa sẽ phải rời khỏi." Gã sai vặt khó xử liếc mắt nhìn Giang Sương Hàn một cái, với ý đồ khuyên can, Tào Văn Viễn không có ở đây, những hạ nhân như bọn họ căn bản không dám động vào vị Mã đại nhân này.
"Đi cái gì? Đại gia ta mới nhìn thấy tiểu mỹ nhân, lúc ở trên sân khấu ta đã cảm thấy dung mạo của ngươi bất phàm, lúc này được nhìn thấy tận mắt, thật đúng là con mẹ nó quá mức lẳng lơ, thế nào? Muốn ở cùng đại gia ta không? Bảo đảm nửa đời sau của ngươi không cần lo ăn mặc." Mã Bá Chử nói xong liền đưa tay ra muốn sờ một chút đôi tay nhìn vô cùng non mịn của Giang Sương Hàn.
Giang Sương Hàn chú ý đến bàn tay đang chìa ra của hắn, chán ghét né trách.
"Ngươi còn dám trốn đại gia ta? Có thể được ta coi trọng chính là phúc khí của ngươi!" Hắn không nghĩ đến Giang Sương Hàn còn dám cự tuyệt mình, bình thường nữ tử muốn trèo lên giường của hắn còn phải đợi hắn lựa chọn nữa, "Người đâu! Đem con quỷ nhỏ này trói lại cho ta! Đưa đến trên giường của ta, bổn đại gia ta muốn nhìn một chút xem ngươi làm sao để trốn thoát khỏi tay ta!"
Giang Sương Hàn lúc này tiến về phía trước một bước: "Mã đại nhân? Ngài đừng có gấp, Sương Hàn nhất thời nóng vội không nhận rõ được nhân tài như ngài mà trốn trách."
Mã đại nhân thấy nàng đã thay đổi thái độ mới cảm thấy hơi chút hài lòng, lại đưa tay ra chuẩn bị đem tiểu mỹ nhân ôm vào lòng.
Giang Sương Hàn lại bước về trước thêm hai bước nữa, thời điểm sắp chạm vào hắn, nàng nâng tay lên dùng dao đâm vào bàn tay hắn, Mã đại nhân đau đớn hét thảm một tiếng, ý nghĩ xấu xa gì cũng không còn, trong đầu chỉ còn lại suy nghĩ làm thế nào để giết chết con đào hát thốt tha này thôi.
"Con mẹ nó thối tha! Lão tử hôm nay sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại!" Mã đại nhân hoàn toàn bị chọc giận, ngay lúc hắn đang gầm thét nàng đã đưa dao kề sát cổ hắn, họ Mã người đông thế mạnh, nàng không thể giải quyết được nhiều người như vậy nhưng đem vị tai to mặt lớn này chế trụ trong tay thì Giang Sương Hàn vẫn có thể làm được.
Tên Mã đại nhân trực tiếp bị dọa ngốc không dám nói mấy lời ngông cuồng kia nữa, mồ hôi lạnh trên trán hắn tuôn như mưa nhưng vẫn không quên uy hiếp: "Thúc phụ của ta chính là mệnh quan triều đình, ngươi có biết một con hát thấp hèn như ngươi dám để dao trên cổ ta là tội danh lớn đến thế nào? Nếu lúc này ngươi buông ta ra, ta còn có thể niệm tình bộ dạng phong tình quyến rũ mà tha cho ngươi một mạng!"
Giang Sương Hàn nở nụ cười: "Nếu ta không muốn sống?"
Lưỡi dao cách cổ hắn càng gần, dính sát vào phần da thịt phía trên khiến máu chảy ra ngoài, mồ hôi trên trán tên ngu ngốc họ Mã càng rơi nhanh hơn.
Ánh mắt lạnh lẽo tràn ngập tàn nhẫn của Giang Sương Hàn nhìn về mấy người còn đang vây xem ngoài kia: "Thất thần cái gì? Còn không mau đi tìm sư phụ!"
Lúc Tiết Tẫn đến Quảng Ngọc Lâu, trong lòng hắn mang theo lửa giận ngập trời nên trên mặt là vẻ âm trầm bất định.
Lần trước khi hắn đến Quảng Ngọc Lâu đã gần một năm trước, hắn đối với chỗ này không có bao nhiêu hứng thú, ngẫu nhiên đến một vài lần cũng là đi theo mấy tên quần là áo lượt cùng nhau chơi đùa, vài năm nay rất ít khi hắn có thời gian nghỉ ngơi ra ngoài chơi nên chỗ này tất nhiên cũng ít đến.
Khi cổ kiệu của hắn ngừng trước cửa Quảng Ngọc Lâu, gã sai vặt trông cửa muốn bước lên hỏi, ngay cả có hỏi thì Tiết Tẫn cũng lười trả lời, hắn trực tiếp xông vào, căn bản không ai dám bước lên ngăn cản, cũng không ai ngăn được hắn.
Bên cạnh có người nhìn thấy, còn tưởng rằng Tiết Tẫn tìm đến để trả thù, đi theo sau hắn là mấy tên thị vệ thắt lưng đeo đao hùng hổ bước vào. Quả thật cũng không khác đến trả thù là mấy, Giang Sương Hàn đáp ứng hắn ngày mười tám trở về dùng bữa cùng hắn nhưng nàng vẫn chưa trở lại.
Tiết Tẫn ở trên đường tùy tiện tìm người để hỏi vị trí của nàng, nhanh chóng đi vào trong, thời điểm bước vào chính là nhìn thấy cảnh tượng Giang Sương Hàn lấy dao uy hiếp người khác.
Hắn sửng sốt một chút, đột nhiên cười một tiếng: "Khanh Khanh, nàng thật biết tạo bất ngờ cho ta."
Giang Sương Hàn nghe được âm thanh của Tiết Tẫn, đầu tiên là sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía hắn. Nàng lúc này mới nhớ đến, hôm trước nàng đã đồng ý với hắn hôm nay phải trở về sớm, kết quả bởi vì chút việc này mà trì hoãn đến tận bây giờ.
Mã đại nhân bị Giang Sương Hàn giữ chặt, ý thức được nàng có một chút phân tâm, căn bản hắn không để ý người ở đằng sau là ai, nhân cơ hội đẩy Giang Sương Hàn ra chuẩn bị chạy trốn. Trong lúc chạy trốn đồng thời hất văng cánh tay của Giang Sương Hàn: "Con mẹ nhà ngươi! Dám động đến lão tử..... "
Hắn còn chưa nói hết câu đã bị người khác trực tiếp đạp một cước vào mông, như
chó ăn phân, thân hình vượt qua mấy băng ghế dài ngã mạnh xuống đất, chật vật không chịu nổi: "Con mẹ nó tên nào dám đá bổn đại gia ta!"
Mã đại nhân quay đầu tìm người, còn chưa kịp đứng dậy đã bị một cây đao ngăn cản ở trước mặt, sát khí trên người đó khiến hắn liền hiểu được đây không phải là một người hay đùa giỡn, rất có khả năng giây tiếp nam tử này sẽ lấy tánh mạng hắn.
m thanh Mã Bá Chử run rẩy: "Ta, ta chính là cháu họ của Thái Phó đại nhân, ngươi… nếu ngươi giết ta, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."
Tiết Tẫn cười nhạo một tiếng: "Một tên nô tài dắt ngựa cho hoàng đế thôi mà có cái gì hiếm lạ cơ chứ, đừng nói là ngươi, chính là biểu thúc kia của ngươi, ta muốn giết thì giết, ai dám ngăn cản ta?"