Trong Trướng Lê Nga

Chương 20



Nguồn: Facebook @maycuat5

Editor - Beta: Team May

Mã đại nhân ở Yến Đô tác oai tác quái đã lâu, còn chưa gặp qua mấy người không đem biểu thúc của hắn để vào trong mắt, trong lúc nhất thời phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy được người này không có hiểu biết chút nào, là loại người không biết nên không sợ. Chẳng qua hiện tại đầu hắn đang nằm trong tay người khác, hắn không phục cũng không có biện pháp nào khác.

Bên này vẫn là một mảnh khôi hài, từ ngoài cửa truyền đến âm thanh.

Tào Văn Viễn nhìn thấy trong phòng lộn xộn thành một đống, trước tiên là qua bên kia xem Giang Sương Hàn, nhìn một lần, sau đó mới quay đầu đi trấn an vị Đại tướng quân đang bừng bừng lửa giận kia.

"Đại tướng quân đột nhiên đại giá quang lâm, tiểu nhân không kịp nghênh đón từ xa, thỉnh Đại tướng quân thứ tội." Tào Văn Viễn cúi đầu nhận lỗi nói.

Đứng ở bên cạnh xem kịch, đám người vô cùng sửng sốt, nam tử không đem một ai để vào mắt, dám ở Quảng Ngọc Lâu động dao động kiếm, thế nhưng chính là vị Đại tướng quân vừa mới quay về kinh thành trước đó không lâu.

Người có vẻ mặt đặc sắc nhất là Mã Bá Chử vừa mới kiêu ngạo đắc ý trước đó, hắn cuống quýt trở mình quỳ trên mặt đất: "Đại tướng quân, tiểu nhân biết sai rồi! Cầu Đại tướng quân tha cho tiểu nhân một mạng! Tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn, cầu xin ngài bỏ qua cho tiểu nhân! Về sau tiểu nhân nhất định sẽ vì Đại nhân như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!"

"Vì ta như Thiên Lôi sai đâu đánh đó?"

"Đúng vậy đại nhân, ngài muốn tiểu nhân làm cái gì, tiểu nhân nhất định lên núi đao xuống biển lửa, quyết không chối từ!"

"A, ta còn thiếu một thuộc hạ như ngươi sao?" Tiết Tẫn căn bản không để ý đến người đứng ở bên cạnh, cũng không thèm liếc nhìn Tào Văn Viễn còn đang khom lưng nhận lỗi ở đằng kia, mũi đao sắc nhọn thuận theo yết hầu của hắn ta một đường đi thẳng xuống, dừng trước ngực Mã Bá Chử: "Nói một chút thử xem, ngươi chạm vào chỗ nào trên người nàng."

Vừa rồi Mã Bá Chử có ý định giãy giụa để chạy trốn nhưng lúc này hoàn toàn không dám động đậy, nghe được câu hỏi của Tiết Tẫn liền ra sức phe phẩy đầu: "Bẩm Đại tướng quân, không có đâu ạ, tiểu nhân chỗ nào dám! Tiểu nhân còn chưa kịp chạm thì ngài đã đến rồi."

Hắn vốn dĩ còn muốn nói thêm dăm ba câu để bỏ qua chuyện này nhưng lưỡi đao trên tay Tiết Tẫn lại đâm sâu thêm mấy tấc khiến hắn đau đến ứa ra một thân mồ hôi lạnh, càng không dám hàm hồ, buộc lòng phải nói đúng sự thật.

Tiết Tẫn nghe xong lời hắn nói, quay đầu nhìn về Giang Sương Hàn đang đứng ở một bên, dùng ánh mắt dò hỏi nàng.

Giang Sương Hàn nhẹ nhàng gật đầu.

Đao trên tay Tiết Tẫn không lập tức thu trở về, mà hỏi tiếp: "Nàng muốn xử lý hắn như thế nào?"

Giang Sương Hàn cúi đầu nhìn bàn tay còn đang chảy máu ồ ạt của Mã Bá Chử, lại nhìn vẻ mặt chật vật nhếch nhác của hắn hiện giờ, cúi đầu nói: "Khanh Khanh đã đâm bị thương bàn tay của hắn."

Ngụ ý đó là quên đi.

Không phải nàng rộng lượng, mà trong lòng nàng hết sức rõ ràng, lời nói vừa rồi của Mã Bá Chử cũng không sai, hắn là cháu của một mệnh quan triều đình, lại ở trong này bị một con hát như nàng đâm bị thương, nếu truyền ra ngoài thì nàng chính là đại nghịch bất đạo. Nàng làm sao có lý do nào kêu Tiết Tẫn vì nàng mà đả thương người khác, nên cho người ta một bậc thang để leo xuống, đây là đạo lý mà nhiều năm trước ở chỗ chủ tử nàng đã học được.

Giang Sương Hàn biết lúc này Mã Bá Chử đang nhìn mình, tuy nhiên nàng không có quay đầu cũng không nhìn Tiết Tẫn, vẫn luôn là một bộ dạng cúi đầu nói chuyện.

Tiết Tẫn nhìn khuôn mặt nhu thuận của Giang Sương Hàn không hiểu sao cảm thấy không hài lòng, nâng đao trên tay lên, trong lòng Mã Bá Chử cảm thấy vui vẻ, đang muốn đứng dậy nói lời cảm tạ, liền đổi lại là vài tiếng kêu đau đớn thảm thiết, hắn ta chỉ cảm thấy trước mắt là một màu đỏ như máu.

"Giáo huấn trên tay là nàng ban cho ngươi, còn vết đao bên mặt là ta thưởng cho ngươi đó, sau này trước khi xuất phủ, trước tiên nhớ soi gương." Tiết Tẫn nói xong, ánh mắt dừng lại trên thanh đao của mình, ghét bỏ "Chậc" một tiếng.

Lúc này Mã Bá Chử im lặng không hé răng, hậu viện vốn đang ồn ào náo nhiệt đột nhiên trở nên im lặng như tờ.

Tiết Tẫn hồn nhiên không phát hiện ra, hắn giương mắt về phía Giang Sương Hàn, nãy giờ đứng ngoan ngoãn ở một bên cúi đầu, nhíu mày: "Còn không đi?"

Giang Sương Hàn đi theo phía sau Tiết Tẫn rời khỏi.

Sau khi hai người ra khỏi cổng Quảng Ngọc Lâu liền tiến vào bên trong kiệu, trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người ngồi đối mặt với nhau.

Giang Sương Hàn có thể cảm nhận được tâm tình Tiết Tẫn không tốt, nàng không dám nói chuyện với Tiết Tẫn, lẳng lặng lấy ra chiếc khăn tay giúp hắn lau sạch vết máu trên má: "Tướng quân bớt giận."

Tiết Tẫn dùng tay cầm lấy tay nàng, âm tình bất định nhìn chằm chằm khuôn mặt của Giang Sương Hàn, nàng bị hắn nhìn trong chốc lát cảm thấy khó hiểu, bèn nâng mắt lên đối diện với tầm mắt của hắn.

Hai người nhìn nhau một lát, Tiết Tẫn mới buông cổ tay của nàng ra, thuận thế đem tay nàng bỏ vào trong lòng bàn tay của mình, lòng bàn tay hắn ấm áp dễ chịu cùng đôi tay lạnh lẽo của Giang Sương Hàn hoàn toàn tương phản: "Tay nàng sao lại lạnh như vậy?"

"Nàng bị dọa rồi sao." Tiết Tẫn nhớ đến tâm tình vừa rồi của hắn khi đến Quảng Ngọc Lâu, ánh mắt lộ ra sát khí: "Sau này nàng không nên đến Quảng Ngọc Lâu nữa."

Giang Sương Hàn bị mệnh lệnh của hắn làm giật mình, theo bản năng muốn rút tay ra: "Tướng quân."

Tiết Tẫn nhăn mày, không hài lòng nói: "Như thế nào? Trải qua chuyện ngày hôm nay, nàng còn tính đến cái nơi rách nát như Quảng Ngọc Lâu nữa?"

"Vì cái gì không được đi?" Từ khi ở bên cạnh Tiết Tẫn đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Giang Sương Hàn chống đối Tiết Tẫn.

Tiết Tẫn không nghĩ tới nàng dám chống lại mình, ngay lập tức trên mặt trở nên lạnh lùng: "Khuôn mặt của ngươi ở bên ngoài quá mức rêu rao, ngươi ở trong mắt bọn họ chẳng khác gì thịt cá nằm trên thớt cả."

"Chuyện hôm nay là chuyện ngoài ý muốn, tướng quân ngài cũng nhìn thấy, thiếp không có để hắn chạm vào người." Giang Sương Hàn mới gặp phải biến cố, lại nghe được những lời này, bị yêu cầu đột ngột của Tiết Tẫn dọa sợ, trong lúc nhất thời có chút bối rối.

Nếu lúc bình thường, nàng nhất định nhớ rõ khi Tiết Tẫn nói phải thuận theo, bằng không sẽ gặp phải kết quả ngược lại.

Quả nhiên, Tiết Tẫn nghe Giang Sương Hàn nói xong càng thêm không vui: "Đó là vì hôm nay nàng gặp phải là một bao cỏ, nếu như ngày nào gặp phải một tên tâm tư gian xảo, một chút sức lực yếu ớt này của nàng, có thể chống lại được ai?"

Tốn chút thời gian, Giang Sương Hàn mới lấy lại tinh thần: "Khanh Khanh chống lại không được, không phải còn có tướng quân sao? Chỉ một thoáng qua lúc nãy, toàn bộ Lê Viên đều biết Sương Hàng của Quảng Ngọc Lâu có Đại Tướng Quân làm chủ, ai còn dám trêu chọc thiếp?"

Giang Sương Hàn thấy biểu cảm của hắn đã có phần buông lỏng, lại tiến thêm một bước: "Nếu Tướng quân vẫn không yên lòng, sau này lúc Khanh Khanh ra cửa đều mang theo nha hoàn, nhất định sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

"Được rồi." Tiết Tẫn rốt cục thả lỏng, "Sương Hàn, cái tên này từ đâu có?"

"Bẩm tướng quân, cái tên này lúc trước sư phụ đặt cho Khanh Khanh, bởi vì thiếp được sư phụ nhặt về đúng ngay tiết sương giáng, sư phó liền lấy cho Khanh Khanh tên này, tướng quân có cảm thấy cái tên có chút đơn giản không?"

Tiết Tẫn nghe vậy, tạm dừng trong chốc lát: "Không có, cái tên rất dễ nghe."

Giang Sương Hàn biết lửa giận của Tiết Tẫn còn chưa hoàn toàn bình ổn, trên đường nàng nói chuyện nhiều hơn so với lúc bình thường, mặc dù phần lớn thời gian Tiết Tẫn đều trưng ra một bộ mặt không kiên nhẫn phản ứng lại nàng, nhưng tốt xấu gì đều nghe từng câu một.

Nghe tới cuối cùng, Tiết Tẫn phát hiện Giang Sương Hàn nói tất cả đều là chuyện nàng khi còn bé học hát hí khúc, hắn hừ một tiếng: "Nói nửa ngày, nàng vẫn đang biện hộ cho việc tiếp tục hát hí khúc à?"

"Khanh Khanh không dám."

"Thôi, nếu nàng đã thích hát vậy, đợi lát nữa trở về hát cho ta nghe bài nàng hát hôm nay."

Ánh mắt lạnh lùng của Giang Sương Hàn nhất thời sáng lên: "Được."

Tiết Tẫn chú ý tới biến hóa rất nhỏ trong mắt nàng, nhìn ra được nàng không phải đang làm bộ, lại hừ cười một tiếng, tức giận mới vừa rồi cũng tiêu tan.

Trở lại Tây viện, Giang Sương Hàn mới phát hiện, Tiết Tẫn đã sớm dặn hạ nhân chuẩn bị tốt cơm trưa, nhớ đến lúc trước hắn nói ngày mười tám nàng phải trở lại phủ cùng hắn dùng bữa, cũng hiểu được vì sao Tiết Tẫn hung hăng giết tới Quảng Ngọc Lâu như vậy.

Nói là dùng cơm trưa, nhưng sau khi trải qua chuyện vừa rồi hai người không có bao nhiêu hứng thú ăn uống nữa.

Tiết Tẫn chưa quên những lời đã nói lúc ở trong kiệu, quả thật hắn đã gọi Giang Sương Hàn hát. Lần này cùng dĩ vãng không giống nhau, hắn nghe Giang Sương Hàn hát « Ngọc Lâu Xuân » xong, lại muốn nghe tiếp bài khác.

Bọn nha hoàn ở một bên nhìn thấy đều vô cùng lo lắng, chỉ cảm thấy nàng hát một bài lại tiếp một bài, cho rằng hôm nay hai người ở bên ngoài đã xảy ra mâu thuẫn náo loạn gì đó. Bọn họ hoàn toàn không biết Giang Sương Hàn cũng rất thích hát cho hắn nghe.

Tường Tây viện thấp, giọng hát mềm mại không ngừng của nữ tử truyền vào Đông viện bên kia, khiến người trong Đông viện nghe cảm thấy đặc biệt chói tai.

"Vậy mà nàng ta không có chuyện gì?" Cảnh Xu oán hận nói, ngày ấy nàng ta từ trong hoàng cung đi ra liền cảm thấy có chút thất vọng với Triệu Phù Khanh, không bao lâu sau lại nghe được Giang Sương Hàn sau khi xuất phủ thường đến rạp hát, vừa khéo, thấy Tô Xảo bị nàng ta xem thường, hai người ăn ý với nhau.

Nhưng ai có thể ngờ, Tiết Tẫn tự mình đi đến Quảng Ngọc Lâu tìm Giang Sương Hàn, lúc này mới giúp nàng ta thuận lợi thoát thân.

"Hiện tại bọn họ đã trở lại Tây viện rồi sao?"

"Không chỉ vậy đâu nương tử, lúc trước ở Tây viện hàng đêm sênh ca mỗi đêm một khúc, mà hiện giờ giữa ban ngày ban mặt cũng kêu người kéo đàn ca hát nữa đó!"

Cảnh Xu tức giận tới mức quét toàn bộ ly tách trên bàn xuống đất.

"Hiện giờ chuyện này đừng nói chỉ bên trong phủ, chỉ sợ không đến hai ngày nữa sẽ truyền khắp kinh thành, Đại Tướng Quân tức giận vì hồng nhan, danh tiếng đào hát mới của Quảng Ngọc Lâu, Sương Hàn sẽ ngay lập tức vang dội."

Đầu tiên là Cảnh tức giận, sau đó lại đột nhiên bật cười: "Thanh danh vang dội? Nếu thật sự nàng ta là đào hát của Quảng Ngọc Lâu, vậy cũng xem như có chỗ tốt, nhưng hiện giờ nàng ta đang ở trong phủ tướng quân, chuyện này là chuyện tốt hay chuyện xấu cũng chưa biết được. Đi thôi, chúng ta đi bái kiến nương nương một chút."

Đại nha hoàn có thể đoán được Cảnh Xu muốn làm gì, nhưng vẫn nghi hoặc: "Nương tử, không phải lần trước nương nương đã cự tuyệt chúng ta rồi sao? Hôm nay lại đi, có thể khiến nương nương không vui hay không?"

"Sẽ không, trước đó chỉ là suy đoán thôi nhưng mà lần này thật sự có chuyện để nói rồi." Cảnh Xu cười đứng dậy thay y phục, chính là dự định vào cung.

Vẫn giống như lần trước ở Thanh Loan Điện, đúng như dự liệu của nha hoàn, thời điểm Triệu Phù Khanh nhìn thấy Cảnh Xu lại đây thì khẽ nhíu mày: "Hôm nay ngươi lại đến đây, chắc là không phải đến vì sự tình lần trước chứ?"

"Bẩm nương nương, đúng vậy."

Chân mày Triệu Phù Khanh nhíu lại càng chặt, ánh mắt nhìn về phía Cảnh Xu mang theo một tia không vui.

Trước khi Triệu Phù Khanh tức giận, Cảnh Xu nhanh chóng đem mọi chuyện xảy ra hôm nay ở Quảng Ngọc Lâu nói một lượt: "Nương nương, trước đây Đại Tướng Quân hơn phân nửa là nghe lời ngài dạy dỗ, ngài được xem như một nửa biểu tỷ, hôm nay trong phủ Đại tướng quân có loại tai họa này, nếu nương nương mặc kệ không dạy bảo, không biết sau này tiểu yêu tinh kia sẽ làm bẩn thanh danh của tướng quân đến mức nào."

"Những lời ngươi nói đều là sự thật?" Sau khi Triệu Phù Khanh nghe xong có chút do dự.

"Đương nhiên, chính là sự việc ngày hôm nay phát sinh, không đến hai ngày, chỉ sợ sẽ truyền khắp kinh thành, đến lúc đó còn không biết có bao nhiêu người bỏ đá xuống giếng, chọc Đại tướng quân một đao đâu" Nhìn qua Cảnh Xu là một bộ dạng vì Đại Tướng Quân suy nghĩ.

"Nhưng mà, bây giờ hắn là ngoại thần, nếu bắt ta lấy phần tình cảm tỷ đệ trước kia ra để làm lý do can thiệp vào việc trong phủ của hắn cũng không được thỏa đáng cho lắm." Triệu Phù Khanh nghe Cảnh Xu bẩm báo xong chỉ cảm thấy nữ tử kia quả thật quá càn rỡ, nhưng hạn chế với bản thân hiện giờ chính là thân phận.

"Nương nương không thể gặp tướng quân, nhưng có thể triệu nàng ta vào cung dạy dỗ một hai, để nàng ta hiểu rõ quy củ khi ở lại phủ Đại tướng quân." Đến lúc đó chỉ cần Giang Sương Hàn thấy được gương mặt này của Triệu Phù Khanh, không biết có bao nhiêu bất ngờ cùng hoang mang đâu, lúc đó ở trước mặt Triệu Phù Khanh tỏ ra thất thố, hoặc chọc Triệu Phù Khanh mất hứng, thì không biết Đại Tướng Quân còn nguyện ý nhìn nàng ta hay không.

Hoặc có thể không cần phiền phức như vậy, Tiết Tẫn biết Triệu Phù Khanh gặp Giang Sương Hàn, còn không biết sẽ vì trấn an Triệu Phù Khanh mà làm ra chuyện gì đâu.

Lúc trước ở trong phủ từng có một thiếp thất ỷ vào tư sắc không tồi của mình liền tùy tiện đến trước mặt Cảnh Xu, cuối cùng trực tiếp bị đuổi về nhà, không cần đến Triệu Phù Khanh phải ra mặt.

Cảnh Xu vẫn biết mình ở chỗ Tiết Tẫn có địa vị đặc thù là ỷ vào mặt mũi của Triệu Phù Khanh, lần này nếu Triệu Phù Khanh tự mình ra tay thì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.