Giang Sương Hàn cẩn thận suy nghĩ lại lúc ở chung cùng Tiết Tẫn, nhớ lại từ lúc vừa mới bắt đầu quen biết, xác thực hắn chưa từng có đề cập qua chuyện về Triệu Huyên Ngọc.
Nhưng lại có chỗ để lộ ra chút manh mối.
Tiết Tẫn với hắn lớn lên có khuôn mặt giống nhau như vậy, hắn đã từng đề cập tới đại ca dạy hắn đánh trận, còn có mùi vị quen thuộc trong Tường Hòa Cung...
Còn có cái gì? Trong đầu Giang Sương Hàn đột nhiên hiện ra đúng là Triệu Dịch Tuần mang theo mặt cười trào phúng: "Sương Hàn, không phải là ngươi thích hắn chứ?" Bây giờ nghĩ đến, biểu hiện của hắn ngay lúc đó xác thực không giống bình thường, Triệu Dịch Tuần đã sớm biết.
Giang Sương Hàn chỉ cảm thấy bên tai sấm chớp ầm ầm, động đến vết thương sau lưng nàng vừa lành không lâu cũng ẩn ẩn đau. Bên tai nghe sư phụ không ngừng gọi nàng trở lại hiện thực: "Đại Tướng Quân và Lâm Trạch Vương là biểu huynh đệ, mẫu thân của bọn họ chính là tỷ muội thân thiết, lần trước ngươi vào cung nhìn thấy vị Thái Phi kia, chính là mẫu phi của Lâm Trạch Vương."
"Ngươi không biết?" Tào Văn Viễn cũng rất kinh ngạc, hắn biết Giang Sương Hàn làm việc luôn luôn cẩn thận, bây giờ có thể ở lại trong phủ Đại tướng quân, tất nhiên đều hiểu rõ ràng mọi chuyện, ai lại nghĩ đến vậy mà nàng hoàn toàn không biết.
Khó trách, khó trách lại dính líu quan hệ với Tiết Tẫn.
Giang Sương Hàn cứng ngắc nhẹ gật đầu, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút giống một trò khôi hài.
Nàng nhớ tới, lúc trước Triệu Huyên Ngọc ở trước mặt nàng khen biểu đệ của hắn ta, nói là tướng soái có tài, lúc hắn ta nói ra, trong mắt tất cả đều là sự hâm mộ.
Trong mắt Giang Sương Hàn tất cả đều là hắn ta, một điểm nhỏ cảm xúc của hắn ta tất nhiên nàng cũng có thể cảm nhận được, ở trong mắt nàng, Triệu Huyên Ngọc chính là tướng quân tốt nhất nàng từng gặp, tính tình nàng có chút nóng nảy nói: "Hắn là ai, còn có thể lợi hại hơn tướng quân sao? A Hàn không tin."
Triệu Huyên Ngọc ôn nhu nhìn nàng, trong mắt tất cả đều là dung túng, vẫn giải thích cho nàng, nói: "Hắn xuất thân con nhà tướng, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, coi như là kỳ tài khó gặp một lần. Khi còn bé ta từng dạy hắn binh thư, hắn chỉ lật hai trang thì không muốn xem nữa, nói là đám binh thư kia đều là cách nhìn của người xưa, từ nhỏ hắn đã thấy nhiều trận chiến to nhỏ, nếu hắn có ý muốn thì cũng có thể tự viết một bản."
Giang Sương Hàn nghe được trong ngữ khí của Triệu Huyên Ngọc có hâm mộ và kiêu ngạo, nàng vẫn vô ý thức nói: "Hắn có hơi quá mức ngông cuồng."
"Ngông cuồng? Đúng vậy, rất nhiều người đều nói hắn như vậy. Nhưng những người kia, còn không biết có ham muốn như hắn không." Triệu Huyên Ngọc thu liễm lại, "Huống chi, hắn thật sự có bản lĩnh làm càn như vậy,lần đầu tiên hắn dẫn binh, là lúc ta bị nhốt ở Khuyển Nhung, cách Yến Đô xa xôi, chi viện còn đuổi đến không được, lại không có ý chỉ của Thánh thượng, tướng quân cũng không thể tự tiện dẫn binh hành động, là chính hắn tự mình dẫn theo một số binh sĩ bình thường, cuối cùng một mình mang theo hơn một ngàn lính tới cứu ta ra."
"Đây là trận đầu hắn cầm đầu, đánh rất thành công, khi đó ta đã cảm thấy, tương lai của hắn rộng mở." Triệu Huyên Ngọc nói, ánh mắt lại nhìn về phía xa xôi ngàn dặm.
Giang Sương Hàn chú ý thấy trong mắt của hắn ta có vẻ thưởng thức, nghe Triệu Huyên Ngọc nói người kia đã cứu hắn ta, lúc này nàng mới ngưng thôi gièm pha hành vi của người kia.
Triệu Huyên Ngọc đối với biểu đệ này rất sâu nặng, bởi vì hắn có thiên phú của một tướng soái có tài, còn có hắn ta có mơ ước tự do không bị trói buộc trên người người kia, đây là việc sau khi Giang Sương Hàn ở chung với Triệu Huyên Ngọc mới biết đến.
Hắn ta là nhi tử tiên đế coi trọng nhất, thuở nhỏ văn võ song toàn, lại bị vây ở Nghi Thủy kia bốn năm.
Giang Sương Hàn không nghĩ tới, Tiết Tẫn chính là người kia.
Tào Văn Viễn giống như sợ Giang Sương Hàn bị lừa, lại nói: "Chuyện này ngươi không biết, vậy chuyện khác của Đại Tướng Quân ở Yến Đô ngươi hẳn cũng không biết, vị kia là người không dễ chọc, mấy ngày nay tin tưởng ngươi cũng đã nhìn ra, nếu không muốn ở lại nơi đó, thì trở về đi. Không lên đài cũng được, Quảng Ngọc Lâu chúng ta nuôi nhiều thêm một người cũng không phải việc khó gì."
Giang Sương Hàn nghe vậy cảm kích nhìn về phía sư phụ: "Đa tạ sư phụ, có điều, hắn như thế nào ta vẫn luôn biết, chỉ là chuyện này không nghĩ tới thôi."
Tào Văn Viễn lại liếc mắt nhìn nét mặt của nàng, xác nhận quả thực nàng không có việc gì mới yên tâm.
Giang Sương Hàn không ở Quảng Ngọc Lâu lâu, vừa dứt lời với Tào Văn Viễn liền rời đi. Trên đường trở về nàng luôn hoảng hốt, nàng vẫn đang nhớ lại chuyện đã qua, nhớ lại lúc ở chung cùng Triệu Huyên Ngọc, nhớ lại lúc quen biết với Tiết Tẫn.
Vận mệnh trêu ngươi, nếu dùng để nói nàng thì cũng hợp lý.
Lúc Tiết Tẫn hồi phủ, nghe nói Giang Sương Hàn đã trở lại, lại nghe hạ nhân nói nàng vừa về đến liền nằm ở trên giường, nói là đau đầu. Hắn vội vàng đi về phía Tây viện.
Giang Sương Hàn lúc đó mới tỉnh lại từ trong mộng, trong mộng lúc là khuôn mặt Triệu Huyên Ngọc, lúc là khuôn mặt Tiết Tẫn, đến cuối cùng, nàng cũng không phân biệt được.
Lúc từ trong mộng tỉnh lại, Tiết Tẫn vừa vặn từ bên ngoài tiến vào, Giang Sương Hàn bỗng nhiên nhìn thấy hắn còn có chút mê mang: "Tướng quân?"
"Ừm." Tiết Tẫn lên tiếng, một lát sau mới lại nói, " Hôm nay làm sao nàng trở về sớm như vậy?"
"Hôm nay vốn không có ý định luyện tập, chỉ nói chuyện với sư phụ một lúc liền trở lại." Giang Sương Hàn nghe hắn hỏi, liền tỉnh táo lại.
Tiết Tẫn âm thanh hơi lạnh lẽo cứng rắn, thanh âm hơi thấp, giống như là tiếng va chạm lạnh lẽo của vũ khí ở biên quan.
"Vậy sư phụ nói nàng cái gì không tốt sao?" Tiết Tẫn nheo mắt nhìn nét mặt của nàng suy đoán, "Cũng không có gì quan trọng, hắn chỉ là một lão dạy nhạc, nào biết kiểu hát của bây giờ đâu, tất nhiên có chút cứng nhắc vô vị, ta cảm thấy nàng hát rất tốt."
Giang Sương Hàn hững hờ gật đầu, một lát sau, mới kịp phản ứng Tiết Tẫn đang an ủi mình, nàng ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn về phía Tiết Tẫn: "Đa tạ Tướng quân."
"Nói cái này làm cái gì?" Tiết Tẫn di chuyển mặt qua một bên, cứng nhắc đổi chủ đề, "Ta nhìn thấy nàng vẽ đặt ở trước án."
"Cái gì?" Giang Sương Hàn ngơ ngác nhìn hắn.
Tiết Tẫn hiếm có lúc thấy nàng có bộ dạng ngốc nghếch thế này, mỉm cười nhìn nàng một lúc, mới đi đến bên cạnh bàn, cẩn thận từng li từng tí cầm một xấp giấy Giang Sương Hàn giấu ở bên cạnh bàn lấy ra, còn nhíu lông mày, ra hiệu Giang Sương Hàn.
Đây là lúc hắn đang xử lý mấy vụ án của đêm đó ở chỗ Giang Sương Hàn nhìn thấy, chỉ là sau đó Giang Sương Hàn ngủ, cho nên hắn mới không hỏi nàng ngay lập tức. Chẳng qua lúc này có thể nhìn thấy biểu hiện chột dạ của nàng, cũng là một chuyện thú vị.
Khóe miệng của hắn có chút giơ lên, giống như sau khi nắm được chân người mà có chút đắc ý.
Giang Sương Hàn bình tĩnh đi đến bên cạnh hắn, nhận lấy đống tranh kia: "Tướng quân sao lại lục lọi đồ của người khác."
" Người trên tranh là ta, có cái gì mà ta không thể nhìn?" Tiết Tẫn cong môi cười, hắn chợt xích lại gần Giang Sương Hàn, ở bên tai nàng nói nhỏ, "Như thế nào mà ta không biết từ khi nào thì nàng vụng trộm vẽ chân dung của ta nhiều như vậy."
Lửa nóng trong hơi thở của hắn thả vào tai Giang Sương Hàn, thời gian hai người chung sống dài như vậy, Tiết Tẫn không thể nào không biết lỗ tai đối với Giang Sương Hàn mà nói thì rất mẫn cảm, đây là hắn cố ý.
Giang Sương Hàn giương mắt nhìn lại hắn, trong mắt Tiết Tẫn thấm mực đen đi, đáy mắt giống như giếng sâu nổi lên một trận sóng gió chập trùng, khóe môi có chút giương lên, nếu không phải là hơi thở của hắn rơi vào tai của nàng, thật sự nàng cho là hắn chỉ bình thường nhìn nàng.
Chuyện về sau tất nhiên là nước chảy thành sông.
Tiết Tẫn có cảm giác hôm nay Giang Sương Hàn không giống thường ngày lắm, nàng rất nhiệt tình, giống như lần đầu tiên nhìn thấy hắn ở doanh trướng Bắc Địa. Hắn chỉ có thể tổng kết là hôm nay tâm tình nàng không được tốt, cần hắn an ủi.
Sau khi chơi đùa Giang Sương Hàn đến mức nước mắt chảy ra, hắn ôm lấy nàng đến bên cạnh bàn, qua loa tìm giấy bút cho nàng: "Nàng đã thích vẽ, ta phải để mình cho nàng cơ hội vẽ." Hắn chống đỡ trên chóp mũi của nàng, hơi thở trực tiếp thổi vào nàng, "Ta ở chỗ này để nàng vẽ thì như thế nào? A Hàn."
Một câu vốn bình thường được hắn nói ra cực kì hay, Giang Sương Hàn chống không lại hắn.
Hắn nhìn theo mặt của nàng nhìn xuống, hôn lên nốt ruồi trên mũi nàng, đáy mắt bình tĩnh nổi lên sóng to gió lớn, bao phủ nàng.
Ngày thứ hai Giang Sương Hàn tỉnh lại, nhìn thấy trên bàn đặt vào bộ Tứ Bất Tượng tất cả đều là mực vẽ, nháy mắt trên mặt liền đỏ lên. Hắn nhất định phải giữ lại bức họa này cũng thôi đi, còn đem nó đặt ở chỗ dễ thấy như vậy, rõ ràng chính là dùng để nhắc nhở nàng hôm qua đã phát sinh chuyện gì với hắn.
Giang Sương Hàn cầm bức họa kia lên muốn ném nó vào trong chậu than đốt hết, nhưng đỏ mặt nhìn trong chốc lát, đến cuối cùng vẫn không ném.
"Cô nương, thuốc đến." Thu Cơ bưng chén thuốc tiến vào phòng, khi thấy động tác Giang Sương Hàn, cười đặt câu hỏi, "Tranh này buổi sáng đại nhân cũng cầm nhìn một lúc lâu, còn không cho người bên ngoài đụng vào, phải đặt ở chỗ này, ý là muốn cho cô nương xem, cô nương có thể xem thấy có chỗ nào huyền bí không?"
Thu Cơ rõ ràng cái gì cũng không biết, lời nói của nàng ta vô tâm đến mức gương mặt của Giang Sương Hàn cũng phiếm hồng, làm việc trái với lương tâm, cấp tốc đặt bức họa kia qua một bên, đặt lại trên bàn.
Giang Sương Hàn nhanh chóng uống hết thuốc, một lần nữa đưa bát cho Thu Cơ.
Thu Cơ còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe bên ngoài có âm thanh, chính là Tiết Tẫn mới từ bên ngoài trở về, trên người hắn còn dính hàn khí ở bên ngoài, sải bước đi vào, Giang Sương Hàn nhất thời không kịp phản ứng lại.
Hắn vừa vào phòng ánh mắt hướng về phía Giang Sương Hàn tiến đến, vừa vặn trông thấy trên tay Thu Cơ bưng chén thuốc, lông mày hơi nhíu: "Uống thuốc gì?"
Thu Cơ nhìn Giang Sương Hàn một chút, mở miệng liền tính đáp, không đợi nàng ta lên tiếng, thì bị Giang Sương Hàn chặn lại: "Là thuốc dưỡng sinh hồi trước thái y kê."
" Thuốc vẫn chưa hết?" Tiết Tẫn không nghi ngờ gì, lúc ấy thái y ở trước mặt Tiết Tẫn đã nói bên trong thân thể Giang Sương Hàn không tốt, cũng nói cho nàng toa thuốc dưỡng sinh, Tiết Tẫn lại nhìn một vòng sắc mặt Giang Sương Hàn, "Khó trách nhìn sắc mặt kém như vậy."
Thu Cơ thấy thế cũng không nói nhiều, lập tức khom người lui ra.
Giang Sương Hàn nhìn nàng thêm lần nữa, chờ thời điểm chuyển trở về, đối diện với ánh mắt của Tiết Tẫn đang nhìn nàng, ánh mắt của hắn mập mờ, rơi vào trên tay nàng.
Giang Sương Hàn thuận theo ánh mắt của hắn nhìn sang, lập tức rút về tay, ngón tay ẩn ẩn nóng lên. Còn không chờ nàng phản ứng lại, trên người đột nhiên có thêm một chút sức nặng, bởi vì vừa rồi nàng mới lăn lộn lúc này phản ứng đầu tiên chính là đẩy hắn ra.
Tiết Tẫn phát giác ý đồ của nàng, ôm nàng càng chặt: "Đừng đẩy ra, để ta ôm một lát."
Tay nàng thả lỏng đặt ở bên eo thon gầy của hắn, lúc này mới chú ý tới, từ lúc Tiết Tẫn tiến vào thì mặt mũi tràn đầy mỏi mệt, ánh mắt hắn có chút đỏ, nàng nhớ tới mấy ngày nay Tiết Tẫn thường gặp người ở trong phủ, bận từ sớm đến muộn, cũng không biết là trong triều lại có chuyện gì.
" Hai ngày trước lúc ta đến đại sảnh tiếp khách, có mấy lần Dạ Nguyệt đúng lúc cũng ở đó, Dạ Nguyệt thấy người khác thì vô cùng hung dữ." Trong giọng nói hắn lộ ra một chút mệt mỏi, lại cảm thán một lần nữa ở trước mặt nàng, "Vốn dĩ ta tưởng rằng ngày hôm đó nó ở Tây viện này của nàng, trở nên dịu dàng ngoan ngoãn, kết quả vẫn quay lại dáng vẻ như cũ, nàng thật đúng là hiếm thấy."
"Vậy ở trước mặt Hiền Phi thì sao?" Giang Sương Hàn thuận miệng hỏi.