Trong Trướng Lê Nga

Chương 30



Nguồn: Facebook @maycuat5

Edit- Beta: Team May

Giang Sương Hàn nhìn cảnh tượng xông vào của hắn cảm thấy rất quen thuộc, cuối cùng cũng triệt để tỉnh táo lại: "Sao đêm hôm khuya khoắt tướng quân lại đến đây?"

"Nàng dám còn nói?" Tiết Tẫn không nhìn nàng, liền ôm lấy người đi ra ngoài, cũng mặc kệ người bên ngoài nghĩ như thế nào.

Giang Sương Hàn đặt tay mình lên cánh tay của hắn, lúc này Tiết Tẫn mới cúi đầu nhìn nàng: "Nàng sẽ không cảm thấy chỉ để hạ nhân về báo một tiếng là xem như đã nói qua với ta rồi chứ?"

Tay nàng bị hắn gỡ ra, rốt cuộc nàng không thể lay chuyển được Tiết Tẫn, nghĩ vậy nên dứt khoát thỏa hiệp, tóm lại người đã đến tận đây rồi.

Lúc đến trước kiệu, sau khi đem người thả xuống đất, Tiết Tẫn mới hỏi nàng: "Làm sao vậy? Là người sư phụ kia của nàng, bảo nàng hôm nay ở lại chỗ này?"

"Hôm nay tập hát xong đã muộn liền quyến định ở lại." Giang Sương Hàn thuận miệng nói dối, cũng không nhìn Tiết Tẫn, không nhìn cũng biết chắc chắn trên mặt hắn lúc này là vẻ mặt âm trầm, nói không chừng nhìn nhiều còn khiến hắn nhìn ra suy nghĩ của bản thân.

"Không phải vì tránh ta sao?" Ánh mắt Tiết Tẫn nhiều hơn sự tìm tòi nghiên cứu.

Giang Sương Hàn nghe vậy giương mắt lên nhìn hắn, dường như chính hắn cũng cảm thấy được lời nói của mình có chút kỳ quái, Giang Sương Hàn trốn hắn? Làm sao có thể, nàng rõ ràng cực kỳ yêu hắn.

Vấn đề này không có đáp án, Giang Sương Hàn không trả lời, Tiết Tẫn cũng cảm thấy không cần đáp án.

Sau khi đến phủ Đại tướng quân, Giang Sương Hàn mới phân tâm chú ý đến quầng thâm dưới mắt Tiết Tẫn, nàng nhớ lại ban ngày hôm nay nghe được, sau khi do dự một lúc lâu mới hỏi ra tiếng: "Hôm nay thiếp nghe người ta nói Thái phó đại nhân đã chết."

Bước chân Tiết Tẫn giống như dừng lại một chút, cái áo choàng của hắn lúc này vẫn còn hoàn hảo quấn chặt cả người Giang Sương Hàn, đêm khuya mang người trở về, hắn cũng không để nàng tự đi mà trực tiếp ôm người vào trong phòng: "Đến cả nàng còn nghe nói, xem ra chuyện này được truyền đi rất nhanh."

Thấy Tiết Tẫn dường như còn muốn nói gì nữa, Giang Sương Hàn trực tiếp mở miệng nói: "Ta biết không phải tướng quân ra tay."

"Nói một chút xem, nàng làm sao biết?" Tiết Tẫn rất có hứng thú mà hỏi nàng.

Đương nhiên Giang Sương Hàn sẽ không nói, nàng cảm thấy đây là sắp xếp của Triệu Dịch Tuần, nàng suy nghĩ trong chốt lát mới mở miệng nói: "Thiếp tin tưởng tướng quân."

Tiết Tẫn rủ mắt nhìn nàng, tin tưởng, là một từ lâu lắm rồi hắn chưa nghe được, lại được phát ra từ miệng của nữ tử hắn có thời gian nhận thức ngắn nhất. Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, tiếp theo đem người thả đến trên giường.

Giang Sương Hàn giương mắt nhìn hắn, hắn đem áo choàng đưa cho hạ nhân đứng ở một bên, sau khi chui vào chăn trực tiếp ôm chặt Giang Sương Hàn vào trong lòng ngực, lúc này hắn mới duỗi tay đi xuống, dọa Giang Sương Hàn sợ đến mức co rúm lại một chút, tận lực tránh đi động tác của hắn.

Tiết Tẫn không để ý, tiếp tục đưa tay xuống dưới chăn nắm chặt hai bàn tay lạnh lẽo của nàng, ngữ khí ghét bỏ: "Mới đi ra ngoài một chút mà tay chân đã lập tức lạnh thành như vậy, nàng thật đúng là kiều quý."

Ngữ khí ghét bỏ nhưng tay cũng không buông ra.

Trong lúc nhất thời Giang Sương Hàn có phần tiến thối lưỡng nan, đây là lần thứ hai bọn họ thân mật như vậy sau chuyện mớm nước lần trước, lúc ấy trên người Giang Sương Hàn có vết thương, cũng còn bệnh, tinh thần ít nhiều có chút hỗn loạn. Nhưng hiện tại hai người đều vô cùng thanh tỉnh.

Tiết Tẫn dựa vào người Giang Sương Hàn, nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ của hắn truyền đến nàng: "Được rồi, đừng sợ, đêm nay không chạm vào nàng, nghỉ ngơi cho tốt đi." Hắn nói xong, khẽ hôn một cái ngay trên trán nàng.

Giang Sương Hàn rõ ràng vì lời nói của hắn mà cảm thấy khiếp sợ, nàng kinh ngạc nhìn hắn, trong lúc nhất thời quên mất phải thu liễm biểu tình của mình.

Tiết Tẫn buồn cười nhìn biểu cảm hoạt bát trên mặt nàng, không nhịn được nhéo mặt nàng một cái: "Thật sự coi ta là cầm thú sao?"

Giang Sương Hàn không lên tiếng trả lời, nhỏ giọng nói ở trong lòng, còn không phải sao? Hôm nay nàng do dự muốn trốn tránh Tiết Tẫn một phen, cùng cái này có chút quan hệ, lần một lần hai đến chỗ của nàng, nàng cũng nguyện ý, nhưng ngày này cũng đến, trải qua một thời gian dài, cơ thể Giang Sương Hàn vô cùng mệt mỏi.

"Ở trong lòng đang mắng ta sao?" Tiết Tẫn nhìn nét mặt của nàng, hỏi một câu.

Nàng nhìn trong trẻo lạnh lùng, nhưng chỉ một biểu cảm nhỏ như thế này trong một khoảnh khắc cũng khiến người ta cảm thấy cực kỳ thân thiết, nhất là thời gian lâu dần, thế nhưng Tiết Tẫn có thể nhìn ra được một ít suy nghĩ trong lòng nàng, tựa như hiện tại.

Tiết Tẫn ôm nàng vào trong lòng: "Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi, sáng sớm ngày mai ta còn phải vào triều nữa."

Hôm sau khi Giang Sương Hàn tỉnh lại, Tiết Tẫn đã đi rồi, lúc nàng thức dậy, chỉ cảm thấy trên người giống như còn lưu lại mùi hương trên người Tiết Tẫn, ấm áp khô ráo.

Thu Cơ cùng Xuân Nga thấy nàng tỉnh lại, cầm khăn lụa cùng nước tiến vào, khi Giang Sương Hàn rửa mặt nhìn hai người một vòng: "Hôm qua các ngươi nói cái gì với tướng quân?"

Thu Cơ cúi đầu: "Hôm qua sau khi đại nhân hồi phủ đã rất tức giận, suýt nữa đạp nát cả Tây viện, bọn nô tỳ không có cách nào ngăn cản, nói với đại nhân, đại nhân dường như không hiểu hết ý tứ của cô nương nên vẫn nóng giận mãi không thôi. Nô tỳ nhớ lại chuyện lúc trước cô nương vẫn khăng khăng muốn uống chén thuốc kia, liền nói cơ thể cô nương suy yếu cần phải tĩnh dưỡng thật tốt, không chịu được giày vò."

Giang Sương Hàn nghe nàng ta nói đến chuyện chén thuốc, trái tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn, nhưng sau khi nghe hết, biết nàng ta suy nghĩ chu toàn, gật gật đầu, hiểu được vì sao đêm qua Tiết Tẫn đột nhiên thay đổi tính tình.

"Ngươi nói rất đúng." Giang Sương Hàn khen.

"Vi chủ tử phân ưu là bổn phận của nô tỳ." Thu Cơ khom người vẫn khiêm tốn như trước.

"Sàng nay tướng quân đi lúc nào?" Giang Sương Hàn nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, cảm thấy mình thức dậy cũng không tính quá trễ, sao một chút cảm giác cũng không có.

"Giờ Mão đại nhân đã đi rồi, đặc biệt phân phó bọn nô tỳ không được đánh thức cô nương, biết cô nương đêm qua bôn ba, bảo để cô nương nghỉ ngơi thêm một lúc nữa."

"Ta biết rồi." Giang Sương Hàn ở trong lòng cảm khái một câu, thức dậy thật là sớm.

Sau khi Giang Sương Hàn đứng lên liền dựa vào bàn vẽ tranh, đây là thói quen trước kia của nàng, hôm nay không biết thế nào mà gương mặt người trên bức họa mơ hồ không rõ, có thể trong lòng chất chứa tâm sự nên lúc vẽ tranh đã thất thần.

Triệu Dịch Tuần nói để nàng rời khỏi phủ tướng quân thì nhất định hắn có biện pháp, chẳng qua không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, nàng sẽ không dùng đến phương pháp của hắn, nàng không nghĩ sẽ trở lại làm thuộc hạ của Triệu Dịch Tuần. Vậy chẳng phải là trở lại Nghi Thủy sao?

Mấy năm nay Nghi Thủy chiến loạn khắp nơi, sau khi Lâm Trạch vương rời đi, suy cho cùng còn cách một con sông nên người Nhung cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, Nghi Thủy thực ra cũng khá an toàn.

Giang Sương Hàn vừa xuất thần, dưới tay nhiều thêm một vết mực.

Xuân Nga dâng trà đứng thẳng ở một bên, đầu tiên nàng ta bị vết mực trên trang giấy của Giang Sương Hàn hấp dẫn lực chú ý, sau lại bị thần thái của người trên bức tranh hấp dẫn: "Kỹ xảo vẽ tranh của cô nương ngày càng tuyệt diệu."

Giang Sương Hàn bị lời nói của nàng ta làm giật mình, chợt hoàn hồn, đột nhiên nhìn về phía trên bàn, bức họa được đặt không chỉnh tề trên bàn, chỉ vài nét bút đã phác họa ra nhân vật trên trang giấy, thúc ngựa đón gió mà đến, mặc khôi giáp, trên mặt mang theo ý cười. Nàng nhấc bút: "Tại sao ta nhìn không thấy có gì thay đổi hết, ngươi lại lấy lòng ta."

Xuân Nga đặt tách trà xuống, chột dạ đưa tay sờ sờ mũi: "Nô tỳ chưa bao giờ cầm bút, cũng không hiểu về vẽ tranh, chỉ cảm thấy bức tranh này có khí thế của đại nhân, cô nương cứ coi như nô tỳ đang nói bậy đi. Cô nương uống ngụm trà rồi nghỉ ngơi một lát, tránh khiến bàn tay không có sức lực."

Xuân Nga theo Giang Sương Hàn vào trong viện này đã một thời gian, xem như quen thuộc với tính tình của Giang Sương Hàn, biết nàng yêu thích yên tĩnh, mỗi ngày trừ lúc Đại Tướng Quân đến sẽ cao hứng một hồi, ngoài ra nàng còn thích vẽ tranh cùng hát hí khúc.

Chẳng qua lúc Giang Sương Hàn ở một mình lại không thích hát, nàng chỉ thích hát cho đại nhân nghe, Xuân Nga tạm thời đem chuyện này xem như kết luận cô nương biết đại nhân thích, nhưng mà trước kia cũng không thấy đại nhân có hứng thú này. Trong phủ có người đồn nói Khanh Khanh cô nương ở trong viện hàng đêm sênh ca, câu dẫn Đại tướng quân đến mức không thể rời khỏi nàng. Xuân Nga muốn nói, chỉ là cô nương thích hát mà thôi, cho dù có nói với người bên ngoài cũng không ai tin.

Vừa nghĩ vậy, nàng ta cảm thấy Giang Sương Hàn thích nhất chính là vẽ tranh.

Lúc nàng không có việc gì làm liền đứng trước bàn vẽ tranh, Xuân Nga một mực ở bên cạnh hầu hạ, có khi là Thu Cơ, nhưng mà chung quy nàng ta cũng coi như xem qua tranh của Giang Sương Hàn, đủ loại nhân vật trên đó.

Rất dễ nhận ra, tất cả đều là Đại Tướng Quân.

Càng vẽ càng giống, càng vẽ càng chân thật.

Sau Giang Sương Hàn uống một ngụm trà, cầm bút lên chuẩn bị vẽ tiếp, đem bức tranh nhìn kỹ lần nữa, nhíu đôi lông mày mảnh khảnh: "Ngươi thật sự có thể nhìn ra bức tranh này vẽ rất tốt sao?"

Nàng lại nhận được đáp án khẳng định từ Xuân Nga, nhưng chính mình nhìn không ra.

Phần còn lại của bức tranh vẽ khá mệt mỏi, nàng dứt khoát không vẽ nữa, hỏi Xuân Nga sao hôm nay đến trưa rồi mà Tiết Tẫn chưa trở về, Xuân Nga mở miệng, do dự trong chốc lát, gật đầu nói: "Đại Tướng Quân chưa trở về."

Nếu là Thu Cơ, Giang Sương Hàn còn sợ không nhìn ra nàng ta đang giấu giếm, nhưng Xuân Nga thì khác, nàng ta sẽ không nói dối, Giang Sương Hàn gần như ngay lập tức nhìn ra sơ hở của Xuân Nga.

Không chờ nàng hỏi tiếp, đã nghe thấy âm thanh của Thu Cơ từ bên ngoài tiến vào, nói là trù phòng đưa cơm trưa đến, ý tứ chính là trưa nay Tiết Tẫn chắc chắn không trở về, mấy ngày nay Tiết Tẫn không có trở về cùng nàng dùng cơm trưa, có đôi khi buổi tối có việc cũng miễn. Trong lòng nàng tồn tại nghi ngờ nhưng không có hỏi, chỉ an tĩnh dùng bữa.

Nếu đổi lại là người khác, chắc sẽ suy đoán là đại nhân đi tiểu viện khác dùng cơm. Đối với Tiết Tẫn mà nói cũng thật bình thường, hậu viện của hắn có không ít tiểu thiếp, Giang Sương Hàn không hỏi, hai nha hoàn bên cạnh nàng cũng không rõ phải bẩm báo, liền cùng nhau mơ hồ.

Tiết Tẫn buổi chiều mới trở về, bước chân vội vàng, trên trán còn đổ mồ hôi. Chắc chắn trong triều đã xảy ra chuyện gì đó quan trọng, nếu không sao ngay lúc trời đang chuyển sang mùa đông mà trên trán hắn lại đổ hôi cho được, những chuyện khác căn bản không có khả năng ảnh hưởng đến hắn.

Tiết Tẫn đến phòng nàng vào ban đêm mới nói: "Chuyện của Thái phó còn chưa điều tra rõ ràng, người Địch lại muốn đến đây."

"Cái gì? "Vốn dĩ Giang Sương Hàn đang từ từ nhắm hai mắt lại, nằm ở trong ngực hắn, vừa nghe thấy lời này lập tức thanh tỉnh.

"Không phải ý tứ đánh trận kia mà đến để cầu hòa." Tiết Tẫn nói cầu hoà, nhưng lông mày nhíu mày.

"Lúc này cầu hoà, có gì không tốt sao?" Giang Sương Hàn khó hiểu.

"Người Địch giảo hoạt lại ngoan cố, bọn bọ giống như trâu rừng sinh trưởng ở vùng biên cương, cắn chặt lý lẽ cứng nhắc chết cũng không buông, sẽ không dễ dàng gì đầu hàng." Tiết Tẫn gối đầu lên cánh tay mở miệng, "Hơn nữa triều đình ta lúc ban đầu, bọn họ đã lấy lòng qua một lần, sau này lấy cớ triều ta có tân đế mới, đối với hiệp ước lúc trước trở mặt không thừa nhận, lại nhân cơ hội đó đâm sau lưng Đại Yến ta một đao."

Đó là lúc Triệu Dịch Tuần vừa mới đăng cơ không bao lâu, tiên đế hoa mắt ù tai, đối với rất nhiều chuyện đều không nhìn thấy, khiến người Địch mấy năm nay có cơ hội bành trướng dần trở nên cường đại, từng bước khiêu khích Đại Yến.

Lúc tân đế mới bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn không lâu, mang trong người tham vọng chí lớn mở rộng bờ cõi, trước tiên phải giải quyết người Địch ở phương Bắc, tàn bạo khát máu, một vùng đầm rồng hang rắn, hoàng đế tự mình dẫn binh tấn công, mở đầu là Bắc địa, một đường đánh về hướng tây, đem người Địch ở Bắc địa đánh đuổi, khiến chúng không dám tới gần Đại Yến nữa.

Sau lần đó, người Địch liền đến cầu hòa, tốc độ bọn họ nhận thua cực nhanh chấn động những vùng xung quanh, cũng từ đó đặt nền móng vững chắc cho cơ đồ nghiệp lớn của tân đế. Ngay từ đầu văn võ bá quan cực lực ngăn cản tân đế tự mình xuất binh cũng không dám nhiều lời.

Chẳng qua người Địch tính xấu không đổi, hiệp ước không bao lâu liền xé bỏ, sau đó dã tâm lại bừng bừng tấn công.

Hiện tại nói là cầu hoà, lại không có mấy người thật sự tin tưởng người Địch nổi tiếng tính xấu kia.

"Chờ lúc bọn hắn đến lại nói sau, hiện giờ là bọn hắn cầu hoà, Đại Yến còn chưa đến nỗi không đối phó được một cái nho nhỏ Bắc Địch đâu." Tiết Tẫn thấp giọng nói, mắt thấy Giang Sương Hàn hai mắt vốn dĩ mang theo bối rối dần dần khôi phục lại vẻ thanh tỉnh, hắn cũng không nghĩ nói thêm những chuyện này làm quấy nhiễu nàng nữa.

Sau khi Giang Sương Hàn nghe xong, trong lòng nàng suy nghĩ rất nhiều, chỉ cần nhìn những việc này từ góc độ của Triệu Dịch Tuần, rất nhiều vấn đề đều có thể nhanh chóng tìm được đáp án.

Hai ngày nay Tiết Tẫn bận rộn, không đơn thuần chỉ vì chuyện của Thái Phó, chỉ sợ còn liên quan đến việc người Địch cầu hòa càng khiến Tiết Tẫn tăng thêm áp lực.

Triệu Dịch Tuần là người rất đa nghi dễ nghi kỵ người khác, từng chuyện từng chuyện đều nhìn ra được hắn đã sớm không dung được Tiết Tẫn, vị Đại tướng quân dưới một người trên vạn người này.

Lần này, Triệu Dịch Tuần nhất định sẽ cực lực thúc đẩy liên minh với người Địch, bởi vì trước mắt trong tay hắn không có một binh một tốt nào, chỉ cần thúc đẩy lần liên minh này, ít nhất trong thời gian ngắn hắn không cần sầu lo vấn đề giặc ngoại xâm, chuyện này giúp hắn có thể thoát khỏi áp bức về binh quyền của Tiết Tẫn đối với hắn. Trong khoảng thời gian này, nhanh chóng giải quyết Tiết Tẫn, thu hồi binh quyền, sau đó lựa chọn một tâm phúc mang binh Bắc phạt, để không một ai có thể uy hiếp đến trên đầu của hắn nữa.

Giang Sương Hàn lập tức hiểu được vì sao Thái phó chết, Triệu Dịch Tuần nhanh chóng lợi dụng chuyện này, có lẽ ngay từ đầu hắn không dự định chân chính xử lý Thái phó, mà là đi từng bước thao túng cục diện đến ngày hôm nay, cuối cùng chỉ vì khiến Tiết Tẫn "Giết" lão ta.

Sự tồn tại của nàng cũng là một phần trong đó.

Chỉ là không biết, Tiết Tẫn có biết những việc này hay không. Giang Sương Hàn giương mắt nhìn về người trước mặt, hắn từ từ nhắm hai mắt lại gối lên trên cánh tay, khuôn mặt tuấn lãng, khuôn mặt có chút tiều tụy hơn thường ngày, lúc ngủ cả người không tồn tại sát khí khi đã trải qua chiến trường, nhìn càng thêm anh tuấn, nếu hai năm trước gặp hắn, chỉ sợ cũng là một vị quý công tử trêu chọc tâm hồn vô số nữ tử.

Mặc dù hiện giờ ngũ quan của hắn vô cùng tuấn lãng nhưng mà sát khí trên người hắn có thể dọa chạy rất nhiều tiểu cô nương.

Giang Sương Hàn do dự không biết mình có nên mở miệng hay không, cuối cùng bị Tiết Tẫn bắt được ngón tay muốn đến gần của nàng: "Còn không ngủ đi, nàng lén lút làm gì vậy?"

"Lo lắng cho tướng quân." Giang Sương Hàn nói chính là lời nói thật lòng, nàng quả thật lo lắng Tiết Tẫn sẽ bị một chiêu này của Triệu Dịch Tuần hãm hại.

"Nàng lại dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, một lát nữa ta giày vò nàng, nàng đừng có kêu đau, cũng đừng tránh né ta." Trên sống mũi của nàng, Tiết Tẫn hôn nhẹ một cái, ở bên tai nàng khẽ thì thầm.

Giang Sương Hàn rụt người lại sát bên hắn một chút: "Thiếp luôn cảm thấy những chuyện này tới rất kỳ quặc, nhất là chuyện của Thái phó đại nhân, giống như nhắm vào tướng quân vậy, tướng quân hành sự phải cẩn thận, nếu ngài xảy ra chuyện gì, thiếp sẽ rất khó chịu."

Tiết Tẫn cũng không biết có nghiêm túc nghe nàng nói chuyện hay không, chỉ lười nhác lên tiếng, liền ngăn chặn miệng của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.