Trong Trướng Lê Nga

Chương 34



Nguồn: Facebook @maycuat5

Editor - Beta: Team May

Giang Sương Hàn ngủ rất say, trong mộng luôn cảm thấy có một hơi thở quen thuộc vờn quanh mình, làm cho nàng cực kì ỷ lại vào mùi hương này, từng khoảng dài tăm tối mà yên lặng, nàng mệt mỏi không mở nổi mắt, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, trên mặt cũng bị cái gì đó đè ép, chỉ muốn ngủ thật say.

Nàng thực sự là quá mệt mỏi.

Giống như từ một năm trước, sau khi Triệu Huyên Ngọc ra đi, nàng chưa từng có kiểu yên tĩnh triệt để như thế này. Chỉ là loại yên tĩnh này cũng không kéo dài được bao lâu, cách nàng không xa có tiếng người nói chuyện nặng nề đưa nàng từ trong mộng tỉnh lại.

"Thái y nói hôm qua đã có thể tỉnh lại, chỉ là vẫn không thấy có xu hướng tỉnh." Một giọng nữ thấp nói.

"Là bản thân không muốn tỉnh lại sao? Thôi, đợi nàng tỉnh lại rồi gọi người bẩm báo cho ta." Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, là giọng nữ hơi có vẻ nghiêm túc, tuổi tác hơi lớn một chút.

Cung nhân khi đang nói chuyện thì thấy ngón tay Giang Sương Hàn động, vô ý chỉ vào Giang Sương Hàn rồi nói với Du Thái Phi: "Tỉnh rồi! Thái Phi, người tỉnh rồi."

Thái Phi không vội quay đầu, ngược lại là thấp giọng trách cứ một câu: "Lỗ mãng thành cái gì vậy, bưng thuốc đã sắc xong tới."

Cung nhân nghe dạy đỗ, cúi đầu nhu thuận đáp lại: "Nô tỳ tuân mệnh."

Khi Giang Sương Hàn mở mắt, đập vào mắt nàng chính là Du Thái Phi đứng cách đó không xa ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía mình, nàng suy nghĩ một chút chuyện trước lúc mình té xỉu nhưng không thể nào nhớ ra được liền lập tức đứng dậy xuống giường hành lễ: " Thỉnh an Thái Phi, đa tạ ân cứu mạng của Thái Phi."

"Đứng lên đi." Du Thái Phi lãnh đạm nói.

Giang Sương Hàn nghe vậy đứng dậy đứng trước mặt Du Thái Phi, nàng bỗng nhớ lại khung cảnh lần trước đi vào cung của Thái Phi, bảo sao cứ cảm nhận được mùi hương quen thuộc, túi thơm đeo trên người nàng có lẽ chính là từ chỗ này mà ra.

Du Thái Phi có một khuôn mặt hiền lành, dù cả ngày lễ Phật, nhưng hôm nay còn có dịp ở lại trong hoàng cung, đủ thấy nàng ta cũng không phải là người đơn giản qua vẻ hiền lành trên mặt.

Như hiện tại, ánh mắt nàng ta nhìn Giang Sương Hàn chính là dò xét, không có chút ấm áp nào.

"Chẳng qua là thuận tay mà thôi." Thái Phi nhìn nàng một cái: “Cơ thể ngươi vẫn chưa khoẻ, ngồi nói chuyện đi."

Giang Sương Hàn không ngồi, nàng cũng biết được vì sao Thái Phi đối với mình lạnh nhạt như vậy, lần trước hiền lành chỉ sợ cũng chỉ là nể mặt mũi Tiết Tẫn, nàng hơi co rúm lại, nói: "Lần trước lúc thỉnh an Thái Phi, Sương Hàn vẫn chưa biết Thái Phi chính là mẫu phi của Lâm Trạch Vương, đối với Thái Phi thật là thất lễ, mong Thái Phi thứ tội."

Thái Phi vốn mặt lạnh tức thời càng thêm lạnh lùng, nàng ta liếc Giang Sương Hàn một chút, nói: "Ngươi không cần đặc biệt nhắc tới Lâm Trạch Vương, ai gia cứu ngươi đúng là chỉ thuận tay cứu giúp, vả lại, nếu không được Thánh thượng ngầm đồng ý, người của ta cũng sẽ không thể thuận lợi tới đó, cho nên ngươi không cần cám ơn ta."

Lúc Giang Sương Hàn nghe Thái Phi cố ý nhắc tới Triệu Dịch Tuần, nàng cảm thấy lạnh lẽo, không hiểu tâm hư, không còn dám nói tiếp.

Thái Phi không quên mục đích khi mình đến đây, nàng ta mặc kệ sắc mặt Giang Sương Hàn có bao nhiêu khó coi, nói tiếp: "Ta biết Huyên nhi ở Nghi Thủy có an bài cho ngươi một tòa nhà, Thứ sử bên kia cũng vì nể tình cũ mà chiếu cố ngươi rất nhiều, ngươi chữa khỏi vết thương liền trở về đi, đừng đến Yến Đô nữa."

Giang Sương Hàn nghe vậy cúi đầu đáp lại, nói: "Sương Hàn hiểu rõ, Thái Phi vốn dĩ có thể thờ ơ lạnh nhạt, nhưng người vẫn ra tay cứu giúp, nếu không phải người của Thái Phi kịp thời đuổi tới, chỉ sợ lúc này hồn Sương Hàn đã sớm về Hoàng Tuyền, vẫn là đa tạ Thái Phi trạch tâm nhân hậu." Nàng nói rồi cúi người dập đầu hành lễ.

Triệu Huyên Ngọc đã cứu nàng một lần, Thái Phi bây giờ lại cứu nàng lần nữa. Giang Sương Hàn cảm thấy mình nhất định đã nợ bọn hắn.

"Nếu ngươi là thật lòng cảm tạ thì cách xa A Tẫn một chút." Thái Phi chỉ để lại một câu nói kia, liền rời đi.

Thái Phi đi xa, lúc này Giang Sương Hàn mới ngồi trước bàn, sau khi tỉnh lại cảm giác đau trên người nàng cũng hơi dịu đi một chút, nhìn vào gương trong chốc lát, mới phát hiện trên mặt vết thương đã chuyển màu xanh tím, là thời điểm ở khách điếm nhỏ kia vật lộn với thổ phỉ mà bị đả thương, khó trách nàng cảm thấy trên người chỗ nào cũng đau.

Thổ phỉ kia sau khi bị nàng đâm một đao liền bị chọc giận hoàn toàn, về sau xuống tay với Giang Sương Hàn cũng không chút lưu tình, Giang Sương Hàn lúc ấy thật sự nghĩ rằng mình sẽ phải chết ở khách điếm.

Nàng nhắm mắt lại, thật ra chết ở nơi nào đối với nàng mà nói cũng không tạo thành ảnh hưởng lớn, lúc đầu nàng cũng dự định đi theo đội ngũ tới Bắc Địa, đợi đến bên kia lại tìm một cơ hội rời khỏi Yến Đô.

Nhưng hôm nay ở trong Tường Hòa Cung, Giang Sương Hàn lại đột nhiên nhớ lại mình còn có chuyện chưa làm xong, nàng muốn ở lại.

Cung nhân vừa bị Thái Phi gọi đi đã bưng thuốc đến gian phòng của Giang Sương Hàn: "Giang cô nương, đây là thuốc trước đó thái y kê đơn cho ngươi, ngươi đã tỉnh lại thì nhớ phải uống thuốc."

Giang Sương Hàn nhìn thoáng qua chén thuốc đen kia, nàng từ nhỏ đã không được nuông chiều, thân thể cho tới bây giờ luôn khoẻ mạnh, không ngờ rằng hai năm này vậy mà lại không rời khỏi thuốc. Nàng cúi đầu tiếp chén thuốc, thuận miệng hỏi: "Đây là trị vết thương trên người ta?"

Cung nhân phút chốc liền chần chừ, mới mở miệng nói: "Không phải, thái y nói cô nương lúc trước uống thuốc gâytổn hại đến thân thể, động vào gốc rễ, nếu không điều dưỡng thật tốt, chỉ sợ sau này sẽ không còn cơ hội mang thai."

Tay Giang Sương Hàn dừng lại.

Cung nhân tưởng lời chẩn bệnh này làm Giang Sương Hàn kích động, nói thật các nàng cũng không bao giờ nghĩ tới, thời điểm nghe Thái Phi nói như thế đều sững sờ. Chuyện Đại Tướng Quân chuyên sủng một đào hát không rõ lai lịch ở bên ngoài lan truyển quá rộng, tuy nói có cố ý mượn chuyện xấu này để phá hoại thanh danh Tiết Tẫn, nhưng nếu không phải hắn nhiều lần thực sự phá quy củ, bên ngoài cũng sẽ không đan dệt chuyện kiểu không hợp thói thường như vậy.

Lại không ngờ rằng, Đại Tướng Quân tuy làm việc hồ đồ, còn biết giữ chừng mực, sẽ không thật sự để cho một đào hát mang thai con của mình.

Thái Phi còn nguyện ý để nàng ở lại trong cung đợi nàng tỉnh lại rồi lại nói rõ chuyện với nàng, chỉ sợ cùng chuyện này cũng có quan hệ rất lớn.

"Cô nương không cần thương tâm quá độ, thái y nói, cô nương bây giờ dừng dùng loại thuốc hại người kia, lại dùng loại thuốc này tiến hành điều trị, tiến hành một thời gian, không lo thân thể không nuôi lại được." Lan Nhược thấp giọng khuyên nhủ.

"Hóa ra là như thế, thái y hao tâm tổn trí rồi." Giang Sương Hàn không lên tiếng, uống chén thuốc kia.

Thời điểm Lan Nhược đón lấy bát, mới nghe được Giang Sương Hàn phân phó nói: "Thuốc này sau này không cần sắc tiếp, vất vả cho ngươi rồi."

Tay cầm bát của Lan Nhược ngừng ngay tại chỗ, cho dù trong lòng chấn kinh nghi hoặc, lại vẫn nhẹ gật đầu: "Vâng." Nàng ta thu dọn đồ đạc rời đi.

Sau khi ra khỏi gian phòng của Giang Sương Hàn không lâu, Lan Nhược liền đi đến chỗ Thái Phi lễ Phật, không dám đi vào bẩm báo, mà chờ ở bên ngoài, đợi đến lúc Thái Phi đi ra, mới đưa chuyện xảy ra trong phòng bẩm báo từng cái một.

"Nàng ta nói như thế?" Thái Phi nhướng mày.

"Hồi Thái Phi, đúng vậy." Lan Nhược cúi đầu đáp.

"Thôi, nàng muốn thế nào cũng không liên quan gì đến ta, tùy nàng đi thôi." Thái Phi một bộ không quan tâm.

Lan Nhược lại biết cũng không phải là như thế, nếu Thái Phi thật sự phiền chán Giang Sương Hàn đến mức này, nàng ta sẽ không lớn mật làm ra chuyện phái người xuất cung cứu Giang Sương Hàn trở về như vậy. Thái Phi những năm này vẫn luôn rất kín tiếng, trong mắt người trong cung chính là lão Thái Phi cả ngày chỉ biết lễ Phật, bây giờ đột nhiên ra tay, còn không biết nơi khác trong cung sẽ nhìn nàng thế nào.

Dù vậy, thời điểm Thái Phi cứu người vẫn không hề do dự, có thể thấy được vị Giang cô nương này cũng không phải vô dụng như vẻ bên ngoài.

Thái Phi mới ra khỏi phòng, liền nhìn thấy có mấy hạ nhân vội vàng hấp tấp rời đi, nàng ta nhận ra là người của Cần Chính Điện, nhíu mày gọi người lại: "Bên chỗ bệ hạ xảy ra chuyện gì, làm sao lại vội vàng hấp tấp như vậy?"

Những người kia vốn bối rối, lúc này bị Thái Phi gọi lại, càng không dám qua loa, ngay ngắn thẳng thắn hành lễ: "Thỉnh an Thái Phi, Cần Chính Điện bên kia không có xảy ra việc gì, là, là Đại Tướng Quân tiến cung."

"Ồ?" Lông mày Thái Phi nhíu càng chặt: "Đại Tướng Quân không phải đã mang binh đi Bắc Địa rồi sao? Làm sao lại trở về nhanh như vậy?"

Mấy cung nhân kia tất cả đều tỏ ra u sầu, cũng nói năng rất thận trọng, ánh mắt Thái Phi rời khỏi người bọn họ: "Được rồi, ai gia không gây khó dễ với các ngươi, đi làm việc đi."

Đợi mấy người kia hoàn toàn rời đi, Thái Phi mới nhìn về phía Lan Nhược bên cạnh, Lan Nhược nhẹ gật đầu, hành lễ rồi quay đầu đi theo sau lưng những người kia, đi về hướng Cần Chính Điện.

Thái Phi quay người đi vào trong cung, mới đi không được hai bước, liền nhìn thấy Giang Sương Hàn vốn nên nằm ở trên giường dưỡng thương lại đứng ở cách mình không xa, sắc mặt nàng ta run lên, nhìn sang phía Giang Sương Hàn.

Giang Sương Hàn rất tôn kính Thái Phi, sau khi biết được thân phận của nàng ta, càng thêm mấy phần áy náy, nhưng cái này cũng không hề đại biểu cho việc nàng sẽ sợ Thái Phi, cho dù sắc mặt Thái Phi khó coi nhìn nàng, nàng vẫn là thần sắc tự nhiên.

"Thái Phi, Sương Hàn suy nghĩ hồi lâu, vẫn muốn đến thỉnh cầu người, Sương Hàn muốn lưu lại Tường Hòa Cung hầu hạ Thái Phi, cầu Thái Phi đáp ứng." Giang Sương Hàn giống như không nhìn thấy vừa rồi Thái Phi điều động người theo tới Cần Chính Điện, chân thành nói.

Thái Phi cũng không biết nàng muốn làm gì, nàng ta cười một tiếng: "Lưu lại Tường Hòa Cung hầu hạ ai gia? Bên người ai gia cũng không thiếu một tiểu nha đầu."

"Chắc hẳn Thái Phi sẽ thiếu một người trợ thủ biết được chân tướng Lâm Trạch Vương rời đi." Giang Sương Hàn không tức giận chút nào nói thêm.

Ánh mắt Thái Phi nháy mắt liền biến đổi, ngày thường ôn hòa hoàn toàn biến thành sát khí, cách một khoảng Giang Sương Hàn đều hiểu được, câu này của nàng thật sự là đặt ở tử huyệt của Thái Phi, ngay lúc nàng cho rằng Thái Phi sẽ nổi giận mở miệng răn dạy nàng, lại nghe thấy đỉnh đầu truyền đến tiếng cười.

"Ta biết ngươi, Sương Hàng." Thái Phi bình thản mở miệng, giống như dáng vẻ bốc lên hận ý thấu xương trong nháy mắt vừa rồi không tồn tại.

Giang Sương Hàn lộ ra vẻ nghi ngờ, nàng luôn cảm thấy Thái Phi nói câu này cũng không đơn giản là ý biết đến.

"Bao quát cả việc Huyên nhi không biết, ta cũng biết." Thái Phi cười nói thêm.

Thói quen của Thái Phi là điểm chuỗi hạt phật châu trên tay, nàng ta lúc này liền tùy ý khuấy động mấy hạt châu kia, ánh mắt nhìn về phía Giang Sương Hàn vẫn ôn hòa như cũ, thậm chí có thể được gọi là từ ái, nhưng nàng lại bất ngờ cảm thấy không ổn.

"Thái Phi đây là, có ý gì?" Giang Sương Hàn miễn cưỡng hỏi.

"Có ý gì? Huyên nhi sau khi cứu ngươi trở về không lâu, ta liền biết được sự tồn tại của ngươi, bao gồm cả việc hắn đi Nghi Thủy cũng muốn đưa ngươi theo, còn có hắn thích nghe ngươi hát, dạy ngươi viết chữ vẽ tranh, còn cả túi thơm lấy từ chỗ ta kia." Thời điểm Thái Phi nói những cái này, ngữ điệu một mực bình tĩnh, giống như không cos chút tình cảm nào đối với chuyện xưa của hai người, chỉ là ánh mắt của nàng ta luôn nhìn chằm chằm mặt Giang Sương Hàn, nghĩ rằng có thể nhìn ra chút gì đó từ cặp mắt hồ ly quen mê hoặc nhân tâm kia.

"Thái Phi..." Giang Sương Hàn không biết chuyện gì có thể xung kích tới mình lớn hơn.

Triệu Huyên Ngọc nói sự tồn tại của nàng cho Thái Phi biết, còn có chuyện bọn hắn thân cận. Cái túi thơm kia, không phải hắn thuận tay cho nàng sao? Hắn lúc ấy nói...

Giang Sương Hàn sững sờ, chớp mắt một lúc, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình tượng không rõ ràng lắm ở trong mộng, nàng tựa như trong một cái chớp mắt, nhìn thấy hồng bên tai hắn.

Nàng cơ hồ không vực dậy nổi thanh âm của mình để nói chuyện, sau khi hung tợn hít một ngụm khí lớn, cố gắng làm cho mặt mình bình tĩnh trở lại, cười khổ một tiếng: "Hóa ra những cái này Thái Phi đã sớm biết, vậy Thái Phi cũng biết trước khi chết người đứng ở bên cạnh hắn cũng là ta sao?"

Thái Phi nhìn chằm chằm Giang Sương Hàn một lúc lâu, mới hừ lạnh một tiếng: "Ngươi muốn nói gì?"

"Ta nói như vậy không phải uy hiếp Thái Phi, ta là tới giúp Thái Phi."

"Ngươi biết ta muốn làm cái gì sao? Quả nhiên là nha đầu hoang dã dám khẩu xuất cuồng ngôn." Thái Phi vẫn ép sát lấy ánh mắt của nàng.

"Sương Hàn xác thực không biết, chẳng qua Sương Hàn nghĩ, một người nuôi ám vệ bên cạnh mình, chăm chú nhìn động tĩnh bên Cần Chính Điện như Thái Phi, nghĩ đến là biết Thái Phi không phải là muốn tụng kinh cầu phúc vì cầu Bồ Tát siêu độ." Giang Sương Hàn cúi đầu nói.

Thái Phi biết chuyện vừa rồi nàng đều nhìn thấy, không những nhìn thấy, còn lớn mật đoán được ý đồ của mình, mặc dù không chuẩn xác hoàn toàn, nhưng nàng xác thực cũng đủ nhạy cảm.

"Ta có thể lưu ngươi lại, chẳng qua trước tiên lúc này ngươi phải trả lời cho ta một vấn đề." Thái Phi liếc nhìn nàng: "Giữa ngươi cùng A Tẫn, đến cùng là xảy ra chuyện gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.