Liên tiếp mấy ngày, Giang Sương Hàn vẫn ở lại bên trong phủ Đại tướng quân, giống như lời Tiết Tẫn nói, mỗi đêm ngủ lại đây, chẳng qua là không chạm vào nàng, hai người giống như trước kia nằm ngủ trên cùng một chiếc giường.
Thái y kê thuốc cho Giang Sương Hàn chỉ uống được mấy ngày, mắt thấy Giang Sương Hàn mỗi lần ăn cơm không được mấy đũa đã no, một ngày lại một ngày suy yếu xuống, trong lòng bọn nha hoàn sốt ruột cũng không dám bẩm báo cùng Tiết Tẫn, ngày càng lo lắng.
Một ngày, Giang Sương Hàn sớm đã lên gường nghỉ ngơi, nàng không thật sự ngủ, cũng ngủ không được, chi là nằm trên giường.
Thu Cơ bước vào trong phòng đổi huân hương, đàn hương an thần tĩnh tâm lượn lờ, nàng ta đến gần Giang Sương Hàn thấp giọng bẩm báo: “Cô nương, Trì công tử đến thăm cô nương.”
“Nói ta ngủ rồi chưa?” Giang Sương Hàn thuận miệng nói, không tính toán đi gặp bằng hữu tốt nhất của Tiết Tẫn, nàng không thừa tinh lực đi ứng phó.
“Cô nương.” Thu Cơ cau mày khuyên nhủ, “Cô nương đã nhiều ngày rồi không nói chuyện, mấy ngày trước Sài nương tử đến thăm cô nương, cô nương cũng cự tuyệt. Trì công tử nói, nếu cô nương không muốn thấy hắn thì hắn sẽ chờ ở bên ngoài, dù sao hắn đã được Đại tướng quân cho phép, cô nương đuổi hắn cũng không đi.”
“Được.” Giang Sương Hàn vén chăn lên.
Sau một khắc thu thập ổn thỏa, nàng kêu Thu Cơ mở cửa cho người tiến vào, hai người ngồi ở bên ngoài phòng nói chuyện, ngay cả trà Giang Sương Hàn cũng không sai người rót, rõ ràng không có ý định nói thêm với Trì Sơn.
Lúc Trì Sơn bước vào, biểu tình trên mặt vẫn là vẻ hốt hoảng, chờ sau khi nhìn thấy Giang Sương Hàn, mới đột nhiên ngồi xuống, không quan tâm trên bàn có trà hay không, thẳng tắp nhìn Giang Sương Hàn.
Nhìn chằm chằm nữ tử như vậy xem như mạo phạm, chẳng qua lúc này hai người cũng không cảm thấy gì. Ánh mắt Giang Sương Hàn sớm đã tan rã, có thể chú ý đến Trì Sơn đang ở đây mà nhìn hắn một cái là không tệ rồi, còn lại Trì Sơn bị khuôn mặt tiều tụy của Giang Sương Hàn dọa sợ.
Mấy ngày nay hắn nói muốn đến thăm Giang Sương Hàn, lần này Giang Sương Hàn thật sự để hắn bước vào, hắn đột nhiên không biết phải nói gì.
Giang Sương Hàn nhíu mày: “Ngươi muốn nói gì?”
“Ta đều biết.” Trì Sơn mới nhớ đến mục đích lần này mình đến đây.
“À.” Giang Sương Hàn cũng không bất ngờ, nàng đã biết khi còn ở Bắc địa, Trì Sơn không chỉ đơn thuần là phó tướng của Tiết Tẫn, sự thân cận tín nhiệm của hai người trong lúc chiến đấu không phải là điều một tướng sĩ bình thường có thể làm được.
Trì Sơn nghe giọng điệu thường thường nhàn nhạt của nàng, hận không thể ngay lập tức vò đầu bức tóc.
Hắn rối rắm một lúc lâu mới nửa cảm thán nói: “Làm sao hai người các ngươi lại ầm ĩ thành như vậy?”
Hắn biết lúc này Giang Sương Hàn sẽ không trả lời vấn đề của mình, vấn đề giống vậy, hắn hỏi Tiết Tẫn cũng không có đáp án.
Trì Sơn chỉ có thể cố hết sức khuyên nhủ: “Thật ra, các ngươi như vậy không phải nên tính là hòa nhau sao? Ngay từ đầu Tiết Tẫn cũng không có ý tốt, cảm thấy ngươi giống..... Lúc đó chẳng phải ngươi cũng coi hắn là Lâm Trạch vương? Hiện giờ nói ra, không phải cũng là một chuyện tốt sao?”
“Lại nói, ngay từ đầu ta thấy ngươi đối với hắn thâm tình như vậy còn hâm mộ hồi lâu. Nghĩ đến việc Tiết Tẫn là một người vô tâm, vậy mà cũng có một nữ tử như thế đợi hắn, lúc ấy ta còn cảm thấy không đáng cho ngươi.” Trì Sơn nói xong lại xấu hổ cười, “Xem ra ngốc chỉ có một mình ta.”
Ban đầu lúc Trì Sơn nghe thấy chuyện này đương nhiên bất bình vì Tiết Tẫn, hắn là bằng hữu tốt nhất của Tiết Tẫn, mặc dù xem như quen biết Giang Sương Hàn, nhưng còn xa lắm mới bì kịp với Tiết Tẫn. Về sau phần bất bình này khi nhìn thấy một loạt những hành động điên cuồng của Tiết Tẫn liền tiêu tan đi phân nửa, một nửa kia cũng biến mất hoàn toàn sau khi nhìn thấy Giang Sương Hàn vào hôm nay.
Hiện tại hắn ta cuối cùng cũng có thời gian suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân của đủ loại hành động kỳ quái mà Tiết Tẫn đã làm, thật ra từ lúc Triệu Phù Khanh tiến cung, Tiết Tẫn đã hoàn toàn cắt đứt tình nghĩa trước kia của bọn họ, duy nhất không bỏ xuống được là người đứng ngoài cuộc như hắn ta.
Thời điểm Tiết Tẫn mới gặp Giang Sương Hàn chưa nói quá hai câu đã giữ nàng lại, hắn giải thích là Giang Sương Hàn giống với Triệu Phù Khanh.
Ngay cả Trì Sơn đều có thể nhìn ra được, dung mạo tư sắc của Giang Sương Hàn cao hơn Triệu Phù Khanh, cho dù gương mặt hai người bọn họ cùng một khuôn đi ra, cũng sớm vì tính tình mà khác xa nhau rất nhiều.
Huống hồ, nếu thật sự Tiết Tẫn muốn tìm thế thân, bằng vào thân phận của hắn, trong Yến Đô hoặc cả Đại Yến cũng có thể tìm ra nhiều người giống Triệu Phù Khanh hơn cả Giang Sương Hàn, nhưng hắn cố tình chỉ giữ lại Giang Sương Hàn.
Bản thân Tiết Tẫn có ý thức được điểm này hay không thì Trì Sơn không rõ ràng lắm, nhưng lúc này hắn xem như hiểu rõ.
Giang Sương Hàn liếc Trì Sơn một cái.
“Quả thật lần này Tiết Tẫn cực kỳ quá đáng, ngươi cũng nhìn ra được, nhiều khi hắn làm việc rất cực đoan.” Trì Sơn nhìn thoáng qua bên ngoài, “Nếu ngươi là người Hoàng Thượng phái đến, ít nhiều cũng biết hắn gặp phải công kích cả ngấm ngầm lẫn công khai, ngươi có thể tin hắn cùng Hoàng Thượng từng là huynh đệ cùng nhau lớn lên không?”
“Đây là nguyên nhân hắn vẫn làm việc cực đoan sao?” Giang Sương Hàn đột nhiên lên tiếng hỏi.
Trì Sơn bất hoảng sợ khi bất thình lình nghe thấy âm thanh của Giang Sương Hàn, ban đầu hắn cũng không trông cậy vào việc Giang Sương Hàn có thể trả lởi chính mình, sau khi nghe xong mới khẽ gật đầu: “Có một bộ phận nguyên nhân trong đó, còn cái khác, ta không dám nói bừa, còn chuyện này phải chờ đến ngày hắn sẵn lòng mở miệng nói cho ngươi biết.”
Ánh mắt Giang Sương Hàn nhàn nhạt, hiển nhiên không có bao nhiêu hứng thú chờ đến ngày ấy.
“Thật ra hắn lần này tức giận cũng có nguyên nhân, dù sao người ngươi thích trước kia là Lâm Trạch vương, biểu huynh của Đại tướng quân.” Trì Sơn vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Giang Sương Hàn, chú ý lúc nàng nghe tới ba chữ “Lâm Trạch vương” lông mi run rẩy vài lần thì biết đây là mấy lời Giang Sương Hàn muốn nghe.
Mặc dù trong lòng hắn cảm thấy chua xót thay Tiết Tẫn, nhưng lúc này khuyên nhủ Giang Sương Hàn mới là chuyện quan trọng nhất, bằng không vị kia gây sức ép lên, tuyệt đối không đơn giản như bây giờ.
“Quan hệ của hai người bọn họ còn thân thiết hơn Hoàng Thượng cùng Lâm Trạch vương, đất phong của Lâm Trạch vương cách Bắc địa không xa, khi còn bé Tiết Tẫn đã theo lão tướng quân sống một khoảng thời gian ở vùng biên cương, khi đó gần như mỗi ngày Tiết Tẫn đều ở cùng Lâm Trạch vương, bày trận binh pháp đều do Lâm Trạch vương dạy hắn. Tiết Tẫn không có huynh trưởng, Lâm Trạch vương chính là huynh trưởng của hắn.”
Cho dù Giang Sương Hàn không lên tiếng nhưng tốc độ nói chuyện của Trì Sơn cũng không nhanh nên từng câu từng chữ gần như đều lọt hết vào tai nàng, cũng tự nhiên mà sinh ra nghi hoặc.
Người Nhung điên cuồng ngang ngược, đặc biệt trước khi Hoàng Thượng đăng cơ, nhưng chưa đến mức khiến một vị lão tướng quân ngay cả nhà đều không quan tâm, hơn nữa ở Yến Đô cũng có phủ Đại tướng quân. Khi còn nhỏ Tiết Tẫn có thể ở lại Yến Đô cũng không cần thiết phải đến Bắc địa, hài tử còn nhỏ tội gì phải bôn ba ngàn dặm đi đến Bắc địa nơi ngay cả cái ăn còn không đầy đủ kia.
Trì Sơn giống như biết nghi hoặc của Giang Sương Hàn: “Ngươi nghĩ xem, lúc đó hắn còn nhỏ như vậy, hài tử ở tuổi đó đứa nào không phải ở nhà đi theo tiên sinh đọc sách viết chữ, sao có thể tới một nơi đao thương không có mắt như chiến trường chứ?”
“Chính bởi vì lúc nhỏ lão phu nhân không thích hắn, phủ Đại tướng quân phủ không giữ được hắn, là hắn trộm lệnh bài đi xa ngàn dặm lên Bắc địa tìm phụ thân.” Trì Sơn nói xong bật cười, “Không nghĩ đến đúng không? Thuở nhỏ hắn là loại người chó ghét người ngại như vậy đó.”
Trì Sơn cười một lát liền cười không nỗi nữa, nghiêm mặt nói: “Người bình thường tự nhiên sẽ cảm thấy được tướng quân phu nhân không thích, tướng quân sẽ không mặc kệ đứa con ruột thịt của mình đi? Trên thực tế, sau khi hắn đi, lão tướng quân ngại hắn vướng víu, muốn đuổi người trở về, nếu không phải cuối cùng Lâm Trạch cầu tình, chỉ sợ hắn sẽ chết ở Bắc địa rồi.”
“Tình nghĩa của bọn họ bắt đầu từ đây. Từ nhỏ Tiết Tẫn đối với vị huynh trưởng này rất tôn kính mặc dù lão phu nhân cùng lão tướng quân đối xử với Lâm Trạch vương tốt hơn hắn rất nhiều. Thật ra ngẫm lại có thể lý giải, một Lâm Tạch vương như châu như ngọc ở phía trước, ai lại đi để ý một đứa nhỏ vừa sinh ra đã được phán sát tinh như Tiết Tẫn chứ. Về sau....” Yết hầu Trì Sơn lăn lộn, chưa nói hết đã chuyển đề tài.
“Tiết Tẫn không đề cập với người bên ngoài, mấy chuyện này là do ta nghe ngóng được, hơn nữa lúc đó trên phố tin đồn nhiều, không cần tốn nhiều công phu hỏi thăm vài câu đã biết hết.” Trì Sơn cười cười, “Cho nên ngươi cùng Lâm Trạch vương từng có một đoạn kia mới khiến hắn sụp đổ thành như vậy.”
Từ đầu đến cuối Giang Sương Hàn đều thản nhiên nghe, chỉ khi ngẫu nhiên nhắc tới Lâm Trạch vương trên mặt mới có chút biểu cảm.
“Ta nói cùng ngươi mấy lởi này, không phải muốn ngươi tha thứ cho hắn, cũng không phải từ góc độ của Tiết Tẫn nói cái gì, chỉ là hai người các ngươi đã như vậy, ta nghĩ vẫn muốn nói cho ngươi biết, thật sự hắn rất gian nan.”
“Ta đã biết.” Giang Sương Hàn đứng dậy nói, trong giọng nói không có bao nhiêu dao động.
Trì Sơn thở dài một tiếng, hắn buồn bã nói: “Mấy ngày nay ta đến phủ Đại tướng quân, không phải Tiết Tẫn bảo ta tới chỗ của ngươi, chẳng qua ta nhìn thấy trạng thái của hắn có chút không đúng mới nghĩ đến xem tình hình. Các ngươi.... Quên đi, dù sao vẫn là chính ngươi tự quyết định đi.”
Đây là lời nói dối duy nhất mà Trì Sơn nói sau khi bước vào đây, tâm tình Tiết Tẫn mấy ngày nay không tốt là thật, có thể để hắn đến nói chuyện với Giang Sương Hàn là do Tiết Tẫn thấy Giang Sương Hàn mấy ngày nay không hề nuốn nói chuyện với bất kỳ ai.
Tiết Tẫn nhìn một vòng, vậy mà tìm được hai người có quan hệ thân thiết hơn một chút với Giang Sương Hàn là Trì Sơn cùng Sài Thanh Y, lại không có liên quan gì đến chuyện trước kia của Giang Sương Hàn.
Hắn cũng không trông cậy gì khác, chỉ muốn Giang Sương Hàn nói hai câu với ai đó thôi.
Sau khi Trì Sơn ra khỏi phòng liền nhìn về phía Tiết Tẫn lắc đầu.
Mặc dù Tiết Tẫn thất vọng, nhưng cũng không bị chênh lệch tâm lý quá nhiều, sớm đã nghĩ đến loại kết quả này.
“Ngươi nói cùng nàng cái gì? Đi vào lâu như vậy?” Tiết Tẫn híp mắt nhìn Trì Sơn.
Bước chân Trì Sơn ngừng lại, nâng tay khẽ sờ lỗ tai của mình, không được tự nhiên nói: “Còn có thể nói cái gì? Đương nhiên là nhớ lại một chút khi chúng ta mới quen biết nhau ở Bắc địa thôi, rồi nói một ít chuyện thú vị để khuyên nàng một chút.”
“Nàng vẫn không nói chuyện?”
Chuyện duy nhất làm Giang Sương Hàn có phản ứng đều liên quan đến Lâm Trạch vương, Trì Sơn ở trước mặt Tiết Tẫn trăm triệu lần không dám nói đến đề tài này, hắn lắc đầu: “Không có, ngươi đừng chỉ quan tâm đến nàng ta nữa, ta nhìn hai người các ngươi cũng giống như nhau gầy đi nhiều.”
Trì Sơn đi tới cửa nhìn thoáng qua nói: “Ta thấy nàng hiện giờ không muốn để ý đến ngươi, dù sao nàng cũng không rời khỏi phủ Đại tướng quân được, ngươi làm gì nhốt nàng cả ngày ở trong phòng, cho dù ban đầu nàng nói nhiều cũng bị kìm nén đến mức không nói được lời nào.”
Tiết Tẫn lắc đầu: "Không được, hiện tại nếu ta thả nàng ra, nàng lập tức bỏ chạy thì chắc chắn nàng sẽ không bao giờ muốn gặp ta nữa.”
Trì Sơn thấy rõ tình cảm điên cuồng trong mắt Tiết Tẫn, trong lòng lắc đầu, Giang Sương Hàn hiện giờ đã trở thành chấp niệm của Tiết Tẫn rồi. Trong lúc nhất thời hắn không biết nên đồng tình Giang Sương Hàn hay là Tiết Tẫn.
Ban ngày gặp mặt Trì Sơn, ban đêm khi Sài Thanh Y đến thăm Giang Sương Hàn, nàng vẫn ra gặp.
Mấy ngày trước đây Sài Thanh Y có đến thăm Giang Sương Hàn một lần, thật ra mấy nương tử khác trong phủ đã sớm tới đây một vòng rồi, nhiều là tới tìm hiểu tin tức, duy nhất chỉ có Cảnh Xu không đến, nếu lúc này Sài Thanh Y không đến Giang Sương Hàn cũng không cảm thấy bất ngờ, nàng vốn dĩ chính là người không có chuyện gì thì không thích qua lại với người khác.
Giang Sương Hàn đứng bên cửa sổ nhìn cảnh đêm bên ngoài, chỉ để lại cho Sài Thanh Y một bóng lưng.
Nàng ta bỗng nhiên nhớ đến lần đầu tiên tới chỗ của Giang Sương Hàn, ngay cả lúc ấy Giang Sương Hàn còn bệnh cũng khiến nàng ta kinh diễm bởi dung mạo của Giang Sương Hàn.
Sài Thanh Y có thể bị Triệu Dịch Tuần chọn ra, đủ thấy bản thân nàng ta ngày thường không tồi, khi còn bé gặp qua không ít mỹ nhân, cũng không đủ để ngăn cả chấn động mà dung mạo của Giang Sương Hàn ảnh hưởng đến nàng ta. Giống như chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt kia của nàng, hết thảy những chuyện cảm thấy vô lý đều hiểu được.
Lúc trời cao sáng tạo vạn vật liền để lại sự bất công lớn nhất mang tên Giang Sương Hàn này.
Thị vệ đóng cửa phòng, Sài Thanh Y đứng ở ngay cửa, từ xa nhìn thấy bóng dáng của Giang Sương Hàn, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra nàng ốm đi rất nhiều, mấy ngày nay trong phủ xảy ra chuyện, Sài Thanh Y có nghe nói qua, nhưng khi thật sự gặp được nguyên bản Giang Sương Hàn mới thấy rõ ràng.
“Lại gặp nhau rồi.” Sài Thanh Y ở xa nói, trong giọng nói mang theo một chút quen thuộc.
“Sau lần trước, ngươi nghĩ rằng ta sẽ không bao giờ trở lại nữa đi.” Giang Sương Hàn hỏi, âm thanh yếu ớt rơi vào trong tai Sài Thanh Y.
“Là ngươi nghĩ vậy thôi.” Sài Thanh Y đùa.
Giang Sương Hàn không liên tiếng trả lời.
“Chủ tử biết ngươi ở phủ Đại tướng quân.” Sài Thanh Y trực tiếp nói thẳng vào đề.
“Làm khó bệ hạ vẫn còn nhớ đến ta.” Giang Sương Hàn thuận miệng nói, trong giọng nói nghe ra mấy phần tự giễu trong đó. Nàng biết Sài Thanh Y không phải hạng người lương thiện có lòng tốt giúp nàng nên ở trước mặt nàng ta, nàng nói chuyện chưa bao giờ khách khí.
Sau khi Sài Thanh Y nghe lời nàng nói cũng không tỏ vẻ gì, thuận miệng khẽ cười nói: “Cũng không phải vậy. Ai có thể nghĩ đến, một cái mật thám sớm đã vô dụng với chủ tử vậy mà vẫn được hắn bảo vệ đến tận bây giờ.”
“Chủ tử nói, nếu ngươi muốn trở về cung, ta nhất định phải toàn lực giúp ngươi.”
Giang Sương Hàn đột nhiên quay đầu lại nhìn Sài Thanh Y: “Ngươi thích hắn?”
Sài Thanh Y sững sờ tại chỗ, nàng kéo kéo khóe môi: “Ai? Mật thám mà nói chuyện thích hay không thích gì ở đây? A đúng rồi, ngươi không giống vậy, ngươi đã từng thích.”
Giang Sương Hàn không để ý đến mấy lời nói giấu dao của Sài Thanh Y, tự mình nhớ lại nói: “Một khi đã như vậy, ngươi hiện giờ còn ở lại phủ Đại tướng quân để làm gì? Ở trong mắt Hoàng Thượng, ngươi chỉ là một quân cờ vô dụng mà thôi.”
Sài Thanh Y đi lên phía trước hai bước: “Chủ tử kiêng kị Đại tướng quân bao nhiêu hẳn là ngươi cảm nhận rõ nhất. Hắn sao có thể an tâm để Đại tướng quân an ổn sống qua ngày?”
“Nguyên nhân chính vì quá mức kiêng kị mới không thể lưu lại một mật thám vừa rêu rao lại vô dụng như ngươi ở phủ Đại tướng quân.” Giang Sương Hàn xoay người nhìn về Sài Thanh Y, “Nếu không, là Hoàng Thượng cảm thấy một người ngay cả ban đêm cũng không thấy được mặt Đại tướng quân có thể giúp hắn được cái gì sao?”
Sài Thanh Y còn muốn nói chuyện lại nghe Giang Sương Hàn nói: “Ngươi không dốc sức làm việc vì Hoàng Thượng, chủ tử của ngươi là một người khác, bất quá Hoàng Thượng chỉ là chủ tử nhất thời của ngươi thôi.” Biết Sài Thanh Y sẽ không tiết lộ chủ tử sau lưng mình nên Giang Sương Hàn cũng không hỏi.
Sài Thanh Y cười yếu ớt: “Ngươi biết từ khi nào?”
Giang Sương Hàn không nói chuyện, gió đông thổi hạt tuyết bay vào trong phòng, ánh nến nhấp nháy vài cái, trong phòng lập lòe sáng tối. Nàng liên tục ho khan vài tiếng mới đóng cửa sổ lại.
“Hoàng Thượng cũng chưa nói ngươi phải giúp ta đi ra ngoài, là chính ngươi, không, là người đứng phía sau ngươi muốn ta hồi cung, mục đích của các ngươi là gì?” Giang Sương Hàn tựa lưng vào cửa sổ phía sau, nhìn Sài Thanh Y. Khi ánh mắt sắc bén nhìn mình làm Sài Thanh Y một lần nữa hoài nghi vừa rồi nhìn thấy bóng lưng gầy gò của nàng là ảo giác.