Sau khi Du Hoằng Khoát mở miệng, Giang Sương Hàn không cần phải ở lại phủ Đại tướng quân. Tiết Tẫn dường như cũng đã để ý tới điểm này nên đã dặn thị vệ canh cổng phải để chú ý đến Giang Sương Hàn chặt chẽ hơn, thậm chí mỗi người đến đều phải kiểm tra thật cẩn thận mới được phép vào.
Giang Sương Hàn vẫn giống như lúc trước, nàng không nói nhiều với Tiết Tẫn, nhưng hắn luôn đến gặp cô mỗi ngày.
Hai người giống như đang so đấu với nhau về sự kiên nhẫn, chỉ để xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng.
Sau một thời gian dài, người bên dưới đã quen với cách cư xử của Giang Sương Hàn và Tiết Tẫn.
Tiết Tẫn thỉnh thoảng sẽ cho Trì Sơn hoặc là Sài Thanh Y đến gặp Giang Sương Hàn, vì điều đó có thể làm cho nàng nói nhiều thêm một chút. Trì Sơn đến cùng vẫn là nam tử, rất ít khi tới gặp Giang Sương Hàn, chủ yếu là Sài Thanh Y, hai người trong mắt mọi người luôn là tỷ muội tình thâm.
Chỉ có hai người họ biết, Sài Thanh Y cũng chỉ tới mấy lần, hai người ở trong phòng ngay cả một câu cũng chưa từng nói với nhau. Giang Sương Hàn cũng mặc kệ nàng ta, chỉ ở trước án vẽ tranh của mình, Sài Thanh Y liền đứng ở bên cạnh nàng lẳng lặng dõi theo.
Sau khi xem thêm vài lần, Sài Thanh Y đột nhiên cười thành tiếng khi thấy Giang Sương Hàn vẽ.
Giang Sương Hàn giương mắt bối rối nhìn về phía nàng.
Sài Thanh Y cúi xuống gần Giang Sương Hàn, muốn để nàng hiểu rằng, nàng ấy không có ý chế giễu gì cả, sau đó bắt đầu giải thích nói: "Người trong phủ đều nói Đại Tướng Quân đã chán Giang cô nương, nhưng lại không nguyện ý thả người đi, cho nên mới nhốt cô ở trong Tây viện này. Bây giờ xem ra, ai chán ghét ai còn chưa biết chính xác được đâu."
Giang Sương Hàn không lên tiếng, cúi đầu tu bổ lại bức tranh mà mình sắp hoàn thành.
“Cô cứ tìm đường chết như vậy, hắn vẫn giữ cô ở lại đây, có thể thấy được tình cảm hắn dành cho cô sâu đậm đến nhường nào." Sài Thanh Y nhìn bức tranh dưới ngòi bút của Giang Sương Hàn có thâm ý khác, vừa dứt lời, trong mắt nàng lại tràn ngập vẻ cô đơn.
Giang Sương Hàn vừa mở miệng liền bắt đầu để ý đến sắc mặt của nàng, đến những biến hóa nhỏ nhất của nàng, Giang Sương Hàn đặt bút trong tay xuống: "Đây là lời hòa giải sao?"
"Ai có thể ngờ được, Giang cô nương đối với Đại Tướng Quân tình thâm như vậy,nhưng trong lòng vậy mà lại thích một người khác." Lúc Sài Thanh Y nói chuyện, ánh mắt luôn dừng lại ở bức họa trên bàn kia.
"Ngươi đang nói cái gì?" Thanh âm của Giang Sương Hàn lạnh xuống.
"Đại Tướng Quân hẳn là sẽ không cảm thấy phía trên bức họa này chính là ngài chứ? Đừng trách ta nói thẳng, hai người này không hề giống một chút nào, cho dù ngũ quan tương tự, nhưng khí chất trên người, thần thái trên mặt, rõ ràng là hai người khác nhau." Sài Thanh Y cười một cách hoang đường.
"Kỹ thuật vẽ của ta không tốt." Giang Sương Hàn nói qua loa.
"Ta cuối cùng cũng hiểu rõ mấy ngày nay Đại Tướng Quân lại khác thường như thế." Sài Thanh Y căn bản không tin,đột nhiên nói, " Đúng rồi, hôm qua Đại Tướng Quân đã bắt được Du Đại Nhân, chẳng qua lại không giao cho Hoàng Thượng, mà là giao cho Hình bộ."
Hình bộ là người của Tiết Tẫn, Giang Sương Hàn nghe thấy câu nói này phản ứng đầu tiên chính là Tiết Tẫn còn muốn giữ lại Du Hoằng Khoát.
Giang Sương Hàn chỉ ra hiệu rằng cô đã nghe rõ.
Sài Thanh Y lại nói: " Chắc cô đã biết hết những điều mà bản thân muốn biết." Giọng nói của nàng ta chắc chắn.
Giang Sương Hàn đột nhiên nhìn về phía Sài Thanh Y.
Sài Thanh Y tỏ vẻ vô tội: "Chuyện là như thế nhưng cũng không phải là ta cố ý thám thính, Du Đại Nhân chân trước vừa bị bắt vào phòng tối, cô chân sau liền từ trong cung đi ra. Quan trọng hơn chính là —— ngày ấy trong lúc ta rảnh rỗi, ở trong sân ngắm hoa, nhắc tới cảnh sắc trong vườn hoa, vẫn là phủ Đại tướng quân tốt nhất, đúng lúc đó liền trông thấy cô nương cùng Đại Tướng Quân một trước một sau đi ra, các ngươi cũng không có ý định che giấu, không thể trách được ta."
"Quả nhiên." Giang Sương Hàn gật đầu.
Tiết Tẫn đã biết về bức tranh đó, chuyện của Du Hoằng Khoát mặc dù là Sài Thanh Y dù biết cũng không làm thể làm được gì, vậy nên Giang Sương Hàn rất sảng khoái thừa nhận.
Giang Sương Hàn cảm thấy, trong lòng Sài Thanh Y rất phức tạp, có lẽ bởi vì nàng ta thích Tiết Tẫn, vì vậy có thể giải thích cho việc cô ta chưa từng làm tổn thương Tiết Tẫn. Nhưng hôm nay lại phát hiện, nàng ta rất quan tâm đến chuyện của Tiết Tẫn, nhưng trong lòng Tiết Tẫn lại không có chút tình cảm nào dành cho nàng.
"Nhìn xem, mỗi ngày ta đều đến chỗ này của ngươi, có thể đem tranh này tặng cho ta một bức được không?" Sài Thanh Y lại cúi đầu nhìn bức chân dung trên bàn, thấy Giang Sương Hàn nhìn mình, còn ngượng ngùng cười cười, "Ngươi đã có thể nhìn thấy người đó, bản thân hắn lại đối với ngươi rất sâu đậm, hẳn không ngại khi ta nhìn vật nhớ người chứ?"
Giang Sương Hàn nhìn không ra tâm tư của nàng ta, lại cảm thấy trên nét mặt giả bộ trêu chọc của nàng ta có thể thấy được mấy phần chân tình, nàng cúi đầu đem bức họa trên bàn đưa cho nàng ta.
"Đa tạ cô nương." Sài Thanh Y cười đến con mắt cũng cong lên, phảng phất đây mới là nụ cười chân thực của nàng ta.
Nàng ta thấp giọng, trước khi đi nói: "Trước đó nói chuyện cô nương suy nghĩ kỹ càng, chỉ cần cô muốn rời đi, ta tùy thời đều có thể giúp cô."
Giang Sương Hàn nhìn Sài Thanh Y cầm lấy bức họa kia vui mừng khôn xiết rời đi.
Thu Cơ nhìn thấy biểu cảm của Sài Thanh Y, tiến vào gian phòng lại trông thấy Giang Sương Hàn ngồi ngay trước bàn, trước sau liên tưởng liền biết Sài Thanh Y mang thứ gì đi. Nàng tận tình khuyên bảo: "Cô nương sao có thể đem bức họa kia đưa cho người bên ngoài? Đó là bức tranh cô nương ngồi ở hậu viện vẽ, nếu là nàng ta cầm tranh rồi gây ra chuyện, cô nương sẽ phải làm sao?"
"Người đó đã biết hết mọi chuyện, cho nên không có vấn đề gì đâu." Giang Sương Hàn không xem đó là chuyện gì đáng kể, mà chỉ hiếu kỳ về về những hành vi bất thường, đột ngột của Sài Thanh Y.
"Thế nhưng, thế nhưng chuyện này dù sao cũng là nguyên nhân cô nương và Đại Tướng Quân hiểu lầm nhau." Mặc dù các nàng không biết rõ chuyện của hai người, nhưng cả ngày quanh quẩn ở đây, chỉ thoáng qua cũng có thể hiểu được đại khái vấn đề.
"Không có chuyện gì, ngươi không cần sợ." Giang Sương Hàn an ủi.
Nếu chỉ vì một bức họa có thể làm Tiết Tẫn nổi điên lần nữa, Giang Sương Hàn cũng sẽ không còn bị hắn bắt ép ở Tây viện nữa.
Giang Sương Hàn luôn cảm thấy, Sài Thanh Y sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn như vậy, nàng ta muốn cầm bức họa này về, nhất định có ý đồ khác, sẽ là gì chứ?
Ban đêm lúc Tiết Tẫn đến Tây viện ăn cơm, Giang Sương Hàn thuận miệng nhắc với hắn đến chuyện Sài Thanh Y từ chỗ nàng lấy đi một bức họa.
Tiết Tẫn để đũa xuống, mang ý cười: "Nàng là cố ý nhắc đến chuyện này để làm ta tức giận sao?"
Giang Sương Hàn sau khi bị ép đến phủ Đại tướng quân, không có một ngày nào nàng nguyện ý chủ động nói chuyện với hắn, Tiết Tẫn sẽ chẳng bất ngờ gì nếu hắn rút hết các thị vệ canh cổng, Giang Sương Hàn chắc chắn sẽ rời khỏi nơi này, đến một nơi hắn không thể tìm được nữa.
Nàng nói bức tranh, Tiết Tẫn tự nhiên hiểu rõ bức họa đó không vẽ mình. Hiện tại vừa mở miệng, lại chỉ để nói về việc tặng bức tranh cho người khác.
Giang Sương Hàn rũ mắt không có đáp lại.
"Được rồi, ta đã biết." Tiết Tẫn đành phải bất đắc dĩ lên tiếng.
Vài ngày nay, Tiết Tẫn lúc ăn cơm tối cũng không tới, Giang Sương Hàn luôn cảm thấy Tiết Tẫn thay đổi, lúc nghe thấy Giang Sương Hàn nói lời như vậy cũng không quay đầu bỏ đi, thậm chí còn trả lời nàng.
"Đúng rồi, nàng không phải thích hát hí khúc sao? Dành chút thời gian đến Quảng Ngọc Lâu một chút cũng tốt." Tiết Tẫn đột nhiên lên tiếng nói.
Từ sau khi Giang Sương Hàn không muốn mở miệng nói chuyện, Tiết Tẫn luôn tìm người có thể cùng Giang Sương Hàn tâm sự bồi nàng nói chuyện. Nhưng trên thực tế, những người còn lại ở Yến Đô, thân cận cùng Giang Sương Hàn nhất cũng chỉ có Tào sư phó.
Trước kia Tiết Tẫn không muốn Tào sư phó gặp Giang Sương Hàn bởi vì hắn có quan hệ với Triệu Huyên Ngọc còn có cả Triệu Dịch Tuần, chẳng qua lúc này hắn thay đổi chủ ý.
Giang Sương Hàn nghe vậy nhìn về phía Tiết Tẫn, tựa hồ là muốn nhìn rõ ràng hắn đến cùng là có tâm tư gì.
Tiết Tẫn mặc dù ở trước mặt Giang Sương Hàn phần lớn thời gian cảm xúc đều rất khó đoán, nhưng lúc này đôi mắt hắn rất bình tĩnh, Giang Sương Hàn không đoán ra hắn đang có tâm tư gì.
"Không cần, thấy cũng chỉ tăng thêm phiền não." Giang Sương Hàn nghĩ, cự tuyệt đề nghị của Tiết Tẫn.
"Thật sự không gặp?" Tiết Tẫn lại hỏi một câu.
Giang Sương Hàn đối diện với ánh mắt của Tiết Tẫn, chợt cười: "Đại Tướng Quân là muốn nghe Sương Hàn hát khúc sao?"
Nhiều lần thấy Giang Sương Hàn trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn, Tiết Tẫn cơ hồ lập tức hiểu được lời lẽ của Giang Sương Hàn hẳn là không có lời gì tốt, hắn gần như có chút đau đầu nói: "Không muốn xem hát thì không xem hát, ta đã nói, ta sẽ không ép buộc nàng."
Giang Sương Hàn lần này không có trầm mặc giống như lúc trước, ngược lại là đột nhiên hỏi: "Đại Tướng Quân hiện tại là có ý gì?"
"Có ý tứ gì nàng nhìn mà đoán không ra sao? Ta là đang lấy lòng nàng." Tiết Tẫn lại cầm lấy đôi đũa trong tay, nhưng không có gắp thức ăn, ngược lại là nhìn Giang Sương Hàn nói ra một câu "Chuyện lúc trước, là ta làm sai. Chỉ cần nàng nguyện ý, chúng ta xóa bỏ."
Giang Sương Hàn nghe được hai chữ "lấy lòng" liền sửng sốt, nàng không có phản ứng gì mà nhìn Tiết Tẫn, luôn cảm thấy lời này không giống như lời mà hắn có thể nói ra.
Giang Sương Hàn từ sau chuyện kia liền biết rằng bản thân không thể lại ở lại bên cạnh Tiết Tẫn, cũng lười nói chuyện với Tiết Tẫn, ngẫu nhiên mở miệng nói vài lời, tất cả cũng đều là vì làm hắn tức giận.
Tiết Tẫn muốn dây dưa với nàng, nhưng nàng lại cảm thấy, đó chẳng qua là Tiết Tẫn nhất thời không cam lòng thôi. Dù sao người như hắn, muốn cái gì mà không có, bây giờ vấp ở chỗ này của nàng cũng chỉ là bởi vì nàng làm cho hắn cảm thấy cảm giác bị thất bại thôi.
Nhưng bây giờ, Tiết Tẫn lại nói muốn lấy lòng nàng, ngay cả từ như xóa bỏ cũng đều nói ra.
Chuyện như vậy nếu nói cho người ngoài, khẳng định là không ai dám tin tưởng.
Giang Sương Hàn đúng là ngoài ý muốn, chẳng qua việc ngoài ý muốn ấy không liên quan gì tới thái độ của cô
Từ sau chuyện hòa thân, thái độ của hai người vẫn vậy, luôn đối chọi gay gắt, mặc dù nhiều lúc Tiết Tẫn có ý muốn hòa hoãn với Giang Sương Hàn, nhưng nàng lại luôn khiến cho khoảng cách hai người ngày một xa hơn, đơn thuần an tĩnh như ngày hôm nay vẫn là lần đầu tiên.
Tiết Tẫn vô thức đi đến bên cạnh Giang Sương Hàn, nắm lấy bờ vai của nàng, từ trên nhìn xuống nàng: "Ta đã nhượng bộ, A Hàn.. Nàng có thể hứa với ta sau này hãy sống thật thân thiết, chuyện đã qua chúng ta đều xem như chưa từng xảy ra. Ta không mong nàng có thể mở lòng đón nhận ta, nhưng trong lòng nàng chỉ có một mình ta, được chứ?"
"Đại Tướng Quân." Giang Sương Hàn thật lâu không mở miệng, mới mở miệng lại là xưng hô xa lạ này.
"Nàng." Tiết Tẫn nghẹn lời, hắn không rõ trong mắt Giang Sương Hàn có tâm tư gì, chỉ nhìn được nốt ruồi gợi cảm của nàng.
"Sương Hàn ban đầu đáp ứng tướng quân thay Hiền Phi đi hòa thân, Đại Tướng Quân đã từng đáp ứng ta một điều kiện, Đại Tướng Quân nói ta nói cái gì đều có thể, hiện tại còn giữ lời chứ?"
Tiết Tẫn nghe vậy cười khẽ, Giang Sương Hàn vừa dứt lời hắn đáp: "Đương nhiên, chỉ cần nàng nói ra, ta đều có thể đáp ứng."
Tiết Tẫn trước mắt gần như không có cái gì không thể đáp ứng Giang Sương Hàn, ở thời điểm cho nàng lời hứa hẹn kia, hắn đã nghĩ qua. Cứ xem như nàng muốn thân phận tướng quân phu nhân, cho nàng cũng không gì là không thể, dù sao hắn cũng không muốn ai có được nàng.
Giang Sương Hàn nhìn Tiết Tẫn, gằn từng chữ: “Xin Đại Tướng Quân thả ta đi."
Tiết Tẫn sắc mặt lập tức lạnh xuống, ôn nhu vừa rồi trong khoảnh khắc liền biến mất hầu như không còn.
"Cái khác ta còn có thể cho nàng, riêng chuyện này tuyệt đối không thể." Tiết Tẫn nói xong, không thể nuốt nổi nữa liền ném đũa quay người rời đi.