Giang Sương Hàn đợi ròng rã tới ba ngày sau mới có thể thấy mặt trời, Hồng Ngọc sáng sớm vui mừng hớn hở tiến đến: "Mỹ nhân, thị vệ bên ngoài đã rút! Thị vệ bên ngoài thật sự đã rút!"
Giang Sương Hàn vốn dĩ cho là mình sẽ rất bất ngờ, nhưng mà nghe thấy chuyện này biểu hiện của nàng từ đầu đến cuối rất bình tĩnh: "Ta biết rồi."
"Mỹ nhân người không cao hứng sao?" Hồng Ngọc khó hiểu nói.
Từ lúc ngoài Như sương điện bắt đầu có người canh gác, những người hầu cũng chỉ có thể đợi trong điện cả ngày, một đám hạ nhân bên dưới đã sớm nổi lên tâm tư rời khỏi Như sương điện, chỉ là trở ngại thị vệ ở bên ngoài, không thoát thân được, thế là càng thêm lười nhác lãnh đạm, giờ phút này rốt cục cửa điện cũng mở, chỉ sợ không ít người đều muốn trèo lên cành cao Nương Nương khác.
Giang Sương Hàn lắc đầu.
Cửa điện hiện tại đã mở,nhưng tình huống bên ngoài như thế nào còn chưa biết được.
Giang Sương Hàn vốn là dự định trước tiên đi một chuyến đến chỗ Tân Quý Phi, trước khi đi đặc biệt phái Hồng Ngọc đi dò xét một phen tình hình của Tân Quý Phi, một lúc sau Hồng Ngọc liền ủ rũ cúi đầu trở về.
"Vẻ mặt sao lại như thế này?" Giang Sương Hàn thấy nét mặt của nàng ấy liền cảm thấy có gì đó không ổn.
"Nô tỳ còn chưa có tiến vào cửa của Tân Quý Phi, liền bị người trong cung Tân Quý Phi ngăn ở bên ngoài, nói là Tân Quý Phi có lệnh, hiện tại không gặp bất luận kẻ nào." Hồng Ngọc một bên nói một bên nhìn sắc mặt của Giang Sương Hàn.
Nàng bỗng cảm thấy không vui vẻ, không đơn giản bởi vì chuyện này,ở cửa đại điện nhìn thấy một vài người trong cung bọn họ, ỷ vào việc là cung nhân có quan hệ thân cận bên người Tân Quý Phi mà lên mặt. Lúc này đi hỏi thăm chuyện chỗ Tân Quý Phi có ý định gì nàng đều hiểu rõ ràng.
"Không gặp thì không gặp thôi." Giang Sương Hàn không có lòng đầy căm phẫn như Hồng Ngọc.
Hồng Ngọc còn muốn báo chuyện người trong cung tự ý đến gặp Tân Quý Phi, lại bị một đám binh sĩ bên ngoài đánh.
Người tới cũng không phải là nội thị trong cung Đại Yến, càng không phải là binh lính bảo vệ thành, binh sĩ cầm đầu mặc khôi giáp trên người, rõ ràng là từng ra chiến trường, Hồng Ngọc chưa từng thấy chiến trận thế này, bị dọa đến mức lui lại mấy bước, còn sợ hãi ngăn ở phía trước Giang Sương Hàn: "Người nào tự tiện xông vào Như sương điện! Đụng vào Giang Mỹ Nhân Hoàng Thượng sẽ bắt các ngươi hỏi tội!"
Người cầm đầu nghe tiếng nhìn về phía Giang Sương Hàn đứng ở phía trước, rất nhanh cúi đầu xuống hành lễ: "Mời Giang Mỹ Nhân theo mạt tướng đi một chuyến."
Hắn ta nói rất khách khí, binh sĩ đi theo phía sau lại không có nửa chút khách khí, giống như sợ Giang Sương Hàn chạy, lấy Giang Sương Hàn làm vị trí trung tâm mà vây nửa vòng.
"Đi đâu? Gặp ai?" Hồng Ngọc ngăn ở phía trước Giang Sương Hàn thần sắc nghiêm nghị hỏi.
Binh tướng sĩ không nhìn nàng ấy, mà là hướng về phía Giang Sương Hàn nói: "Mỹ nhân đi liền biết."
"Được, ta đi cùng các ngươi." Giang Sương Hàn nói.
Hồng Ngọc trong lòng gấp gáp, ngay trước một đám binh sĩ mặt cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ là vội vàng tiến đến bên tai Giang Sương Hàn nói: "Cô nương cũng không biết những người này là nơi nào đến, không thể cứ như vậy mà tùy tiện đi theo bọn hắn được?"
Hồng Ngọc không biết những người này mặc khôi giáp trên người này, Giang Sương Hàn sao lại không biết, nàng ở Bắc Địa lưu lại mấy tháng, quen thuộc nhất trừ Bắc Địa hoang mạc cát vàng cùng chim nhạn xa bay thì chính là các binh sĩ một thân khôi giáp thế này.
"Là người của Đại Tướng Quân." Giang Sương Hàn giải thích nói, lại không bởi vì một câu nói kia mà buông lỏng.
Hồng Ngọc nghĩ tới ngày đó ở cửa cung nhìn thấy Đại Tướng Quân, cũng giống như Giang Sương Hàn cũng không cảm thấy đây là chuyện tốt.
Hoàng Thượng mặc dù đối với Giang Sương Hàn cũng không có hoà nhã, nhưng tốt xấu gì cũng chưa từng chân chính tổn thương tới Giang Sương Hàn, người trong cung đều cảm thấy Hoàng Thượng đối với Giang Mỹ Nhân mới nâng lên không có chút tình cảm nào, nhưng Hồng Ngọc lại không cảm thấy giống như vậy, nếu như thật sự nửa chút tình cảm cũng không có, cần gì phải nhiều lần đến nhìn mặt lạnh Giang Sương Hàn, mỗi lần đều bị chọc tức gần chết, còn căn bản chưa từng từ bỏ ý định.
Đại Tướng Quân làm việc tà đạo, không để ý phép tắc. Hắn không nói lời nào cũng đã đủ dọa người, bây giờ mang binh vào cung, còn không biết là làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì, nếu thật sự là Đại Tướng Quân gọi Giang Sương Hàn qua, còn không biết Đại Tướng Quân muốn làm ra chuyện điên cuồng cỡ nào.
Giang Sương Hàn sau khi đáp ứng liền để tướng sĩ dẫn đường đi ra ngoài, hai người ra khỏi Phương Hoa Cung mới hoàn toàn hiểu được vì sao Đại Tướng Quân dám mang binh tiến vào cung, trong điện Như sương tựa như bình an vô sự, ra khỏi Phương Hoa Cung mới hiểu được, toàn bộ cung điện đã sớm bị mấy lớp binh lính vây quanh.
Trước mắt số binh lính đã vây quanh gần như toàn thành.
Hồng Ngọc thấy tình trạng đó trong mắt liền hoảng hốt, tình huống này cho thấy cung biến thay đổi thời thế, giờ phút này ánh mắt nàng nhìn binh lính dẫn đường phía trước cũng thay đổi, chỉ cảm thấy người kia chính là đưa các nàng khởi hành lên đoạn đầu đao.
Lịch triều lịch đại, trong cung có biến, tiên đế phi tần cung nhân không được lưu lại, trước mắt Đại Tướng Quân rõ ràng là đã nhập chủ hoàng cung. Triệu Giang Sương Hàn qua, chỉ sợ là muốn đem Giang Sương Hàn hiến thân để sỉ nhục Hoàng Thượng.
Hồng Ngọc càng nghĩ càng lo lắng, nhìn bóng lưng Giang Sương Hàn ánh mắt liền càng thêm lo lắng.
Giang Sương Hàn tự nhiên có thể cảm nhận được cung nhân bên người lo nghĩ chuyện gì, nàng chỉ e ngại Tiết Tẫn, nàng đã sớm dự cảm được những chuyện này nên cảm thấy mọi chuyện không quá kỳ quái. Dù sao ngay cả hạ nhân ở phủ Đại tướng quân nhìn thấy Tiết Tẫn cũng run lẩy bẩy, càng không cần nói những lời đồn ảnh hưởng lớn ở phía các cung nhân.
Hai người đến Chương Minh Cung, nơi này càng có nhiều trọng binh trấn giữ, thời điểm đến cổng, Hồng Ngọc liền bị ngăn lại.
Giang Sương Hàn tự mình đi vào, Chương Minh Cung là cung điện của hoàng thượng, ngày bình thường cổng cung cũng có người trông coi, nhưng tuyệt đối không phải những binh sĩ mang theo đao đứng ở cửa như này.
Một đường nàng đi theo tướng sĩ phía trước vào trong, trên đường vốn không có tâm quan sát hoàn cảnh chung quanh, nhưng vẫn là nhạy bén để ý tới, Chương Minh Cung trống không.
Giang Sương Hàn chưa từng tới Chương Minh Cung bao giờ, nhưng lại chưa hề ở trong hậu cung gặp qua một cung điện quạnh quẽ như thế này, trước trước sau sau ngay cả một cung nhân cũng không nhìn thấy, trên đường nàng đi tới, bốn phía dạt dào cảnh xuân sinh sôi, mầm xanh thực vật đâm chồi cũng không hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác tĩnh mịch.
Quá yên tĩnh.
Chương Đài điện dưới thềm vẫn còn mấy vết máu chưa khô, yên tĩnh mà mịt mờ, thuận theo hướng xuống phía dưới, tất cả đều là phiến đá ám sắc ướt sũng, không phân biệt được đó là vật gì.
Tướng sĩ dẫn đường thấy biểu hiện của Giang Sương Hàn không đúng, muốn để nàng dừng chân một chút, nhưng lại thấy Giang Sương Hàn không phản ứng chút nào vẫn tiếp tục đi tới, giống như không để ý khối đá kia dính gì.
Tướng sĩ đành phải đóng chặt miệng, tiếp lấy dẫn đường.
Lúc Giang Sương Hàn từ ngoài điện tiến vào, bên trong là một mảnh trống không, trong cung điện là khí phái mà cung khác khó bì kịp được, lúc này bên trong cũng hoàn toàn yên tĩnh. Giang Sương Hàn đi đến hai bước, cửa phía sau liền bị người đóng lại.
Nàng nhìn thoáng qua về sau, chính là tướng sĩ vừa rồi dẫn đường cho mình.
Giang Sương Hàn lại tiến vào trong nàng không có nhiều tâm tư dò xét bày biện bên trong gian phòng, chỉ là vào thời điểm ngẩng đầu, trông thấy xa xa ngồi ở phía trên đế vị là Tiết Tẫn, hắn lười nhác tựa bên trên bảo tọa lộng lẫy, trên mặt u ám, đang nhíu mày cúi mắt xuống nhìn về phía nàng, trong ánh mắt là cảm xúc Giang Sương Hàn nhìn không hiểu.
Trên mặt nàng không có biểu cảm gì, hướng về phía trước đi hai bước, dần dần thấy rõ Tiết Tẫn.
Tiết Tẫn lúc này mặc trên người khôi sắt giống như thời điểm ở Bắc Địa, sắc mặt khó coi, dưới mắt ứ đọng vẻ mệt mỏi lâu dài, có lẽ là vừa tỉnh ngủ, sắc bén trong mắt còn mang theo một chút mê man.
"Đến gần một chút." Thanh âm khàn khàn của Tiết Tẫn truyền tới, so với lúc nàng vừa vào hắn uể oải dựa lưng về sau hiện tại đã ngồi thẳng lên chút trông có sức sống hơn nhiều.
Hắn từ đầu đến cuối đều không có rời khỏi vị trí kia, Giang Sương Hàn biết ý vị này vừa rồi trên đường đi mọi thứ nàng nhìn thấy và những suy đoán của nàng đều là thật. Không biết là suy đoán trở thành sự thật ảnh hưởng tới cảm nhận của Giang Sương Hàn, hay là Tiết Tẫn lúc này quá mức băng lãnh, Giang Sương Hàn luôn cảm thấy hắn so với lúc trước càng uy nghiêm hơn, cũng càng cách xa nàng ngàn dặm.
Giang Sương Hàn lại đi lên trước hai bước.
Tiết Tẫn một cánh tay chống đầu một mực nhìn chăm chú về phía nàng, giống như muốn đưa mỗi một động tác của nàng đều nhìn vào trong mắt.
"Hoàng Thượng đâu?" Giang Sương Hàn mở miệng nói câu nói đầu tiên sau khi nhìn thấy Tiết Tẫn.
Tiết Tẫn cánh tay chống đỡ trên ghế thu về, thân thể hắn nghiêng về phía trước một chút, lông mày nhăn càng sâu: "Nàng đang nói cái gì?"
Giang Sương Hàn có thể cảm nhận được, Tiết Tẫn tức giận, trong lời này của hắn khí tức nguy hiểm làm cho bất cứ người nào nghe được đều không chút nghi ngờ rằng nếu nói thêm câu nào thì Tiết Tẫn sẽ bóp chết nàng. Nhưng Giang Sương Hàn lại hỏi một lần: "Hoàng Thượng đâu?"
Tiết Tẫn không có trả lời vấn đề của Giang Sương Hàn, ngược lại là ánh mắt rơi vào trên thân Giang Sương Hàn, tựa hồ như đối với trang phục của nàng cảm thấy cực kỳ hứng thú, trên dưới nhìn một lượt, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào trên vật trang sức của Giang Sương Hàn, trầm ngâm hồi lâu.
Ngay ở thời điểm Giang Sương Hàn dự định hỏi lại hắn một lần nữa, Tiết Tẫn gọi người phía ngoài vào đây, là tướng sĩ vừa rồi, Tiết Tẫn cùng người kia lúc nói chuyện cố ý hạ thấp âm thanh, Giang Sương Hàn không nghe được, chỉ có thể thông qua biểu cảm mà phán đoán, ước chừng là liên quan tới chuyện của Triệu Dịch Tuần.
Tướng sĩ ngay khi Tiết Tẫn vừa nói dứt lời liền lui ra.
Tiết Tẫn lại lần nữa đem ánh mắt chuyển tới trên người Giang Sương Hàn, hắn cũng không nói chuyện, cứ như vậy nhìn Giang Sương Hàn. Ngay từ đầu Giang Sương Hàn còn có thể tự nhiên, chờ đến khi phát giác Tiết Tẫn là thật sự không có lời nào muốn nói cùng mình, Giang Sương Hàn đã bắt đầu nghi hoặc.
Tiết Tẫn đột nhiên mở miệng: "Quan tâm hắn như vậy?"
Mọi chuyện đều thu vào trong mắt, Giang Sương Hàn làm sao không quan tâm. Nếu như suy đoán của nàng là thật, Tiết Tẫn đây chính là mưu phản, đây chính là tội danh đại nghịch bất đạo! Sẽ có rất nhiều văn nhân muốn dùng ngòi bút làm vũ khí, là phản tặc để lại tiếng xấu muôn đời!
Giang Sương Hàn nhẹ gật đầu.
Tiết Tẫn đứng lên, hắn từ trên bậc thang một bậc một bậc đi xuống, bước chân không nhanh, lại mang theo một loại cảm xúc nào đó, không khí chung quanh đều nặng nề xuống, ngay cả ánh nến xa xa đều cũng sáng tắt theo, như là nhịp tim của hai người ở thời khắc này.
Cuối cùng Tiết Tẫn chỉ là đi xuống bậc thang, không có đi về phía Giang Sương Hàn, hắn cong môi cười một tiếng: "Khó trách hắn nói, các ngươi bây giờ lưỡng tình tương duyệt."
Giang Sương Hàn nghe thấy lời này phản ứng đầu tiên là ai, sau đó mới phản ứng được, Tiết Tẫn nói là Triệu Dịch Tuần. Liên tưởng đến quan hệ đối địch giữa hai người, Triệu Dịch Tuần vì chọc Tiết Tẫn tức giận mà cố ý nói thế cũng có khả năng đó. Cuối cùng nàng cũng hiểu ra, nàng không cần phải giải thích với Tiết Tẫn.
Hai người lâm vào tình trạng gượng gạo đến ngạt thở.
Bên ngoài tiếng bước chân vang lên, là tướng sĩ vừa rồi, sau khi được Tiết Tẫn cho phép đi vào, lại tiến đến bên tai Tiết Tẫn thấp giọng hồi báo cái gì đó.
Thời điểm hai người mới vừa nói, Giang Sương Hàn nhìn không ra được biến hóa trong biểu tình của Tiết Tẫn. Hắn trước sau biểu cảm không giống nhau lắm, tựa như vừa rồi rõ ràng đã tức giận, lại chỉ lẳng lặng mà nhìn chằm chằm vào Giang Sương Hàn hồi lâu.
Nhưng sự thay đổi của hắn dần rõ hơn, Giang Sương Hàn có thể nhìn thấy Tiết Tẫn nhíu lông mày, cảm xúc trong mắt biến đổi, chẳng qua loại biến hóa này rất nhỏ bé, rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Tiết Tẫn cùng tướng sĩ nói cái gì đó, vậy mà tướng sĩ kia lại trắng trợn quay đầu nhìn thoáng qua Giang Sương Hàn, lại rất nhanh chuyển trở về, cúi đầu đáp ứng.
Hắn ta quay đầu quá nhanh, Giang Sương Hàn không có thấy rõ cảm xúc trong mắt tướng sĩ kia có biểu cảm gì, bên ngoài lại có một người bưng hộp tiến đến.
Giang Sương Hàn nghi hoặc mà nhìn tiểu thái giám tiến đến, lại liếc mắt nhìn Tiết Tẫn, Tiết Tẫn đi đến trước mặt thái giám, đưa tay mở ra cái hộp kia, cúi đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Giang Sương Hàn.
Không đợi Giang Sương Hàn kịp phản ứng, Tiết Tẫn liền trực tiếp cầm theo đồ vật bên trong ném tới dưới chân Giang Sương Hàn, thanh âm trào phúng: "Ngươi không phải muốn tìm hắn sao? Đây đúng chứ, nhìn thật kỹ một chút."
Mấy chữ sau của hắn cơ hồ là cắn răng nói.
Lúc này Giang Sương Hàn đã không chú ý đến biến hóa trong ngữ khí của hắn, nàng hoảng sợ nhìn đầu người đẫm máu cách mình cách đó không xa, liên tục lui về sau mấy bước, gần như đụng vào bình phong.
Nàng từng thấy qua thi thể, gặp qua máu tươi cùng tứ chi tàn, nhưng đây là đầu của Triệu Dịch Tuần dính đầy máu, đây là Hoàng Thượng cao cao tại thượng, Giang Sương Hàn cảm thấy mình gần như thở không thông, ngay cả ánh mắt cũng mờ đi.
Giang Sương Hàn tìm hết khí lực toàn thân, rốt cục có một chút bình tĩnh tâm thần liền hướng về Tiết Tẫn bên kia, nàng mồm to khí lớn hô: "Ngươi, biết ngươi đang làm cái gì không?" Miệng nàng môi run nhè nhẹ.
"Đại nghịch bất đạo?" Tiết Tẫn cười yếu ớt lấy đáp lại, "Mấy câu nói đó nghe qua quá nhiều lần. Thậm chí..."
Thậm chí còn nghĩ tới lời này từ trong miệng của nàng nói ra sẽ là cái dạng gì.
Phía sau hắn chưa nói xong, rất nhanh quay đầu chuyển hướng một bên: "Về sau nàng ở trong trong hoàng cung này tự do rồi."
Giang Sương Hàn lúc này còn ở trong nỗi sợ hãi cùng chấn kinh to lớn, chưa thể nghe lọt một câu nói kia của Tiết Tẫn, cũng chưa kịp hiểu ý của Tiết Tẫn, trong hoàng cung tính là tự do gì chứ.
Thời điểm nàng có ý thức, bên cạnh đã có người đỡ nàng muốn dẫn nàng rời khỏi nơi này. Giang Sương Hàn mờ mịt không bị người dẫn đường rời khỏi cái cung điện dính đầy máu kia, trong đầu tất cả đều là Tiết Tẫn máu tươi đầy tay, bộ dáng ánh mắt ngoan lệ.
Giang Sương Hàn trong đầu không hiểu sao liền nhớ lại đến con sói Dạ Nguyệt mà Tiết Tẫn nuôi.
Kỳ thật sớm muộn cũng sẽ có một ngày như vậy, nàng nói trong lòng. Cho dù là từ khi ra khỏi Như sương điện bắt đầu liền nhìn thấy những cảnh vật xung quanh cũng có thể suy đoán được chút tình hình nhưng loại chuyện hoang đường sai trái này, phản ứng đầu tiên của nàng vẫn là không dám tin tưởng. Tiết Tẫn lại dám soán vị trắng trợn như thế.
Hắn điên rồi sao? Cho dù lúc trước rất nhiều người đều nói Tiết Tẫn rất khùng, còn có nói hắn sớm đã bị bệnh điên, nhưng đối với việc này, Giang Sương Hàn vậy mà cho tới bây giờ chưa từng hoài nghi Tiết Tẫn. Đây mới là nguyên nhân khi tận mắt nhìn thấy nàng bị xúc động lớn như vậy.
Chân tướng đẫm máu đang ở trước mắt, Giang Sương Hàn cảm thấy mình kỳ thật chưa từng biết rõ về Tiết Tẫn.
Giang Sương Hàn không biết, ở thời điểm nàng vừa ra khỏi cửa điện không bao lâu, nghịch thần hung ác vừa rồi ở trong điện lại thống khổ ôm lấy đầu của mình ngã xuống đất.
Phùng công công cuống quýt cho người gọi thái y đến, toàn bộ đại điện loạn thành một bầy.