Trót Dại Ly Hôn Chủ Tịch Cao Hối Hận Không Kịp!

Chương 10: 10: Âm Thầm Quan Tâm




Vũ Hạ Vy mở mắt tỉnh dậy, không biết bản thân đã ngất đi từ lúc nào.

Cô lơ mơ cảm nhận được hai bên má mát lạnh, cảm giác đau rát đã không còn.

Vũ Hạ Vy nhận ra bản thân đã được thay quần áo mới, còn nằm ở một nơi xa lạ.

"Chị Hạ Vy, chị tỉnh rồi?"
Vũ Hạ Vy có chút ngạc nhiên nhìn sang bên cạnh, cô chợt phát hiện gương mặt quen thuộc của Hà Lam.

Hà Lam là cấp dưới của Trịnh Quân Cao, nói đúng hơn là thư ký riêng của anh.

Cô nàng tuy trẻ tuổi nhưng được việc, thường xuyên được Trịnh Quân Cao giao những nhiệm vụ cơ mật trong tập đoàn.

Rất hiếm khi Hà Lam xuất hiện ôi công ty.


"Hà Lam, sao cô lại ở đây?".

TruyenHD
Hà Lam mỉm cười, khéo léo đáp lời Vũ Hạ Vy:
"Là sếp Cao yêu cầu em ở bên cạnh chăm sóc chị.

Dù sao chị cũng đã bị thương, sau này cũng đừng nên tự khiến mình bị thương thêm nữa."
Lời nói của Hà Lam chứa nhiều ẩn ý.

Rõ ràng Trần Quân Cao muốn thông qua Hà Lam khuyên nhủ Vũ Hà Vy không nên tìm đến nhà họ Trịnh gây sự để rồi làm tổn thương chính bản thân mình.

Vũ Hạ Vy đột nhiên cảm thấy đầu óc mơ hồ, giống như chuyện xảy ra vào ngày hôm nay hoàn toàn nằm ngoài ký ức của cô.

Đúng là cô đã đến nhà họ Trịnh một chuyến để nói chuyện thẳng thắn với Trịnh Quân Cao, sau đó cô lại xảy ra xô xát với hai dì cháu Trần Như Hương.

Kế đó, nếu Vũ Hạ Vy nhớ không nhầm thì Trịnh Quân Cao xuất hiện và một mực che chở Trần Ngọc Sương, trách móc và chửi mắng cô.

Nghĩ đến đây, trái tim lẫn tự tôn của Vũ Hạ Vy đều bị tổn thương.

Thế nhưng, nếu Trịnh Quân Cao hoàn toàn không quan tâm đến cô thì tại sao anh lại cử Hà Lam đến chăm sóc vết thương cho cô? Vũ Hạ Vy biết rõ đây là cách mà Trịnh Quân Cao thể hiện sự quan tâm của mình.

Trong suốt ba năm qua, anh vẫn luôn như vậy, chưa từng nói một lời ngọt ngào, đường mật với cô, tất cả sự quan tâm của anh đều thể hiện bằng hành động.

Sự quan tâm của Trịnh Quân Cao đã khiến Vũ Hạ Vy từ từ chìm đắm trong tình cảm đơn phương mà cô không hề hay biết.

Mãi cho đến một ngày, anh chìa lá đơn ly hôn ra trước mặt cô, quyết định rời xa cô thì cô mãi mãi thì mới nhận ra rằng, bản thân mình giống hệt như người đứng trên một vùng cát lún, càng giãy giụa lại càng bị hãm sâu, vây kín bởi sự tử tế và ấm áp mà Trịnh Quân Cao dành cho cô.


Đợi Vũ Hạ Vy ngủ say, Hà Lam mới quay về nhà họ Trịnh.

Trịnh Quân Cao vẫn còn ở trong phòng đọc sách, chờ đợi tin tức từ Tô Bắc và Hà Lam.

Trong lòng anh không ngừng nghĩ đến đôi mắt đầy ưu thương của Vũ Hạ Vy, chớp mắt lại trở nên điên cuồng đến đáng sợ.

Trịnh Quân Cao không thể hiểu được, cũng không thể chấp nhận được sự thay đổi chóng mặt của cô.

"Nói bác sĩ Dương đến chăm sóc cho Hạ Vy đi, đừng để vết thương trên mặt tụ máu."
Trước khi Hà Lam rời khỏi nhà họ Trịnh, Trịnh Quân Cao còn cẩn thận dặn dò cô mời bác sĩ đến chăm sóc Vũ Hạ Vy.

Ngừng một lát, Trịnh Quân Cao lại nói thêm:
"Tôi không muốn cô ta đòi nhà họ Trịnh bồi thường cho mấy vết thương trên người cô ta."
Hà Lam nhận lệnh từ Trịnh Quân Cao, trong lòng cũng bối rối không kém Vũ Hạ Vy.

Rõ ràng là quan tâm Vũ Hạ Vy như vậy, vì sao ở trước mặt cô lại làm tổn thương cô đến thế?
Khi bác sĩ Dương đến căn hộ nhỏ của Phan Ngọc Thảo, Vũ Hạ Vy đang ngồi thừ người bên cửa sổ.

Cô đăm chiêu nghĩ ngợi điều gì đó, một lát sau liền hỏi ông:
"Bác sĩ Dương, ông từng gặp trường hợp nào mà người bệnh bị mất trí nhớ ngắn hạn chưa?”

Bác sĩ Dương là bác sĩ riêng của Trịnh Quân Cao, tất nhiên người mà anh chọn phải có tố chất hành nghề và chuyên môn cực kỳ cao.

Bác sĩ Dương mỉm cười nhìn Vũ Hạ Vy, hỏi cô thêm một vài chuyện.

“Cũng có những trường hợp như vậy, thậm chí là không hiếm.

Người mắc chứng này thường là gặp phải chấn thương, đặc biệt là chấn thương vùng đầu, hoặc là người bị trầm cảm, sử dụng chất kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ, nghiện ngập, hoặc thiếu hụt nặng các chất dinh dưỡng.”
Vũ Hạ Vy chăm chú lắng nghe lời của bác sĩ Dương, sau đó tự suy ngẫm lại tình trạng của chính mình.

Cô không nghiện hút, không dùng rượu bia, không bị chấn thương hay tai nạn, cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh bình thường, vì sao có một số đoạn ký ức cô không thể nào nhớ nổi, chỉ có thể biết được qua lời kể của người khác? Ví dụ như những chuyện “điên rồ” cô từng làm khiến Trịnh Quân Cao và nhà họ Trịnh không thể chấp nhận, buộc cô phải ký đơn ly hôn.

Vũ Hạ Vy trầm ngâm một hồi, một nỗi sợ hãi dần dâng lên trong tâm trí cô.

Có lẽ nào loại thuốc giảm đau mà cha cô vẫn thường hay cho cô sử dụng mang lại tác dụng phụ? Thế nhưng khả năng này không cao, mặc dù Vũ Hạ Vy không thể biết được thành phần của thuốc, nhưng Phan Ngọc Thảo cũng sử dụng nó, vì sao cô ấy lại không hề mắc chứng mất trí nhớ tạm thời?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.