Trù Nương Hoàng Hậu

Chương 1-2: Xui xẻo xuyên qua (hạ)



Chẳng qua ta chỉ là là về quê thăm bà nội, ngồi trên nóc nhà cũ đầy tro bụi mà lúc nhỏ hay ngồi để ngắm cảnh đêm ở nông thôn! Nào ngờ căn phòng cũ vài thập niên không sao lại đột nhiên “Ầm” một tiếng liền sụp! Sau đó, khi ta tỉnh lại, mở mắt liền thấy Tử Ngư, toàn bộ quá trình đều rất khó hiểu. Chẳng qua đến bây giờ ta cũng không còn muốn biết tại sao 45kg lại có thể làm sập nóc nhà. Trước khi xuyên qua ta cũng chưa từng có ảo tưởng gì, cũng chưa từng được đến những địa danh lịch sử, lại càng không hề sở hữu những đồ vật cổ quái. Nhưng ta lại thực sự giống những nhân vật chính trong tiểu thuyết, xuyên đến cổ đại rồi! Lẽ nào phía dưới căn phòng cũ này là một vùng biển? Thật không biết là tên yêu ma quỷ quái hay vị thần tiên nào lại vô trách nhiệm như vậy, đem chuyện xui xẻo như vậy gắn vào người ta. Nếu để cho ta biết, ta khẳng định sẽ nguyền rủa hắn vạn lần, không, là mười vạn lần, để tiêu mối hận trong lòng ta!

Vừa nghĩ tới không còn nhìn thấy bánh kem mà ta yêu thích, ta liền đau lòng… Ô ô… Ở đây cái gì cũng không có, không có máy vi tính, không có ca nhạc, không có người thân, còn không có tiền… Quá xui xẻo rồi. Yêu tinh các

“Mỹ Mỹ! Còn phát ngốc ở đó làm gì? Cá bán xong rồi!” Bàn tay củaTử Ngư huơ huơ trước mặt ta, một cỗ mùi tanh nồng nặc bay đến.

“Nhanh như vậy a, cái này cho ngươi!” Ta cầm lấy mấy lá thông đã chuẩn bị trước đưa cho nàng.

“Cho ta cái này làm gì?” Tử Ngư dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ta.

“Ngươi đặt lá thông trong lòng bàn tay, chà xát vài lần, rồi dùng nước rửa lại, sẽ không còn mùi tanh nữa.” Đây là lần đầu tiên ta nhiệt tình với Tử Ngư như vậy. Lúc trước mỗi khi ta làm cá luôn dùng nước chanh lạnh để rửa tay, tay chẳng những không hôi mà còn rất thơm mát. Nhưng mà ở đây lại không có chanh a, chỉ đành tận dụng thứ sẵn có, dùng lá thông để thay thế, hiệu quả cũng rất tốt.

Tử Ngư làm theo, quả nhiên hai tay không còn ngửi thấy mùi cá, kinh ngạc nói: “Biện pháp tốt như vậy, tại sao ta không nghĩ tới nhỉ. Mỹ Mỹ, ngươi thật thông minh a!”

Nhìn bộ dáng của nàng, cũng đủ biết, nữ nhân nào cũng thích cái đẹp… Aiz, đáng thương cho ta… Là người của mấy ngàn năm sau, chỉ số thông minh của các ngươi sao có thể so với ta được? (Chị tự kỉ quá ^_^)

“Ta vừa ngốc vừa béo, ngươi không chê ta là tốt rồi.” Đừng đùa, hai cha con Tử Ngư bây giờ là cơm áo phụ mẫu của ta, đắc tội không nổi a!

“Ừ, sẽ không. Hôm nay bán được tương đối nhều. Cho ngươi năm đồng tiền này! Ngươi muốn mua cái gì?” Tử Ngư đem năm đồng tiền bỏ vào bàn tay đầy thịt của ta, bộ dạng rất vui vẻ.

“Cảm ơn. Hay là chúng ta cùng đi ăn chút gì đi?” Ta bỏ ba đồng tiền vào tiểu hà bao (túi tiền nhỏ) của mình, để lại hai đồng. Thời đại này cũng còn có chỗ tốt, giá hàng đặc biệt thấp! Đâu giống với thời đại kia, cái gì cũng đắt. Nếu không có tiền, ngươi thực sự sẽ bị chết đói đó! Ở chỗ này, một đồng tiền có thể mua được hai cái bánh bao thật to, hoặc là một bát mỳ lớn. Nói đến mỳ, thật là muốn ăn mỳ, mấy hôm nay ta đều đem những gì có thể ăn ở gần đây ăn hết một lượt. Đừng quên, ta vốn là bà chủ tiệm ăn nha. Làm đầu bếp, đối với các món ăn rất có hứng thú, ta cũng không ngoại lệ. Bởi vì ở đây là vùng ven biển, thời tiết nóng, thức ăn ở đây đều tương đối nhẹ, rất hiếm thấy xuất hiện đồ ăn cay. Nguyên nhân khác là vị trí của trấn nhỏ này rất xa xôi, rất nhiều gia vị căn bản không thể chuyển tới nơi này. Yêu tinh các

“Hay là, chúng ta đi ăn mỳ đi! Ta đột nhiên rất muốn ăn mỳ!” Thực sự thật là rất nhớ vị của mỳ nga!

“Vậy sao? Chợ phía trước có một nhà bán mỳ cá, có muốn đến nếm thử hay không? Cũng sắp trưa rồi, ta cũng đói bụng.” Tử Ngư lôi kéo tay của ta, vui vẻ nói.

“Mỳ cá a?” Hắc hắc, nghe thế, hai mắt ta tỏa ánh sáng!

Tử Ngư cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, tuy rằng quanh năm xuất đầu lộ diện bán cá, nhưng vẫn còn là đứa trẻ, tính tình hoạt bát là tất nhiên. Mỗi ngày bán cá xong đều hỏi ta muốn ăn cái gì, đại khái chắc nàng cho rằng ta trời sinh thích ăn ngon, cho nên mới mập được như vậy. Từ sau khi ta tỉnh lại, chưa từng nói với cha nàng và nàng những chuyện đại loại như ta đến từ vài nghìn năm sau, bởi vì dù có nói nàng cũng nhất định không tin. Ta cũng không muốn tự tìm phiền phức!

Ta đến Vạn Sơn thôn lâu như vậy, cũng mất vài ngày mới biết được, nguyên lai ở đây là một quốc gia có tên là Phỉ Đồ Hoàng triều. Vạn Sơn thôn chẳng qua là một thôn trang nhỏ xa xôi. Từ nơi này đến kinh thành Phỉ Đồ cũng mất nửa tháng đi đường, thành trì gần Vạn Sơn thôn nhất là “Trì Phong thành” cũng cách đây đến năm ngày đường. Chuyện đến thời đại này, sống bằng cái thân thể béo hơn heo này đã là chuyện ta không thể nào thay đổi được. Nhưng ta không thể sống ngây ngô cả đời trong cái thôn trang nhỏ bé này được, dù thế nào thì ta cũng là một người hiện đại thông minh a? Nếu cứ bị vây ở Vạn Sơn thôn này, ta thà rằng không sống nữa. Ta nhất định phải rời khỏi nơi này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.