Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh

Chương 18: Bộ đồ ăn(*) của Tào Nhất Lâm



(*) Xan cụ (cānjù) đồng âm với Thảm kịch (cānjù)



Đến tận khi Lý Thư Vệ rời đi, Tào Nhất Lâm cũng không phát hiện, trong đầu chỉ lẩn quẩn ba chữ: Sao bây giờ?

Mấy ngày kế tiếp Từ Vân cũng không xuống lầu ăn cơm, bữa bữa đều là Lý Thư Vệ đưa đến phòng, nhưng mỗi lần đi xuống, đồ ăn trên mâm cơm căn bản là chưa hề được động đũa.

“Dù là giận dỗi, nhưng không ăn gì thì vẫn không tốt cho cơ thể…” Tào Nhất Lâm nhìn mâm cơm còn nguyên xi chưa được động vào lẩm bẩm. Cậu cảm thấy mình phải làm gì đó.

Gần đây Từ Uy trở về tương đối trễ, thứ nhất là hắn cố ý gia tăng lượng công việc của mình, tiêu phí chút ít tinh lực dư thừa, thứ hai là bớt đi số lần gặp mặt người kia, từ từ tiêu hủy toàn bộ những “triệu chứng rối loạn” mà vì hormone dư thừa sinh ra. Mặc dù các “triệu chứng rối loạn” có bị tiêu hủy hay không vẫn chưa thể xác định, nhưng bởi vì hắn đột nhiên “chăm chỉ” ngược lại khiến thành tích của công ty vượt qua một phần ba.

Nửa đêm hai giờ mười lăm phút, Từ Uy đóng cửa, bật đèn phòng khách lên. Thế mà lại thấy Tào Nhất Lâm đang cuộn người trên sô pha.

Từ Uy khẽ thở dài, bước đến, thấy cậu vậy mà lại ngủ ở đây.

Từ Uy giơ tay muốn đánh thức cậu, gọi cậu về phòng mà ngủ, nhưng tay vươn ra nửa đường lại dừng lại, từ từ thu tay về. Trong lòng oán thầm: Mình gần đây phải tăng ca, cậu ta ngược lại ngủ thật ngon lành. Vì vậy trả thù trực tiếp nắm mũi cậu.

Tào Nhất Lâm đang nằm mơ, mơ về cuộc sống ở thôn trong quá khứ, cậu vừa mới đi tới cửa nhà, đột nhiên rơi vào trong bóng tối, thiếu dưỡng khí nghiêm trọng. Mở bừng mắt ra, liền thấy ông chủ đang ngồi xổm trước mặt mình.

Từ Uy đứng lên, ho khan một cái che giấu xấu hổ, hắn vừa nghĩ tới thì tên này đột nhiên mở mắt, thiếu chút nữa không kịp thu tay về. “Sao lại ngủ ở đây?”

Tào Nhất Lâm dụi dụi mắt, “Tôi đang đợi ông chủ…”

“Có việc?” Sao lại là câu này nữa.

“À, là về Từ Vân…” Tào Nhất Lâm có hơi chật vật lên tiếng.

“Con bé làm gì?”

“Cô ấy không, không làm gì, cô ấy gần đây không ăn không uống, chắc rất khó chịu, có thể nào…” Trả máy tính lại cho cô ấy không? Tào Nhất Lâm càng nói càng nhỏ giọng, cậu cảm thấy mình có chút quá phận, không cho người ta xem là mình, bây giờ lại muốn nhà người ta trả máy tính…

“…Không có gì.” Nói xong không đợi Từ Uy phản ứng lại “vút” một tiếng chạy về phòng mình, “cành cạch” một tiếng đóng cửa lại.

Từ Uy nhíu mày, cậu ta rốt cuộc muốn nói cái gì…

Về đến phòng Tào Nhất Lâm ngồi bên giường xoắn xuýt, suy tư nửa ngày, cuối cùng như là đã hạ quyết định siết chặt nắm tay: Cứ làm vậy đi.

Qua hai ngày, Lý Thư Vệ và Tào Nhất Lâm gặp nhau ở phòng bếp, hắn nhịn không được quan tâm hỏi han, “Cậu không sao chứ?”

Tào Nhất Lâm gượng cười, mở to đôi mắt quầng thầm dày đặc có thể so sánh với gấu trúc, rất không có sức thuyết phục nói, “Không sao, tôi rất khỏe, cảm ơn đã quan tâm.”

Lại qua hai ngày, Từ Trạch và Tào Nhất Lâm gặp nhau ở nhà hàng, hắn nhịn không được quan tâm hỏi han, “Cậu muốn xin nghỉ không?”

Tào Nhất Lâm miễn cưỡng mở miệng, nở một nụ cười không giống cười, lắc đầu nói, “Không cần, tôi không sao, cảm ơn đã quan tâm.”

Lại qua hai ngày nữa, Từ Chất và Tào Nhất Lâm gặp nhau trong phòng khách, hắn cũng không nhịn được quan tâm hỏi han, “Cậu có muốn đi bệnh viện không?”

Tào Nhất Lâm hơi lộ ra hàm răng, trợn đôi mắt đầy tơ máu, mặt mũi thoạt nhìn có chút dữ tợn, cúi chào nói, “Tôi thực sự không sao, cảm ơn đã quan tâm.”

Buổi tối ngày thứ bảy, Tào Nhất Lâm ôm máy tính của mình đi một bước run một bước leo lên lầu hai, vô lực gõ một cái lên cửa phòng Từ Vân. Biết sẽ không có tiếng đáp lại, cậu trực tiếp mở rộng cửa đi vào, chỉ thấy bên trong phòng rèm cửa bị kéo lại, đèn bị tắt, khắp nơi đều là đồ vật, nhờ vào ánh đèn hành lang xuyên qua ngưỡng cửa rọi vào trong, Tào Nhất Lâm miễn cưỡng nhìn ra vị trí Từ Vân, “Cái này, cho cô.” Cậu đặt máy tính ở dưới đất, lúc muốn đứng dậy, phát hiện trong phòng đột nhiên hiện ra rất nhiều sao, một giây sau… “rầm” một tiếng đổ sang một bên.

Từ Vân từ trên giường ngẩng đầu dậy, loáng thoáng nhìn thấy một người ngã xuống, “Anh làm sao vậy?”

“…”

“Cứu mạng a…” Từ Vân la thất thanh.



Khi Tào Nhất Lâm mở mắt ra, chung quanh là một màu trắng xóa, cảm giác giống như lần cậu tỉnh lại sau khi bị xe đụng hồi trước.

“Cuối cùng cậu cũng tỉnh.” Khuôn mặt Từ Uy đột nhiên nhảy vào trong tầm mắt cậu.

“Tôi bị sao vậy?” Tào Nhất Lâm ngọ nguật muốn ngồi dậy, bị Từ Uy một tay đè lại.

“Cậu ngoan ngoãn nằm xuống đi. Cậu không nhớ gì sao?” Nói đến đây nội tâm Từ Uy nhịn không được bùng lên một ngọn lửa.

“Tôi…” A, cậu nhớ ra rồi, cậu ôm máy tính đến phòng Từ Vân, sau đó… Sau đó thì sao?

“Đây là bệnh viện?” Thật ra cũng không phải Tào Nhất Lâm đang lảng sang chuyện khác, cậu chỉ là muốn làm rõ vấn đề này mà thôi.

“Phải.”

“Tại sao tôi lại ở bệnh viện?” Tào Nhất Lâm kỳ quái hỏi, cậu đang khỏe mạnh sao lại ở bệnh viện nhỉ.

“Bác sĩ nói cậu thiếu ngủ.” Từ Uy khoanh tay trước ngực.

“À.” Có lẽ là mấy ngày nay cậu làm cái kia làm đến khuya quá.

À, chỉ một chữ à, “Có thể giải thích một chút không?” Từ Uy hỏi, “Tại sao cậu lại thiếu ngủ?”

“Tôi đang bận chút chuyện, cho nên… ngủ không ngon.” Tào Nhất Lâm nghĩ không thể nói sự thật, nếu không chẳng phải máy tính của mình cũng sẽ bị tịch thu.

“Bận cái gì?” Từ Uy quyết định truy hỏi kỹ càng sự việc, để cho mình một câu trả lời thỏa đáng. Thật sự là đêm hôm đó cậu đã dọa được hắn. Tan tầm vừa về đến nhà, đi tới lầu hai chợt nghe thấy Từ Vân hô, “Cứu mạng a”. Hắn vốn tưởng là Từ Vân thế nào, sau khi chạy vào lại thấy cậu ngã trên mặt đất, đỡ cậu dậy xong vừa nhìn liền không khỏi hoảng hốt, thiếu chút nữa đã khiến hắn tưởng là cậu… Hắn không tức giận. Chủ yếu là ngay lúc đó sắc mặt cậu trắng bệch, dường như cả ánh sáng cũng có thể chiếu xuyên qua, (đương nhiên là ở đây có mấy phần khoa trương nhất định), bộ dạng gọi thế nào cũng không tỉnh. Hắn ôm cậu lên xe dùng tốc độ 180 chạy gấp đến bệnh viện. Sau khi kiểm tra tổng quát lấy được kết quả thiếu chút nữa khiến hắn hộc máu: Cậu đang ngủ, chỉ là bị thiếu ngủ mà thôi.

“…Bận một việc.” Tào Nhất Lâm mang dáng vẻ kỳ quặc không chịu khai.

“Việc gì?”

“Việc nhỏ.”

“Cái gì là việc nhỏ?”

“Việc nhỏ là việc không lớn.”

“Dạng việc nhỏ nào là việc không lớn?”

Nói đến đây, Tào Nhất Lâm hoài nghi mình nghe thấy hàm răng ông chủ phát ra tiếng “kèn kẹt”. Cậu nhịn không được kéo chăn lên, “…Tôi, tôi mệt quá.”

Từ Uy hít sâu một hơi, ổn định tâm tình mình, “Tỉnh ngủ chúng ta nói tiếp.” Sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

“Ặc, hôm nay ông chủ không đi làm sao?”

“Cuối tuần rồi.”

“Cuối tuần? Hôm nay không phải thứ sáu à?”

“Cậu đã ngủ hai ngày. Xem ra cậu cũng không mệt lắm, vậy chúng ta nói tiếp chuyện vừa rồi.”

“Tôi ngủ, tôi ngủ.” Tào Nhất Lâm trực tiếp chùm chăn qua đầu, trong chốc lát liền phát ra tiếng “khò khò”, chứng minh mình thực sự đã ngủ, còn là ngủ say.

Từ Uy thấy hành động trẻ con của cậu, khóe miệng cong lên.

Đến tận bây giờ hắn vẫn nhớ rõ ngay lúc hắn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện, trái tim có cảm giác như đột nhiên bị bóp chặt, còn mất bình tĩnh đến mức không nhìn ra cậu chỉ đang ngủ mà thôi… Hắn thật sự không thể bỏ được cái tên ngốc nghếch này. Nhìn cái phần gồ lên trên giường, hắn đã hãm sâu vào trong rồi, sẽ không để cho cậu thảnh thơi tại ngoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.