Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh

Chương 31: “Tiệc ăn mừng”



“Cậu muốn đi ăn mừng cùng bạn bè sao?” Từ Uy bỏ qua cái tên nói.

“À, đúng vậy, Thiết Đầu nói là có thể tham gia giải đấu thì nhất định phải hảo hảo chúc mừng, cho nên…”

“Vậy cũng được, nếu là chúc mừng, thế thì cứ gọi bạn cậu đến nhà đi, vốn là tôi cũng muốn mở party gọi vài người thân quen đến, mọi người cùng nhau vui vẻ. Nếu bạn cậu cũng có quyết định này, thì làm chung là được rồi, tiết kiệm được một nửa.” Từ Uy đề nghị, dù sao cũng phải gặp nhau, đặt vào dưới mí mắt ngược lại hắn thấy yên tâm hơn.

“Vâng, vậy cũng tốt, để tôi nói lại với Thiết Đầu một tiếng.” Tào Nhất Lâm cũng nghĩ làm hai bữa tiệc quả thực hơi lãng phí.

“Cuối tuần thế nào?”

“Tốt.”

Ngồi trên sô pha của nhà họ Từ, Dương Trác Vân nhìn Từ Uy đang ngồi bên cạnh xem ti vi. Mới cách có mười ngày mà thôi.

“Tôi nói chứ, mục đích của cậu quá rõ ràng rồi đó.” Dương Trác Vân nghiền ngẫm nhìn Từ Uy nói.

“Cái gì?”

Dương Trác Vân ném cho hắn một cái biểu cảm “bớt giả điên”. “Mới mười ngày mà trong nhà cậu đã mở hai cái party rồi, bộ cậu nhớ bọn tôi lắm sao?”

“Lần này là bởi vì Nhất Lâm đạt được tư cách tham gia giải đấu AC, cho nên mới gọi mọi người đến ăn mừng một trận.”

“Phải rồi.” Một chữ Từ Uy nói hắn cũng không tin. Dương Trác Vân không thèm nhìn hắn, quay đầu nhìn về phía Chu Tiểu Hi đang cùng cặp song sinh chơi với Qua Qua.

“Nào nào nào, làm tư thế này, Qua Qua cười một cái.” Chu Tiểu Hi cầm máy quay phim, Từ Trình Từ Mặc phối hợp đem Qua Qua xếp thành các loại tư thế, uốn cong bàn chân cún con, chỉ biết tự mình vui vẻ.

Từ Chất Từ Trạch cũng hiếm khi đều ở nhà, nhưng mỗi người ôm một cái notebook xử lý chuyện của mình.

Hai ngày trước lúc hai người được thông báo thứ bảy nhất định phải ở nhà để chúc mừng Tào Nhất Lâm đạt được tư cách dự thi AC, Từ Trạch kinh ngạc thiếu chút nữa cằm rớt xuống đất. Vì vậy hắn sâu sắc tự cho rằng anh hai mình chắc chắn là bị yêu quái quấn thân, nếu không làm sao sẽ vì đầu bếp trong nhà mà đình chỉ tất cả mọi hoạt động thương nghiệp. Đây nhất quyết không phải là việc mà một người luôn xem lợi ích của tập đoàn cao hơn tất thảy như anh hai có thể làm, thế là hắn không kiềm được hô lên, “Yêu quái, hiện hình.”

Giây tiếp theo, trên đầu hắn có thêm một cục u lớn, căn cứ vào lực đánh hắn có thể khẳng định, đúng là anh hai của mình.

Đau…

Từ Trạch tắt máy tính nhìn phòng khách đầy người, cảnh tượng này thật là xa lạ. Nhà họ Từ hiếm khi chiêu đãi khách khứa tại gia, huống chi là party. Lần trước đám lão Dương tới nhà tụ tập thì hắn và Từ Chất đều có việc ở ngoài, không tham dự, mà lần này… Lạ, quá lạ.

“Ê Tư, tại sao anh hai lại…?”

“Không biết.”

“Vậy tại sao…”

“Không rõ.”

“…”

“Không rõ.”

“Nè, anh còn chưa nói xong, em biết anh muốn hỏi gì sao.” Thiệt qua loa quá đi.

“Em không biết tại sao anh hai lại muốn làm party tại nhà, em cũng không rõ tại sao chúng ta lại phải vì Tào tiên sinh mở cái bữa tiệc chúc mừng này, em càng không rõ anh hai cùng Tào tiên sinh dạo gần đây ra sao.” Từ Chất thản nhiên nói.

“Ặc…” Đây đúng là những vấn đề hắn muốn hỏi. “Lần này em nói chuyện thật dài…”

Dưới ánh mắt “nuốt lời muốn nói xuống” của Từ Chất, Từ Trạch vẫn là thức thời ngậm miệng lại.

Hắn nghi ngờ mình là con nuôi của nhà họ Từ, nếu không vì sao cả anh hai và thằng tư đều có ánh mắt sắc bén như vậy, chỉ có hắn là không có.



Lại một lần nữa đến nơi này, Thiết Đầu sửa sang lại y phục trên người, sau khi xác định không có vấn đề gì, thì chuẩn bị nhấn chuông cửa.

“Ối chà, lại tới chờ ăn chực uống.” Quách Viễn Bằng từ trong xe thò đầu ra nhìn Thiết Đầu nói.

Thiết Đầu quay lại trừng hắn một cái, “Cũng không phải chực chờ nhà anh, mắc mớ gì tới anh.”

“…Không ngờ còn rất mặt dày.” Quách Viễn Bằng trào phúng nói.

“Tường thành còn không bằng ngài đâu, tôi sao có thể không biết tự lượng sức mình so sánh với anh.” Thiết Đầu mỉa mai.

“Miệng lưỡi cũng thật sắc bén.”

“Quá khen, so với anh chỉ tốt hơn một chút mà thôi.” Nhìn thì có vẻ cường tráng, không ngờ lại thiếu “sức chiến đấu” như vậy, có điều cũng đúng, “Miêu tả ‘đầu óc ngu si, tứ chi phát triển’, trừ ngài ra thì không còn ai khác a.”

“Cậu…” Quách Viễn Bằng không hiểu tại sao mỗi lần mình gặp phải người này đều có thể bị chọc cho muốn dựng lông. Nhưng mà có người lửa giận xông não hoàn toàn quên mất là chính mình khiêu khích trước.

Thiết Đầu hất cằm nhấn chuông.

Tào Nhất Lâm ở trong nhà chính thông qua chuông cửa thông minh nhìn thấy Thiết Đầu đứng ngoài cổng, “A, Thiết Đầu, cậu đến rồi, mau vào đi.” Trực tiếp nhấn nút mở cổng.

“A, quên nói, thật ra là chủ nhà này đặc biệt mời tôi đến chờ ăn chực uống đó, haiz, tôi cũng rất bất đắc dĩ a.” Nói rồi, Thiết Đầu cất bước khoan thai đi vào.

“Cậu, cậu…”

Đi được mấy bước Thiết Đầu chợt quay người lại, cau mày trợn mắt làm mặt quỷ, y như đổ một bình xăng lên ngọn lửa cuồng nộ của Quách Viễn Bằng.

Ngay sau đó cổng lớn ngay trước mặt Quách Viễn Bằng từ từ khép lại.

Thiết Đầu vừa vào phòng khách, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.

“Cậu không phải là…” Chu Tiểu Hi nhận ra người này chính là người lần trước trà trộn vào party của hắn.

“Thiết Đầu…” Tào Nhất Lâm vui vẻ chào đón.

Thiết Đầu quay lại mỉm cười, đánh một quyền lên vai Tào Nhất Lâm, “Tớ nói cậu đó nhóc con, vậy mà có thể tham gia giải đấu AC.” Thật ra ban đầu Thiết Đầu cũng không biết cái gì gọi là giải đấu AC, chỉ là nghe Tào Nhất Lâm nói qua việc này trong điện thoại, liền lưu tâm lên mạng tra tìm một chút, thế mới biết sự thật về giải đấu AC, tổng kết mà nói chính là bốn chữ: Thi đấu quốc tế. Trước không nói có thể đạt được thành tích gì, cho dù chỉ là dự thi, Thiết Đầu đã thấy vô cùng lợi hại, giống như vận động viên quốc gia có thể tham dự Olympic vậy, đó là một chuyện có thể làm rạng rỡ mặt mũi quốc gia, mỗi ý nghĩa này thôi này đã lớn lao lắm rồi.

Đột nhiên Thiết Đầu cảm nhận được một ánh nhìn bất thiện đang khoá lấy mình, theo linh cảm nhìn sang, là ông chủ của Tào Nhất Lâm đang mỉm cười nhìn hai người bọn họ. Í? Không đúng a, vừa rồi hắn rõ ràng cảm thấy giống như có ai đang dùng ánh mắt mãnh liệt bắn vèo vèo về phía hắn, thế nhưng… Lại liếc mắt nhìn Từ Uy, đối phương mỉm cười gật đầu xem như chào hỏi, có lẽ là hắn nhạy cảm thôi.

“Ha ha…” Đối với sự khâm phục của bạn thân, Tào Nhất Lâm chỉ cười đáp lại. Sau đó lại gần nhỏ giọng nói, “Tay nghề của tớ hiện giờ tốt hơn trước đây lắm rồi, hôm nay tớ đã làm rất nhiều món cậu thích.”

“Giỏi lắm.” Thiết Đầu theo thói quen xoa đầu cậu khích lệ. Í? Cái cảm giác này lại đến nữa. Lần thứ hai nhìn sang, người ta vẫn đang mỉm cười.

“Cậu sao vậy?” Nhận ra hắn bất thường, Tào Nhất Lâm quan tâm hỏi.

“À, không có gì…” Hắn không phải đã đắc tội người kia đấy chứ? Tỉ mỉ suy nghĩ, ừm không có, vậy chắc là mình suy nghĩ nhiều quá thôi.

“Vậy cậu tự nhiên ngồi chơi đi, đợi lát nữa là có thể ăn cơm rồi.” Tào Nhất Lâm nói rồi định quay về phòng bếp.

“Đợi một chút, tặng cậu.” Thiết Đầu từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ.

“Đây là cái gì?” Tào Nhất Lâm nhận lấy, ngờ vực hỏi.

“Quà.”

“Cảm ơn.” Tào Nhất Lâm cất vào trong túi. “Cậu ngồi chơi trước đi.”

“Ừ, kệ tớ, cậu bận thì cứ đi trước đi.”

Thiết Đầu nhìn một lượt những người không quen biết trong phòng, a, không đúng, người này hắn “quen”.

Người mà Thiết Đầu “quen” không phải ai khác, chính là Quách Viễn Bằng vừa đụng phải ở trước cổng.

“Sao cậu đến trễ vậy a?” Chu Tiểu Hi vừa nhìn thấy hắn đã hỏi trước.

“Trong nhà có chút chuyện, đi trễ.” Quách Viễn Bằng hơi bực bội nói.

“Mẹ cậu lại ‘tìm chết tìm sống’ muốn giới thiệu phụ nữ cho cậu à?” Mẹ Quách Viễn Bằng muốn bế cháu cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, bình thường thì không quấy rầy công việc của con trai, nhưng vừa đến cuối tuần, từ tối thứ sáu đến tối chủ nhật, năm cuộc hẹn xem mặt liên tục còn tính là ít, có đôi khi cả sáng sớm chiều tối cũng không tha.

“Đừng nói chuyện đó nữa, đúng rồi, sao hôm nay lại tụ tập?” Quách Viễn Bằng không hiểu, không phải mới tụ tập đây sao?

“Bởi vì Tiểu Tào phải đi tham gia giải đấu AC, cho nên lão Từ lôi chúng ta đến ăn mừng.”

“Ai?” Tiểu Tào? Hắn có quen sao?

“Chính là Tiểu Tào lần trước nấu ăn trong party của tôi đó, cậu còn giành sườn heo với người ta nữa đó.” Chu Tiểu Hi giải thích.

“À, là người đó à, ừm, tay nghề quả thật không tệ. Hôm nay là cậu ta nấu ăn sao?

“Đương nhiên.”

“Ừm, tụ tập kiểu này cực kì nâng cao chất lượng cuộc sống của chúng ta, phải đề nghị lão Từ thường xuyên làm mới được.” Quách Viễn Bằng nếu không nhìn ở chỗ người này là đầu bếp nhà Từ Uy, thì đã sớm cướp về nhà rồi. Có điều nói đến party lần đó, hắn lại nhớ tới cái tên vừa gặp phải ở cổng kia. Nhìn quanh phòng khách, rất nhanh liền tìm được người hắn muốn tìm, Thiết Đầu tìm được một quyển tạp chí ngồi một chỗ nhàm chán xem xem.

“Ê, người kia là ai tìm tới?” Quách Viễn Bằng nhìn Thiết Đầu hỏi Chu Tiểu Hi.

Chu Tiểu Hi theo tầm mắt của hắn nhìn sang, “À, là Tiểu Tào tìm tới. Cậu sao vậy? Sẽ không vì miếng sườn heo kia mà mang thù đi?”

“Tôi là người hẹp hòi như vậy sao?” Quách Viễn Bằng mang một biểu cảm không thèm tính toán với người khác.

Chu Tiểu Hi ở trong lòng không chút do dự gật đầu. Con người Quách Viễn Bằng chính là mang đặc tính điển hình của chòm sao bò cạp.

Trên bàn cơm, Từ Uy ngồi đầu bàn, bên tay trái hắn lần lượt là Tào Nhất Lâm, Thiết Đầu, Dương Trác Vân, Chu Tiểu Hi và cặp song sinh kiên quyết bám dính Chu Tiểu Hi.

Bên tay phải Từ Uy là Từ Trạch, Từ Vân, Quách Viễn Bằng và Từ Chất vì muốn trông nom cặp song sinh mà ngồi cuối cùng.

“Hôm nay chủ yếu là để ăn mừng Tiểu Tào lấy được tư cách tham gia giải đấu AC, chúng ta trước cạn một ly. Hy vọng Tiểu Tào có thể tại AC thu được thành tích tốt.”

Sau đó mọi người liên tục nói lời chúc mừng.

“Cảm ơn… Cảm ơn…”

“Tiểu Tào, nhất định phải lấy giải quán quân, tôi coi trọng cậu đó nha.” Chu Tiểu Hi cười nói.

“Cảm ơn…”

Cặp song sinh mặc dù không hiểu mọi người nâng ly để làm cái gì, nhưng vẫn giơ cao lý nước trái cây của mình gia nhập vào trong đó.

“Đều là người một nhà, mọi người cứ tự nhiên đi.” Từ Uy vừa dứt lời, đũa của mọi người đồng loạt vươn về phía món ăn mình thích. Tức thì trên cả bàn cơm xuất hiện một trận “chiến tranh giành giật mỹ thực”.

Từ Chất nhanh chóng gắp hết những món cặp song sinh thích vào bát bọn nó, sau đó lại bắt đầu “dự trữ lương thực” cho mình.

Chu Tiểu Hi trực tiếp đem nguyên món ăn đặt trước mặt mình, mặc dù trong quá trình có chút gian nan, thế nhưng mấy đôi đũa “công kích” đều bị Dương Trác Vân lần lượt đỡ.

Từ Vân trực tiếp gạt món ăn trước mặt mình vào trong bát, chỉ cần là của anh Tào làm cô đều thích.

Từ Chất noi gương Từ Vân, cũng nhét đầy vào bát mình.

Bởi vì có Từ Uy, cho nên những món trước mặt hắn và Tào Nhất Lâm vẫn không có ai dám tự tiện “cướp giật”.

Đũa của những người khác đều chỉ tập trung vào đĩa đồ ăn của mình.

Chỉ ngoại trừ hai người…

“Bỏ ra.” Đây là Thiết Đầu nói.

“Cậu mới phải bỏ ra.” Đây là Quách Viễn Bằng nói.

“Anh mắc gì cứ cướp đồ ăn tôi gắp vậy.”

“Đây là lời thoại của tôi, cậu cớ gì lại cướp lời vậy.”

Tào Nhất Lâm muốn khuyên nhủ hai người, Từ Uy vỗ vỗ tay cậu, cho cậu một ánh mắt yên tâm.

Mọi người vừa ăn vừa nhìn hai người một đối một đấu PK. Ăn món ngon còn có chương trình để xem, tốt quá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.