Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh

Chương 47



“Vậy phải làm sao đây?” Hắn không biết A Lâm có từng thử làm qua món mới nào không, lỡ như chưa từng làm qua thì phải làm sao đây?

“Xem là đủ.” Từ Uy không mặn không nhạt nói một câu.

“Ê, sao anh không lo lắng chút nào vậy?” Nhìn vẻ mặt hắn bình tĩnh, Thiết Đầu buồn bực hỏi.

“Ai nói tôi không lo lắng.”

Nào có ai lúc lo lắng một chút dáng vẻ gấp gáp cũng không có, rõ ràng là mặt không có biểu cảm. Thiết Đầu trong lòng oán thầm.

“Không phải người nào lúc lo lắng cũng phải mang dáng vẻ cuống cuồng.” Như thể biết Thiết Đầu đang nghĩ gì, Từ Uy đột nhiên mở miệng nói.

“Ặc.” Là đang nói hắn sao. “Nhưng mà…”

“Cũng đã đến thi đấu rồi, nếu Nhất Lâm trước đây chưa từng có kinh nghiệm trên phương diện này thì cũng không có khả năng lập tức ngay tại đây lại đột nhiên có khả năng đó. Cho dù giải đấu AC lần này không vào được đến trận chung kết, nếu cậu ấy bằng lòng thì sau này vẫn sẽ có cơ hội.” Chỉ là hắn không xác định được nếu lần thi đấu này thất bại, Nhất Lâm có thể nghĩ không thông hay không…

“Anh, anh nói vậy nghĩa là…” Chẳng lẽ anh ta cho rằng A Lâm sẽ thất bại?

“Đừng không có việc gì thì tùy tiện suy diễn lời nói của người khác.” Từ Uy vẫn nhìn người đang ngồi bất động.

Yamaguchi nhìn nhìn “hoa nhài” trước mặt mình. Vẫn chưa nghĩ ra muốn làm cái gì sao? Vậy thì khá lãng phí thời gian. Có điều… cậu ta định làm cái gì nhỉ? Yamaguchi có chút khó xử vuốt cằm, ở khu nguyên liệu chọn tới chọn lui. “Xem ra tất cả mọi người đều được chiếu cố rất tốt a…”

Lạc Vĩ vừa nghe thấy đề tài thì cậu liền biết là ông trời thiên vị cậu, cái đề tài này, làm món kia là thích hợp nhất. Cậu tự tin cầm giỏ đồ ăn đi đến khu nguyên liệu.

Trí tưởng tượng mỹ thực… Hoàng Thịnh Thu biết nếu lúc này mà tạo ra một mùi vị hoàn toàn mới chắc sẽ không kịp, xem ra chỉ có thể tìm một món mà trước đây chưa từng công khai là thích hợp nhất.

Đề tài này là có ý gì? Tào Nhất Lâm ngẩn người nhìn cái bàn, phải làm cái gì mới tốt đây.

Thời gian là vị trọng tài công chính nhất, nó sẽ không vì bất cứ ai mà dừng lại. Trên sân đã có đầu bếp bắt đầu động nồi chảo, dưới đài Thiết Đầu nhịn không được đứng lên nhìn Tào Nhất Lâm vẫn không nhúc nhích, nói với Từ Uy, “Sao cậu ấy còn chưa động tay, sắp không kịp rồi?”

“Cậu ngồi xuống trước đi.” Từ Uy còn chưa nói xong, liền nghe thấy quần chúng phía sau bị che chắn cũng kháng nghị.

Thiết Đầu ngồi vào chỗ, “Cái này không phải là khiến người ta gấp chết sao?”

“Vậy thì cậu ra ngoài đi bộ một vòng rồi quay lại là được, dù sao thì cũng đã gấp chết rồi.” Từ Uy nói.

Thiết Đầu nhịn không được trong lòng làm cái mặt quỷ, “Tôi mới không ra ngoài, tôi phải ở đây với Tiểu Tào.” Muốn hắn đi đừng nói cửa, cửa sổ cũng không có đâu.



“Cậu là đồ dưa chuột thối, trận đấu đã bắt đầu mất rồi, đều là lỗi của cậu, tôi bảo cậu rẽ vào hẻm, cậu lại cứ cho tôi đi đường lớn…” Trương Linh cuối cùng cũng chạy tới nơi thi đấu tức giận dùng tập hồ sơ đánh Tiêu Qua.

Tiêu Qua che đầu, “Xin lỗi, xin lỗi… Em cũng không muốn đâu, nhưng cái đường chị nói em không biết a.”

“Không biết thì bảo tôi nói cho biết a, thật là tức chết tôi…” Trương Linh tức giận đến mức run rẩy, chỉ hận không thể một cái đập chết người này.

“Em đã xin lỗi cả đường đi rồi, hơn nữa không phải cũng vì chị dậy trễ…” Tiêu Qua oan ức nói, suy cho cùng nguyên nhân chủ yếu cũng không phải vì hắn mà, mắng cả một đường đánh cả một đường còn chưa đủ a.

“Cậu nói cái gì, lẩm bẩm cái gì đó?” Lửa giận của Trương Linh vẫn bốc cháy như cũ.

“Tôi nói mấy người này, có ý thức công cộng không vậy, không thể nói nhỏ chút sao, muốn đánh muốn mắng thì ra ngoài giải quyết được không, không biết là ảnh hưởng đến người khác à.” Uông Mộc Nam rốt cục chịu không nổi ma âm xuyên tai của Trương Linh mà nói.

“Tôi…” Vừa định nói cô ta đừng xen vào việc của người khác, thì phát hiện những đồng nghiệp khác trong khu ký giả đều đang nhìn cô. Thức thời lập tức thay bằng nụ cười áy náy, “Thật ngại quá.” Sau đó liền thấp giọng nghiến răng nghiến lợi nói với Tiêu Qua, “Còn không mau lấy máy ảnh ra, nếu cả ảnh chụp cũng không chụp đàng hoàng cho tôi, quay về tắm rửa sạch sẽ để tôi lột da đi.”

“Vâng, vâng…” Tiêu Qua đem dụng cụ đeo sau lưng ra bố trí tốt.

Trương Linh nhìn nhóm tuyển thủ dự thi đã hành động, cô lặng lẽ đứng bên cạnh Uông Mộc Nam, vừa định mở miệng dò hỏi tình huống. Đối phương đã sớm hơn cô một bước.

“Muốn hỏi tôi đề tài ngày hôm nay phải không?” Uông Mộc Nam vẫn nhìn lên sân đấu như trước.

“Ha ha, thật là.” Trương Linh mang biểu cảm “Nói gì vậy”, nhưng ở giây tiếp theo, “Đề tài gì?”

Uông Mộc Nam không để tâm đến thái độ trước sau bất nhất của cô, “Đề tài hôm nay là: Trí tưởng tượng mỹ thực, là một đề tài tự do phát huy, khá khó nhằn.”

“Trí tưởng trượng mỹ thực…” Thực sự rất khó nhằn a, nhưng cũng là một trong những khả năng mà một đầu bếp xuất sắc phải có.

“Những người khác đều động, chỉ có người cậu xem trọng từ lúc nghe xong đề tài vẫn ngồi đờ ra tại chỗ. Thời gian đối với hiện tại mà nói quý giá cỡ nào a.”

“Cái gì?” Trương Linh nhìn Tào Nhất Lâm, không khỏi lo lắng cho cậu, Uông Mộc Nam nói rất đúng, trận đấu này nói ra chính là một cuộc cạnh tranh về thời gian cùng mỹ vị. Nếu làm nhanh, nhưng mỹ vị không đủ thì không cách nào qua cửa, đồng thời đủ mỹ vị nhưng thờì gian quá lâu cũng không thể qua cửa. Tốc độ và khả năng nắm chắc nguyên liệu nấu ăn đối với đầu bếp đều cực kì quan trọng, hơn nữa đề tài lần này lại là trí tượng tượng trong mỹ vị, xem như là một đề tài phi thường tốn thời gian, cái này đúng là rất làm khó các đầu bếp.

“A, cậu ấy động, cậu ấy động…” Đối với việc Tào Nhất Lâm đứng lên, Thiết Đầu hưng phấn khều khều Từ Uy.

Từ Uy mặt không thay đổi liếc hắn một cái, “Cậu ấy còn sống.”

Cảm giác này giống như lúc người ta đang high thì bị người khác xối cho một chậu nước đá. Người này thật đúng là… Chẳng lẽ không thể nói chuyện đàng hoàng được sao, lúc nào cũng cảm thấy người này mỗi lần nói chuyện với hắn không phải giấu đinh thép thì là chuỳ bay.

Từ Uy vẫn đang cau mày nhìn lên sân đấu, nhìn tiến độ của mọi người, mặc dù Nhất Lâm đã bắt đầu chọn nguyên liệu, nhưng đã có người bày đĩa rồi. Người kia… trước đây chưa từng để ý tới, xem ra tư liệu Tiểu Hi tìm được vẫn chưa đủ toàn diện.

Năm phút sau, ngay lúc những tuyển thủ khác vẫn còn đang bận rộn, đã có người giơ lên thẻ hoàn thành.

Người xem ai cũng thoáng hít khí, nhanh quá, lúc này vẫn chưa đến nửa tiếng.

Khu ký giả tiếng đèn nháy “tanh tách tanh tách” vang lên. Trên khán đài tiếng nghị luận nho nhỏ, cùng đi theo người kia đến bàn giám khảo.

Một khi người thứ nhất hoàn thành, đối với những tuyển thủ khác mà nói đều sẽ tạo thành một loại áp lực.

“Trời ạ, vậy mà đã có người hoàn thành, lịch sử thời gian nhanh nhất là 29 phút, người này lại chỉ cần 26 phút. Thật là tò mò người kia làm món gì.” Trương Linh vừa ghi chép vừa nói, lại vừa chen về phía trước.

“Chen cái gì mà chen hả?” Uông Mộc Nam quay người lại liền nhìn thấy Trương Linh phía sau thiếu chút nữa chen ngã cô ta. “Lại là cậu.”

“… Thật ngại quá.” Trương Linh áy náy nói, đồng thời sau khi Uông Mộc Nam quay đầu đi, rướn cổ lên nhìn về phía bàn giám khảo.

“Trước tiên xin mời giới thiệu đôi chút về món ăn của ngài.” Nam MC nói.

Tuyển thủ số C76 Phong Sơn giới thiệu, “Đây là món Cá hồi Thái Bình Dương hoa cát cánh vảy cá chiên.”

“Tên thật là dài.” Nghe màn giới thiệu Trương Linh nhịn không được ngoài miệng nói thầm.

“Trước đây ở quê tôi từng câu cá hồi, cảm nhận được sức lực của chúng rất mạnh mẽ, để thể hiện được ánh sắc xinh đẹp của cá hồi, tôi đã cắt thịt cá hồi thành những miếng hình vảy cá, cố định từng miếng thành hình dạng rồi chiên dầu. Để thể hiện được độ cong của thịt cá, tôi giữ nguyên độ cong của nó rồi mới bỏ vào chào dầu, để phần đuôi được vểnh lên, nên tôi dùng lá tùng đệm phía dưới, vậy thì cũng có thể hoà hợp được mùi hương của cá và lá tùng với nhau.”

Ba vị giám khảo nghe xong không kìm được gật đầu, đầu tiên là nhấp một ngụm nước chanh, rồi cầm đũa lên.

“Ánh sắc gần với màu vàng cam, hơn nữa tạo hình còn đặc biệt sinh động, rất tốt.” Luc đánh giá.

“Ừm, cá hồi chiên qua dầu chất thịt giòn mà không khét, với lại mùi vị của cá hồi và lá tùng lẫn vào nhau, làm cho tôi cảm nhận được phong vị tươi mát của thiên nhiên. Thực sự rất tốt.” Lý Ngọc Trân vẻ mặt hưởng thụ nói.

“Đúng vậy, nhìn những miếng cá hình vảy đều đặn này, kỹ thuật dùng dao đúng là không thể xoi mói. Hơn nữa toàn bộ quá trình chỉ dùng hơn hai mươi phút, đúng là một tác phẩm rất tốt.” Kimurano cũng khen ngợi.

“Xem ra tác phẩm của tuyển thủ Phong Sơn được đánh giá rất cao. Vậy thì xin các vị giám khảo cho điểm. Tuyển thủ Phong Sơn có thể bước vào vào chung kết chăng?” Nam MC nói.

Các vị giám khảo sau khi thoáng trầm tư, thì đồng thời giơ thẻ.

“Oa, thực sự là rất lợi hại, là ba dấu O, cũng phải nói, danh ngạch đầu tiên vào vòng chung kết ngày hôm nay đã thành công được tuyển thủ Phong Sơn giành lấy, thật lòng chúc mừng. Không ngờ người đầu tiên hoàn thành vậy mà lại thành công lên cấp.” Nữ MC hưng phấn nói.

“Đúng vậy, cũng xin những tuyển thủ khác tiếp tục cố gắng lên.” Nam MC nói.

Vừa nghe thấy kết quả qua cửa, nhóm tuyển thủ rất là giật mình, thật sự không ngờ nhanh như vậy mà một danh ngạch đã bị lấy mất. Người nào người nấy ai cũng tăng tốc động tác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.