Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh

Chương 8: Sự kiện “Truyền Kỳ” (hạ)



Tào Nhất Lâm hai tay đặt trên đầu gối, ngoan ngoãn chờ bị xử trí. Cách phía trước cậu hai bước có một người đàn ông đang căng cổ rống cậu, “Cái bảng nói tay vịn có vấn đề đừng dựa vào trên tầng hai lớn như vậy, cậu không thấy hả, làm gì mà còn dựa sang bên đó? Tự mình ngã xuống chưa nói, làm gì lại đúng lúc bạn tôi đi ngang qua mà ngã xuống hả?”

“Thực xin lỗi…..” Tào Nhất Lâm chân thành nhận lỗi.

Chẳng qua là phối hợp với khuôn mặt của cậu, rất khó khiến người ta cảm nhận được sự thành tâm này.

“Xin lỗi, xin lỗi trị giá mấy đồng tiền hả?” Người đàn ông kích động xông lên trước mặt Tào Nhất Lâm, nhân viên phục vụ của Truyền Kỳ tiến lên kéo gấp. “Cậu kéo tôi làm gì, bỏ ra, tôi là người lịch sự, cậu tưởng tôi muốn động tay sao? Tôi sao có thể làm chuyện vô văn hóa như vậy, cậu cho tôi là ai hả?….”

Mục tiêu của người đàn kia lập tức bị dời sang nhân viên phục vụ đi thảo luận về “người văn minh”.

“Không bị thương chứ?” Đám người Từ Uy đến xem Tào Nhất Lâm, trực tiếp đi tới trước mặt cậu nhìn từ trên xuống dưới phát hiện không có gì liền hỏi.

Tào Nhất Lâm lắc đầu, “Tôi không sao.”

“Không phải nói ngã từ tầng hai xuống sao? Sao lại không việc gì?” Đám người Chu Tiểu Hi bởi vì tới trễ một bước chỉ nghe được một nửa nên vội hỏi.

“Vị tiên sinh này lúc ngã xuống vừa vặn ngã lên người một vị tiên sinh khác, vị tiên sinh kia đã được đưa đi bệnh viện rồi.” Một nhân viên phục vụ của Truyền Kỳ đứng cạnh giải thích.

“……” Vận khí này, tốt thật. Mọi người im lặng…….

“….. Không việc gì là tốt rồi.” Từ Uy nghẹn một lúc lâu mới nặn ra một câu.

“Cái gì mà không việc gì?” Lời này đúng lúc bị vị tiên sinh xù lông kia nghe được.

Mọi người quay đầu nhìn về phía tiên sinh xù lông.

“Sao, thế nào, nhiều người thì làm sao, nhiều người thì ngã lên người ta sẽ không chịu trách nhiệm sao?” Tiên sinh xù lông âm cuối rõ ràng đã run rẩy hẳn.

Từ Uy đi lên mỉm cười nhìn quản lí câu lạc bộ, “Quản lí Hoàng, xin hỏi bạn của tôi tại sao lại bị ngã từ trên tầng hai xuống?”

Mặc dù đối phương đang cười, nhưng quản lí Hoàng nhịn không được trên trán ứa mồ hôi lạnh, “Việc này thật ra là tay vịn trên tầng hai của chúng tôi hơi bất ổn, nhưng phát hiện không kịp thời, cho nên mới tạm thời treo bảng ở kia…… Hơn nữa chúng tôi còn để một nhân viên chuyên đứng cạnh nhắc nhở, bởi vì sợ có khách say rượu không cẩn thận dựa lên.”

Từ Uy nhíu mày, “Sau đó thì sao?”

Quản lí Hoàng lau mồ hôi trên đầu, “Này, này……” Chung quy là không thể nói vấn đề là ở bạn hắn. “Sau đó có chuyện gì?” Quản lí Hoàng nhìn nhân viên phục vụ hỏi.

Nhân viên phục vụ liếc nhìn quản lí một cái, sợ hãi nói, “Kỳ thật lúc vị tiên sinh này hỏi tôi nhà vệ sinh ở đâu, tôi thấy rất bình thường, không giống say rượu, cho nên không có lưu ý nhiều lắm. Ai ngờ sau khi anh ta đi lên có lẽ là nhìn thấy tấm gương phía đối diện, nhưng vẫn đi thẳng tới, tự mình nhường đường cho mình, sau đó liền ngã xuống……”

Mọi người nhịn không được nhìn về phía Tào Nhất Lâm, Tào Nhất Lâm vẻ mặt xấu hổ gật gật đầu.

Cuối cùng nhân viên phục vụ lại bồi thêm một câu đầy oan ức, “….. Nào có ai ngay cả chính mình cũng không nhận ra chứ.”

Tào Nhất Lâm trong lòng chấn động, cậu sau khi sống lại, rất ít khi soi gương, cho nên ban nãy lúc thấy mình trong gương, cậu thật sự nghĩ đó là một người khác…..

Cuối cùng, chuyện này nhận định là lỗi của Tào Nhất Lâm, Từ Uy giúp cậu bồi thường tiền thuốc, theo như lời vị tiên sinh xù lông kia nói là “phí tổn tinh thần” thì việc này mới chấm dứt.

Từ Uy nhân cơ hội nói phải về trước.

Những người khác cũng không nán lại lâu, chỉ là lúc chuẩn bị quay về phòng, cả bọn đều dùng ánh mắt kì quái nhìn Tào Nhất Lâm.

Từ Uy lái xe, Tào Nhất Lâm ngồi trên ghế phó lái, cậu cảm thấy không khí trong xe có hơi áp lực.

“Khụ, cảm ơn.” Tào Nhất Lâm nói.

Từ Uy qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Tào Nhất Lâm một cái, “Ding ding ding, ding ding ding……” Di động Từ Uy đột nhiên vang lên, hắn nhìn xuống màn hình điện thoại, đeo bluetooth nhận điện, “Chuyện gì?”

“Cậu như thế nào làm quen được với Tào Nhất Lâm thế?” Giọng nói của Chu Tiểu Hi từ trong điện thoại vọng ra.

Cái gì gọi là làm quen? “Có ý gì?” Từ Uy hỏi.

“Cái gì mà có ý gì? Quan hệ của cậu và Tào Nhất Lâm là gì? Đừng nói với tôi cậu ta là đầu bếp nhà cậu nha, lão út Tào gia làm đầu bếp nhà cậu, tôi cười rớt răng mất thôi, nói đi nói đi.” Không cần nghĩ cũng cũng biết Chu Tiểu Hi giờ phút này đang mang một bộ dáng tò mò gần chết cào ống nghe.

Lão út Tào gia? Tào gia kia sao…… Không phải chứ?! Từ Uy lại cao thấp đánh giá Tào Nhất Lâm một phen, hắn vậy mà lại là lão út Tào gia. “Vậy thì cười đến rớt răng luôn đi.”

“Có ý gì?” Chu Tiểu Hi cau mày hỏi. “Tút tút tút…… Á, dám cúp điện thoại của tôi.”

“Sao vậy?” Dương Trác Vân đứng sau Chu Tiểu Hi, hơi thở chứa mùi rượu phun lên cần cổ Chu Tiểu Hi. Cuối cùng cũng tống khứ được đám người kia đi.

Họ tên: Dương Trác Vân

Giới tính: Nam

Tính hướng: Chu Tiểu Hi (ý là nếu Chu Tiểu Hi là nam, thì hắn liền thích Chu Tiểu Hi nam, nếu Chu Tiểu Hi là nữ, thì liền thích Chu Tiểu Hi nữ, nói cách khác, hắn chỉ thích Chu Tiểu Hi)

Nghề nghiệp: Quản lí công ty khoa học công nghệ Cự Nhân

Châm ngôn sống: Lợi ích của Chu Tiểu Hi cao hơn tất cả

Chỉ số manh: ★★★★★ (một người đàn ông chững chạc thâm tình đáng yêu nhất, đặc biệt người hắn yêu lại là đàn ông)

Chu Tiểu Hi nhạy cảm rụt cổ, quay đầu thấy là Dương Trác Vân, vội oán giận nói, “Còn không phải là Từ Uy sao, hắn không cho tôi biết quan hệ của hắn và Tào Nhất Lâm.”

“Tào Nhất Lâm là đầu bếp mới nhà hắn, lúc nãy hắn đã giới thiệu qua với Viễn Bằng rồi đó.” Dương Trác Vân một tay vịn lên lan can phía sau Chu Tiểu Hi nói.

“Đầu bếp cái gì, không thể nào.” Chu Tiểu Hi phản bác.

“Tại sao?” Dương Trác Vân vẻ mặt đầy cưng chiều nhìn Chu Tiểu Hi một bộ bất mãn bĩu môi.

“Tào Nhất Lâm là tiểu tôn tử của Tào lão gia tử, tôi đã nói qua với các cậu rồi đấy thôi, chính là lão út Tào gia mà từ chối tư cách thừa kế trong đại thọ của Tào lão gia đó a, cậu ta sao có thể chạy tới nhà Từ Uy làm đầu bếp được.”

“Hả, phải không.”

“Tôi thế nào cũng phải làm rõ vụ này mới được.” Nói xong, Chu Tiểu Hi dự định xuất phát đích thân đến nhà Từ Uy tìm hiểu.

Tay Dương Trác Vân vươn chậm nửa nhịp không giữ kịp, cứ treo tại không trung như vậy. Quên đi, vừa nghiêng đầu thì đúng lúc nhìn thấy Hồ Đông Dũng đứng cách mình vài bước.

Họ tên: Hồ Đông Dũng

Giới tính: Nam

Tính hướng: ……. (chưa phát hiện ra hứng thú gì với nhân loại)

Nghề nghiệp: Chủ nhiệm khoa ngoại bệnh viện Nhân Đức

Châm ngôn sống: ……. (chưa phát hiện được tín điều gì)

Chỉ số manh: ★★★★★ (lãnh khốc quá đáng cũng là một loại manh)

Hắn mỉm cười gật đầu, Hồ Đông Dũng cũng hơi gật lại. “Không ra tay?”

Dương Trác Vân mỉm cười nói, “Tôi đang đợi chính hắn chạy vào trong tay tôi.”

Mí mắt Hồ Đông Dũng hơi hơi dịch khỏi vị trí khoảng một mm, phải không?



Hai người xuống xe, Lí Thư Vệ đã mở sẵn cửa nghênh đón nói, “Hai người về rồi.”

Từ Uy và Tào Nhất Lâm trước sau đi vào phòng khách, “Ừ.”

Tào Nhất Lâm nhìn trộm Từ Uy một cái, “Ừm, tôi về phòng trước…… Ông chủ ngủ ngon, quản gia tiên sinh ngủ ngon.”

“Ừ.” Từ Uy gật gật đầu.

“Tào tiên sinh cũng ngủ ngon.” Lí Thư Vệ nói.

Từ Uy thoáng vẻ đăm chiêu nhìn theo bóng dáng Tào Nhất Lâm lại lần nữa cảm thấy hoang mang…… Cậu không có khí phách của Tào Nhất Vinh (anh hai của Tào Nhất Lâm), cũng không có sự khôn khéo của Tào Nhất Hiên (anh ba của Tào Nhất Lâm), ngoại trừ khuôn mặt nhìn như khéo léo lại có vẻ đẹp trung tính ra, cậu hoàn toàn không giống những người Tào gia mà hắn biết. Kỳ lạ nhất chính là, cậu vậy mà lại là đầu bếp. Trong một gia tộc kinh doanh sao có thể xuất hiện một người theo nghiệp đầu bếp, hay là có mục đích gì khác…… Bất luận thế nào, cậu cũng đã khơi gợi lên hứng thú mà hắn tìm kiếm bấy lâu…….

“Thư Vệ, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Từ Uy cong khóe miệng nói.

“Vâng.” Xem ra tâm tình của tiên sinh tốt lắm, chắc có chuyện vui gì đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.