Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh

Chương 92: Phiên ngoại : Chu Hiểu Hi & Dương Trác Vân



Gần đây cuộc sống của Chu Hiểu Hi không được suôn sẻ lắm, đầu tiên là bạn thân Dương Trác Vân vì một đối tượng xem mắt mà “giận” hắn bỏ đi, bay qua nước ngoài tham gia cái buổi triễn lãm gì đó. Thứ hai là ngày đó ở “Truyền Kỳ”, Tào Nhất Lâm ấy mà dám nói hắn và Dương Trác Vân là một đôi, việc này sao có thể chứ, hắn biết quan hệ của hắn và Trác Vân trông có vẻ còn thân thiết hơn anh em tốt một chút, nhưng mà bọn hắn từ nhỏ đã luôn như vậy rồi a, bên trong làm sao có thể có gian tình gì đó được… chứ.

Công ty thì đang đòi bản thiết kế quý mới nhất, đối với sự nghiệp thiết kế thời trang mà hắn yêu sâu đậm, hắn không nâng lên được tinh thần đi làm. Dạo này cũng không có tâm tình đến chỗ Tào Nhất Lâm ăn trực, hắn cảm thấy dạo gần đây bản thân không thoải mái phần lớn đều là do cậu ta gây nên, hôm đó bị cậu ta nói như thế, trong lòng giống như bị khuấy động, hắn không muốn đi nghĩ sâu vào, cảm giác như là sẽ có cái gì đó một đi không trở lại. Đương nhiên quá đáng nhất vẫn là, mấy ngày nay hắn đều chủ động bỏ xuống mặt mũi gọi điện cho cái tên Trác Vân kia để xin lỗi, ấy thế mà dám không lạnh không nóng hỏi hắn có việc gì không, nếu không thì chỗ cậu ta đang bận.

Chu Hiểu Hi càng nghĩ tâm càng phiền, cầm bút chì vô thức hung hăng vẽ vài nét, đợi đến lúc hắn nhận ra, cả bản thiết kế đã đầy những nét vẽ lộn xộn, hơn nữa kỳ quái là, những nét đó ấy thế mà hợp lại thành mấy chữ Dương Trác Vân, việc này khiến hắn càng thêm buồn bực vo lại thành một cục, vứt xuống đất. Trong lúc hắn không để ý thì mặt đất xung quanh đã toàn là cục giấy hắn vứt đi tối nay.

Khi chị tư Chu Hiểu Lan mở cửa bước vào liền nhìn thấy thằng em nhà mình đang ngồi chồm hổm trên ghế vẽ được mấy nét liền ném giấy “chơi”. Cô nhặt lên mấy tờ mở ra xem, toàn là những nét vẽ lộn xộn.

Chu Hiểu Lan nhẹ nhàng đóng cửa lại, “Nghe chị hai nói em vẫn chưa giao bản thiết kế.”

“Chị tư.” Nghe tiếng, Chu Hiểu Hi mới phát hiện có người vào nhà, uể oải nói, “Sao chị lại tới đây?”

“Tới quan tâm em trai chị, xem lúc nào nó mới có tâm tình nhanh chóng giao bản vẽ.”

Thấy mắt hắn đầy tơ máu, bất mãn hỏi, “Không phải em thức trắng đêm đấy chứ?”

Chu Hiểu Hi xem giờ, phát hiện ấy thế mà đã sắp chín giờ sáng, hóa ra hắn cả đêm không ngủ, thảo nào lúc này cảm thấy hơi mệt.

“Em còn như vậy, chị sẽ không giao việc cho em nữa.” Nhìn Chu Hiểu Hi ngoan ngoãn gật đầu, cô không hỏi tới nữa. Nhìn cục giấy đầy đất, người có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ như cô không thể chịu nổi đống lộn xộn này, nhặt bỏ thùng rác xong quan tâm hỏi, “Gần đây có chuyện gì xảy ra à, khiến Hiểu Hi vô ưu vô lo nhà chúng ta lại thức trắng đêm? Em nghìn vạn lần đừng nói với chị là vì bản thiết kế, em biết chị không tin đâu.” Nói rồi, vươn tay xoa xoa cái đầu đang rũ xuống của hắn.

Phải nói rằng Chu Hiểu Hi tuyệt đối là một đứa trẻ ngậm hũ mật mà lớn, bên trên có bốn chị gái, nhà họ Chu hiếm muộn, mẹ Chu hơn bốn mươi tuổi mới sinh ra hắn, khi đó người con lớn nhất cũng đã trưởng thành, không khỏi cưng chiều hắn vạn phần. Cũng may bản tính Chu Hiểu Hi lương thiện, không vì được cưng chiều quá độ mà hư hỏng, ngoại trừ thỉnh thoảng hơi tùy hứng, trẻ con, thì những cái khác cũng không thành vấn đề gì lớn.

“… Không có.” Chu Hiểu Hi lúc lâu sau mới rầu rĩ nói.

Chu Hiểu Lan vừa nhìn là biết chuyện dường như có chút lớn rồi, có khi nào thấy thằng em nhà mình ai oán như thế đâu, “Không có? Thế sao lại không vẽ được bản thiết kế?”

Chu Hiểu Hi chột dạ ngẩng đầu nhìn chị tư một cái, lại cúi đầu.

“Em có thể xem như là đang kể chuyện, kể cho chị tư nghe chút đi.” Chu Hiểu Lan rất hiểu hắn, biết nếu hắn không muốn nói, có hỏi nữa hắn cũng không nói, chỉ có thể nhẹ nhàng dẫn dắt thăm dò.

Chu Hiểu Hi lại nhìn chị tư, trầm mặc một chốc, ngẫm lại cũng đúng, hắn thấy Tào Nhất Lâm là người không đáng tin cậy, nhưng mà chị tư thì khác, kể cho chị ấy nghe, chị ấy sẽ cho mình chút ý kiến, lúc này hắn mới đối mặt với Chu Hiểu Lan, “Là thế này…”

Chu Hiểu Lan bày ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe.

Chu Hiểu Hi tổ chức lại từ ngữ nói, “Em có một người bạn, cậu ta có một người bạn thân, là dạng bạn vô cùng thân.”

Chu Hiểu Lan gật đầu.

“Người bạn thân kia của cậu ta, đi xem mắt, nhưng em, à không, bạn em chạy đến phá đám, sau đó không cẩn thận làm đối tượng xem mắt của người bạn thân kia bị thương…” Chu Hiểu Hi vừa nghĩ vừa nói.

“À, ra là vậy!” Chu Hiểu Lan hiểu ra nói, “Em, bạn em thích bạn thân của cậu ta phải không?”

Chu Hiểu Hi tròn mắt nhìn, “Sao có thể chứ, họ là bạn thân, cực kỳ thân mà!”

“Nếu thật sự là bạn thân thì sẽ không phá hỏng nhân duyên của người ta đâu!” Chu Hiểu Lan minh bạch, tình hình là nhóc con Hiểu Hi này có người con gái mình thích rồi. “Người bạn thân của bạn em là ai vậy?”

Chu Hiểu Hi còn đang trong cơn khiếp sợ, liền vội vàng hỏi, “Dựa vào cái gì chị biết em, bạn em thích bạn thân cậu ta?”

Chu Hiểu Lan chỉnh lại thân thể hỏi, “Vậy chị hỏi em, bạn em phá hỏng buổi xem mắt của người ta rồi, bạn thân cậu ta phản ứng thế nào?”

Chu Hiểu Hi khúm núm nói, “Đương nhiên là rất tức giận… Sau đó thì không để ý đến em, bạn em nữa, đi công tác nước ngoài luôn.”

“Vậy lúc đối phương tức giận, bạn em có cảm giác gì?” Chu Hiểu Lan lại hỏi.

“Ừm, có chút tủi thân, trước đó không hề nói với em, bạn em chuyện xem mắt, hơn nữa cậu ta cũng đã xin lỗi đối tượng xem mắt kia rồi, nhưng bạn thân cậu ta vẫn là không lạnh không nóng với cậu ta, gọi cuộc điện thoại nói chưa được hai câu đã mất kiên nhẫn…” Càng nói hắn càng cảm thấy tủi thân.

“Vậy là đúng rồi, đầu tiên, có thể là người kia căn bản không để tâm đến đối tượng xem mắt, cho nên sẽ không nói người mình thích biết khiến cậu ta hiểu lầm, trừ phi bạn của bạn em muốn thử thăm dò bạn em một chút, muốn kích thích lòng ghen tỵ của cậu ta, khiến cậu ta chủ động hơn một chút.” Chu Hiểu Lan nhắc nhở, “Thứ hai, hỏi bạn em xem, tại sao cậu ta lại tủi thân, còn muốn đi phá? Không phải là vì, cậu ta không muốn bạn cậu ta bị người khác cướp đi sao? Hơn nữa bây giờ bạn của bạn em không để ý tới bạn em, có phải bạn em trừ tủi thân ra, còn rất khó chịu, rất muốn đi tìm người kia nói rõ ràng không? Muốn biết vì sao rõ ràng em đã xin lỗi chuyện này rồi, mà người kia vẫn còn không vui? Muốn biết có phải còn nguyên nhân gì khác hay không?”

Nghe mỗi một câu “muốn biết” của Chu Hiểu Lan Chu Hiểu Hi đều gật mạnh đầu.

“Muốn khôi phục lại như trước không? Chu Hiểu Lan cười nói tiếp.

Chu Hiểu Hi kích động chỉ gật đầu.

Chu Hiểu Lan nhịn không được ở trong lòng lắc đầu, không ngờ thằng em bảo bối của cô lại chậm chạp với chuyện tình cảm như vậy, hơn nữa nhìn dáng vẻ hoàn toàn đã bị đối phương ăn tươi của hắn, cô phải tìm cơ hội gặp đối phương xem mới được.

“Khôi phục lại như trước… là không thể, bây giờ bạn em có hai con đường, hoặc là dao sắc chặt đay rối nói rằng cảm thấy cùng đối phương không phải là tình yêu, rồi nhân dịp này kéo giãn khoảng cách hai bên luôn, cái này đối với bạn của bạn em tương đối công bằng.” Chu Hiểu Lan giơ một tay ra vẩy vẫy trước mặt Chu Hiểu Hi.

Chu Hiểu Hi cau mày nhìn ngón tay này, hắn không thể tưởng tượng nổi một thế giới không có Dương Trác Vân sẽ ra sao, chỉ là nghĩ sau này sẽ không còn người cùng hắn thực hiện đủ thứ hoang tưởng bất chợt của hắn, không còn người mua đồ ăn sáng đến nhà cho hắn, gọi hắn rời giường, đón hắn tan tầm, cùng nhau giải quyết bữa tối nữa. Lúc vui hay buồn người hắn muốn chia sẻ đầu tiên, chỉ có Dương Trác Vân. Hắn khẩn thiết vươn hai tay nắm lấy tay chị tư, đẩy ra một ngón khác, “Con đường thứ hai thì sao?”

“Đuổi theo, nói cho bạn em, bạn của bạn em biết, cậu ta thích người đó, muốn ở bên người đó, cậu ta phá hoại là vì cậu ta để ý người đó, cậu ta ghen tị.” Chu Hiểu Lan dùng hai tay khoác lên vai em trai mình, nhìn vẻ mặt còn chút hoang mang, nhưng đã rõ ràng một chút của hắn nói, “Chỉ cần làm như vậy, nhất định có thể giành người ta về được.”

Chu Hiểu Hi nghe thấy câu cuối cùng, thân thể chấn động, đúng! Hắn muốn giành Dương Trác Vân về!

Trong phòng như có lốc xoáy xông vào, lục tung ngăn tủ nhét bừa vài thứ vào tròn vali, túi giấy tờ cũng nhét thẳng vào. Lại như một trận gió thổi đến trước mặt chị tư, cầm điện thoại trên bàn, hưng phấn nhìn cô nói, “Chị, chị nói rất đúng, em phải đến New York giành Dương Trác Vân về!” Nói rồi chạy thẳng ra ngoài.

Chu Hiểu Lan mang bộ dạng “trẻ nhỏ dễ dạy” vui mừng gật đầu, đúng rồi, nó vừa nói nó thích ai cơ? Dương Trác Vân phải không, nụ cười của cô thoáng cái cứng đờ.

“Chu Hiểu Hi, em đứng lại cho chị!” Chu Hiểu Lan sắc mặt đại biến đuổi theo, cô đã tự tay dẫn dắt thúc đẩy tình yêu đồng tính của Chu Hiểu Hi rồi sao! Cô sẽ bị cả nhà tùng xẻo mất thôi…

Trên taxi, hắn dùng di động mua một vé máy bay sớm nhất đến New York, may là chuyến bay hiếm thấy không trễ lắm. Trước khi lên máy bay hắn gửi cho Dương Trác Vân một tin nhắn. Chỉ là đến tận khi lên máy bay vẫn chưa nhận được hồi âm, tiếp viên hàng không lần thứ hai đi qua nhắc nhở hắn tắt điện thoại, hắn nhìn lại lần cuối, vẫn không có tin nhắn mới, đành phải tắt nguồn.

Còn Dương Trác Vân ở bờ bên kia của đại dương thời điểm nhận được tin nhắn, trên đó viết: Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu. Anh vốn định gọi điện tới hỏi có chuyện gì, nhưng đại diện bên hợp tác đã đến, về buổi triễn lãm game có vài vấn đề cần bàn bạc với đối phương, anh đành phải cất điện thoại vào túi.

Buổi họp kéo dài đến tối, đợi đến lúc anh gọi qua, thì điện thoại của Chu Hiểu Hi đã tắt nguồn.

Dương Trác Vân mở danh bạ gọi cho Từ Uy, “Hiểu Hi có ở chỗ cậu không?”

Lúc này Từ Uy đang buồn bực ngồi trong góc xe chạy đến Hàng Châu (hoặc là Hồ Châu), phía trước Tào Nhất Lâm và Từ Vân đang cùng cặp song sinh chơi trò Mèo con câu cá, “Không có.”

“Biết cậu ấy ở đâu không?” Dương Trác Vân lại hỏi.

“Không biết.” Anh vừa dứt lời, liền nghe thấy trong điện thoại chỉ còn lại tiếng tút tút, cái thằng có dị tính không có nhân tính.

Tào Nhất Lâm trong lúc chơi vui vẻ bớt thời gian hỏi một câu, “Ai vậy?”

“Gọi nhầm.” Từ Uy nói.

Dương Trác Vân gọi điện cho tất cả bạn bè bọn họ quen biết hỏi tung tích Chu Hiểu Hi, thế nhưng lại không ai nhìn thấy hắn, anh mơ hồ có một dự cảm chẳng lành, không biết là có chuyện gì xảy ra không? Nghĩ vậy, anh vội lướt đến số điện thoại của người nhà Hiểu Hi, hai người chị đầu cũng không biết hắn đi đâu, cho là hắn đang ở nhà, nhưng anh gọi vào điện thoại nhà Hiểu Hi, lại không có ai nghe máy.

Khi gọi vào điện thoại của Chu Hiểu Lan, vừa thông máy, anh còn chưa lên tiếng, đã nghe thấy bên kia quát, “Dương Trác Vân, cậu làm cái gì mà điện thoại cứ bận mãi vậy hả? Cái này không quan trọng, tôi nói cho cậu biết, Chu Hiểu Hi nó…”

Nghe thấy tên Chu Hiểu Hi, Dương Trác Vân vội hỏi, “Chị biết Hiểu Hi ở đâu không?”

“Nó…” Lời còn chưa nói hết, lại nghe thấy bên kia một giọng nữ xa lạ vang lên, “Xin lỗi chị, máy bay sắp cất cánh, xin chị tắt điện thoại, cảm ơn đã hợp tác ạ.”

“Tôi biết rồi, nói xong tôi sẽ tắt…” Chu Hiểu Lan nói.

“Xin lỗi chị, vừa rồi chị cũng nói vậy, chúng tôi không thể vì mình chị mà hoãn lại giờ cất cánh, xin chị hãy hợp tác ạ.”

“Lúc này là cuộc gọi của tôi chưa kết nối được, tôi nói cho cậu biết Dương Trác Vân… Ê, anh làm gì vậy!” “Tút tút.”

Mặc dù không biết cụ thể chuyện gì xảy ra, nhưng từ Chu Hiểu Lan anh biết nhất định đã xảy ra chuyện, lại nghĩ tới Chu Hiểu Hi đến lúc này vẫn không liên lạc được, anh càng thêm bất an, lấy điện thoại gọi cho trợ lý, “Mua cho tôi vé máy bay sớm nhất đến Thượng Hải.”

“Nhưng ngày mốt là buổi triễn lãm…” Trợ lý chần chờ nói.

“Nếu tôi không về kịp thì giao lại cho các anh, vài vấn đề chi tiết các anh làm chủ là được, thật sự không nắm chắc chủ ý thì tìm tôi.”

Cúp điện thoại, Dương Trác Vân chặn một chiếc taxi quay về khách sạn thu dọn hành lý.



Chu Hiểu Hi ngồi cạnh cửa sổ nhích tới nhích lui, ngón tay không ngừng gõ lên tay vịn, không nhịn được lại nhấn gọi điện thoại, đợi tiếp viên hàng không mỉm cười đi tới thì vội hỏi, “Máy bay rốt cuộc lúc nào mới cất cánh được? Tôi đã đợi hai tiếng rồi.”

“Xin lỗi anh, hiện nay thời gian hoãn lại cụ thể chúng tôi vẫn chưa thể xác định, nhân viên bảo trì của chúng tôi đã phát hiện nơi có vấn đề và đang gấp rút xử lý, vì sự an toàn của mọi người, chúng tôi sẽ nhanh chóng cất cánh sau khi xử lý xong, xin anh hãy thông cảm.” Tiếp viên hàng không cố gắng duy trì nụ cười giải thích với hắn, trong vòng hai tiếng cô đã bị vị khách này gọi gần chục lần, trung binhg gần mười phút sẽ lại bị gọi tới hỏi tình hình mới nhất.

“Nhưng tôi đã đợi lâu lắm rồi, bây giờ tôi đang có đích tình vô cùng khẩn cấp phải đến New York ngay, hay là giờ còn chuyến bay nào khác đến New York, có thể cất cánh bình thường không?” Hắn ngồi đợi không rất sốt suột, điện thoại thì quên sạc pin, sau khi tắt nguồn thì không bật lên được nữa, hoàn toàn không cách nào liên lạc với Dương Trác Vân, hơn nữa hắn không nhớ được số điện thoại cũng không thể dựa vào người khác gọi cho hắn.

“Thật xin lỗi, chuyến khác vừa rồi đã cất cánh, bây giờ chuyến sớm nhất phải đợi đến tối, tôi khuyến nghị anh vẫn nên đợi một chút.” Tiếp viên hàng không giải thích.

“Hả? Cất cánh rồi, sao cô không nói sớm…” Lần này Chu Hiểu Hi bla bla bla oán trách gần cả chục phút, vài hành khách vốn chỉ hơi sốt ruột, nhìn bộ dạng hắn mà so sánh đột nhiên cảm thấy. bản thân dường như không gấp lắm, cũng có vài hành khách bất mãn vì oán trách của hắn mà tâm tình cũng được giải tỏa, lại có vài người trong nước ôm gien nhiều chuyện mãnh liệt hăng hái bừng bừng nghe hắn nói. Vì nguyên nhân nào đó, Chu Hiểu Hi trong lúc oán trách đồng thời còn “vô tư” chia sẻ vấn đề cá nhân cho mọi người, đến nỗi mà mọi người được “giải trí” trong một mức độ nhất định, nhất thời bầu không khí trong cả máy bay “hòa hợp” không gì sánh được.

Oán trách xong, sau khi cô tiếp viên hàng không rời đi không lâu, Chu Hiểu Hi lại yên tĩnh, lẳng lặng nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng ước sao máy bay cất cánh ngay lập tức, còn ngưỡng mộ những hành khách mua được vé máy bay có thể cất canh ngay, bọn họ thật là may mắn.

Còn Chu Hiểu Lan ngồi trên chiếc máy bay đã cất cánh lại không hề cảm thấy may mắn chút nào, cô mang vẻ mặt u ám buồn bực nhìn người đàn ông bên cạnh, “Bây giờ có thể trả điện thoại cho tôi được chưa?” Tên này ấy thế mà ngay khi cô khó khăn lắm mới gọi được cho Dương Trác Vân cướp điện thoại của cô.

Người đàn ông xem tài liệu trong tay, “Hạ cánh sẽ trả cô.”

“Anh… Anh đang ăn cướp đó.” Chu Hiểu Lan chỉ trích.

Người đàn ông ngoắc tay gọi tiếp viên hàng không tới, đưa một chiếc di động cho cô ta, “Làm ơn lúc hạ cánh trả lại điện thoại cho vị khách này.” Nói rồi nhìn Chu Hiểu Lan một cái, “Vì an toàn của mọi người.”

Chu Hiểu Lan dựa trở về lưng ghế, hai tay khoanh trước ngực, sau khi liếc đối phương một cái liền chuyển sang hướng khác, trước mắt cô phải nghĩ xem qua bên kia nên nói thế nào cho Chu Hiểu Hi hiểu.



Lại qua hai tiếng sau, khi vấn đề của máy bay đang dần được giải quyết, không may thay một trận tuyết lớn như lông ngỗng cứ thế bất thình lình rơi xuống, Thượng Hải đã rất nhiều năm chưa từng có trận tuyết nào lớn như vậy. Mà dự báo thời tiết còn nói trận tuyết lớn này sẽ kéo dài ít nhất một ngày trở lên.

Chu Hiểu Hi không còn sức lực, đầu tiên là nhân họa, bây giờ là thiên tai, hoàn toàn không cho cái cơ hội để hắn và Trác Vân nói chuyện đàng hoàng. Lúc hắn về nhà đã là buổi tối, hắn chán nản xách hành lý về nhà, thả tay mặc kệ vali rơi xuống bên chân, tê liệt ngồi trên sô pha, hai cái đùi trước sau dùng sức đạp một cái, quăng giày văng xuống đất, hai chân xếp bằng lên sô pha, hắn chưa bao giờ muốn gặp Dương Trác Vân như bây giờ.

“Reng reng reng…” Chu Hiểu Hi cầm điện thoại cố định trên bàn, “A lô…”

“Cậu ở nhà?” Hồ Đông Dũng kỳ quái hỏi.

Đây là cái câu hỏi gì, lẽ nào cậu ta gọi điện tới với suy đoán rằng hắn không ở nhà, vậy sao còn gọi điện thoại cố định? “Tôi nghe máy, đương nhiên là ở nhà, sao cậu lại gọi vào điện thoại bàn của tôi?”

“Di động cậu tắt máy, gọi cho Trác Vân đi, cậu ta đang tìm cậu đấy!” Hắn là muốn xem thử có ai ở nhà không, thằng cha Dương Trác Vân một tiếng gọi cho hắn n cuộc điện thoại, bảo hắn đi tìm người, hắn thực sự gánh không nổi bị “quấy rối” dày đặc như vậy.

“À, đúng rồi, di động của tôi hết pin.” Hắn luôn cảm thấy mình quên mất cái gì.

“Nhớ kỹ gọi lại cho cậu ta đó.” Nói xong Hồ Đông Dũng cúp điện thoại.

Chu Hiểu Hi nghe tiếng tút tút, vẫn còn đang nghĩ đến Dương Trác Vân, hắn cảm thấy chuyện này vẫn nên nói trước mặt Trác Vân tốt hơn. Hắn nhặt vali lên lấy di động ra sạc pin, đi tới đi lui trong phòng làm việc, cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên gọi cho Dương Trác Vân, “Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi hiện đang tắt máy…” Chu Hiểu Hi kinh ngạc nhìn điện thoại, sao cậu ấy lại tắt máy? Chưa từ bỏ ý định gọi một lần nữa, vẫn là tắt máy. Hắn lại gọi cho Hồ Đông Dũng, “Sao điện thoại của Trác Vân lại tắt máy? Lúc cậu gọi cho cậu ấy có thể gọi được sao?”

“Cậu ta gọi cho tôi.” Hồ Đông Dũng nói.

“Vậy bây giờ cậu có thể gọi được vào điện thoại cậu ấy không?” Chu Hiểu Hi hỏi.

Hồ Đông Dũng tắt tiếng một hồi, “…Tôi đang nói chuyện với cậu mà.” Ngầm ý là làm sao biết được điện thoại cậu ta có gọi được hay không. “Không gọi được cũng không có gì phải lo, chắc là lên máy bay rồi.”

“Lên máy bay? Cậu ấy đi đâu? Định về sao?” Không ngờ bây giờ tin tức về Dương Trác Vân hắn lại phải biết thông qua người khác.

“Cậu ta chỉ nói là đang vội lên máy bay, không nói đi đâu.” Đương nhiên hắn cũng không hỏi thêm.

Nghĩ đến tính cách của Hồ Đông Dũng… “Vậy cậu có số điện thoại trợ lý của cậu ấy không? Hay là số của nhân viên công ty bọn họ bên New York?”

“Không biết.”

“Vậy cậu còn tin nào khác về Trác Vân không?” Chu Hiểu Hi hỏi.

“Chỉ có một câu.”

“Câu gì?”

“Tìm được Hiểu Hi, bảo cậu ấy gọi cho tôi.” Hồ Đông Dũng lặp lại nguyên văn của Trác Vân.

“…” Cúp điện thoại, hắn lại gọi vào điện thoại của Quách Viễn Bằng.

“Biết Trác Vân đi đâu không?”

“Hai người các cậu hôm nay có hẹn trước à? Gọi điện thoại đều hỏi đối phương ở đâu?” Quách Viễn Bằng áy náy cười với người phụ nữ đối diện, đứng lên đi tới bên cửa sổ khách sạn trả lời điện thoại.

“Hôm nay cậu ấy tìm tôi? Chuyện gì vậy?” Chu Hiểu Hi ngồi thẳng người hỏi.

“Không biết a, hắn chỉ hỏi tôi có biết cậu ở đâu hay không, đúng rồi, giờ cậu đang ở đâu? Lỡ như hắn gọi lại cho tôi hỏi, tôi cũng dễ trả lời.”

“…Tôi ở nhà nè. Vậy cậu có biết số điện thoại của ai trong công ty cậu ấy không?”

“Cậu phải biết rõ hơn tôi chứ, nếu cậu không biết, sao tôi biết được.”

“Tút tút…”

“Tại sao hôm nay mọi người đều cúp máy với tôi?” Cất điện thoại xong, Quách Viễn Bằng lẩm bẩm, xoay người trở về chỗ ngồi tiếp tục gặp gỡ người đẹp.

Chu Hiểu Hi cuối cùng bấm số Từ Uy, “Cậu biết Trác Vân đi đâu không?”

Từ Uy đang ngồi trên chiếu tatami trong quán cà phê kiểu Nhật ở tầng một của khách sạn, bưng ly cà phê, nhìn mọi người quậy nháo nhào, cả Từ Chất cũng có thể hòa nhập vào, bản thân anh lại bị cách ly ra ngoài, phiền muộn gấp bội nói, “Đi tìm cậu.”

“Tìm tôi? Cậu nói là cậu ấy đang về Thượng Hải?” Chu Hiểu Hi mặt mày kinh hỉ.

“Sao tôi biết được?” Từ Uy nhíu mày hoit.

“Cậu vừa nói cậu ấy đi tìm tôi đấy thôi??”

“Nó nói nó đang tìm cậu, nhưng không nói đi đâu timg cậu, nó không biết cậu đang ở đâu, làm sao tìm được cậu.”

Chu Hiểu Hi thở sâu, cúp điện thoại một cái cạch, mấy thằng quỷ không đáng tin, vẫn là Trác Vân tốt nhất, nhưng mà rốt cuộc là cậu ấy ở đâu?



Dương Trác Vân xuống máy bay đến thẳng chỗ ở của Chu Hiểu Hi, trực tiếp cầm chìa khóa mở cửa, thấy vali ở ngưỡng cửa, đầu tiên là sửng sốt một chút, cậu ấy đang định đi đâu sao? Anh cũng để hành lý của mình sang một bên, cởi áo khoác treo lên, dổi dép đi vào phòng khách, nhìn thấy người mình luôn nhớ nhung đang nằm sấp trên sô pha ngủ ngon lành, anh cau mày, đi vào phòng ngủ ôm chăn ra, nhẹ nhàng đắp lên người Chu Hiểu Hi, ngồi xổm xuống sờ sờ gò má hắn, dù đang ngủ vẫn cau mày, anh cúi đầu chầm chậm tới gần Hiểu Hi, khẽ khàng hôn lên trán hắn, chóp mũi, kéo giãn khoảng cách ngắm hắn, thằng nhóc khiến anh nhọc lòng a.

Chu Hiểu Hi trong giấc ngủ mơ thấy Dương Trác Vân trở về, bọn họ khoác một cái chăn xem ti vi, hắn tựa lên người Trác Vân, Trác Vân ôm hắn, làm cho hắn cảm thấy ấm áp không gì sánh được, sau đó liền cảm thấy một thứ ấm ấm rơi xuống trán và chóp mũi hắn, hắn cọ cọ sô pha, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Trác Vân đang ngồi xổm trước mặt mình, hắn trợn mắt nhìn, cứ như vậy nhìn anh, giấc mơ này thật đẹp, hắn đưa tay sờ sờ mặt anh, thấy Trác Vân hơi kinh ngạc nhìn mình, hắn ngoắc ngoắc tay, thấy Trác Vân quả nhiên nghe lời nhích lại gần, đúng là giấc mơ của hắn, hắn lớn nhất a. Đợi mặt của Trác Vân càng lúc càng gần, hắn vươn tay kéo người đến trước mặt trực tiếp in lên, xúc cảm thật mềm mại, cảm giác thật là chân thực. Trác Vân đầu tiên là sửng sốt một chút, rất nhanh sau đó đoạt lại quyền chủ động. Cảm giác chất tóc dưới tay cũng thật chân thực.

“Ưm…” Chu Hiểu Hi thoải mái lẩm bẩm, lùi về sau, thở gấp. Hắn nhéo nhéo mặt Trác Vân, nhéo mũi, chạm vào môi, cảm giác này hình như quá chân thực rồi.

“Tôi đang nằm mơ à?” Chu Hiểu Hi hỏi.

“Thì ra trong mơ cậu đều đối xử với tôi như vậy?” Dương Trác Vân nói.

Tiếp theo chính là một tiếng một tiếng thét chói tai, “Á!”

“Cậu, cậu, cậu…” Chu Hiểu Hi chống lên sô pha kinh sợ nhìn anh.

“Tôi đã về.” Dương Trác Vân cười nói.

“Tôi không nằm mơ?” Chu Hiểu Hi tiếp tục nhìn anh chằm chằm.

“Tôi cảm thấy không phải.” Dương Trác Vân nói.

Giây tiếp theo Chu Hiểu Hi liền nhào tới, ôm lấy Dương Trác Vân, “Tôi có lời muốn nói với cậu, tôi thích cậu!”

Dương Trác Vân đầu tiên là cứng ngắc, có loại cảm giác hạnh phúc tới quá nhanh, anh chỉ ôm lại Chu Hiểu Hi thật chặt, anh rốt cục cũng có thể ôm hắn vào lòng như thế này.

“Thở… Không thở… được…” Chu Hiểu Hi chật vật nói ra mấy chữ.

Dương Trác Vân lúc này mới buông hắn ra, chăm chú nhìn hắn hỏi, “Cậu có biết mình đang nói cái gì không?” Quan sát toàn bộ từng biểu cảm nhỏ nhặt của hắn, không bỏ qua bất kỳ tí ti nào.

Chu Hiểu Hi đầu tiên có chút ngượng ngùng, những vẫn gật đầu hỏi, “Vậy cậu có thích tôi không?”

“Thích.” Thích vô cùng, Dương Trác Vân bổ sung trong lòng. “Sao cậu đột nhiên lại biết… cậu thích tôi?”

“Chị tư tôi nói.” Chu Hiểu Hi đem chuyện sáng hôm qua kể lại từ đầu đến cuối. Hắn đối với chuyện tình cảm luôn trực lai trực vãng, hắn ý thức được mình thích Dương Trác Vân, hơn nữa còn là rất thích, hắn liền nghĩ nói cho anh biết trước tiên, không ngờ anh cũng thích mình. “Còn cậu làm sao biết cậu thích tôi?”

“Bởi vì thích, cho nên biết.” Dương Trác Vân mâp mờ nói, anh cũng không thể nói tại lần đầu tiên hai người tắm chung anh liền phát hiện mình có cảm giác với cậu ấy được, dù sao khi đó hai người mới mười mấy tuổi, cậu ấy sẽ xem anh là biến thái mất. Anh vội lảng sang chuyện khác, “Trước đó sao di động của cậu lại tắt máy?”

“Lúc tôi gửi tin nhắn cho cậu là đang mua vé máy bay định đi tìm cậu, có điều vì nhiều nguyên nhân nên máy bay không cất cánh được.” Chu Hiểu Hi nói. “Sao cậu lại tắt máy?”

“Bởi vì không gọi được cho cậu, tôi rất lo lắng cho nên liền mua vé máy bay trở về, chắc là lúc cậu gọi thì tôi đã lên máy bay rồi.”

Hai người cứ như vậy ngồi trên sô pha cảm thụ sự ôn tồn sau khi thổ lộ, kể về những chuyện đã xảy ra hai ngày này. Bởi vì đôi bên đều rất hiểu nhau, đặc biệt là Chu Hiểu Hi lại là cái tên không biết xấu hổ là vật chi, mặc dù có một chút không được tự nhiên, thế nhưng hắn rất thích kiểu ở chung với Trác Vân như hiện tại, cả chuyện về Trác Vân trước kia khiến hắn phiền muộn xoắn xuýt, bây giờ cũng đã có giải thích, là bởi vì thích!

Mà Dương Trác Vân càng có loại cảm giác sau cơn mưa trời lại sáng, đột nhiên cảm thấy bản thấn trước kia ẩn nhẫn có chút dư thừa, anh là người hiểu Chu Hiểu Hi nhất, anh vẫn luôn biết thái độ của Hiểu Hi với chuyện tình cảm. Nếu sớm biết chuyện như xem mắt có thể kích thích đến cậu ấy đạt được kết quả như bây giờ, anh đã sớm để mẹ anh sắp xếp cho anh sớm mấy năm rồi.

Tình cảm hai người sáng tỏ, khiến hai người cảm thấy mùa đông này đặc biệt ấm áp.

Nhưng mà Chu Hiểu Lan ở sân bay New York ở bờ bên kia đại dương, đang tìm bọn họ khắp thế giới…



TOÀN VĂN HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.