Tru Tiên II

Chương 112: Chết rồi



Màn đêm bao phủ, che đậy vô số địa phương âm u, không biết có bao nhiêu bí mật cũng đồng thời ẩn giấu trong mảnh hắc ám đó.

Sau khi Trương Tiểu Phàm cùng Vương Tông Cảnh một trước một sau ly khai phế tích tòa phủ đệ Ba gia, từ một góc hẻo lánh trong thành Lương Châu, trên một con đường khác dẫn đến Ba phủ, hai nhân vật thần bí xuất thân từ Bắc Địa Thiên Long Điện đang nhìn chăm chú phiến phế tích này.

“Giống như dã thú vậy.”

Nam tử nhìn qua tương đối trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng, nói với người trung niên bên cạnh.

Mặc dù không có chỉ mặt gọi tên, lời nói cũng không đầu không đuôi, nhưng trung niên nam tử cùng đồng bạn của mình đã ở cùng một chỗ thời gian không ngắn nên hiểu rất rõ tâm tính hắn, tự nhiên minh bạch hắn nói cái gì, nghe vậy cười nhạt một tiếng, nói: “Như thế nào, ngươi đang thương tâm cho những người chết thảm kia sao?”

Thanh niên kia lông mày nhảy lên, trên mặt lại lộ ra vài phần băng lãnh, cười lạnh nói: “Bọn hắn chết sống cùng ta có quan hệ gì, có điều ta thấy những người Trung Nguyên này chỉ vì một thứ đồ vật hư vô mờ mịt liền có thể thừa cơ giết người đoạt mệnh, tâm địa độc ác thực không nói nổi.”

Trung niên kia cười cười, đối với thanh niên này hiển nhiên không quá để ý, chỉ nói: “Chính ngươi nói tất cả cùng chúng ta không có liên quan, sao phải nghĩ nhiều như vậy, dù sao chúng ta đến đây cũng chỉ vì truy theo khí tức Thiên Long. Lại nói tiếp…” Trung niên nam tử lông mày chậm rãi nhăn lại, trầm giọng suy tư một lát, nói: “Từ khi chúng ta đến Lương Châu, Thiên Long khí tức không còn xuất hiện nữa, chẳng lẽ chúng ta hành động lộ liễu, kinh động đến người nào sao?”

Người thanh niên nghe vậy cũng cả kinh, nhíu mày cẩn thận suy nghĩ một lát, sau đó trầm ngâm nói: “Không thể nào, từ khi chúng ta đến Lương Châu cho tới bây giờ đều chú ý cẩn thận, sợ nhất là đánh rắn động cỏ, mấy ngày nay Thiên Long khí tức không thấy, theo ta cũng không có gì đáng lo, vốn nó cũng một mực đứt quãng như vậy mà.”

Trung niên nam tử im lặng một lát, chậm rãi gật đầu, nói: “Đúng vậy, ngươi nói rất có lý, xem ra chúng ta lại phải kiên nhẫn chờ đợi chút ít thời gian. Đúng rồi, mấy ngày nay trong thành có tin đồn về Bàn Cổ Đại Điện, ngươi cũng nghe nói chứ?”

Nghe đến bốn chữ Bàn Cổ Đại Điện, trên khuôn mặt kiêu ngạo của vị thanh niên trước giờ mắt cao hơn đầu kia cũng toát ra vài phần ngưng trọng, nhẹ gật đầu, nói: “Có nghe, đây là bảo tàng trong truyền thuyết đã được thế gian truyền lưu ngàn năm, không thể tưởng được hôm nay lại ở Lương Châu này xuất thế.”

Trung niên nam tử chắp tay sau lưng, đi hai bước, lắc đầu nói: “Đến tột cùng có phải là Bàn Cổ Đại Điện trong truyền thuyết hay không, trước mắt còn chưa thể khẳng định, rất khó nói. Bất quá tin tức này chắc chắn sẽ gây ra một hồi phân tranh khắp đất Lương Châu.”

Nói xong, hắn lại nhìn thoáng qua phiến phế tích trước mặt, cười lạnh một tiếng, dừng lại một lát, bỗng nhiên giảm thấp thanh âm, nói: “Nếu không, chúng ta cũng đi xem?”

Thanh niên kia hai mắt sáng ngời, nhìn hắn lại giống như có vài phần chần chờ, nói khẽ: “Nếu bị Long Hậu biết được….”

Trung niên nam tử hừ một tiếng, nói: “Lương Châu cùng Tử Hải cách xa vạn dặm, nơi đây lại chỉ có ta và ngươi hai người, ngươi không nói, ta không nói, có cái gì phải sợ. Hơn nữa… ” Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên có chút nóng bỏng, nói: “Theo truyền thuyết kể lại thì Bàn Cổ Đại Điện chính là bảo tàng năm xưa Khai Thiên Cự Thần Bàn Cổ để lại nhân gian, trong đó có đủ loại trân phẩm bí bảo, thiên tài địa bảo nhiều vô số, tùy tiện cầm một kiện đi ra đều có thể chấn động thiên hạ, thậm chí nghe nói trong đó còn cất giấu bí mật trường sinh độc nhất vô nhị, bảo tàng như vậy nếu quả thật xuất thế, chúng ta may mắn gặp dịp lại làm như không thấy, chẳng lẽ không phải….”

“Đi!” Thanh niên đột nhiên cắt đứt lời hắn, chém đinh chặt sắt mà nói.

Trung niên nam tử ngơ ngác một chút, lập tức bật cười, tay áo hất lên, nói: “Đi thôi, chỗ này chỉ có gạch đá đổ nát, cũng không có gì hay ho mà xem.”

Hai người nhìn nhau cười cười, sóng vai mà đi, rất nhanh liền biến mất trong đêm.

*******

Hơn nửa canh giờ nữa là hừng đông, trong những giây phút cuối cùng của màn đêm trước khi ánh bình minh đầu tiên chiếu xuống, Vương Tông Cảnh một mình một người trở về ngôi miếu Thổ Địa cũ nát.

Ba người Từ Mộng Hồng tự nhiên vẫn chờ ở chỗ này, Ngao Khuê gác đêm, Từ Mộng Hồng cùng Tây Môn Anh Duệ đều nghỉ ngơi trong miếu, nhưng những người này dù sao cũng đều là kẻ hành tẩu giang hồ nhiều năm, vừa nghe được động tĩnh là lập tức tỉnh táo lại, kết quả là ngay lúc Vương Tông Cảnh vừa đi vào trong miếu, trước mặt hắn là ba người hoàn toàn thanh tỉnh đồng thời mang theo ánh mắt nghi ngờ.

Từ Mộng Hồng cùng Tây Môn Anh Duệ còn bảo trì bình thản, chỉ có Ngao Khuê tính tình vội vàng liền mở miệng đầu tiên: “Tiểu Vương, thứ đồ vật kia có lấy được không?” Vừa nói, trên mặt hắn lại xẹt qua một tia sát khí, điềm nhiên hỏi: “Còn thằng ranh con kia nữa, ngươi có giết chết không vậy?”

Vương Tông Cảnh hít sâu một hơi, thò tay vào ngực áo. Nhìn động tác của hắn, ánh mắt Từ Mộng Hồng cùng Tây Môn Anh Duệ đều trở nên tập trung, sau một lát chỉ thấy Vương Tông Cảnh từ từ rút tay ra, trong tay kẹp một mảnh da nhỏ, nhìn bộ dáng đúng là mảnh bí cuốn Bàn Cổ Đại Điện mấy ngày nay gây ra vô số mưa máu gió tanh trong thành Lương Châu, thậm chí còn làm người ta tan cửa nát nhà.

Từ Mộng Hồng thò tay tiếp lấy mảnh bí cuốn, lật qua lật lại xem xét trong chốc lát, nhẹ gật đầu, nói: “Hẳn là thật.”

Lời vừa nói ra, Ngao Khuê cùng Tây Môn Anh Duệ ở bên cạnh một mực nhìn chằm chằm đều nhẹ nhàng thở ra, bầu không khí trong miếu Thổ Địa vốn có chút khẩn trương tựa hồ đã lỏng đi một ít. Vương Tông Cảnh hướng ba người bọn họ liếc mắt, nhíu nhíu mày.

Chỉ có điều sau một lát, Từ Mộng Hồng nhìn mảnh nhỏ trong tay, trên mặt xẹt qua một nụ cười khổ, nói: “Bất quá coi như là thật, giờ phút này lại không có tác dụng gì rồi.”

Ba người chung quanh đều trầm mặc, nửa ngày về sau, Vương Tông Cảnh mới trầm giọng nói: “Hồng tỷ, bây giờ ngươi có tính toán gì không?”

Từ Mộng Hồng trầm ngâm chốc lát, lập tức đưa tay mời ba người kia cùng một chỗ ngồi xuống, sau đó thấp giọng nói: “Hôm nay trong thành đang truyền nhau tin tức, cửa vào Bàn Cổ Đại Điện nằm ngay trong Thiên Linh Cốc dưới chân núi phía tây dãy Man Sơn. Địa phương đó mấy ngày trước có bảo quang xuất hiện, mà lại ngày càng rõ ràng, tuyệt không phải tầm thường, lại thêm chỗ kia chính là sơn môn Kim Ngưu Tông, mà Kim Ngưu Tông lại đúng là một trong hai nhóm người gây ra loạn chiến tại khu chợ phía đông ngày đó, cho nên tin đồn này tám chín phần mười là thật.”

Tây Môn Anh Duệ ngón tay gõ nhẹ đầu gối, nói: “Hồng tỷ, chúng ta chuẩn bị đi Thiên Linh cốc?”

Từ Mộng Hồng nhẹ gật đầu: “Trước mắt đã đến bước này, không thể không đi.”

Ngao Khuê bên cạnh chen miệng: “Còn mảnh bí cuốn này tính sao?”

Từ Mộng Hồng nhìn thoáng qua mảnh da trong tay, mang thêm vài phần bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nói: “Trước tiên cứ thu lấy đã. Nếu lời đồn là thực, bí cuốn này ghi lại chính là lối vào Bàn Cổ Đại Điện nên tự nhiên cũng không cần nữa. Nhưng nếu như lời đồn kia là sai, chúng ta lại phải một lần nữa đi tìm những mảnh bí cuốn khác, chỉ là đến thời điểm này còn thiếu nhiều như vậy….Được rồi, đi một bước tính một bước a.”

Ba người chung quanh đều đáp ứng một tiếng, Từ Mộng Hồng hướng ra ngoài nhìn sắc trời một chút, chỉ thấy vẫn là một mảnh hắc ám, nhân tiện nói:

“Trước tiên nghỉ ngơi lấy sức, chờ trời sáng chúng ta sửa sang lại một phen, rồi đi Thiên Linh Cốc.”

Vương Tông Cảnh duỗi lưng một cái, chậm rãi đi đến hương án chính mình ngày thường vẫn ngồi, ánh mắt hướng bên trong Thổ Địa miếu liếc một cái, chỉ thấy Ngao Khuê, Tây Môn Anh Duệ cũng đều đã trở về vị trí của mình, hoặc là nhắm mắt dưỡng thần, hoặc là trầm tư không nói, mà ngay cả Từ Mộng Hồng cũng ngồi nguyên tại chỗ. Sau một lúc lâu, dường như cảm thấy ánh mắt của hắn, Từ Mộng Hồng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hướng Vương Tông Cảnh nhìn thoáng qua.

Vương Tông Cảnh trong lòng không khỏi giật thót một cái, nhưng thần sắc vẫn không thay đổi chút nào, chỉ khẽ gật đầu với Từ Mộng Hồng.

Từ Mộng Hồng ngưng mắt nhìn hắn một lát, cũng gật đầu một cái.

Vương Tông Cảnh hai mắt nhắm lại, cả người dựa vào hương án, toàn bộ thân hình vốn như lò xo bị kéo căng từ từ buông lỏng. Hắn lặng yên cảm nhận biến hóa của thân thể, trong đầu lại nổi lên những hình ảnh vừa xảy ra không lâu trước đó, trong bóng đêm cùng vị đầu bếp tiền bối lâu năm không gặp tùy ý tản bộ nói chuyện phiếm.

Thật sự chỉ là tùy ý đi đi lại lại, tùy ý nói chuyện phiếm mà thôi.

Trương Tiểu Phàm cũng không có hỏi hắn bất luận cái gì về việc tiềm nhập Ma giáo, cũng không tra hỏi đến tột cùng sứ mạng bí mật của hắn là gì, thậm chí vị tiền bối bề ngoài nhìn giống như một đầu bếp bình phàm kia đối với chuyện hắn ly khai Thanh Vân Môn nhiều năm trước cũng không có quá nhiều thắc mắc, không đề cập nhiều, chỉ ôn hòa mỉm cười cùng hắn nói chuyện, hàn huyên trò chuyện những năm này, xem hắn trôi qua thế nào.

Lại nói cho hắn biết tình hình trên núi Thanh Vân ra sao, Tiểu Đỉnh thế nào, tỷ tỷ thế nào,… hết thảy nghe qua đều là những chuyện rất đỗi bình thường, thế nhưng chẳng biết tại sao, vào tai Vương Tông Cảnh lại khiến hắn cảm thấy như đang thưởng thức mỹ vị, phảng phất mê mẩn, như là bất tri bất giác lại nhìn thấy một tòa thanh sơn hùng vĩ ngạo nghễ thế gian, còn có những ngày tháng ngắn ngủi trên núi mà đối với mình là trân quý nhất…

Sau đó, hắn bỗng nhiên lại như nghĩ tới điều gì, trong lòng chợt cảm thấy xúc động, tuy nhiên vẫn lẳng lặng nhắm mắt không chút biểu lộ, nhưng trong một khắc đó, hắn chợt nhớ tới lúc trước mình đã xem nhẹ một sự kiện, chính là vị đầu bếp tiền bối phụ thân đại nhân của Tiểu Đỉnh, trong trí nhớ của hắn căn bản cùng tỷ tỷ mình không có bất kỳ tiếp xúc liên hệ nào mới đúng.

Thế nhưng đêm nay hắn lại có thể hời hợt nói qua với mình rất nhiều sự tình của tỷ tỷ Vương Tế Vũ. Có lẽ những năm gần đây, bởi vì quan hệ của mình mà vị tiền bối này đang âm thầm chiếu cố tỷ tỷ sao? Hắn đột nhiên cảm thấy mình tựa hồ không còn cô đơn như trước.

“Tiểu Vương.” Bỗng nhiên một tiếng thở nhẹ được nén xuống cực thấp, ghé vào lỗ tai hắn vang lên.

Vương Tông Cảnh thân thể khẽ run, hai tay vô thức ôm trước ngực, chỉ nghe thanh âm Từ Mộng Hồng bên người nói khẽ: “Không có việc gì, ta chỉ hỏi ngươi một chuyện, ngươi không cần lo lắng.”

Vương Tông Cảnh thân thể dừng lại, mở to mắt, nhìn Từ Mộng Hồng lụa trắng che mặt đang ngồi xổm bên cạnh.

“Tiểu tử kia…” Từ Mộng Hồng lẳng lặng nhìn hắn, nói khẽ: “Về sau xử lý như thế nào?”

Vương Tông Cảnh nhìn nàng một cái, sau tấm lụa trắng, đôi mắt nàng trầm mặc mà lạnh nhạt. Hắn cúi đầu, giống như có vài phần ủ rũ, thản nhiên nói: “Chết rồi.”

Từ Mộng Hồng “A” một tiếng, không nói gì nữa, cứ như vậy ngồi bên hắn, mà Vương Tông Cảnh cũng không nói thêm cái gì, ngược lại một lần nữa nhắm mắt lại.

Giữa hai người cũng không biết đã trầm mặc như vậy bao lâu, thẳng đến khi Từ Mộng Hồng đột nhiên lại mở miệng, có phần không chắc hỏi lại một câu: “Chết rồi hả?”

Vương Tông Cảnh khóe miệng có chút co quắp, nói: “Chết rồi.”

Từ Mộng Hồng nhìn hắn thật sâu, nhẹ gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

Nói xong nàng liền đứng dậy đi ra, Vương Tông Cảnh có chút nhíu mày, sắc mặt đờ đẫn, chỉ là hai tay vẫn ôm trước ngực, trong lúc lơ đãng tựa hồ càng nắm thật chặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.