Tru Tiên II

Chương 116: Nhớ nhà



“Sự tình Bàn Cổ Đại Điện lần này là thật.”

Sau khi vào trong miếu Thổ Địa, Từ Mộng Hồng gọi ba người Vương Tông Cảnh đến bên cạnh, vừa mở miệng đã đưa ra một kết luận chắc nịch, khiến ba nam tử đứng quanh nàng đều lắp bắp kinh hãi. Tây Môn Anh Duệ lên tiếng trước tiên:

“Hồng tỷ, làm sao ngươi biết? Chẳng phải nhiều ngày trước chúng ta đã tìm hiểu, lời đồn tuy nhiều nhưng cho đến nay vẫn chưa ai có thể xác định đó chính là Bàn Cổ Đại Điện hay sao?”

Từ Mộng Hồng mỉm cười, nói: “Vừa rồi phó môn chủ đã nói cho ta biết.”

“Ách…” Lời vừa nói ra, Vương Tông Cảnh ba người đều im lặng.

Sau đó Từ Mộng Hồng liếc qua ba người bọn họ, thoáng hạ thấp thanh âm, nói: “Bất quá lần này tình thế so với trước kia dự đoán có chút biến hóa, những kẻ nhìn chằm chằm vào Bàn Cổ Đại Điện so với chúng ta tưởng tượng còn đông hơn nhiều. Ngoại trừ các môn phái bản địa lớn nhỏ ở Lương Châu, phần lớn các danh môn đại phái khắp Trung Thổ Cửu Châu cơ hồ cũng đều có người chạy tới.”

Tây Môn Anh Duệ hít một hơi khí lạnh, Ngao Khuê bên cạnh cả kinh nói: “Đều chạy tới? Ồ, tràng diện lần này thật lớn a.”

Từ Mộng Hồng hừ một tiếng, nói: “Cũng không phải chuyện tốt, địch thủ đối đầu quá nhiều sẽ dẫn tới một số phiền toái. Vốn mấy vị môn chủ tính toán chính là bảo tàng này có giá trị liên thành, chúng ta nhất định phải đem hết toàn lực tranh đoạt, nhưng hiện tại xem ra không thể thực hiện được rồi, mấy ngày này cũng không biết sẽ có bao nhiêu kẻ tu đạo tụ tập trong Thiên Linh Cốc, đạo hạnh không đủ sợ rằng có đi cũng chỉ là tìm chết, vô duyên vô cớ hao tổn thực lực bổn môn. Lần này môn chủ đã suy tính chu toàn và đưa ra quyết định, đại bộ phận đệ tử bổn môn sẽ ở lại Quỷ Khốc Hạp, chỉ cho một ít tinh anh tiến nhập Thiên Linh Cốc, dù sao dưới loại tình huống này, đội ngũ quá nhiều dễ gây nổi bật, có khi còn trở thành bia ngắm chung của những kẻ khác, rơi vào kết cục như Ba gia; trái lại người ít mà tinh (tinh nhuệ), nói không chừng còn có thể có chỗ thu hoạch.”

Lời nói này hợp tình hợp lý, bọn người Ngao Khuê đều khẽ gật đầu, đồng thời Tây Môn Anh Duệ mỉm cười, trên mặt lại xẹt qua một tia đắc chí, cười nói: “Nói như vậy, chúng ta cũng coi như là tinh anh trong môn rồi.”

Từ Mộng Hồng nhìn hắn một cái, nói: “Nói nhảm, chuyện đó còn phải nói.” Chẳng qua sau khi nói xong, chính nàng cũng nhịn không được bật cười, hiển nhiên tâm tình rất tốt.

Lúc này Vương Tông Cảnh ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu: “Hồng tỷ, ngoại trừ bốn người chúng ta, trong môn còn có những người khác tới sao?”

Từ Mộng Hồng suy nghĩ chốc lát, sau đó khẽ lắc đầu nói: “Chuyện này phó môn chủ ngược lại chưa nói, bất quá ta đoán hẳn trong môn sẽ còn phái tới mấy cao thủ, nhưng nhân số khẳng định không nhiều lắm. Dù sao phó môn chủ cũng đã nói rất rõ ràng, mấy người chúng ta được phép tùy ý hành động, tìm cơ hội lẻn vào Bàn Cổ Đại Điện là được.”

Vương Tông Cảnh ánh mắt lóe lên, nói: “Thì ra là thế, môn chủ cùng phó môn chủ mấy người bọn họ có tới không?”

Từ Mộng Hồng nhướng mày, hướng Vương Tông Cảnh nhìn thoáng qua, Vương Tông Cảnh nhún vai, nói: “Bọn họ đạo hạnh so với mấy người chúng ta cao hơn nhiều, nếu bên trong Bàn Cổ Đại Điện có bảo vật trọng yếu mà bổn môn đang tìm kiếm, họ tự mình đến lấy chẳng phải càng thêm nắm chắc sao?”

Từ Mộng Hồng do dự một lát, nói: “Ngươi nói cũng có đạo lý, bất quá việc này phó môn chủ không nói với ta, cũng không tới phiên những kẻ địa vị thấp như chúng ta đi quản, nhưng ta tin rằng hơn phân nửa bọn họ cũng sẽ đi, hơn nữa nghe nói Bàn Cổ Đại Điện kia rất rộng lớn, trong đó còn được cổ nhân bố trí mê cung, cơ quan trùng trùng điệp điệp, hung hiểm vô cùng….”

Nói xong, Từ Mộng Hồng lại nhắc nhở ba người một loạt những vấn đề cần chú ý trong Bàn Cổ Đại Điện, xem ra vừa rồi Kim Bình Nhi nói với nàng không ít, chỉ là cũng không biết Kim Bình Nhi từ đâu lấy được những tin tức này. Tây Môn Anh Duệ cùng Ngao Khuê đều chú ý lắng nghe, Vương Tông Cảnh cũng đứng bên Từ Mộng Hồng im lặng không nói, một bộ chuyên tâm lắng nghe, nhưng trong nội tâm vẫn không khỏi có chút thất thần.

Hắn đang nghĩ tới vị môn chủ thần bí cùng nam tử âm trầm khiến bản thân phải cảnh giác – Kim Phủ Tôn Giả Hạ Hầu Qua, bên kia Từ Mộng Hồng đã nói xong, lập tức nghiêm mặt, hỏi lại ba người: “Những điều vừa nói đều đã nhớ kỹ rồi chứ?”

Mấy người Vương Tông Cảnh đều gật đầu, Từ Mộng Hồng nói: “Tốt lắm, cuối cùng mọi người còn phải nhớ kỹ một việc, đó chính là chúng ta lần này lẻn vào Thiên Linh Cốc, nếu có thể thuận lợi tiến vào Bàn Cổ Đại Điện, nhiệm vụ trọng yếu nhất môn chủ giao xuống là phải tìm được một kiện pháp bảo tên là Tinh La Tán.”

Vương Tông Cảnh tim đập mạnh một cú, lặp lại lần nữa: “Tinh La Tán?”

Từ Mộng Hồng nhẹ gật đầu, nói: “Đúng vậy, chính là nó, tất cả mọi người phải nhớ kỹ, bảo vật này vô cùng khẩn yếu. Bên trong Bàn Cổ Đại Điện nghe nói bảo tàng vô số, nhưng dù tất cả bảo vật khác đều bỏ qua cũng phải cố gắng lấy được Tinh La Tán.”

Ngao Khuê vốn nhanh mồm nhanh miệng, sớm đã nhịn không được:

“Hồng tỷ, bảo vật này là cái gì, tại sao môn chủ coi trọng như vậy?”

Vương Tông Cảnh cùng Tây Môn Anh Duệ cũng ngẩng đầu hướng Từ Mộng Hồng nhìn lại, Từ Mộng Hồng do dự một lát, cuối cùng lắc đầu, nói: “Bảo vật này lai lịch thế nào ta cũng không rõ, nhưng phó môn chủ đã giao phó rõ ràng như vậy, chắc chắn là rất quan trọng, nhất định không phải phàm vật. Dù sao chúng ta chỉ cần hết sức tìm kiếm là được.”

Lúc này Tây Môn Anh Duệ thình lình xen vào một câu: “Hồng tỷ, Tinh La Tán đến tột cùng là bộ dáng gì, lớn nhỏ như thế nào, hay là màu gì, trên mặt còn có đồ án nào không? Những thứ này phó môn chủ chắc hẳn phải nói chứ?”

Từ Mộng Hồng ngây ngốc một chút, thấy ba người kia đều đang nhìn mình bằng ánh mắt sáng ngời, nhất thời cũng có chút lúng túng, cười khổ một tiếng nói: “Những thứ này….hình như ngay cả phó môn chủ bọn họ cũng không biết…” Dừng lại một lát, Từ Mộng Hồng suy nghĩ một chút nói: “Hẳn là trên thân pháp bảo có đề danh tự, hình dáng thì chắc cũng không khác ô dù che mưa bình thường là bao, còn cụ thể như thế nào, chúng ta đến lúc đó hành sự tùy theo hoàn cảnh là được.”

Ba người còn lại đều im lặng.

Từ Mộng Hồng hướng ra phía ngoài nhìn sắc trời một chút, nói: “Nghe nói bảo quang dị tượng trong Thiên Linh Cốc đều phải về đêm mới xuất hiện, chúng ta cũng không cần đi sớm quá. Như vậy đi, buổi sáng các ngươi cứ nghỉ ngơi một chút, ra ngoài một lúc cũng được, đến quá trưa tầm giờ Thân, chúng ta sẽ tập trung ở đây, cùng nhau đi tới Thiên Linh Cốc.”

Mấy người Vương Tông Cảnh đều đáp ứng, chẳng qua khi bọn hắn xoay người muốn rời đi, bỗng nhiên lại nghe sau lưng truyền tới tiếng gọi của Từ Mộng Hồng. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tấm lụa che mặt Từ Mộng Hồng run lên nhè nhẹ, ánh mắt quét qua từng người, sau một lát chỉ nghe nàng lẳng lặng nói: “Mới vừa nói đều là chính sự, bất quá ngoài chuyện đó ra, bên trong Bàn Cổ Đại Điện còn có một kiện bảo vật ta cũng rất muốn lấy được, vật đó….chính là Minh Nhan Hoa, các ngươi có thể giúp ta không?”

Ba người Vương Tông Cảnh liếc mắt nhìn nhau, Ngao Khuê lớn tiếng đáp ứng trước tiên, mà Vương Tông Cảnh cùng Tây Môn Anh Duệ cũng yên lặng gật đầu.

Từ Mộng Hồng cười cười, ánh mắt chớp lên, đầu tựa hồ có chút thấp xuống, cũng không nói gì nữa.

*******

Ngày hôm nay thoạt nhìn cũng chỉ là một ngày rất bình thường, không khác gì bao ngày khác. Trong thành Lương Châu, người đi đường qua lại tấp nập, mỗi người một vẻ, đều đang tiếp tục sống kiếp sống của riêng mình.

Một tửu quán nho nhỏ nằm sâu trong ngõ hẻm, lão chưởng quầy đang ngồi tựa trên một mặt ghế cũ kỹ, ánh mắt xuyên qua cửa sổ nhìn ngắm đình viện bên ngoài, còn có hồ nước, gà vịt,…kinh ngạc đến xuất thần, không biết trong nội tâm đang suy nghĩ gì.

Rõ ràng vẫn còn sớm, ánh mặt trời theo cửa sổ trên tường chiếu vào phòng, rơi trên người lão, chẳng biết tại sao lại mang đến vài phần hương vị chạng vạng thê lương của tuổi xế chiều.

Lúc Vương Tông Cảnh tiến vào, chứng kiến chính là hình ảnh này.

Chẳng biết tại sao trong lòng hắn bỗng nhiên có chút bực bội khó hiểu, bất quá cảm giác này chỉ thoáng qua, cũng không để lại bất luận rung động gì.

Hắn đi tới trước mặt lão chưởng quầy, đồng thời cũng là đồng bọn duy nhất của hắn trong cái thế giới hắc ám này, tên là “Hắc Ngũ”. Ngồi xuống bên cạnh lão, hắn nói khẽ: “Làm sao vậy?”

Lão chưởng quầy quay đầu nhìn hắn một cái, lát sau nhếch miệng cười cười, nói: “Không có gì, chỉ là ngẩn người mà thôi. Ngươi tại sao lại đến đây?”

Ánh mắt Vương Tông Cảnh cũng đã hướng về đình viện cùng hồ nước nho nhỏ kia, thanh âm có chút trầm thấp, nhưng lời nói cực kỳ tinh tường truyền vào tai lão chưởng quầy: “Ta đã gặp môn chủ Âm Ma Tông rồi.”

Lão chưởng quầy nhất thời thân thể chấn động, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng, hỏi: “Lúc nào, người đó là ai?”

Vương Tông Cảnh nói: “Mới sáng nay, bất quá vị môn chủ kia ta khẳng định là lần đầu tiên nhìn thấy, bộ dáng hơn ba mươi tuổi, dung mạo tuấn lãng, còn lại ta cũng không biết.”

Lão chưởng quầy trầm ngâm một lát, nói: “Tên kia từ trước đến nay đều thần thần bí bí, ngươi nhận không ra cũng chẳng có gì kỳ quái.” Sau đó lão ngẩng đầu nhìn Vương Tông Cảnh, lại nói: “Bất quá hắn đã có thể hiện thân trước mặt ngươi, xem ra thân phận này của ngươi dĩ nhiên đã được bọn hắn chấp nhận.”

Vương Tông Cảnh im lặng.

Lão chưởng quầy nhìn bộ dáng của hắn, khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nhẹ giọng nói: “Sự tình khẩn yếu nhất vẫn là nghĩ cách tìm ra Thánh Điện Ma giáo trong Man Hoang chi địa, ngoài ra, vạn nhất thời cơ xuất hiện, nếu có thể không bạo lộ thân phận của mình, đối với loại yêu ma này ngươi cũng không cần khách khí….” Lão không nói thêm gì nữa, chỉ lập chưởng thành đao, trước người chém ngang xuống.

Vương Tông Cảnh khóe miệng có chút nhúc nhích, nhìn bàn tay già nua biến thành chưởng đao, chậm rãi nhẹ gật đầu.

Lão chưởng quầy nhìn hắn, lông mày lại nhíu chặt hơn chút nữa, trầm mặc một lát, hỏi: “Xem bộ dạng ngươi có chút không đúng, làm sao vậy?”

“Ta không sao.” Vương Tông Cảnh đáp một câu, ngừng chốc lát, lại nói: “Đúng rồi, Ma giáo bên kia lần này tiến đến Bàn Cổ Đại Điện, tựa hồ là muốn toàn lực tranh đoạt một kiện pháp bảo tên là Tinh La Tán.”

Lão chưởng quầy ngơ ngác một chút, nói: “Tinh La Tán, đây là vật gì? Chưa từng nghe nói qua.”

Vương Tông Cảnh nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, ta cũng là lần đầu tiên nghe nói về pháp bảo này, nhưng xem ý tứ bọn hắn, cho dù trong Bàn Cổ Đại Điện không lấy được gì cũng không sao, chỉ có Tinh La Tán này là bắt buộc phải đoạt được.”

Lão chưởng quầy trầm ngâm một lát, nói: “Việc này ta sẽ mau chóng hướng sư môn báo cáo, ngươi khi nào đi Thiên Linh cốc?”

“Chốc nữa sẽ đi.”

Lão chưởng quầy nhíu nhíu mày: “Gấp như thế? Vậy bản thân ngươi cũng phải cẩn thận. Về phần bảo vật này, sư môn đoán chừng không có cách nào nhanh như vậy cho chúng ta câu trả lời thuyết phục, bất quá Ma giáo yêu nhân đã coi trọng nó như thế, nhất định phải có công dụng rất lớn, ngươi nên chuẩn bị cơ hội, âm thầm quấy rối một chút, tốt nhất đừng để bọn chúng đoạt bảo vật này vào tay.”

Vương Tông Cảnh yên lặng nhẹ gật đầu.

“Lần này Lương Châu phong vân tế hội, trong môn kỳ thật cũng đã phái tới không ít người, nghe nói ngoại trừ mấy đệ tử trẻ tuổi, ít nhất cũng có một vị trưởng lão trên Thanh Vân Sơn tới áp trận.”

Vương Tông Cảnh lông mày nhíu lại, nghe trong lời nói của lão nhân này có chút mơ hồ, hỏi: “Ít nhất? Là vị trưởng lão nào? Còn có ai sẽ đến?”

“Hẳn là Tăng Thư Thư Tăng trưởng lão, về phần những người khác….” Lão đầu cười khan một tiếng, không nói gì nữa.

Vương Tông Cảnh như có điều suy nghĩ, cũng không hỏi tiếp, chẳng qua nhìn hắn bỗng nhiên có chút tiêu điều.

Lão chưởng quầy thấy hắn như vậy, trong lòng không khỏi lo lắng, nhịn không được hỏi: “Ngươi hôm nay làm sao vậy? Tinh thần tựa hồ không tốt a.”

Vương Tông Cảnh ánh mắt có chút mơ hồ, gần nửa ngày sau, hắn mới than nhẹ một tiếng, giọng nói như mang thêm vài phần mờ mịt, nói khẽ: “Lão đầu, ta đột nhiên có chút nhớ nhà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.