Tru Tiên II

Chương 94: Hòa thượng



Đại Oản Cư, trong phòng chữ Bính.

Cửa sổ mở rộng quay ra mặt phố, ánh mặt trời vừa lúc dừng lại bên lan can cửa sổ. Nhìn ra bên ngoài, có thể thấy được dòng người chen chúc, còn có thể nghe được những âm thanh huyên náo không dứt từ bên ngoài và từ bên dưới lầu một truyền lên. Bên trong đó, có người thanh âm trầm thấp, có có người thanh âm sang sảng, nhưng chỉ cần cẩn thận lắng nghe một lúc thì lập tức có thể phát hiện ra chuyện mà mọi người đàm luận nhiều nhất vẫn là chuyện về Bàn Cổ Đại Điện, nhưng trong đó liên quan nhiều nhất, dường như lại là chuyện phát sinh trong và ngoài Ba phủ đêm qua. 

Chẳng qua nghe kỹ thì dường như cũng chỉ có vậy, cũng không có gì ngoài việc Ba gia có được một mảnh bí quyển quý giá cả. Lại còn có người nói rằng Ba gia đêm qua phòng về rất sâm nghiêm, rõ ràng là trong lòng có quỷ mà, lại còn nói chắc chắn mảnh bí quyển đang nằm trong tay Ba gia nữa chứ. Ngay lập tức có người cười lạnh, nói rằng nếu đổi lại là ngươi gặp phải tình huống này, chẳng lẽ lại không phòng thủ cẩn mật hay sao, hay là phải mở rộng cửa lớn để người khác tùy ý tìm kiếm? 

Sau khi nghe một hồi như thế, Tây Môn Anh Duệ uống một ngụm trà đang cầm trên tay, miệng chậc chậc hai tiếng, rồi nói: “Xem ra lần này Ba gia quả thật đã bị đưa lên đầu sóng ngọn gió rồi.”

Vương Tông Cảnh thản nhiên nói: “Nếu ta mà là kẻ thù của Ba gia thì ta sẽ cười to quá”

Từ Mộng Hồng liếc nhìn Vương Tông Cảnh một cái, nói: “Tiểu Vương, ngươi cảm thấy lời đồn này là thật hay giả?” 

Vương Tông Cảnh chần chừ một lúc, khồng ngờ lại lắc đầu nói: “Hiện giờ cái gì cũng không thể nhìn rõ, ai cũng nói không rõ”. Dừng lại một chút, miệng hắn thoáng qua một tia trào phúng, nói: “Tự bản thân Ba gia cũng nói không rõ.”

Ba người còn lại đều gật đầu, thế cục hiện nay đã trở nên vi diệu như thế, mặc kệ Ba gia có mảnh bí quyển hay không, nhưng nếu đột nhiên bị biến thành trung tâm của những lời đồn thì bọn họ cũng không thể nào có nhiều lựa chọn, có thể nói là bọn họ đã lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Cứ coi như bọn họ không có mảnh bí quyển đi nữa, cho dù có tiếp tục thanh minh thì chỉ sợ cũng chẳng ai tin, thậm chí vạn nhất bọn họ có được mảnh bí quyển thì cũng sẽ dẫn đến vô số người rình như hổ rình mồi, mùi vị trong đó quả thực người ngoài không thể hiểu được. 

Ngao Khuê khẽ ngửa đầu, một hơi uống sạch một chén trà lớn đặc biệt của Đại Oản Cư, sau đó lau mép, nói: “Vậy tối nay chúng ta có tiếp tục đi nữa hay không?”

Vương Tông Cảnh và Tây Môn Anh Duệ đều không nói gì, cả hai quay đầu nhìn về phía Từ Mộng Hồng. Từ Mộng Hồng trịnh trọng xẹt qua một tia kiên quyết, quả quyết nói: “Đi”

Ngao Khuê gật gật đầu, nhưng lập tức ưu sầu, nói: “Vạn nhất vẫn giống như tối qua thì sao, nhìn bộ dạng canh phòng cẩn mật của Ba gia thế kia, nếu người khác không ra tay trước, chỉ bằng bốn người chúng ta mà muốn im hơi lặng tiếng lẻn vào để tìm mảnh bí quyển, sau đó rút lui êm thấm thì quả thật quá khó?”

Tây Môn Anh Duệ cười lạnh một tiếng, nói: “Mặc kệ trong tay Ba gia kia cuối cùng là có mảnh bí quyển hay không, nhưng đêm nay người cứ xem cho kỹ, đảm bảo chắc chắn sẽ không giống tối qua đâu.”

Ngao Khuê có chút nghi hoặc, nhìn gã một cái, nói: “Vì sao?”

Tây Môn Anh Duệ uống một ngụm trà trước, thản nhiên nói: “Không biết có bao nhiêu người đang mơ tưởng bảo đồ bí quyển kia đến phát điên rồi, tối qua cùng lắm chỉ là thử mà thôi. Coi như Ba gia vô tội tự bảo vệ mình đi, nhưng với những người khác mà nói, ai mà biết có phải Ba gia đang dấu của quý mà không chịu buông tay hay không đây?” Gã cười một cách lạnh lùng, nói: “Rồi cuối cùng cũng sẽ có người ra tay, một khi khơi mào thì tự nhiên sẽ có người âm thầm lên theo, đến lúc đó lo gì mà không loạn?” 

“Ngươi nói tiếp đi, Tiểu Vương?” Tây Môn Anh Duệ cũng không nhìn Ngao Khuê nữa, mà quay đầu hỏi Vương Tông Cảnh.

Vương Tông Cảnh ngồi bên cạnh, không biết hắn đang nghĩ tới điều gì mà ánh mắt lóe sáng. Hắn còn chưa kịp nói gì thì Từ Mộng Hồng đã lạnh lùng nói thay: “Mặc kệ sự sống chết của Ba gia, coi như không có ai dẫn đầu thì chúng ta cũng sẽ tùy ý châm cho chúng một mồi lửa, chỉ cần có biện pháp để tìm ra mảnh bí quyển bảo đồ là được” 

Ngao Khuê và Tây Môn Anh Duệ đều ngẩn ra một lúc, không nói gì. Ánh mắt Vương Tông Cảnh chậm rãi xoay chuyển, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ánh nắng bên ngoài cửa sổ chói chang, một cảnh tượng người đi xe đến vô cùng thịnh vượng, dường như tòa thành vừa mới trải qua một trận loạn chiến máu tanh cách đây không lâu này đã trôi vào di vãng rất xa, rất xa rồi. 

Nước trà bưng lên rồi đặt uống, nguội rồi lại đun nóng. Tại đây, thời gian mang theo một chút nhàn nhã và lười biếng, một buổi sáng tươi đẹp cứ như vậy lặng lẽ trôi qua. Chuyện này cũng có thể xem như một phút bình lặng khó có được trong lòng mỗi người, dù cho những tiếng huyên náo bên ngoài không ngừng truyền đến cũng không thể làm ảnh hưởng đến nó.

Không biết bắt đầu từ khi nào mà mọi người trong phòng chữ Bính đều không nói gì nữa, cho dù là kẻ luôn luôn không có đầu óc như Ngao Khuê cũng im lặng ngồi ngẩn ngơ một bên, cũng không biết trong lòng gã đang nghĩ tới điều gì. Từ Mộng Hồng vẫn ngồi trầm tư ngây ngốc ở đó, nước trà trước mặt đã nguội từ lâu. Tây Môn Anh Duệ thì có chút nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, có vẻ như đang suy tư điều gì. 

Ánh mắt Vương Tông Cảnh khẽ chuyển, thu lại từ trên ba người này. Tính ra thì hắn và ba người ngồi trong phòng này, nhân duyên tế hội mà tập hợp cùng nhau, rồi kề vai sát cánh chiến đấu cũng đã được hơn hai năm. Trong thời gian đó, bọn họ đã trải qua vô số lần tranh đấu chém giết, nhưng nếu thật sự nói hay giải thích cho rõ tình bàn giữa họ là như thế nào thì lại không thể. Có lẽ bọn họ căn bản cũng không nghĩ tới việc thổ lộ tâm tư, tình cảm đối với người bên cạnh, chẳng qua cái họ cần là một người đáng tin cậy ở bên cạnh trong lúc gặp nguy hiểm, khiến cho cơ hội sống sót của họ có thể lớn hơn một chút. 

Một hồi tiếng chó sủa từ xa thật xa truyền lại.

Đám người Từ Mộng Hồng vẫn không nhúc nhích, cũng không thèm bận tâm. Tại đây, trong thành Lương Châu to lớn này, tu đạo sĩ nhiều như cá diếc trên sông, đừng nói là chó, mà ngay cả những loại trân cầm dị thú cũng có thể nhìn thấy thì làm sao mà có gì kỳ quái cho được? 

Trong khoảnh khắc này, Vương Tông Cảnh lại cảm thấy trong đầu mạnh mẽ vang lên một tiếng “oong”, chả hiểu tại sao lại nghe gần giống như tiếng chó sủa, nhưng truyền vào tai của hắn thì lại có vẻ như chấn động tâm can, có một loại cảm giác rất chi quen thuộc.

Hắn lập tức đứng lên, ba người Từ Mộng Hồng đều lắp bắp kinh hãi, nhìn về phía hắn. Ngao Khuê ngạc nhiên nói: “Tiểu Vương, ngươi làm sao thế?”

Vương Tông Cảnh nói: “Dường như ta vừa nhìn thấy người quen trên đường, ta xuống xem một chút đây”

Vừa dứt lời thì hắn cũng không nói thêm gì nhiều, lập tức xoay người rồi chạy ra cửa. Chỉ nghe thấy những tiếng bước chân bịch bịch bịch vội vã, chứng tỏ hắn đi khá gấp, rất nhanh đã đi xuống lầu. Từ Mộng Hồng không hé răng, còn Ngao Khuê thì lắc đầu, đứng lên đóng cửa phòng lại, chỉ có Tây Môn Anh Duệ hơi nhíu mày, có chút khó hiểu nhìn về hướng mà Vương Tông Cảnh đang chạy đến. 

Một đường chạy nhanh xuống cầu thang, Vương Tông Cảnh chạy đến ngã tư đường, rồi nhìn ngó xung quanh. Thế nhưng lúc này trên phố toàn người là người, mỗi khuôn mặt đều vô cùng xa lạ, ánh mắt trời hạ xuống, làm sao có thể tìm thấy bóng dáng nào có nửa điểm giống với bóng dáng người xưa mà hắn ngày đêm mong nhớ trong lòng? 

Âm thanh của tiếng chó sủa vang dần ra xa rồi biến mất một cách mịt mờ. Vương Tông Cảnh bỗng nhiên xoay người, nhưng cũng lại chỉ thấy đường phố dài đăng đẵng và đám đông chen chúc. Trong biển người mênh mông vô cùng kia dường như thấp thoáng bóng người màu vàng xẹt qua, như phù quang lược ảnh không lộ dấu vết, như giọt sương sớm trong chớp mắt ngỡ ngàng tan đi. 

Hắn đứng trong đám đông, ngẩn ngơ trong chốc lát, ánh nắng ấm áp chiếu lên trên người, lại giống như không hề có cảm giác ấm áp chút nào.

Sau một lúc lâu, vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi, xoay người, rồi chậm rãi đi lên lầu hai.

Dẫm lên những bậc thang bằng gỗ, những âm thanh trầm thấp trống rỗng phát ra. Tất cả chỗ ngồi bên dưới tầng một của quán trà hiện đã được rất nhiều người từ nam chí bắc chiếm lấy. Âm thanh ồn ào như thổi qua bên tai của hắn, thế nhưng hắn lại mắt điếc tai ngơ, cho dù là trên bậc thang đang có một người làm thuê đi xuống, mỉm cười tránh đường cho hắn thì Vương Tông Cảnh cũng vẫn cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ không có phản ứng gì, suốt dọc đường hắn cứ như vậy mà đi lên lầu hai.

Lúc này, trên hành lang khá yên tĩnh. Sau khi xoay người chuyển hướng thì bỗng nhiên hắn giãy ra khỏi cảm xúc không tên lúc này, nhíu nhíu mày. Đang muốn trở về phòng chữ Bính thì cũng chính ngay lúc này, hắn nhìn thấy một hòa thượng trắng trẻo mập mạp đang từ nơi cuối hành làng đi tới. 

Là hòa thượng của Thiên Âm Tự kia!

Gần như ngay khi nhìn thấy bóng dáng kia, Vương Tông Cảnh lập tức nhận ra người này, trong lòng thoáng chấn động, nhưng vẻ mặt của hắn lại không có gì thay đổi, bước chân cũng không dừng lại, vẫn đi thẳng về phía trước, đồng thời dư quang trong khóe mắt còn nhìn về phía trước, đánh giá thoáng qua hòa thượng kia. 

Đó là một hòa thượng mặc áo cà sa màu xanh nhạt, mặt tròn tai to, khuôn mặt phúc hậu, trên mặt luôn mang theo nụ cười ôn hòa, nhìn có vẻ hòa nhã dễ gần. Nếu không phải tuổi tác bề ngoài có vẻ không lớn thì hòa thượng này quả thực có vài phần giống như đức phật Di Lặc, quanh năm luôn mỉm cười ở trong những ngôi chùa kia. Hai người dần dần tới gần nhau, Vương Tông Cảnh thấy bên dưới áo cà sa, hòa thượng kia chỉ lộ hai bàn tay ra bên ngoài, bàn tay nhìn cũng có vẻ đầy đặn trắng trẻo, lòng bàn tay phải đang cầm một tràng hạt bằng gỗ đàn hương, nhẹ nhàng vê động. Lúc đi ngang qua Vương Tông Cảnh, hòa thượng kia cười với hắn một cách thân thiện, chắp tay chữ thập hành lễ.

Vương Tông Cảnh khom người, sau đó nghiêng nửa người, nhẹ giọng nói: “Mời đại sư đi trước”

Hòa thượng kia mỉm cười nói: “Đa tạ” Giọng nói hồn hậu ôn hòa, thập phần dễ nghe. Nói xong, hòa thượng khẽ gật đầu với Vương Tông Cảnh rồi đi tới. Vương Tông Cảnh liếc nhìn theo bóng lưng của hòa thượng một cái, rồi cũng xoay người bước đi. 

“Bịch” Hai người gần như cùng lúc bước ra một bước, Vương Tông Cảnh cũng không cảm thấy có gì khác thường, nhưng chẳng hiểu thế nào mà thân hình của hòa thượng mập mạp lại thoáng dừng lại một chút, không khỏi giống như bị giật ngược lại. 

Nụ cười vẫn còn trên mặt hòa thượng, nhưng chẳng biết tại sao bỗng nhiên lại thu liễm, ánh mắt tràn ngập ôn hòa cùng phật tính từ từ rũ xuống, đồng thời nhìn về phía tay trái của mình.

Ống tay áo cà sa rộng thùng thình nhẹ nhàng rủ xuống, che đi bộ vị ở trên cổ tay. Nhưng vào lúc này, ở một nơi sâu trong tay áo bỗng nhiên xẹt qua một tia sáng rất nhỏ, lông mày của hòa thượng mập mạp nhíu lại. Cũng không thấy gã có động tác gì, nhưng khi ống tay áo bên trái chậm rãi mở lên, lộ ra một góc bị che khuất, chỉ thấy bên dưới tay áo kia dường như đang có một chiếc ngọc bàn kỳ lạ lơ lửng, tỏa ra hào quang màu trắng nhè nhè, giống như một dòng ánh sáng trắng đang chảy xuôi không một tiếng động. Mé ngoài ngọc bàn có khắc các loại đồ án cổ xưa, ở trung tâm thì có rất nhiều điểm hình vuông đang tự động chậm rãi di chuyển không ngừng. Mỗi một điểm đều chớp nháy ánh sáng màu bạc chói lọi, giống như những ngôi sao trong bầu trời đêm, lờ mờ như có một cỗ đại đạo tự thành, khí thế vô cùng huyền ảo. Nhưng cũng chính ngay lúc này, ở hướng chính đông trên tinh bàn kia đột nhiên lóe lên một tia sáng màu đỏ, nó cùng với vô số ánh sao xung quanh khác nhau hoàn toàn, nhìn cực kỳ chói mắt, chỉ là tốc độ của ánh sáng màu đỏ kia cực nhanh, chỉ lóe lên một cái rồi ngay lập tức biến mất không thấy đâu nữa. 

Tay áo cà sa chậm rãi hạ xuống, thân hình của hòa thường béo trắng dừng lại.

Vương Tông Cảnh nhìn về phía cửa phòng chữ Bính đi tới, lúc tay phải của hắn vừa định nâng lên mở cửa thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói từ phía sau vọng đến, nói:

“Thí chủ, xin dừng bước!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.