Nhưng dù người dân bình thường có quên những dị tộc này, thì những người tu chân luyện đạo, họ vẫn không quên. Không phân biệt chánh tà ma đạo, cũng được ghi trong các tài liệu từ xa xưa, đều hiểu rằng trong ngàn năm nay tại phương nam các dị tộc sở dĩ không thể gây hại cho thiên hạ, công lớn nhất là nhờ ở "phần hương cốc" - một cự phái trong chánh đạo.
Thập vạn đại sơn đích thị một dãy núi hùng vĩ cao lớn, ngăn cản sự đi lại giữa nam và bắc. Người Trung nguyên không thể đi về phương nam, các man nhân dị tộc cũng không thể đi lên phương bắc. Nhưng nghìn năm trước, một trận sấm sét lớn không thể tưởng tượng được đã từ trời cao giáng xuống, trong vòng ngàn dặm bách tính tử thương vô số, khi trường kiếp nạn này qua đi, người ta phát hiện tại giữa dãy núi nguy nga đó, trận sấm sét mạnh mẽ không ngờ đã đánh tạt cả núi, tạo thành một tiểu hắc đạo u ám khẳng khiu rộng 3 thước.
Cũng kể từ lúc đó, thế gian truyền rằng từ nơi thập vạn đại sơn, có ẩn chứa man tộc quái nhân, thường thường làm loạn nhân gian, nhân dân vùng biên thuỳ khổ không sao nói hết được, cho đến tận khi có phần hương cốc xuất hiện.
Phần hương cốc là một chi phái trong chánh đạo, lai lịch vô cùng thần bí, sớm nhất là từ 1500 năm trước đã có đệ tử phái này hành tẩu trên thiên hạ. Nếu bàn về nguồn gốc, toàn thiên hạ chỉ có mỗi thanh vân môn và ma giáo là có lịch sử dài hơn, còn thì cả thiên âm tự cũng không bì được.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng phái này ban đầu danh tiếng rất nhỏ, mặc dù thi thoảng cũng xuất hiện một vài môn hạ đạo hạnh cao thâm, nhưng ảnh hưởng đối với cục thế trên thiên hạ không lớn. Cho đến cách đây 800 năm, phái này tại biên thuỳ phía nam gần chỗ tiểu hắc đạo, tìm thấy một sơn cốc rồi định cư ở đó, từ đó xưng tên "Phần hương cốc", trong vòng 800 năm cao thủ xuất hiện như mây, thế lực cường thịnh, đến giờ dĩ nhiên đã ngang hàng cùng với thanh vân môn, thiên âm tự, thành một trong ba đại phái lớn nhất trong chánh đạo.
Cũng cùng với đó, Cốc chủ hiện tại của phần hương cốc - Vân dịch lam, cùng với Đạo huyền chân nhân của Thanh vân môn, Hoà thượng Phổ hoằng của Thiên âm tự là ba người có địa vị cao nhất trong chánh đạo. Chỉ là người này vốn thích kín tiếng nên so với hai người kia thì danh tiếng không bằng.
Do vị trí địa lý, Phần hương cốc phải gánh vác trông coi cái tiểu đạo u ám được gọi là "hắc động" khẳng khiu ở gần đó. Từ đó trở đi, không còn nghe thấy tin đồn những chuyện quái vật man tộc quấy rối bách tính nữa. Vì vậy trong lòng bách tính ở đó, thanh danh của Phần hương cốc cực cao, được người đời tôn sùng như những thần tiên cao quý nhất.
Những thông tin này đều có trong ghi chép lưu tại ma giáo quỷ vương tông, Quỷ lệ trong vòng 10 năm qua cũng đã từng để mắt tới, đến giờ trong đầu dần dần nhớ lại.
Hôm nay so với cái ngày hắn hỏi thăm Chu nhất tiên tin tức về quái vật người cá rồi sau đi về phương nam là đã được 3 ngày. Hắn miệt mài đi gấp, cuối cùng cũng đã đến phụ cận của Thập vạn đại sơn. Đêm sâu thẳm, vầng trăng muộn ở trên không trung, mây cao dầy từng lớp, không nhìn thấy một vì sao nào. Ánh trăng toả sáng, chiếu xuống nhân gian, ở phía đỉnh núi trước mặt Quỷ lệ, cũng hiện lên khá rõ ràng.
Quỷ lệ dừng lại tại một đỉnh đồi, nhìn về phương nam quan sát, lông mày hơi nheo lại. Chú khỉ Tiểu hôi vẫn ngồi yên trên vai hắn như cũ, tay cầm một quả gì đó không hiểu lấy được ở đâu, đang gặm gặm có vẻ rất ngon lành.
Quỷ lệ lặng lẽ quan sát. Đây cũng là lần đầu tiên hắn được nghe loại âm thanh này, tự nhiên là không hiểu được điều gì. Nhưng nhìn vào sắc diện của hai người kia, chắc cũng sẽ có kết quả. Quả nhiên con người thần bí kia nói được một hồi, rồi cũng ngừng lại. Ngồi cạnh gã là người trung niên đang ngưng thần lắng nghe rồi quay đầu sang phía lão già nói: "Tộc trưởng nói rằng: lần này trở về mà không làm được việc gì, lại còn tổn thất người trong bộ tộc, hành tung bị lộ, tất cả đều là do tin tức của ngươi không chính xác. Đại vương Thú thần nghe nói như vậy, dĩ nhiên vô cùng tức giận...."
Gã trung niên khi nói đến hai từ "Thú thần", thanh âm đột nhiên nhỏ xuống. Còn thân ảnh người bị bao bọc kia, không ngờ cũng run lên một cái.
Lão già nọ nhíu mày thốt: "Bọn ta ban đầu ước định, rồi sau đó đưa tin về vị trí của "thiên đế minh thạch" cho thú thần đại vương, như bọn ta được biết, viên kỳ thạch kia chính xác ở tại nơi thiên đế bảo khố trong tử trạch, sao lại đổ lỗi là tin tức của bọn ta không chuẩn?"
Lão đưa mắt nhìn nhân vật thần bí đang bị bao bọc, khoé miệng bỗng nhiên thoáng hiện nét giễu cợt nói: "Chỉ sợ hay là bản thân bọn ngươi lực bất tòng tâm?"
Lời này vừa thốt, nhân vật thần bí bị bọc kia ngay lập tức trả lời: "kỉ kỉ, kỉ kỉ kỉ kỉ, kỉ kỉ kỉ....". Một chuỗi những âm thanh quái dị này vừa phát ra, quỷ lệ ẩn thân ở gần đó mặc dù không hiểu được ý nghĩa, nhưng nghe những âm thanh vội vã liên hồi đó, hiển nhiên cũng biết nhân vật thần bí kia đang vô cùng tức giận.
Nhân vật thần bí kia cứ "kỉ kỉ kỉ kỉ" một hồi, sắc mặt của gã trung niên làm phiên dịch dần trở nên khó coi, khó chịu đợi kẻ kia ngừng lại. Rồi gã lưỡng lự một lát mới nói: "Tộc trưởng nói: bọn kia mặc dù chưa bao giờ đi đến tử trạch chết chóc kia, nhưng cũng biết ở đó chẳng có bóng người, không ngờ đột nhiên lại thấy rất nhiều cao thủ tu đạo của trung thổ ở đó...tự nhiên... tự nhiên là tin tức của các ngươi không đúng."
Lão già ngó bộ dạng của gã trung niên vừa nói xong, thấy có vẻ lưỡng lự. Vừa rồi nhân vật thần bí kia nói rất lâu, thế mà khi gã trung niên dịch một hồi, thì lại chỉ có vẻn vẹn mỗi một câu, hiển nhiên nhân vật thần bí kia đã nói rất nhiều lời mạt sát xấu xa, gã trung niên không muốn phiên dịch lại.
Lão già trầm ngâm một lúc, xem bộ dạng thì có vẻ không muốn cùng với nhân vật thần bí kia cãi cọ, cười nói: "cái việc thiên đế bảo khố xuất hiện, điềm lạ cực lớn, chấn động cả thiên hạ, tưởng rằng các cao thủ tu chân trong trung thổ cũng phải biết mà kéo tới, điều này bọn ta làm sao có khả năng khống chế được."
Nhân vật thần bí bị bao bọc kia có vẻ vẫn chưa hết tức giận. Lại phát ra một tràng âm thanh quái dị, gã trung niên chăm chú lắng nghe, gật gật đầu liên tục, rồi nói luôn với lão già: "Tộc trưởng nói rằng: cái thiên đế minh thạch kia đối với thú thần đại vương mười phần trọng yếu, quan hệ trọng đại, lần này trở về mà không được kết quả gì, thú thần đại vương bột phát đại nộ, ở đó lập tức hạ sát vài người trong tộc..."
Lão già nghe đến đây, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, hiển nhiên trong lòng trầm trọng, nhưng trong mắt vẫn không kìm được một nét diễu cợt thoáng hiện lên.
Gã trung niên tiếp tục dịch: "bởi vậy mới yêu cầu bọn ngươi nhanh nhanh chóng chóng tìm ra tin tức xem cái bảo thạch đó hiện giờ đã lạc vào tay kẻ nào, bọn họ ngay lập tức sẽ đi lấy về dâng lên thú thần đại vương!"
Lúc này nhìn ra chỉ thấy lão già trầm ngâm một hồi, rồi sau đó gật đầu nói: "Được, việc này coi như cứ đặt lên vai bọn ta, trong vòng 3 ngày, bọn ta sẽ hồi đáp lại cho ngươi."
Nhân vật thần bí hừm một tiếng rồi thốt "kỉ kỉ kỉ kỉ" vài câu, gã trung niên nhìn lão già gật đầu bảo: "Tộc trưởng đồng ý như vậy, sau ba ngày nữa, sẽ gặp lại nhau ở nơi này."
Lão già gật đầu nhưng không nói gì. Còn nhân vật thần bí kia thì quay người, rồi cứ thế bước thẳng đi, không thèm để mắt đến bọn họ một cái nào, thái độ thật ngạo ngược vô lễ.
Gã trung niên bị gọi tên là Tôn đồ cười cười nói: "Đệ tử chịu hậu ân của sư môn, nhưng tư chất nông cạn, trong lòng đau khổ vì không thể báo đáp hậu ái của cốc chủ cùng chư vị sư thúc, giờ có cơ hội tốt thế này, đệ tử chỉ sợ không được hết lòng hết sức thôi!"
Quỷ lệ tự nhiên nghe thấy hai từ "cốc chủ", bỗng thấy lạnh ở trong lòng.
Lão sư thúc kia cũng cười, tựa hồ cũng mười phần đẹp dạ, đưa tay vỗ vỗ vào vai Tôn đồ, rồi bỗng nhiên cười lạnh: "Cũng may cốc chủ sáng suốt, biết rằng ta tính nết bình tĩnh, nên mới phái ta đến gặp mặt bọn súc sanh này, nếu như lão già nóng nẩy Thượng quan sách đến đây, không hiểu chỗ này sẽ phát sinh những sự gì!"
Tôn đồ cười gượng lên một tiếng, trên nét mặt hiện lên một nét cổ quái, miệng không nói theo câu nào, tựa hồ không dám ở sau lưng đề cập đến Thượng quan sách kia.
Quỷ lệ ở cạnh lúc này lại có nhiều suy tưởng. Thượng quan sách là nhân vật đứng hàng đầu ở nam phương "phần hương cốc", mặc dù trước nay vẫn không hành tẩu trong thiên hạ, nhưng uy danh đã sớm vang dội. Ở trận chiến trên thanh vân môn 10 năm trước, Quỷ vương thi hành xảo kế, phái Chu ẩn giả làm Thượng quan sách ám toán bọn tăng nhân Thiên âm tự, quả nhiên ra tay là thành công, gần như đã đẩy hai đại phái Thanh vân và Thiên âm vào tử địa. Hồi đó Quỷ lệ còn là một đệ tử của Thanh vân tên là Trương Tiểu Phàm, ở hiện trường lúc đó, tự nhiên đối với danh tự này có ấn tượng rất sâu sắc.
Nghe hai người kia luôn mở miệng gọi nhân vật thần bí là "súc sanh", mà mới vừa rồi nhân vật đó với họ có thân phận tựa như là gọi phải dạ, bảo phải vâng. Phần hương cốc vẫn luôn được coi là chính nghĩa sừng sững kia, lúc này không ngờ cũng hiện nên vẻ tà khí khó nói.
Quỷ lệ lặng lẽ quan sát hai người trong đại điện, trong đêm đen, khoé miệng khẽ nở một nụ cười lạnh lẽo khinh miệt.
Ở đại điện, hai người kia nói thêm vài câu, rồi Tôn đồ hé miệng thổi tắt ngọn lửa trên đại điên. Hai người theo đó bước ra bên ngoài, xem ra có vẻ muốn rời khỏi chỗ này.