Trong Ngọc Thanh điện, Đạo Huyền chân nhân thân mang đạo bào màu xanh, râu dài đến ngực, đang an tọa trên chính điện. Ngồi thành hai hàng phía hai bên là chủ tọa của các chi phái trong Thanh Vân Môn, từ trận đại chiến trên Thanh Vân Môn mười năm về trước đến nay, trong bảy thủ tọa thì có ba vị trí là bị thay đổi. Cảnh bây giờ so với lúc Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ lần đầu tiên lên núi, thực là đã đổi thay nhiều lắm.
Trừ vị trí của Long Thủ Phong Thương Tùng Đạo nhân được thay thế bởi Tề Hạo, hai mạch còn lại người tiếp nối không có gì khó để đoán trước, Triều Dương Phong vị trí của thủ tọa Thương Chánh Lương được đệ tử Sở Dự Hoàng tiếp quản, Lạc Hà Phong thủ tọa Thiên Vân Đạo nhân thay thế bởi sư đệ của ông ta là Phi Vân Đạo nhân. Trong ba chi phái đó, trừ Lạc Hà Phong Phi vân Đạo nhân là đồng lứa với Đạo Huyền Chân Nhân, lời nói và hành động bên ngoài lưu loát, còn thủ tọa của hai chi phái còn lại đều tỏ ra lúng túng ngượng ngập. Như thủ tọa Long Thủ Phong Tề Hạo còn đỡ, dù sao cũng là người kiệt xuất trong đám đệ tử trẻ tuổi, cũng có được ít nhiều danh tiếng, chứ như Triều Dương Phong Sở Dự Hoành một mực trầm mặc ngồi tít đằng sau, đầu cúi gầm xuống, một lời cũng không hé răng.
Ngồi phía sau Thủy Nguyệt đại sư là hai người Lục Tuyết Kì và sư tỷ Văn Mẫn, lâu ngày không gặp, Tuyết Kì dung mạo vẫn đẹp đẽ thanh thoát như xưa, gương mặt không lộ chút hỉ nộ ái ố nào, không biết vì sao, trên gương mặt ẩn ẩn hiện hiện một vẻ lạnh lùng khinh mạn.
Như Văn Mẫn vẫn yên lặng ngồi yên sau Thủy nguyệt đại sư, nhưng đôi mắt lại không hề yên lặng tí nào, lâu lâu lại liếc ngang liếc dọc và dừng lại phía sau Điền Bất Dịch Đại Trúc Phong, đích thị là nhìn Tống Đại Nhân, khóe miệng của nàng nở một nụ cười nụ, nhìn một hồi lâu không thấy hắn động đậy gì, đôi mắt Văn Mẫn lộ vẻ giận dỗi, quay mặt đi không thèm nhìn nữa.
Bên cạnh Điền Bất Dịch là phu nhân Tô Như, Điền Linh Nhi đi cùng Tề Hạo cũng đến ngồi bên cạnh, hai mẹ con lâu ngày không gặp, trong lúc này ra sức tâm sự,
thầm thì to nhỏ với nhau.
Đi cùng với Tề Hạo, ngoài Điền Linh Nhi đã bỏ qua ngồi với mẹ còn có Lâm Kinh Vũ, sư đệ của y, đang ngồi ngay phía sau, cùng đàm đạo với Tăng Thư Thư con trai của Tăng Thúc Thường thủ tọa Phong Hồi Phong. Cả hai người sau khi kinh qua mấy trận chiến trong Tử Trạch, cũng ít nhiều có mối giao tình bằng hữu.
Lần này Thanh Vân Môn họp mặt các thủ tọa, nhất định là có chuyện công cán, mọi người không ai là không tỏ vẻ căng thẳng. Song Đạo Huyền Chân nhân cùng với Điền Bất Dịch, Tăng Thúc Thường, Thủy Nguyệt lại rất bình thản, trừ Thủy Nguyệt vẻ mặt lạnh lùng như băng, ba người còn lại gương mặt không dấu nổi vẻ vui mừng.
Giây lát sau, Lý Tuân của Phần Hương Cốc bước vào trong Ngọc Thanh Điện, hai mắt nhìn quanh, lát sau, đôi mục quan dừng lại nơi người con gái lạnh lùng băng giá đang ngồi phía trên, đôi mắt như ngọn lửa đang bùng bùng cháy.
Đạo Huyền chân nhân nói: "Sư phụ của ngươi có khỏe không, nhiều năm không gặp, không biết Vân huynh hiện giờ ra sao? Lúc trước nghe tin Vân cốc chủ đột nhiên bế quan, ta quả thật trong lòng vô cùng lo lắng"
Đạo Huyền chân nhân mỉm cười nói: "Con cùng Phần Hương Cốc Lý Tuân hiền điệt vốn đã biết nhau từ trước, nếu ta nhớ không lắm mấy năm nay cà hai đã gặp mặt nhau khá nhiều lần. Vậy thì thế này, trong mấy hôm nay, ta phiền con hãy dẫn hắn đi du ngoạn vài nơi trong Thanh Vân Môn cho biết, không được làm cho khách phật lòng đó"
Gương mặt Điền Bất Dịch thoáng một chút biến sắc, ngửa mặt lên trời nói: "Ta không cần biết tới, bởi vì ta đâu có suốt đời độc thân đâu?"
Tô Như không nén được bèn cười nụ một cái, vươn tay ra khẽ đánh nhẹ Điền Bất Dịch rồi nói: "Vậy sao, chàng đã là một trưởng bối nhiều tuổi rồi, xem ra bề ngoài vẫn còn trẻ con lắm"
Điền Bất Dịch hai mắt khẽ động, ngước đầu lên nhìn trời, tâm tư chợt cứng như sắt đá, bề ngoài cứ như là nhìn thấy quan tài chẳng rơi lệ, đáo Nam San bất hồi khứ.
Tô Như vẫn không buông tha Điền Bất Dịch, liền nói: "Tốt thôi, nói một cách tốt đẹp, hảo đại đệ tử của chàng phải khó khăn lắm mới có được ý trung nhân, lại nói Văn Mẫn là một cô nương xinh đẹp, đến muội cũng quý mến. Chàng chỉ cần đến Tiểu Trúc Phong gặp Thủy Nguyệt sư tỷ mà nói vài lời, mọi việc ở bên đã có muội lo liệu. Chàng với sư tỷ trước sai chỉ nói với nhau vài lời văn vẻ khách sáo, có sao đâu? Hơn nữa Văn Mẫn đối với Đại Nhân của chúng ta vốn đã có tình ý, sư tỷ của muội không lẽ vì chút hiềm khích với chàng mà lại làm hại đến chuyện trăm năm của đệ tử mình sao?"
Tô Như ở bên cạnh, xen vào giữa lời nói của chồng, nói lớn: "Bất Dịch! "
Điền Bất Dịch quay sang nhìn vợ, như hiểu ý Tô Như bèn im lặng không nói nữa, nhưng trên gương mặt vẻ căm phẫn vẫn chưa tan, đột nhiên quay mặt cất bước, thở dài "Haiz... " một tiếng rồi bước nhanh vào hậu điện Thủ Tĩnh Đường.
Tô Như im lặng nhìn bóng chồng khuất vào phía trong, hốt nhiên buông tiếng thở dài, quay đầu nhìn ra ngoài trời.
Từ cửa lớn Thủ Tĩnh Đường nhìn ra, ánh mặt trời yếu ớt soi rọi xuống Đại Trúc Phong, xa xa, thấp thoáng nơi nhà bếp, làm cho mấy bóng cây khe khẽ rọi xuống mái tranh.
Căn phòng xưa vẫn còn đó mà người xưa thì đã biến đi nơi nào.
Tô Như lặng lẽ nhìn cảnh ấy thêm một lúc nữa mới quay đầu trở vào bên trong Thủ Tĩnh Đường.
*
**
Đêm tối phảng phất chút ánh sáng yếu ớt còn sót lại của một ngày, trên trời cao mây đen tầng tầng lớp lớp đang ra sức vần vũ, áp lực kinh người, dường như không chừa chút không khí nào để người ta thở.
Chu Nhất Tiên đi cùng với ba người nữa, trong đó có Quỷ Lệ với con khỉ Tiểu Hôi, đang đi dọc theo con đường cổ, cứ nhằm hướng Không Tang Sơn mà tiến tới, nhân lúc trời chuyển tối, cả bọn bèn tìm củi khô trong vùng mà đốt một đống lửa lớn, chuẩn bị qua đêm ngoài trời.
Mặc dù nhiều năm bôn tẩu khắp nơi, vốn đã quen với việc đi đường thế này, Chu Nhất Tiên vừa ngồi xuống đã rên la không ngớt, ra sức dùng tay đấm đấm khắp mình mẩy, đoạn bóp bóp vai hai cho bớt nhọc mệt. Song mấy người kia chẳng ai thèm chú ý tới lão.
Tiểu Hoàn ngồi cạnh đống lửa, giơ hai tay ra hơ hơ cho ấm, Dã Cẩu đạo nhân đưa mắt nhìn Quỷ Lệ cùng mọi người chung quanh, cũng đến ngồi xuống bên cạnh, miệng há to thở dốc. Trong khi đó, con khỉ Tiểu Hôi là nhí nhảnh nhất, vừa ngồi xuống đã dáo dác nhìn quanh, nhảy hết bên này sang bên nọ.
Sau khi Tiểu Hoàn quyết định mang theo Quỷ Lệ, hắn vẫn đang say rượu chưa tỉnh, chốc chốc hắn lại mở mắt, nhìn mọi người chung quanh bằng con mắt vô hồn, gọi Tiểu Hôi lấy giúp bầu rượu giắt ở sau lưng tới đưa lên miệng uống liên tục, lát hồi sau, uống đã rồi ngã vật ra ngủ say như chết không biết gì nữa.
Trước đó một đoạn, Dã Cẩu đạo nhân ngoài mớ hành lí còn phải lãnh nhiệm vụ vác theo Quỷ Lệ, đã vậy con khỉ Tiểu Hôi cũng đu theo mình Quỷ Lệ, thành ra làm cho lão vác nặng hơn hàng trăm cân. Nếu không phải lão tu luyện đạo pháp đã lâu, chứ như người thường còn lâu mới chịu nổi.
Lúc này, Dã Cẩu đạo nhân thở hồng hộc một lúc lâu, đưa mắt nhìn chung quanh, chỉ thấy Chu Nhất Tiên ngồi rên rỉ không ngừng, lát sau có lẽ vì mệt mỏi mà nằm dài bên cạnh đống hành lí. Tiểu Hoàn cũng nằm xuống bên cạnh, không xa đống lửa là mấy.
Quỷ Lệ vẫn ngủ say như chết, vì Dã Cẩu đạo nhân vô tình đặt hắn xuống hơi xa đống lửa, lúc này ánh sáng không chiếu hết được tới đó, chỉ thấy mờ mờ một bóng tối nhập nhoạng. Bên cạnh hắn, con Tam nhãn hầu tử, lúc này không biết đã chạy biến đi đâu, quá bán là đã đi tìm cây quả dại để ăn, Tiểu Hôi vẫn luôn như thế.
Dã Cẩu im lặng ngồi trước đống lửa, chung quanh hoàn toàn yên ắng không chút động tĩnh, Chu Nhất Tiên nằm ngủ cạnh bên tiếng ngáy đã đều đều, thân thể Tiểu Hoàn dường như rung lên nhè nhẹ, hình như cũng đã ngủ rồi.
Ánh lửa nhấp nhoáng trên gương mặt Dã cẩu, lộ ra trên đó là nét lưỡng lự không quyết, hình như có ánh sáng phát ra từ ánh mắt kì quái láo liên của lão.
Nói đoạn, lão đột nhiên ngước đầu, nhìn về hướng đêm tối mịt mùng, trên cao kia, đồi núi như con ác quỷ bóng đêm đang giơ nanh múa vuốt trùm xuống đầu họ, đích thị là Không Tang Sơn, ở đó, chính là nơi thánh địa của Luyện Huyết Đường. Chỉ là bây giờ, Luyện Huyết Đường đã bị tận diệt, chỉ còn lại duy nhất cái mạng của lão như cô hồn dã quỷ lang thang.
Lão chầm chậm cúi đầu, xa xa bên cạnh lão, thân mình say rượu của Quỷ Lệ vẫn đang mơ màng nằm im bất động trong cái bóng nhập nhoạng tranh tối tranh sáng.
Đoạn, lão chầm chậm di chuyến, hướng về phía Quỷ Lệ, ánh lửa chiếu qua vai hắn làm cho cái bóng càng lúc càng dài ra thêm, phút chốc đã lan tới nơi Quỷ Lệ đang nằm.