Chu Nhất Tiên chau mày, nhớ lại vừa rồi chẳng biết làm sao lại lỡ lời, vờ đưa mắt nhìn hai bên rồi khoát tay bảo: "Tốt rồi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây, mau vào thành, đến được nơi đông người thì chẳng còn lo nữa."
Tiểu Hoàn chằm chằm nhìn Chu Nhất Tiên một cách kỳ quái, lão không lý đến nàng, đi lên phía trước, Tiểu Hoàn bước vội mấy bước, đến bên cạnh Chu Nhất Tiên, đang muốn hỏi rõ, không ngờ Chu Nhất Tiên hắng giọng, rồi ngửa đầu nhìn trời, nói: "Tiểu Hoàn, ngươi xem sắc trời đêm nay tối không?"
Tiểu Hoàn lui sau lão một bước, nói: "Đêm nay gió dữ trăng mờ, âm khí cuồn cuộn, còn có thể nói là tốt hay sao?"
Chu Nhất Tiên cười nhạt hai tiếng, lại bước vội mấy bước về phía trước, Tiểu Hoàn trong mắt đầy vẻ hồ nghi nhìn bóng dáng của gia gia, chỉ cảm thấy Chu Nhất Tiên hiển nhiên có vài phần ẩn ý không nói rõ.
Ba người bọn họ đang đi, đột nhiên phía sau có một trận gió cuốn tới, một đạo hắc ảnh nhằm phía sau bọn họ đuổi đến.
Đã đuổi đến rồi!
Chu Nhất Tiên và Tiểu Hoàn, Dã Cẩu Đạo Nhân ba người đều thấy giật mình, nhất thời trong lòng cùng dấy lên một ý niệm: thời gian vừa rồi cũng không nói là ngắn, ma đầu ấy lại đã đuổi đến rồi sao?
Ba người đưa mắt nhìn lại, cảm thấy yên tâm, người đến tuy toàn thân hắc y, nhưng tuyệt không phải là yêu nhân với một thân hắc khí thần bí quỷ dị, mà là hắc y nhân Vu Yêu đã từng gặp qua lúc trước.
Vu Yêu điềm nhiên nhìn qua ba người già trẻ bọn họ, chỉ là gã không có ý gì, lướt qua tốc độ không hề chậm lại, hiển nhiên muốn sớm rời khỏi nơi này. Chỉ là vào lúc gã lướt qua, đột nhiên đằng sau truyền lại một âm thanh nữ tử, gọi đến: “Khoan đã."
Vu Yêu dừng lại, thân hình trên không xoay lại, dừng bước quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong ba người có hai người đàn ông đang tròn mắt ngạc nhiên, nhìn vào thiếu nữ ở giữa, tựa như không ngờ thiếu nữ ấy lại kêu gã, nhất thời không nói một tiếng nào.
Vu Yêu nhìn khắp một lượt trên dưới Tiểu Hoàn, hỏi: "Cô nương, là cô gọi ta chăng?”
Tiểu Hoàn hơi chút do dự, thốt: "Đúng.”
Vu Yêu hỏi: "Có chuyện gì chăng?”
Tiểu Hoàn hơi lúng túng, lúc nãy đột nhiên lên tiếng gọi hắc y nhân này dừng lại, không biết vì sao, chỉ là trong ý thức có cảm giác trên thân người này có nét tương đồng với thần bí sư phụ mà chỉ gặp qua hai lần, nếu không phải khí tức trên thân hai người có chút khác biệt, Vu Yêu lại không có được thứ quỷ khí âm trầm độc hữu nơi quỷ tiên sinh, chỉ e đã tự thốt ra một tiếng sư phụ rồi.
Vu Yêu ngạc nhiên, lắc đầu đáp: “Không biết!”
Tiểu Hoàn chau mày, còn muốn nói tiếp, bên cạnh Chu Nhất Tiên kéo nàng một cái, rồi lại kéo ra sau lưng, hướng hắc y nhân Vu Yêu cười cười nói: "Thưa tiên sinh, tiểu cô nương không biết chuyện, ngài đừng để ý.”
Theo hướng cái nhìn của gã, nơi chân trời xa, ẩn hiện có thể nhìn ra hai đạo nhân ảnh một trước một sau theo đuổi, chính nhằm nơi nghĩa trang hoang phế phóng đến.
Vu Yêu do dự giây lát, cuối cùng dứt bỏ tâm hiếu kỳ, lại lắc đầu, quay người rời đi xa.
Trong trực giác của gã, nơi nghĩa trang hoang phế đó quyết không phải là chỗ đến tốt lành gì, nhưng mà vẫn có cảm giác rất vi diệu.
* * * * * *
Vào lúc này tại nơi nghĩa trang, một bầu không khí trầm tịch bao phủ, Lục Tuyết Kỳ chầm chậm mở mắt, lướt nhìn một lượt khắp bốn phía, thấy bốn bề một bầu yên tĩnh không có gì lạ, cảm thấy lòng nhẹ nhõm.
Điền Bất Dịch vẫn còn giữ nguyên bộ dạng cũ, nhắm mắt đả tọa trên mặt đá, thi thoảng vài cơn gió nhẹ thổi qua, nhưng không biết thế nào, thủy chung vẫn không lay động một chéo áo, có vẻ như các cơn gió đều đi vòng qua thân người lão.
Từ giữa không trung, một đạo nhân ảnh từ trên cao phóng thẳng xuống, uy thế như lôi, người đến như cuồng phong, mặt đất có một vài khối đá đã từ từ chuyển động, kỳ uy như thế, người đến tu hành cao thâm thế nào có thể tưởng tượng.
Đêm nay, trong nghĩa trang quả nhiên phong vân hội tụ, cao nhân đều ghé đến đây.
Chỉ là nhân sinh vô số, lại có nhiều sự xảo hợp lạ kỳ…
Người này không giống với thần bí nhân, dù thế đến cùng hung hãn trầm trọng, nhưng người đến sau khi hạ xuống đất lại có vẻ rất nhẹ nhàng, duy có trong không trung phát ra một tiếng hô phá tan bầu yên tĩnh, lại nhẹ nhàng xoay nửa vòng khi hạ xuống, không một tiếng động đứng yên trên mặt đất, xoay đầu nhìn khắp xung quanh.
Chỉ một khắc sau, hắn đã đứng sững lại.
Lục Tuyết Kỳ cũng sững sờ.
Điền Bất Dịch lại cũng sững người ra.
Tựa như có một luồng nhiệt huyết nóng hổi, mãnh liệt bùng cháy từ trong lồng ngực, thân hình Quỷ Lệ không tự chủ được mà rung rung. Ở phía trước hắn, ở nơi mà cách hắn không đầy một trượng, một bóng dáng to béo thấp lùn đang đứng đó, mặc dù thần sắc của ông có vài phần xanh xám, thân hình có vài nét kỳ quái, nhưng dù nhân dạng thế nào, Quỷ Lệ ngay từ cái nhìn đầu tiên vẫn nhận ra đấy là ai.