Tru Tiên

Chương 246: Nại Hà



   

Thân hình Quỷ Lệ khẽ rung động, từ từ tỉnh lại khỏi cơn mê, chống tay  ngồi dậy trên giường, đầu vẫn cảm thấy hơi ong ong. Với đạo hạnh của  hắn, vậy mà vẫn còn hiện tượng này, quả thật là vô cùng hiếm có. Chỉ là Quỷ Lệ dường như hoàn toàn không chú ý đến điểm này, hắn định thần, thở dài một  tiếng, rồi quay người lại, lập tức ngây người ra. Chỉ thấy Càn Khôn Luân Hồi Bàn đang  nằm trên mặt đất, tán phát ra những luồng bạch quang dịu dàng, còn Tiểu Hôi thì đang  ngồi chồm hổm bên cạnh, cơ hồ như rất hiếu kỳ, nhìn trái, nhìn phải, ba bốn lần đưa tay  ra sờ mó, nhưng mỗi lần cứ giơ đến một nửa lại rụt tay lại, như là có gì đó sợ hãi vậy.

Quỷ Lệ khẽ chau mày, ngưng thần suy nghĩ một lúc mà vẫn không nghĩ ra có phải  hắn đã đặt ngọc bàn này ở đây hay không, chẳng những thế, thậm chí cả việc làm sao  hắn trở về được từ Hàn Băng Thạch Thất hắn cũng chỉ mơ mơ hồ hồ, có lẽ là do vừa rồi  quá thất vọng, nên tinh thần không được ổn định mà nên! Quỷ Lệ im lặng trầm ngâm,  rồi cười khổ một tiếng, thở dài não nuột, nhẹ nhàng cúi người nhặt Càn Khôn Luân Hồi  Bàn lên. Tiểu Hôi ngồi dưới đất, ngẩng đầu lên nhìn hắn, ba con mắt chớp chớp, không  biết đang nghĩ gì.

Quỷ Lệ vẫy tay, nói: "Tiểu Hôi, lại đây!"

Tiểu Hôi "chí chí" mấy tiếng, rồi nhảy vụt lên, sau hai ba cái nhấp nhô đã ngồi  chồm hổm trên đùi Quỷ Lệ, nhưng dường như nó vẫn còn sợ hãi chiếc Càn Khôn Luân  Hồi Bàn trong tay hắn, cuối cùng cũng không dừng lại trên đùi, mà nhảy lên vai hắn  ngồi, sau đó thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn ngọc bàn trong tay chủ nhân.

Quỷ Lệ cũng không nghĩ ngợi nhiều, đưa tay vuốt vuốt lên người Tiểu Hôi. Trên đời  này chỉ có mình con linh hầu này là không bao giờ rời xa hắn. Một hồi sau, ánh mắt  Quỷ Lệ lại trở về Càn Khôn Luân Hồi Bàn, trong ánh sáng trắng dịu dàng, ngọc bàn vẫn  y như trước, bên trong là vô số miếng ngọc nhỏ đang chuyển động theo quỹ đạo kỳ dị  của chúng, vĩnh viễn không dừng lại, cơ hồ như căn bản chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Quỷ Lệ lặng lẽ nhìn ngọc bàn trong tay, ánh sáng trắng mờ mờ chiếu lên mặt hắn.  Không biết bên trong đang ẩn tàng bí mật gì.

Quỷ Lệ nhìn một lúc lâu, cuối cùng đành lắc đầu khe khẽ, trên mặt lộ vẻ thất vọng,  cầm miếng vải đen lên gói Càn Khôn Luân Hồi Bàn cho vào trong ngực. Tiểu Hôi ngồi  trên vai hắn mở to mắt quan sát động tác của chủ nhân, đến khi Quỷ Lệ cho ngọc bàn  vào ngực, đột nhiên nó kêu lên "chí chí" hai tiếng.

Quỷ Lệ quay đầu lại, chau mày nói: "Chuyện gì vậy, Tiểu Hôi?"

Tiểu Hôi đưa tay lên gãi đầu, dường như cũng không biết rốt cuộc là cái gì không  đúng hay có điều gì quan trọng, chỉ đành xòe hai tay ra, nhún nhún vai. Quỷ Lệ vỗ nhẹ lên đầu con khỉ một cái, cũng không để ý gì thêm nữa. Ngồi được một lúc, đột nhiên hắn  hỏi: "Tiểu Hôi, vừa rồi ta nằm nghỉ được bao lâu rồi?"

Ba con mắt của Tiểu Hôi chuyển động, miệng kêu ""chi chí chí chí", hai tay múa  may loạn xạ. Quỷ Lệ nhìn nó, chậm rãi nói: "Lâu vậy sao, vậy chúng ta cũng nên ra  ngoài thôi." Nói xong hắn liền đứng dậy, ôm Tiểu Hôi vào lòng vuốt ve, thần sắc trầm  ngâm. Hắn ngẩn ra giây lát rồi thở dài, điềm đạm nói: "Dù thế nào thì ta vẫn phải tiếp  tục sống, phải không?" Mắt Tiểu Hôi chuyển động không ngừng, cũng không biết nó có hiểu ý Quỷ Lệ nói gì không, có điều Quỷ Lệ cũng không còn tinh thần đâu mà suy nghĩ  thêm nữa, hắn vỗ nhẹ lên vai Tiểu Hôi mấy cái, con khỉ bèn thuận thế bò luôn lên vai  hắn. Quỷ Lệ bước ra trong tiếng động nặng nề của cánh cửa đá. Bên ngoài thạch thất,  thông đạo vân trải dài ra hai bên, chỉ là những vết nứt nẻ càng lúc càng lớn, càng lúc  càng dày đặc kia như đang nhắc nhở những người ở đây rằng, phía trước có rất nhiều  nguy cơ đang rình rập. Quỷ Lệ đứng trước cửa thạch thất một lúc lâu, ánh mắt dừng lại  trên những vết nứt nẻ ngang dọc khắp nơi.

Có những vết nứt cực lớn, từ phía trên kéo dài xuống tận dưới đất, lộ ra cả nham  thạch bên trong. Sau khi những đường nứt này xuất hiện, vách đá vốn rắn chắc kiên cố,  cơ hồ như trở nên mỏng manh yếu đuối, tưởng chừng không chịu nổi một trận gió mạnh.  Quỷ Lệ chậm rãi bước tới gần một vết nứt ngay trên vách đá gần nhất, chăm chú quan  sát hồi lâu, trên mặt không lộ ra chút biểu tình.

Sau đó hắn lại ngẩng đầu lên nhìn phía trên thông đạo, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, những vết nứt này đều xuất hiện từ sau khi hắn rời khỏi Hồ Kỳ Sơn lần trước.  Trong chốc lát, tự nhiên là hắn cũng không thể hiểu nổi. Nhưng khi hắn ở trong Hàn  Băng Thạch Thất khi nãy, lại nhớ rất rõ rằng có một sức mạnh thần bí đột nhiên xuất  hiện từ lòng đất. Thế nhưng nhìn tình trạng của thạch bích lúc này, thì trần thông đạo là tổn hại nhiều nhất, kế đó là hai bên thạch bích, còn mặt đất dưới chân hắn thì chỉ có vài vết nứt nhỏ không đáng kể. Có điều dường như tâm trạng Quỷ Lệ lúc này rất không  tốt, tuy những vết nứt này thập phần cổ quái, nhưng hắn chẳng hề để tâm nghiên cứu  thêm. Hắn đứng lại định thần trong giây lát, rồi không để ý đến những vết nứt ngang  dọc đó nữa, dẫn theo Tiểu Hôi đi ra khỏi thông đạo.

Thông đạo vẫn như trước, nhưng có điều khác là, nơi này yên tĩnh hơn trước rất  nhiều. Đệ tử Quỷ Vương Tông hầu như đã nấp hết trong thạch thất của mình, không ai  chịu ra ngoài. Cả thạch thất rộng lớn, chỉ còn mình bóng hình cô lẻ của Quỷ Lệ.

Có điều rõ ràng là Quỷ Lệ không chú ý tới những chuyện này, nhìn hướng đi của  hắn, thì là đi sâu xuống động quật bên dưới, không biết có phải là do buồn chán quá nên  muốn đi lung tung cho bớt sầu não hay không.

Tiếng bước chân Quỷ Lệ vang vang trong thông đạo. Bởi vì không gian quá yên  tĩnh, nên tiếng bước chân hắn vang động hơn bình thường rất nhiều. Tiểu Hôi ngồi trên  vai hắn dường như cũng không quen với tình trạng tĩnh lặng này, cái đầu nhỏ cứ ngoảnh  đi ngoảnh lại, nhòm ngó khắp nơi.

Đột nhiên Tiểu Hôi không ngó nghiêng nữa, mà nhìn thẳng về phía trước. Quỷ Lệ cơ hồ như cũng cảm nhận được điều gì đó, dừng bước, dõi mắt nhìn theo ánh mắt Tiểu  Hôi. Phía trước không một bóng người, nhưng chỉ giây lát sau, quả nhiên là có động tĩnh.  Một bóng người màu đen từ từ lướt tới, không gây ra một tiếng động nhỏ.

Đó chính là Quỷ tiên sinh.

Quỷ tiên sinh cũng nhận ra Quỷ Lệ đang đơn độc một mình đứng chắn phía trước  mặt mình, dường như cũng hơi ngẩn người, dừng bước. Hai người nhìn nhau hồi lâu,  không ai lên tiếng. Bầu không khí trong thông đạo trở nên nặng nề, cuối cùng Quỷ tiên  sinh đành lên tiếng trước: "Ngươi trở về lúc nào vậy?"

Quỷ Lệ lạnh lùng đáp: "Vừa mới trở về."

Quỷ tiên sinh khẽ gật đầu, cơ hồ như không còn gì để nói nữa, dù sao ít nhiều gì  cũng đã nói một câu, coi như chào hỏi. Chỉ thấy y chậm rãi cất bước về phía trước. Quỷ Lệ thấy thế cũng lặng lẽ lui sang một bên tránh đường.

Lúc Quỷ tiên sinh đi qua người Quỷ Lệ, đột nhiên dừng bước, cử động dường như  có gì đó chần chừ khác với ngày thường. Y trầm ngâm giây lát rồi mới lên tiếng: "Ngươi  vừa mới trở về đúng không?"

Quỷ Lệ chậm rãi hỏi: "Phải, có chuyện gì?"

Quy Tiên Tinh hơ do dự, tựa như đang thầm lựa lời để nói, một hồi sau mới chậm  rãi hỏi: "Vậy... ngươi có cảm thấy... ở đây có gì đó không đúng không?"

Quỷ Lệ liếc mắt nhìn Quỷ tiên sinh, hỏi: "Ông ám chỉ điều gì?"

Quỷ tiên sinh trầm mặc một lúc, sau đó lắc đầu, nhạt giọng nói: "Không, không có gì, ta đi trước đây." Nói xong, liền đi thẳng ra ngoài, không nói thêm chữ nào nữa.

Quỷ Lệ nhìn theo bóng Quỷ tiên sinh đi xa dần, phiêu hốt bất định, thoạt nhìn thì  ngụy dị như bóng u linh, có điều thân pháp đã chậm hơn ngày xưa rất nhiều.

Quỷ tiên sinh bước đi rất chậm, hơn nữa lộ tuyến cũng không phải thẳng một  mạch, mà thỉnh thoảng lại lại gần hai bên vách đá, đặc biệt là khi đi qua các cửa thạch  thất, Quỷ tiên sinh đều không biết vô ý hay hữu ý dừng lại một chút, rồi mới tiếp tục đi  về phía trước.

Dường như y đang tìm kiếm thứ gì đó.

Quỷ Lệ lặng lẽ quay người, cho dù Quỷ tiên sinh có tìm thứ gì thì cũng căn bản  chẳng liên quan đến hắn. Hắn tiếp tục bước đi theo hướng đã chọn, lần này thì không  còn gặp một ai nữa, chẳng mấy chốc hắn đã đi đến động khẩu.

Khi Quỷ Lệ bước ra khỏi động khẩu, ánh dương ấm ám chiếu lên mặt hắn. Quỷ Lệ khẽ nheo mắt, hít thở thật sâu. Dưới ánh mặt trời, cơ hồ như tảng đá đang đè nặng trên  tim hắn cũng nhẹ đi phần nào.

oOo

Thanh Vân Sơn, Thông Thiên Phong.

Từng ngày qua đi, nhưng chưởng giáo Thanh Vân Môn Đạo Huyền chân nhân  không hề lộ diện lấy một lần. Với thân phận lãnh tụ quần hùng thiên hạ của Đạo Huyền  chân nhân, đây tự nhiên không phải chuyện nhỏ, áp lực đối với chưởng môn đệ tử Tiêu  Dật Tài càng lúc càng lớn.

Những đạo hữu các phái đến Thanh Vân Môn bái phỏng tạm thời chưa nhắc đến  vì còn có thể qua loa được. Nhưng Thanh Vân Môn có nhiều phái hệ, Đạo Huyền chân  nhân lại chưa truyền ngôi vị chưởng giáo lại cho Tiêu Dật Tài, vì vậy có rất nhiều  chuyện y bị câu thúc, không thể xử lý. Còn Thanh Vân Môn chư mạch thì đều lấy Thông  Thiên Phong làm trung tâm, mắt thấy chưởng giáo đã nhiều ngày biệt vô âm tín, còn  Thông Thiên Phong thì chỉ biết truyền ra tin tức bế quan, hết bế quan rồi lại bế quan,  đến cuối cùng thì bế quan cũng không thể che đậy được nữa, Tiêu Dật Tài bèn quyết  định nói Đạo Huyền chân nhân đã ra ngoài vân du tứ hải rồi, không ai biết hạ lạc ở đâu  nữa.

Nói ra thì cũng không thể trách được Tiêu Dật Tài, tình hình lúc này của Đạo  Huyền chân nhân trong mấy nghìn môn hạ của Thanh Vân Môn chỉ có Thủy Nguyệt đại  sư và Lục Tuyết Kỳ ở Tiểu Trúc Phong là hiểu rõ mà thôi, còn hai người xưa nay luôn ủng  hộ y là Điền Bất Dịch và Tô Như ở Đại Trúc Phong thì đã lần lượt qua đời. Thủy Nguyệt  và Lục Tuyết Kỳ thì không nói, nhưng những người khác thì làm sao biết được bí mật tày  trời này của Thanh Vân Môn, tự nhiên là chỉ biết đi tìm Tiêu Dật Tài để truy vấn thôi.

Gương mặt Tiêu Dật Tài lộ rõ vẻ mệt mỏi, người gầy đét lại, so với dáng vẻ tinh  minh mẫn cán, tinh lực dồi dào trước đây của y quả thật khác nhau một trời một vực.  Chỉ nhìn dáng vẻ này cũng có thể tưởng tượng ra được áp lực đối với y lớn như thế nào.

Nhưng y vẫn không thể nghỉ ngơi. Hôm nay, trên Ngọc Thanh Điện, đệ tử sáu  mạch còn lại của Thanh Vân Môn dường như đã không thể nhẫn nại, cùng tụ họp lên  Thông Thiên Phong hỏi cho ra rốt cuộc chưởng giáo chân nhân đã xảy ra chuyện gì, tại  sao lại không lộ diện trong một thời gian dài như vậy. Đây đúng là chuyện chưa từng xảy  ra.

Hầu hết các vị thủ tọa đều đã có mặt, duy chỉ có thủ tọa Tiểu Trúc Phong Thủy  Nguyệt đại sư là không đến, cả đệ tử nổi danh nhất Lục Tuyết Kỳ của bà cũng không có mặt, nhưng sư tỷ Văn Mẫn của nàng thì đã đến. Các vị thủ tọa còn lại đang ngồi ở giữa,  trong đó nổi bật nhất chính là Tống Đại Nhân, người mới tiếp nhiệm Điền Bất Dịch làm  thủ tọa Đại Trúc Phong.

Tống Đại Nhân im lặng, khéo miệng khẽ máy động, gượng gạo cười với Văn Mẫn,  nhưng rồi cũng lập tức cúi thấp đầu, rõ ràng là tâm tình vẫn đang chìm trong đau xót.  Văn Mẫn cũng lộ vẻ ngại ngùng, cúi mặt không nói gì.

Người dẫn đầu cuộc lục mạch tụ hội lần này đương nhiên không phải các đệ tử đời  thứ hai mới tiếp nhiệm chức thủ tọa như Tống Đại Nhân hay Tề Hạo, bởi thế người lên  tiếng chất vấn Tiêu Dật Tài tự nhiên chính là mấy vị thủ tọa trưởng bối như Tăng Thúc  Thường...

Tiêu Dật Tài tuy đã xử lý sự vụ trong môn phái một thời gian khá dài, nhưng dù sao  thì Đạo Huyền chân nhân vẫn chưa giao lại quyền chưởng giáo cho y, vì vậy y cũng chỉ  có thể đứng trả lời câu hỏi của các vị thủ tọa, không có chỗ ngồi. Chiếc ghế thuộc về Đạo Huyền chân nhân vẫn để trống. Tiêu Dật Tài đứng bên cạnh, mặt lộ vẻ khó xử, trả lời câu hỏi của từng người.

Chỉ là hỏi đi hỏi lại, Tiêu Dật Tài vẫn cứ khăng khăng khẳng định rằng mình  không biết Đạo Huyền chân nhân đi đâu, mà sự thật thì cũng đúng là vậy. Giải thích cũng chỉ có một lý do duy nhất, đó là chưởng giáo chân nhân đạo pháp thông huyền, có lẽ là do linh tâm xúc động, nên đã ra ngoài vân du tứ hải rồi.

Các vị thủ tọa và các trưởng lão tự nhiên cảm thấy những lời này của họ Tiêu khó mà tin nổi, bởi từ khi tiếp nhiệm chức trưởng giáo tới nay, Đạo Huyền chân nhân chưa  từng ra ngoài vân du mà không để lại chút tin tức nào. Nhưng Tiêu Dật Tài cứ nhắc đi  nhắc lại một đáp án như vậy thì cũng không ai làm gì được y. Không thể miễn cưỡng nói  rằng trước đây không có thì bây giờ cũng nhất định không có được.

Cuộc chất vấn kéo dài đến tận giữa trưa, chúng nhân đều hỏi đến khô cả miệng,  Tiêu Dật Tài lại càng thêm tiều tụy. Nhưng từ đầu tới cuối y vẫn chỉ trả lời một câu đó.  Cuối cùng, Tăng Thúc Thường tức giận đứng dậy, phủi tay hừ nhẹ một tiếng, quay người  bỏ đi.

Người dẫn đầu đã đứng dậy, Tề Hạo, Tống Đại Nhân tự nhiên cũng bị các vị sư  thúc, sư bá còn lại kéo dậy theo, lần lượt rời khỏi Ngọc Thanh Điện.

Nhìn theo bóng các đồng môn đi xa dần, Tiêu Dật Tài mới chầm chậm thở phào  nhẹ nhõm, đột nhiên thân hình loạng choạng suýt ngã, một cảm giác khó chịu lan chảy  khắp châu thân, cũng may là y có căn cơ thâm hậu, lập tức trụ vững được thân mình.  Tiêu Dật Tài cười khổ một tiếng, thầm thở dài: "Sư tôn à, lão nhân gia người rốt cuộc  đang ở đâu, nếu người còn không trở về, chỉ sợ đệ tử không chịu đựng nổi nữa đâu."

oOo

Tạm thời không nhắc đến nỗi khổ của Tiêu Dật Tài, lúc này Tống Đại Nhân đang  cùng đoàn người ra khỏi Ngọc Thanh Điện. Đệ tử Đại Trúc Phong đang trong thời kỳ thủ tang nên không ai đi theo gã. Họ Tống lặng lẽ bước đi chầm chậm, cảnh tượng vừa rồi  làm y nhớ đến chuyện sư phụ, sư nương qua đời, trong lòng vô cùng sầu não, chỉ muốn  lập tức rời khỏi nơi đây thật nhanh.

Chỉ là gã vừa mới bước ra khỏi đại điện, đang định bước lên Hồng Kiều đi qua Vân  Hải thì chợt có người gọi: "Đại Nhân!"

Tống Đại Nhân quay đầu lại, thì ra là Văn Mẫn đang vẫy tay gọi gã. Tống Đại  Nhân cảm thấy ấm áp trong lòng, cất bước đi về phía nàng. Văn Mẫn thấy dáng vẻ tiều  tụy của gã, trong lòng thầm đau xót, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Nàng thấy xung  quanh toàn là người đi lại, không phải là nơi để nói chuyện, bèn đưa mắt ra hiệu cho  Tống Đại Nhân đi theo mình.

Tống Đại Nhân hiểu ý, đi theo Văn Mẫn qua Hồng Kiều, đến bình đài rộng bên  trên Vân Hải, hai người tìm một chỗ khuất, thấy xung quanh không có người, Văn Mẫn  mới lên tiếng: "Huynh... huynh vẫn khỏe chứ?"

Tống Đại Nhân cười khổ, cúi đầu nói: "Chắc muội cũng biết hết chuyện của ta rồi,  ôi..." Gã thở dài, rồi lại cúi đầu nói tiếp: "Có điều dưới ta còn có mấy vị sư đệ, nếu ta  không gánh lấy gánh nặng này, chỉ sợ bọn họ càng khốn khó hơn."

Khóe mắt Văn Mẫn hơi ửng hồng, đột nhiên đưa tay nắm lấy bàn tay to bè của  Tống Đại Nhân, làm gã giật mình đánh thót, nhìn nàng với ánh mắt ngạc nhiên.

Văn Mẫn dịu dàng nói: "Đại Nhân, huynh là đại sư huynh của họ, bây giờ lại nhận  lấy trọng nhiệm thủ tọa Đại Trúc Phong, cần phải chiếu cố cho các sư huynh đệ, nhưng  huynh cũng phải liệu sức mình mà làm, đừng quá cố gắng."

Tống Đại Nhân cảm thấy bàn tay nàng mềm mại trơn mượt, ẩn ước có mùi u  hương của nữ tử thoang thoảng quanh mũi, đôi mắt kia lại càng dịu dàng nhu thuận,  trong lòng không khỏi được an ủi. Gã khẽ bóp nhẹ vào tay Văn Mẫn, gật đầu đáp:  "Được!"

Văn Mẫn khẽ gật đầu, mỉm cười với gã. Hai người tuy gặp mặt không nhiều, nhưng  tình cảm thì càng lúc càng sâu đậm. Tống Đại Nhân trầm mặc giây lát, rồi nói: "Ta vốn  định... vốn định khẩn cầu sư phụ sư nương hai vị lão nhân gia làm chủ, sang Tiểu Trúc  Phong cầu thân, nhưng cục diện trước mắt này, ta thật sự..."

Lời còn chưa dứt, đột nhiên một ngón tay trắng muốt nhẹ nhàng đặt lên môi gã.  Tống Đại Nhân ngước mắt lên nhìn Văn Mẫn, chỉ nghe nàng dịu dàng nói: "Muội hiểu  mà, tình hình trước mắt đương nhiên không thể nói những chuyện này. Huynh yên tâm  hồi sơn đi, đợi những ngày này qua đi, chúng ta sẽ thương lượng lại, dù sao thì... tâm ý của muội thế nào... huynh cũng biết rồi." Càng về sau, sắc mặt Văn Mẫn càng đỏ ửng lên,  thanh âm cũng nhỏ dần.

Tống Đại Nhân thầm cảm động, nhiệt huyết sôi trào, không nén nổi xúc động,  bước lên một bước, muốn ôm người trong mộng vào lòng. Văn Mẫn bị gã làm giật mình,  vội vàng lùi lại né tránh, mắng khẽ: "Đồ ngốc, không sợ người khác nhìn thấy à?"

Tống Đại Nhân giờ mới sực tỉnh, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, quả nhiên thấy  tuy chỗ hai người đang đứng không có ai, nhưng xa xa phía trên Vân Hải có không ít đệ tử Thanh Vân Môn, tuy là tạm thời chưa ai chú ý đến đây, nhưng rất khó nói rằng sẽ không có người nào "ngẫu nhiên" nhìn qua. Tống Đại Nhân cười ngượng nghịu, nói: "Là ta không đúng, ta... ta đúng là hồ đồ mà..."

Văn Mẫn nhìn bộ dạng của gã, trong lòng không khỏi bất nhẫn, lườm gã một cái  rồi nói: "Muội đâu có trách huynh, cần gì phải khẩn trương như vậy. Tình thế trước mắt  không tốt, nhưng tương lai chỉ cần chúng ta có tâm, nhất định sẽ được ở bên nhau thôi,  ngốc à!"

Tống Đại Nhân vội vàng gật đầu, thấp giọng nói: "Tiểu Mẫn, muội thật tốt!"

Văn Mẫn lại lườm gã một cái, nhưng nhìn thần tình của gã, lại không nhịn nổi cười,  Tống Đại Nhân cũng bật cười. Hai người đứng cạnh nhau, nhất thời nhu tình mật ý, tuy  bên ngoài phong vũ đìu hiu, nhưng trong lòng cả hai vẫn tràn đầy hy vọng về một tương  lai tốt đẹp.

Chừng giây lát sau, Văn Mẫn thấp giọng nói: "Muội phải đi rồi!"

Tống Đại Nhân không nỡ, song cũng biết mình không tiện ở lâu, đành gật gật đầu  nói: "Đành vậy, muội nhớ cẩn thận."

Văn Mẫn liếc mắt nhìn gã, dịu dàng nói: "Huynh phải bảo trọng, cho dù thế nào,  tương lai cũng sẽ tốt đẹp thôi."

Tống Đại Nhân gật gật đầu: "Ta biết, muội cũng phải trân trọng mình đấy."

Văn Mẫn khẽ vuốt nhẹ lòng bàn tay gã, sau đó buông tay, quay người bước ra khỏi  Vân Hải. Tống Đại Nhân nhìn theo bóng nàng cưỡi phi kiếm bay đi xa dần, chậm rãi  vẫy tay, cho đến khi bóng nàng khuất hẳn, mới từ từ quay người lại.

Trời xanh mây trắng, sơn thanh thủy tú, từ trên cao nhìn xuống Tiểu Trúc Phong,  chỉ thấy trúc mọc xanh mướt, phong quang diễm lệ, tựa như tiên cảnh.

oOo

Văn Mẫn từ từ hạ xuống, mấy nữ đệ tử trẻ thấy nàng trở về liền chạy tới đón, một  người trong bọn nói: "Văn sư tỷ, sư phụ dặn tỷ trở về thì đến gặp người."

Văn Mẫn khẽ gật đầu, đi về phía trước, tiện thể hỏi: "Sư phụ lão nhân gia đang ở đâu?"

Một đệ tử khác đứng bên cạnh nói: "Sư phụ vẫn ở trong Trúc Lâm Tịnh Xá, hình  như Tuyết Kỳ sư tỷ cũng ở đó."

Văn Mẫn ngẩn người: "Sao hả, Tuyết Kỳ ở cùng với sư phụ?"

Một đệ tử trẻ khác đứng cạnh đó lên tiếng: "Vâng, hôm nay sau khi sư tỷ đi, sư phụ đã gọi Tuyết Kỳ sư tỷ đến rồi."

Văn Mẫn gật gật đầu: "Ta biết rồi, bây giờ sẽ đến đó, các muội cứ làm việc của  mình đi!"

Các sư muội của nàng đồng thanh "dạ" một tiếng, rồi cười khúc khích bỏ đi, Văn  Mẫn nhìn theo những sư muội trẻ trung không hiểu sự đời của mình, trong lòng không  khỏi ngưỡng mộ, có lẽ người càng đơn thuần thì lại càng hạnh phúc cũng nên.

Nàng đứng ngây ra nhìn theo bóng các sư muội đi khuất hẳn, mới thở dài một  tiếng, cất bước đi về phía tịnh xá của Thủy Nguyệt đại sư.

Con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, hai bên thúy trúc mọc um tùm, không khí  thơm mát. Sau khi đi qua mấy khúc quanh, Trúc Lâm Tịnh Xá đã hiện ra trước mắt nàng.

Văn Mẫn đến trước cửa tịnh xá, khẽ gõ nhẹ lên hai cánh cửa trúc: "Sư phụ, đệ tử Văn Mẫn đến rồi!"

Bên trong lập tức vang lên tiếng của Thủy Nguyệt đại sư: "Vào đi!"

Cùng lúc đó, hai cánh cửa tịnh xá cũng kêu lên mấy tiếng "két két" rồi mở ra, thân  hình yểu điệu của Lục Tuyết Kỳ xuất hiện trước mắt Văn Mẫn, mỉm cười với nàng nói:  "Sư tỷ, tỷ về rồi!"

Văn Mẫn mỉm cười đáp trả Lục Tuyết Kỳ, rồi chậm rãi bước vào.

Trong phòng, Thủy Nguyệt đại sư đang ngồi trên giường tre, Lục Tuyết Kỳ bước lại  đứng sau lưng bà. Thủy Nguyệt đại sư ngước mắt nhìn Văn Mẫn rồi hỏi: "Mới về hả?"

Văn Mẫn cung kính trả lời: "Vâng, đệ tử mới từ Thông Thiên Phong hồi sơn."

Thủy Nguyệt đại sư trầm ngâm giây lát rồi chậm rãi nói: "Hôm nay trên Thông  Thiên Phong đã xảy ra chuyện gì, con nói thử ta nghe?"

Văn Mẫn khẽ gật đầu, nói: "Vâng." Kế đó liền kể lại cục diện hôm nay trên Thông  Thiên Phong một lượt, cả tình cảnh chúng nhân truy vấn Tiêu Dật Tài thế nào cũng kể ra  rất rõ ràng.

Thủy Nguyệt đại sư lặng lẽ nghe Văn Mẫn kể, không nói tiếng nào. Lục Tuyết Kỳ đứng bên cạnh cũng không lộ biểu tình gì, chỉ là khi nghe Văn Mẫn kể lại tình cảnh khó xử của Tiêu Dật Tài, nàng không nhịn được đưa mắt nhìn Thủy Nguyệt đại sư một cái,  nhưng sắc mặt Thủy Nguyệt vẫn lạnh như băng, cơ hồ như căn bản không hề có cảm  giác.

Văn Mẫn kể xong, ngập ngừng giây lát rồi mới nói: "Sư phụ, vẫn còn một chuyện  nữa, đệ tử không biết có nên nói hay không..."

Thủy Nguyệt đại sư nhắm nghiền hai mắt, cơ hồ như đang nghĩ ngợi điều gì, nghe  vậy bèn chậm rãi nói: "Có gì con cứ nói đi!"

Văn Mẫn "dạ" một tiếng, rồi nói: "Vâng, đệ tử xin nói. Hôm nay lục mạch tề tụ trên  Thông Thiên Phong, năm vị thủ tọa đều đi cả, chỉ mình người không đi, mấy người Tăng  sư thúc có oán trách đệ tử mấy câu, còn dặn đệ tử chuyển cáo lại cho sư phụ, nói mọi  người đều là môn hạ Thanh Vân, đồng tông cộng tổ, muốn sư phụ người cũng nên ra mặt  lên tiếng."

Nói xong, Văn Mẫn cẩn thận len lén liếc mắt nhìn Thủy Nguyệt đại sư, nhưng sắc  mặt Thủy Nguyệt vẫn lạnh lùng như tảng băng, không tức giận, cũng không đáp ứng, mà chỉ nhắm mắt trầm tư.

Thủy Nguyệt đại sư không nói gì, Văn Mẫn đương nhiên cũng không dám lên tiếng,  hồi lâu sau, Thủy Nguyệt đại sư mới chầm chậm khai khẩu: "Vừa rồi con nói ngoại trừ ta,  các vị thủ tọa còn lại đều có mặt cả phải không?"

Văn Mẫn ngẩn người, gật đầu đáp: "Vâng!"

Thủy Nguyệt đại sư mở mắt ra nhìn Văn Mẫn: "Đại Trúc Phong là ai đi?"

Văn Mẫn thầm giật mình, không biết tại sao sư phụ lại đột nhiên hỏi đến chuyện  của Đại Trúc Phong, ngần ngừ giây lát rồi mới khẽ nói: "Là đại đệ tử của Điền sư bá và Tô sư thúc, Tống Đại Nhân."

Sắc mặt Lục Tuyết Kỳ thoáng lộ vẻ u ám, trong mắt ẩn hiện mấy phần thương cảm.

Gương mặt Thủy Nguyệt đại sư cũng hơi ảm đạm, thở dài một tiếng hỏi: "Ngoại trừ gã, Đại Trúc Phong còn ai đi nữa không?"

Văn Mẫn đáp: "Các vị sư huynh sư đệ Đại Trúc Phong đều đang thọ tang, vì vậy  chỉ có mình Tống Đại Nhân sư huynh đến Thông Thiên Phong."

Thủy Nguyệt im lặng giây lát, rồi chậm rãi hỏi: "Bọn họ cũng không thoải mái gì...  con có đi an ủi Tống Đại Nhân không?"

Văn Mẫn giật mình đánh thót, bình thường Thủy Nguyệt đại sư rất nghiêm khắc  với đệ tử, đối với những chuyện này lại càng nghiêm ngặt hơn, chuyện Văn Mẫn và Tống Đại Nhân âm thầm qua lại nhiều năm đã là bí mật được công khai một nửa, vì vậy  mà trong lòng nàng luôn thấp tha thấp thỏm, chỉ sợ sư phụ trách móc. Lần này Thủy  Nguyệt đại sư đột nhiên hỏi tới, làm cho Văn Mẫn sợ đến toát mồ hôi, ngần ngừ mãi mới  dám thấp giọng trả lời: "Sư phụ, con... con thấy Tống sư huynh rất đáng thương, nhất thời mềm lòng, nên mới... nên mới nói mấy câu với gã. Đệ tử, đệ tử tuyệt đối không dám  trái lại lời giáo huấn của ân sư..."

Thủy Nguyệt đại sư lặng lẽ nhìn Văn Mẫn. Dưới cái nhìn của sư phụ, tim Văn Mẫn  đập càng lúc càng nhanh, không biết liệu mình có bị sư phụ trừng phạt hay không.  Chẳng ngờ Thủy Nguyệt đại sư lại đột nhiên thở dài, nói: "Tiểu Mẫn, con không cần phải  sợ như vậy, sư phụ không có ý trách con."

Văn Mẫn suýt chút nữa thì tưởng mình nghe lầm, ngạc nhiên thốt lên: "Sư phụ,  người nói gì?"

Thủy Nguyệt đại sư điềm đạm nói: "Hiện giờ đệ tử Đại Trúc Phong đang phải thủ hiếu, trong thời gian ngắn chuyện này cũng không thể được. Để qua một thời gian nữa,  con bảo Tống Đại Nhân đến đây cầu thân đi, lớn nhỏ gì thì gã cũng là nhất mạch thủ tọa rồi, không đến nỗi phải làm mất mặt đệ tử của ta."

Văn Mẫn nghe như sấm nổ bên tai, nhất thời không thể tiếp nhận nổi, mừng rỡ không nói nên lời, đồng thời cũng không hiểu tại sao vị ân sư xưa nay luôn rất kiên quyết  với chuyện này của mình lại đột nhiên thay đổi thái độ như vậy.

Thủy Nguyệt đại sư ngồi trên giường trúc, nhìn vẻ hạnh phúc và kinh ngạc trên  gương mặt đệ tử, trong lòng thầm thở dài, thầm nhủ: "Nếu nghĩ thông sớm một chút, có lẽ nó sẽ càng vui vẻ khoái lạc hơn."

Lục Tuyết Kỳ bước tới, đặt tay lên vai Văn Mẫn, nhẹ nhàng ôm lấy sư tỷ, trong mắt  tràn ngập vẻ mừng vui, khẽ nói: "Sư tỷ, cung hỉ tỷ!"

Văn Mẫn nhất thời xúc động, không nén nổi những giọt nước mắt vui mừng, vội  vàng đưa tay áo lên quệt đi.

Thủy Nguyệt đại sư nhìn thấy, vừa bực mình vừa tức cười, khẽ mắng: "Chỉ có như  vậy mà đã vui đến thế à?"

Văn Mẫn lúng túng, hai má đỏ bừng, quỳ xuống trước mặt Thủy Nguyệt đại sư, nhẹ giọng nói: "Đệ tử đa tạ đại ân đại đức của sư phụ!"

Thủy Nguyệt đại sư nhìn Văn Mẫn hồi lâu, lắc lắc đầu, dịu dàng nói: "Thôi, con  đứng dậy đi!"

Lục Tuyết Kỳ lại gần đỡ Văn Mẫn dậy, Thủy Nguyệt đại sư nhìn Văn Mẫn, nhẹ nhàng nói: "Chuyện sau này, sư phụ cũng không thể làm chủ thay con được nữa, sau này  con cũng phải học cách tự chăm sóc mình đi!"

Văn Mẫn chợt cảm thấy tim mình như thắt lại, đã từ rất lâu rồi, nàng luôn coi Thủy  Nguyệt đại sư như mẫu thân mình, nhất thời không nén nổi xúc động, nấc nghẹn không  nói nên lời.

Thủy Nguyệt đại sư khẽ xua tay, nói: "Được rồi, hôm nay con đi đi lại lại cũng đã mệt, trở về nghỉ ngơi đi!"

Văn Mẫn nghẹn ngào đáp: "Vâng, đệ tử xin cáo từ!"

Vừa nói, nàng vừa chầm chậm lui ra ngoài. Lục Tuyết Kỳ đi theo phía sau, tiễn  nàng đi một đoạn xa rồi mới quay lại.

Trong tịnh xá, chỉ còn hai sư đồ đối diện với nhau. Một hồi sau, Thủy Nguyệt đại  sư mới cười khổ một tiếng, nói: "Có phải trước đây ta đều làm sai hết cả hay không, hại  nó phải chịu nỗi khổ tương tư, cũng hại cả con."

Lục Tuyết Kỳ bước tới trước mặt Thủy Nguyệt đại sư quỳ xuống, thấp giọng nói: "Sư  phụ, người đã một tay nuôi dưỡng chúng con thành người, dạy cho võ công, chỉ có chúng  con làm sai, tuyệt đối không dám có lòng trách sư phụ."

Thủy Nguyệt đại sư đưa tay ra, nhè nhẹ vuốt lên mái tóc đen huyền của Lục Tuyết  Kỳ, thở dài nói: "Con đứng dậy đi!"

Lục Tuyết Kỳ dạ một tiếng, đứng dậy. Thủy Nguyệt đại sư bế mục dưỡng thần,  không nói thêm gì nữa.

Lục Tuyết Kỳ im lặng hồi lâu, rồi đột nhiên nói: "Sư phụ, con có chuyện muốn nói!"

Thủy Nguyệt đại sư mở mắt nhìn nàng, sắc mặt trầm trọng, nhẹ nhàng nói: "Con  muốn nói chuyện ở Thông Thiên Phong phải không?"

Lục Tuyết Kỳ gật đầu: "Vâng. Điền sư bá và Tô sư thúc ở Đại Trúc Phong lần lượt  qua đời, còn Đạo Huyền sư bá... chỉ sợ thật sự không thể quay đầu, tại sao chúng ta  không đem chân tướng sự việc nói cho các đồng môn hay biết, cho dù vì thể diện của  Thông Thiên Phong, thì ít nhất cũng nên cho các vị thủ tọa còn lại hay biết mới phải  chứ ạ..."

Thủy Nguyệt đại sư trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng: "Con nói không sai, chuyện  này ta cũng đã nghĩ qua rồi."

Lục Tuyết Kỳ ngẩn người: "Sư phụ, vậy tại sao người vẫn..."

Thủy Nguyệt đại sư cười khổ nói: "Có phải con muốn nói ta đã nghĩ đến rồi, tại sao  vẫn chưa nói cho họ biết phải không? Hài tử ngốc, con có thử nghĩ xem sau khi chúng ta  nói những chuyện này ra, sẽ có bao nhiêu người tin chúng ta chứ?"

Lục Tuyết Kỳ ngẩn người, nhất thời cũng không tìm ra lời gì để nói.

Thủy Nguyệt đại sư thở dài nói: "Vừa rồi con cũng nói đó thôi, Thanh Vân Môn có mấy ngàn người, nhưng chỉ có bốn người là Điền sư bá, Tô sư thúc và hai sư đồ chúng ta  biết được bí mật này. Giờ đây hai người họ đã qua đời rồi, chỉ còn hai chúng ta biết  chuyện, nhưng dù là chúng ta nói ra, con thử nói xem mấy ngàn đệ tử Thanh Vân Môn  liệu có mấy người tin rằng Tru Tiên Cổ Kiếm của bản môn lại ẩn tàng yêu khí hay không?  Liệu có người nào tin rằng Đạo Huyền chân nhân đạo hạnh thông huyền, từng nhiều lần  rat ay cứu vớt thiên hạ thương sinh, lại trở thành một ác ma tính tình hung ác, giết người  không chớp mắt hay không?

Lục Tuyết Kỳ lại càng không biết nói gì.

Thủy Nguyệt đại sư thấp giọng nói tiếp: "Bí mật này, vốn chỉ truyền cho đệ tử kế thừa ngôi vị chưởng giáo, nói ra ngoài, chỉ sợ toàn thể Thanh Vân Môn sẽ không có một  ai tin cả, huống hồ chúng ta không hề có chứng cớ, con bảo ta phải nói thế nào?"

Lục Tuyết Kỳ nghiến răng, một lúc sau mới chua chát nói: "Nhưng cục diện trước  mắt chỉ sợ không thể che giấu được mãi, cho dù chúng ta không nói, chỉ sợ có một ngày  người sẽ xuất hiện ở đây, vậy chúng ta sẽ phải làm sao?"

Thủy Nguyệt đại sư thở dài, nhắm mắt lại nói: "Làm sao, ta cũng không biết nên  phải làm sao nữa?"

Lục Tuyết Kỳ lặng lẽ không nói gì, căn phòng chìm vào trong yên lặng.

Bên ngoài, rừng trúc khẽ lay động, phát ra những tiếng rì rào vui tai, cảnh sắc đẹp  mê hồn. Còn bên trong Trúc Lâm Tịnh Xá, dường như không khí càng lúc càng trở nên  nặng nề hơn.

oOo

Hồ Kỳ Sơn, Quỷ Vương Tông.

Trong những ngày tiếp sau đó, Quỷ Lệ ngày nào cũng dùng Càn Khôn Luân Hồi  Bàn thử tìm cách cứu chữa cho Bích Dao, nhưng không hiểu tại sao, ngoại trừ lần đầu  tiên Càn Khôn Luân Hồi Bàn làm cho Hợp Hoan Linh có biến hóa, những lần tiếp theo,  Càn Khôn Luân Hồi Bàn vẫn là Càn Khôn Luân Hồi Bàn, còn Hợp Hoan Linh thì không  còn phản ứng nữa, lần nào cũng giống như một cục đá nhỏ, rơi thẳng xuống vào giữa  ngọc bàn.

Quỷ Lệ vẫn không chịu từ bỏ, ôm tia hy vọng mong manh thử đi thử lại, nhưng chờ đợi hắn ở phía trước chỉ có thất bại và thất bại. Những ngày đầu Quỷ Vương cũng  thường đến Hàn Băng Thạch Thất, nhưng sau khi nhìn thấy Quỷ Lệ thất bại rồi lại thất  bại, ông ta dường như còn bỏ cuộc sớm hơn cả hắn, số lần đến càng lúc càng thưa thớt,  mấy ngày nay, căn bản ông ta không hề đến đây nữa.

Có lẽ, đối với Quỷ Vương, việc nhìn Quỷ Lệ liên tiếp thất bại là một chuyện vô cùng thống khổ...

"Keng!"

Một tiếng động nhẹ vang lên, mang theo tiếng hồi âm khe khẽ, Hợp Hoan Linh lại  rơi xuống giữa Càn Khôn Luân Hồi Bàn, lăn một vòng, rồi dừng lại.

Gương mặt Quỷ Lệ không chút biểu tình, cảm giác của hắn đã tê cứng, không còn  thất vọng, cũng không còn ủ rũ sầu não. Hắn không thử nữa, mà ngồi đó như một bức  tượng, sau đó thì cất Càn Khôn Luân Hồi Bàn đi, rồi cầm Hợp Hoan Linh cẩn thận đặt  vào lòng Bích Dao.

Hắn chăm chú nhìn vào gương mặt hiền hòa của Bích Dao. Đã mười năm rồi,  nàng vẫn đẹp như vậy, vẫn hệt như năm xưa khi hai người gặp mặt lần đầu, thậm chí  hắn còn có thể nhìn thấy nụ cười năm ấy vẫn lẩn khuất nơi khóe miệng của nàng, tất cả đều gợi cho hắn những hồi ức không thể nào quên.

Chỉ có, chỉ có làn da băng lạnh là đang lạnh lùng nói cho Quỷ Lệ biết sự khác biệt  giữa hiện tại và quá khứ.

Quỷ Lệ lặng lẽ đứng dậy, chăm chú nhìn Bích Dao lần nữa, khóe miệng máy động,  nhưng thủy chung vẫn không nói được nên lời, cuối cùng đành chậm rãi quay người lại,  rời khỏi Hàn Băng Thạch Thất.

Bên ngoài thạch thất, thông đạo vẫn vắng tanh không một bóng người. Quỷ Lệ chầm chậm bước đi, những vết nứt trên tường càng lúc càng nhiều, càng lúc càng rộng,  càng sâu, chỉ là trong mắt Quỷ Lệ, tất cả những điều này đều không hề có ý nghĩa. Hắn  chỉ lặng lẽ cất bước đi trên thông đạo dài thăm thẳm.

Sau lưng Quỷ Lệ, ở đầu kia của thông đạo, trong một góc tối tăm u ám, Quỷ Vương  lặng lẽ đứng nhìn hắn thanh niên đi mỗi lúc một xa dần. Quỷ Vương không lại hỏi Quỷ Lệ về tình hình bên trong thạch thất, đã nhiều năm rồi, ông ta chỉ cần nhìn một động  tác hết sức tùy tiện của hắn, cũng có thể biết được tình trạng của Bích Dao thế nào.

Lẽ nào hoàn toàn không còn hy vọng nữa?

Quỷ Vương thở dài chán nản, quay người đi vào bóng tối.

oOo

Huyết Trì.

Quỷ Vương chầm chậm bước lại gần Quỷ tiên sinh vẫn đang đứng trên bình đài  trầm tư mặc tưởng, ở trên không, Phục Long Đỉnh vẫn lơ lửng trên không, nhưng trong  màn quang, đạo bạch quang thần bí kia dường như đã sáng hơn rất nhiều, còn huyết khí  trên gương mặt ác ma cũng đã giảm đi mấy phần, trông càng thêm hung ác và điên  cuồng.

Một luồng nộ khí chợt dâng lên trong lòng Quỷ Vương, song thủ nắm chặt lại  thành quyền, nữ nhi mà ông ta thương yêu nhất vẫn không có khởi sắc, bây giờ Tứ Linh  Huyết Trận mà ông ta hao tâm tổn huyết để sắp đặt cũng bị một thứ thượng cổ thần  pháp bất ngờ xuất hiện làm cho không thể tiếp tục tiến hành.

Quỷ tiên sinh dường như cảm nhận được điều gì đó, thân hình khẽ dịch động,  chầm chậm quay lại, chậm rãi nói: "Ngài đến rồi!"

Quỷ Vương hít sâu mấy hơi chân khí, từ từ áp chế cơn giận và sát khí xuống, sắc  mặt trở lại bình thường, cất bước đi tới nói: "Thế nào rồi, có nghĩ ra cách gì không?"

Quỷ tiên sinh ủ rũ lắc đầu.

Tuy rằng sớm đã đoán trước được đáp án, nhưng Quỷ Vương vẫn không thể đè nén  được cơn giận trong lòng. Gần đây, dường như ông ta rất dễ nổi cáu và động sát cơ, nếu  Quỷ tiên sinh không phải là nhân vật không thể thiếu để triển khai Tứ Linh Huyết Trận,  chỉ sợ Quỷ Vương đã xuất thủ với y từ lâu rồi.

Những biến hóa trên gương mặt của Quỷ Vương tự nhiên không thể giấu nổi Quỷ tiên sinh, có điều dường như y cũng không hề để ý đến những điều này, chỉ điềm tĩnh  đáp: "Cho tại hạ thêm một thời gian nữa, ngài đã đợi lâu như vậy rồi, đợi thêm một chút  cũng có sao đâu?"

Quỷ Vương khẽ giật mình, hồi lâu sau mới khôi phục lại bình tĩnh, chầm chậm gật  đầu nói: "Tiên sinh nói đúng."

Nói xong, ông ta ngần ngừ giây lát, cơ hồ như cũng cảm thấy thần sắc mình hơi  quá đáng, cố gượng cười nói: "Mấy ngày này ta và Quỷ Lệ cứu chữa cho Bích Dao,  nhưng lần nào cũng thất bại, tâm trạng không được tốt lắm, tiên sinh đừng để ý."

Quỷ tiên sinh lắc lắc đầu, nói: "Phụ tử tình thâm, tại hạ hiểu." Y ngưng lại giây lát  rồi chầm chậm quay người lại, ngước mắt lên nhìn Phục Long Đỉnh đang lơ lửng trên  không, đặc biệt là trụ sáng trắng thần bí kia, nói: "Bích Dao tiểu thư vẫn không có gì  khởi sắc sao? Mấy năm nay đúng là cách gì cũng đã thử qua rồi!"

Quỷ Vương thở dài nói: "Vẫn là như vậy, độ này tuy ta và Quỷ Lệ bất hòa, nhưng  tâm ý của hắn với Bích Dao thì vẫn không hề thay đổi. Gần đây không biết đã tìm được  ở đâu một thứ pháp bảo ly kỳ cổ quái về để cứu tỉnh Dao nhi, lần đầu tiên thì dường như  cũng có chút hiệu quả, có thể hô ứng với Hợp Hoan Linh, không ngờ đúng vào thời khắc  quan trọng nhất, thì thần lực của Huyết Trận đột nhiên phát động, kết quả là lại thành  công cốc."

Quỷ Vương vừa nói vừa ngây ngẩn xuất thần, trong lòng lại nhớ đến nữ nhi đang  nằm trong Hàn Băng Thạch Thất, trái tim già nua không khỏi thắt lại, đến nỗi căn bản  không hề phát giác ra Quỷ tiên sinh nghe đến đến đoạn sau thì chợt ngẩn người ra như  phỗng đá.

Một lát sau, dường như Quỷ tiên sinh đã khôi phục lại bình tĩnh, chậm rãi hỏi:  "Vậy sao? Thế bảo vật mà Quỷ Lệ mang về là thứ gì vậy?"

Tâm trạng Quỷ Vương vẫn ảm đạm u ám như trước, thuận miệng đáp: "Là một  ngọc bàn, chất ngọc rất ấm, bên trên có khắc những đồ hình kỳ quái, lạ nhất là bên  trong ngọc bàn có rất nhiều miếng ngọc nhỏ, bên trên có khắc chữ, lại biết tự động  chuyển động, hơn nữa còn không hề đụng phải nhau."

Quỷ Vương nói tới đây, đột nhiên chau mày lại hỏi: "Tại sao tiên sinh đột nhiên lại  hứng thú với chuyện này vậy?"

Quỷ tiên sinh đang quay lưng lại phía ông ta, vẫn ngẩng đầu lên nhìn Phục Long  Đỉnh, trầm mặc hồi lâu, rồi mới nói: "Không có gì, tại hạ chỉ tiện miệng hỏi thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.