Bích Dao kinh ngạc, lại nhìn kỹ thêm một lượt, chỉ thấy bốn hàng chữ bút thế mạnh mẽ khá tinh tế, so với những chữ khắc trên Thiên Thư trong gian thạch thất ban nãy thì hoàn toàn khác biệt, xem ra là tuồng chữ của một người khác.
Nhưng nhìn ý tứ trong đó, lại giống như lời nói u oán của một nữ nhân si tình, chỉ là không biết tại sao lại xuất hiện trong “Tích Huyết Động” trọng địa của Ma Giáo, quả thật kì quái.
Nàng ngẫm nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn chẳng nghĩ ra được kết quả gì, tức thì lắc lắc đầu, chẳng buồn nghĩ ngợi thêm, bất giác xoay mình lại, giật mình nhìn thấy Trương Tiểu Phảm chẳng biết từ bao giờ, đã lặng lẽ rời khỏi gian thạch thất đó, đang đứng ngay sau lưng mình, hơn nữa trên mặt hắn lộ ra nét cổ quái, vừa đau khổ lại vừa mơ hồ, giống hệt như có gì đó khó hiểu, nhìn lông mày hắn nhíu chặt, mặt mũi hơi nhăn nhó, thực có vài phần hung ác.
Bích Dao sợ giật bắn mình, không nén được hét lên một tiếng “ối”, rồi lùi lại một bước. Chiếc chuông nhỏ tinh xảo bên hông nàng khe khẽ chấn động, phát ra một âm thanh trong trẻo vui tai ‘đing đang”, vang vọng khắp trong sơn động.
Trương Tiểu Phàm cúi đầu, không nhìn rõ sắc mặt hắn ra sao, Bích Dao cũng trầm ngâm, đột nhiên, hình bóng của cái chết bao trùm lên tính mạng của hai người trẻ tuổi bọn họ.
Rất lâu, trong bầu không khí tịch mịch, trong khi hai người chẳng ai nói gì, Trương Tiểu Phàm đôt ngột đứng phắt dậy, xoay mình bước đi, Bích Dao kinh hãi, nói: "Người làm gì thế?”
Trương Tiểu Phàm nghiến răng nói:”Ta tìm lại một lần nữa, nhất định phải có đường ra, chúng ta nhất định không thể chết ở nơi này!”
Và trong lòng hắn, còn có một câu vẫn chưa nói ra, vang vọng mãi trong đó không thôi: Ta nhất định phải gặp lại Linh Nhi sư tỷ, dù có chết, cũng phải được chôn trên Đại Trúc Phong!
Bích Dao chẳng hề động đậy, chỉ ngồi trên bình đài, nhìn Trương Tiểu Phàm gương mặt nghiêm trọng, vào giây phút sinh tử này trên đó bừng lên đầy ham muốn được sống rất mãnh liệt, đang không ngừng tìm kiếm khắp nơi.
Một lần.
Hai lần.
Ba lần.
Bốn lần.
Bích Dao không nhớ rõ Trương Tiểu Phàm quả thật đã ra vào gian thạch thất này bao nhiêu lần, lần nào hắn cũng hoài công vô ích, thế nhưng hắn không ngờ vẫn chẳng nản lòng, cũng không biết tại sao tính khí hắn quật cường đến thế, có lẽ ý chí cầu sinh của hắn rất là mạnh mẽ, hắn liên tục không ngừng tìm kiếm lối ra, liên tục, liên tục…..
Đến khi, cước bộ của hắn bắt đầu loạng choạng, đến khi hắn chẳng còn khí lực, đến khi hắn đi đến bên cạnh Bích Dao, thân hình run run, nặng nề ngã vật xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Bích Dao run run nhìn coi, lưỡng lự một lúc rồi bước qua, lật người hắn lại, thăm dò một lượt, biết không đáng ngại, chỉ là hắn mệt mỏi quá độ, lại thêm đói khát cho nên mới ngất đi, nàng thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Ngủ một giấc không biết bao lâu đến khi Bích Dao tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là nhìn về hướng Trương Tiểu Phàm nằm khi nãy, chỉ thấy hắn yên ổn nằm đó, không chút động đậy, đang ngủ ngon giấc, nên nàng thấy yên lòng, không kìm được nói nhỏ trong miệng một câu: "Không khác nào một con heo chết!"
Nói xong cũng không khỏi tủm tỉm cười, hình như tâm tình nàng cũng tốt hơn khi nhìn thiếu niên này, ngay cả cái chết chóc đang đợi phía trước không xa nàng cũng tạm thời quên mất.
Chỉ là nàng đột nhiên phát giác rằng Trương Tiểu Phàm tuy đang ngủ say nhưng sắc mặt lại đỏ lên, có gì đó không phải, nàng liền đưa tay ra dò xem, vừa đụng vào liền cảm thấy rất nóng, tức thì kêu lên một tiếng, nàng không nghĩ nổi rằng Trương Tiểu Phàm sớm không bệnh, muộn không bệnh, lại ngay lúc này phát sốt.
Những người trong đạo tu chân nói chung, thân thể tự nhiên cường tráng, lúc thường thì bách bệnh bất sinh nhưng Trương Tiểu Phàm mấy ngày liền thọ trọng thương, tâm lực hao tổn vô cùng, thân thể cũng bị yếu đi rất nhiều, cuối cùng thì ở trong Tích Huyết động lại không màng thân thể tính mạng để tìm lối ra, kiệt sức mà ngất đi nên phát sốt.
Nhìn bệnh tình của hắn quả không nhẹ, qua một thời gian lâu cũng chưa bớt sốt (trong sơn động, Bích Dao không biết đã qua bao nhiêu ngày rồi), Bích Dao bó tay vô cách, chỉ biết lấy nướt lạnh làm giảm nhiệt cho hắn song lại không tác dụng.
Về sau, Trương Tiểu Phàm vẫn không bớt sốt, thình lình mở miệng nói nhảm, Bích Dao nóng nảy lo rầu trong lòng, nghĩ tới sau nầy chỉ còn lại một mình cô lẻ đợi chết trong hang động tịch mịch này, gần như khiếp sợ đến cùng cực, một câu nói nhảm của Trương Tiểu Phàm lúc này, nào sợ một tiếng khò khè, so với ngày sau khi sắp chết thì hồ như một tiếng tiên nhạc.
Nhưng bất cứ phương pháp nào Bích Dao cũng đã nghĩ hết, kì thật cũng đã lấy nhiều nước đem lại, ở trong hang động này, một không thầy thuốc hai không dược thảo, làm sao mà chữa trị được, bệnh tình Trương Tiểu Phàm mỗi ngày càng thêm nặng, mức độ nói nhảm càng nhiều hơn.
Một ngày nọ, Bích Dao canh chừng ở bên mình Trương Tiểu Phàm đang hôn mê bất tỉnh, lòng nóng như thiêu, đột nhiên thấy hắn trở mình, toàn thân co rút lại, trong cơn mê sảng la lên rằng: "Quỷ, quỷ, quỷ......" rồi chợt nghiến răng: "Ngươi giết cha mẹ ta, giết hết toàn bộ người trong thôn của ta, ta liều mạng với ngươi!"
Bích Dao la hoảng lên, lập tức ôm chầm lấy hắn, luông miệng nói: "Không có, không có đâu! Nơi đây không có quỷ!"
Cũng không biết có phải là do lời nói của nàng có tác dụng mà Trương Tiểu Phàm từ từ yên tĩnh lại, nét sợ hãi trên mặt cũng dần dần tan mất, nhưng theo đó lại biểu hiện thần sắc đau lòng tuyệt vọng.
Hai mắt hắn cứ nhắm chặt, miệng nói nho nhỏ: "Sư tỷ, sư tỷ, người không hề để ý tới đệ, đệ, đệ nghĩ...... không thèm để ý tới đệ......."
Bích Dao ngẩng người ra: Trong lòng bỗng nhiên chua chát, song cũng không biết dũng khí ở đâu ra, dịu dàng nói: "Không đâu á! Sư tỷ đệ ở đây này, không thể nào không để ý tới đệ."
Trương Tiểu Phàm nở nụ cười trên mặt tức thì, phảng phất như lúc này là lúc hắn hạnh phúc nhất, miệng không ngừng kêu: "Sư tỷ, sư tỷ......."
Bích Dao nhìn gương mặt hạnh phúc nhưng suy nhược của hắn trong lúc đau ốm thế này, trong lòng nàng có một chút đau khổ thoáng qua.
Người con gái được hắn yêu nhớ trong lòng, ngay cả khi hoàn toàn bất tỉnh cũng không quên được vị sư tỷ này, rốt cuộc là một người như thế nào?
Nàng thường thường ngưng đọng nhìn hắn, rất lâu rất lâu, mà chưa từng nghĩ qua, ở trong căn phòng đá bên kia, còn có ma giáo kinh điển kỳ thư, "Thiên Thư".
Có lúc, sau khi nàng nghỉ ngơi bên Trương Tiểu Phàm, chầm chậm bước đi đến trước nơi Kim Linh phu nhân để lại văn tự, nhìn xem cả nửa ngày, sau đó run run nói: "Phu nhân, người xưa trong giáo truyền lại, phu nhân người từng dạy rằng, thế gian nam nhân, đều là kẻ phụ lòng, nhưng nay người cũng thấy đó, nam nhân gọi là Trương Tiểu Phàm này, thực ra rất mực si tình!"
Ở trong hang núi lặng yên này không ai hồi đáp lời nàng, chỉ là trong lúc nàng chuyển mình, cái chuông vàng nho nhỏ kia, phát ra tiếng chuông trong trẻo vui tai, ở bên cạnh nàng, trong lòng hang động, nhẹ nhàng vang lại, như thuật lại chuyện gì.
Hình như ở trong bóng tối, một đôi mắt dịu dàng, một làn u hồn quấn quýt chưa tan, chằm chằm nhìn bọn họ, ràng rịt lấy bọn họ.