Trương Tiểu Phàm đang theo sau mọi người phải dừng chân lại, đưa tay lên miễn cưỡng che chắn phần nào cơn mưa gió đang ập đến. Những hạt mưa to như hạt đậu đập vào mặt đau rát.
Phía trước, biển khơi hùng vĩ dậy sóng, tưởng chừng như một dã thú khổng lồ đang lay tỉnh sau giấc ngủ say, bắt đầu gầm gừ.
Trước mặt mọi người lúc này là một bờ cát dài, xa đầu bên kia của bờ cát là biển cả đang sôi sục. Trong bóng đêm vô tận, những ngọn sóng càng lúc càng cao theo nhau ập đến, ầm ầm vỗ vào bờ cát, mỗi một cái vỗ xuống như chấn động cả mặt đất.
Người Thanh Vân môn ai nấy mặt mày chăm chú, không biết bọn người ma giáo giở trò quỷ gì, nhưng xem dáng vẻ bọn họ, dường như chỉ muốn đối phó với kỳ thú này. Nhưng cái bẫy này lại quá rõ ràng, trong bóng đêm ai cũng dễ dàng thấy được, không biết kỳ thú đó rốt cuộc sẽ thế nào?
Kỳ thú sau khi vọt lên từ lòng biển, tự hồ như cảm thấy điều gì đó, chỉ đứng nơi đầu sóng ngoài bờ biển mà không bước lên, cái đầu to lớn của nó cứ rướn lên như muốn ngửi cái gì đó trong không khí.
Bỗng Đỗ Tất Thư giật mình, kêu thất thanh: “Hỏng rồi, anh chàng này mắt không được tốt”
Mọi người nhất tề phản ứng, lúc này những điểm sáng đỏ trên bờ cát rất là dễ thấy, nhưng kỳ thú ở phía đối diện lại như không thấy gì cả. Có thể lúc trước nó toàn sinh sống ở biển sâu, chưa bao giờ sử dụng mắt cho nên mắt nó bị thoái hóa chăng? Không hiểu sao người Thanh Vân Môn đối với kỳ thú này tỏ ra có chút lo lắng cho nó.
Dường như sau khi để người ta nín thở một đoạn, sấm sét lại nổ lên, mưa gió tơi bời, nhưng kỳ thú như thể không nhận thấy gì cả, chỉ mãi lắc lư cái đầu, cũng không thấy nó dụng lực như thế nào, không trung một tiếng sấm rền vang, thân hình to lớn của nó bay vọt lên không, hướng về về phía trước.
Cái chân rắn chắc của nó giẫm phịch xuống bờ cát, nơi phía trong của cái vòng tạo bởi các điểm sáng đỏ, tạo nên một dấu chân sâu hoắm.
Cùng lúc đó, trong bóng đêm đen thăm thẳm, vang lên tiếng niệm chú thần bí.
Âm thanh như tiếng rên rỉ từ cõi u minh, thăm thẳm lan xa trong đêm mưa gió phiêu đãng. Ngay sau khi các chú văn thần bí đó ngân lên, các điểm sáng màu đỏ yếu ớt lúc nãy giờ đột nhiên sáng bừng lên, các hắc y nhân biến mất lúc nãy bây giờ cũng đã quay trở lại đứng cạnh các vật thần bí đang sáng đỏ đó.
Một lúc sau, Đỗ Tất Thư hướng sang Tống Đại Nhân hỏi: “Đại sư huynh, chúng ta …, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Trương Tiểu Phàm cũng hướng nhìn về phía Tống Đại Nhân. Việc theo dõi trận chiến kinh tâm động phách vừa rồi đã làm tâm trí hắn lay động. Không hiểu sao, hắn cảm thấy mủi lòng với con kỳ thú kia, trong thâm tâm ẩn chứa ý nghĩ muốn giúp cho nó.
Kỳ thực, người Thanh Vân Môn không ai không có mong muốn này. Môn phái của họ đã cùng ma giáo đối địch cả ngàn năm, nay thấy ma giáo hao tốn công phu để vây bắt kỳ thú như vậy, chắc là quan hệ vô cùng trọng đại.
Nhưng Tống Đại Nhân thân là đại sư huynh, trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Chúng ta không nên gây thêm chuyện nữa, mau lánh đi thôi”
Mọi người nhìn nhau một cái, tự biết lúc này không phải lúc, hướng Tống Đại Nhân chạy theo sau. Bước từng bước một phía sau là Trương Tiểu Phàm, đột nhiên phát hiện Lục Tuyết Kỳ không có đi theo sau mọi người, lắp bắp kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lục Tuyết Kỳ đứng yên một chỗ không bước đi, lấy làm lạ hỏi “Lục sư tỷ, người làm sao vậy?”
Lục Tuyết Kỳ đang nhìn về phía trước, nơi kỳ thú đang bị giam hãm trong cái lồng ánh sáng. Chỉ thấy nó lúc này cuối đầu buông tay, dáng vẻ cam chịu, đang hờ hững đứng nơi đó. Mây đen đầy trời khi nãy giờ cũng dần dần tan, cái uy thế làm thiên địa ngả nghiêng, phong vân biến sắc lúc nó mới vút lên khỏi mặt biển, bây giờ không thấy nữa.
Khung cảnh nơi đó lúc này trông như một hài tử tội nghiệp, cùng đồ mạt lộ, cõi lòng chết lặng, cô liêu đứng đó.
Trông thật thê lương, trông thật ảm đạm.
“Leng keng”
Lam sắc quang mang, xuất hiện như sao băng, soi rọi bóng đêm xung quanh.
Thiên Gia thần kiếm được tuốt ra khỏi vỏ, quang mang thanh khiết, phản chiếu gương mặt xinh đẹp tuyệt thế của chủ nhân nó - lạnh lùng sương giá, mục quang yên tĩnh.
Lục Tuyết Kỳ từ từ quay đầu nhìn lại Trương Tiểu Phàm, sắc mặc lạnh băng, chầm chậm nói: “Kỳ thú này xem ra quan hệ trọng đại, ngươi mau …, các ngươi mau đi đi, ta sẽ theo sau”.
Tống Đại Nhân trên trán mồ hôi nhễ nhại, muốn rời đi chỉ sợ không qua được cửa ải này, trong lòng cũng tự cảm thấy áy náy, nhược bằng lưu lại nơi đây thì lành ít dữ nhiều, các sư đệ sư muội niên kỷ còn trẻ không hiểu chuyện, y cảm thấy lo cho tính mệnh của họ. Trong nhất thời, tâm trạng rối bời.
Tốc độ ngự kiếm của Lục Tuyết Kỳ quá nhanh, trong chớp mắt đã vọt tới gần cái lồng ánh sáng của người ma giáo trên bờ cát. Lúc này bọn người ma giáo cũng đã phát hiện thấy việc bất thường, lập tức trở dậy la hét.
Quỷ Vương vẫn thản nhiên lơ lửng trên không trung, sắc mặt đã trở lại bình thường, lúc này đang cúi nhìn xuống, nhíu mày lẩm nhẩm một câu: “Thiên Gia thần kiếm?”
Bọn ma giáo hắc y nhân thấy Lục Tuyết Kỳ bay vọt đến trong lúc nhất thời không kịp phòng bị, chân tay luống cuống, Quỷ Vương ở trên không cũng không kịp đáp xuống. Kỳ thú trong lồng lúc này như muốn cố gắng thoát ra.
Bạch y thân ảnh tiêu sái của Thanh Long như quỷ mị đột nhiên xuất hiện trước mặt Lục Tuyết Kỳ, đồng thời càn khôn thanh quang ngọc giới cũng chui trở lại vào ống tay áo bên phải hắn.
“Vị cô nương này”, Thanh Long cười với Lục Tuyết Kỳ như thể nàng không phải là địch nhân của hắn, “Quỳ Ngưu này chúng ta đã tốn bao khí lực mới bắt được, hơn nữa đối với quý phái cũng không có gì phương hại, các người hà tất phải tái khởi phân tranh?”
Lục Tuyết Kỳ hít một hơi dài, biết người trước mặt mình đạo hạnh rất cao thêm, tự e rằng mình không phải là đối thủ. Nhưng quay qua bên kia, mục quang lại thấy thân hình của Quỳ Ngưu, lúc này cũng đang nhìn về phía này, đôi mắt hấp háy, miệng ư ử những tiếng nho nhỏ, không biết nó đang nghĩ điều gì.
“Yêu nghiệt”, Lục Tuyết Kỳ hét lên một tiếng, không cần biết gì nữa, Thiên gia bảo kiếm lam quang chói mắt phóng thẳng đến Thanh Long.
Thanh Long giật mình một cái, mặc dù hắn đạo hạnh cao thâm, nhưng đối với Thiên Gia thần kiếm này cũng không dám xem thường, nhíu mày ngưng thần ứng chiến, tức thì thanh quang và lam quang như nối liền lại với nhau, rốt cuộc đạo hạnh của Thanh Long so với Lục Tuyết Kỳ cũng cao hơn hẳn, không những Càn Khôn Thanh Quang Giới không thua kém Thiên Gia mà chẳng bao lâu sau chiếm được thượng phong, thanh quang dần dần đẩy lùi lam quang.
Trương Tiểu Phàm thấy trước mắt tình thế vô cùng nguy ngập. Tống Đại Nhân lập tức quay lại, nghiến răng, nói gấp: “Tiểu sư muội, muội cùng tiểu sư đệ lập tức mang tứ sư huynh chạy đi, ta và Tất Thư qua đó giúp đỡ, có cơ hội thoát bọn ta sẽ theo sau ngay”
Cổ đỉnh: chiếc đỉnh dạng giống lư hương (đồ cắm nhang trên bàn thờ) nhưng to lớn hơn, đủ mọi kích thước, có hai quai hai bên, thường làm bằng đồng.
Tác giả chú:
1) (Sơn hải kinh, đại hoang đông kinh) Đông Hải Quỳ Ngưu: Đông Hải có Lưu Ba Sơn, xa 7000 ngàn dặm, trên đó có thú lạ, giống như trâu, không có sừng, chỉ có một chân, vào ra mặt nước tất có xảy mưa gió, sáng như nhật nguyệt, tiếng kêu như sấm sét, tên gọi là Quỳ.
Chú: (Thần ma chí dị - linh thú thiên): Quỳ Ngưu: kỳ thú thượng cổ, trông như trâu xanh, ba chân không sừng???, tiếng rống như sấm. Sống lưu dưới biển sâu, ba ngàn năm mới xuất thế, xuất thế lập tức có mưa gió, sấm sét, là vật cưỡi của lôi thần.