Bên trên đại điện, Đạo Huyền chân nhân vẫn chưa trở lại, nhưng ở phía dưới mọi người, tất cả đang thì thầm nhè nhẹ.
Khi ba thầy trò Thủy Nguyệt quay trở lại, thì mọi người đã đứng cả sang hai bên, nhưng Trương Tiểu Phàm vẫn lặng lẽ cô độc quỳ trên mặt đất. Lục Tuyết Kỳ hình như do dự giây lát, nhưng ngay khi bắt gắp cái liếc mắt nghiêm nghị của Thủy Nguyệt, cuối cùng đành lặng lẽ bước đi tới đứng sau lưng bà ta.
Một lúc sau, Đạo Huyền Chân Nhân chầm chậm đi ra từ phía hậu đường, tọa vị lại trên ghế thủ tọa, bên trong Đại Điện lập tức yên ắng trở lại.
Đạo Huyền Chân Nhân không lập tức tra hỏi Trương Tiểu Phàm, trái lại vẻ mặt tỏ ra hối tiếc quay sang phia Phổ Hoằng thần tăng nói:
Đột nhiên một tiếng hét lón vang lên, làm sợ hãi tòan bộ quần hùng, mọi người mặt biến sắc. Trong lúc kinh hãi chỉ thấy Đạo Huyền chân nhân thân hình run bầt bật, gầm lên tức tối ném vội thanh thiêu hỏa côn đi, như bị bỏng tay.
Thiêu hỏa côn tại không trung vạch thành một đạo hắc ảnh rơi trên mặt đất, nảy lên vài cái nghe đinh đong, bất ngờ lăn tới trước mặt Trương Tiểu Phàm.
Cùng lúc, mọi người thấy một đạo hắc ảnh bay lên từ thanh thiêu hỏa côn, giây lát sau dừng lại giữa không trung, phát ra tiếng kêu kỳ lạ.
Đó là một con rết quái dị to bằng lòng bàn tay, màu sắc rực rỡ, đuôi có bảy nhánh, chấn động bay lên, đầu lắc lư qua lại hình dạng hống hách vô cùng.
Trương Tiểu Phàm ngây người ra, tòan thân bất ngờ run lên nhè nhẹ, mắt hướng thẳng lên không trung nơi con rết quái dị, ký ức xa xưa nằm sâu trong đáy lòng chơt hiện về: "thất vĩ ngô công!"
Thời gian như trôi về quá khư xa xưa trong khỏanh khắc hãi hùng ấy, đưa hắn về cái đêm tối của nhiều năm về trước, Phổ Trí quyết đấu với người áo đen bịt mặt đồng thời bản thân ông ta cũng mấu khí huyết!
Hắn ta tòan thân run rẩy, khí huyết trong người như nhận nhạo, Hắn đưa tay ra nhặt thanh thiêu hỏa côn lên, nắm chặt trong lòng bàn tay.
"Ngươi, Ngươi làm gì vậy?" ông gằn giọng hướng Thương Tùng đạo nhân đang đứng trước cửa đại điện, mọi người trong đại điện cũng đầy nghi vấn, ngay lúc này, thậm chí đệ tử Long thủ Phong là Tề Hạo, Lâm Kinh Vũ và nhưng người khác cũng không dám tin vào mắt mình, há hốc miệng trông tới người quyền lực cao nhất của Thanh vân sơn.
"Ta?" Thương tùng đạo nhân dường như biến thành con người khác, cười lên cuồng dại, "Ta ám tóan ngươi đó, ngươi không nhìn thấy ư" vừa nói tay ông ta vừa đưa lên, ở giữa không trung con rết bảy đuôi lập tức bay về phía ông ta, chui vào biến mất bên trong tay áo Thương Tùng đạo nhân.
Vạn Kiếm Nhất, cái tên vang lên như một ác mộng dường như có một bóng ma mờ mờ bao phủ lấy bầu trời thanh vân môn.
Đạo Huyền chân nhân khóe mắt run lên, đã môt trăm năm rồi, chưa có ai dám nhắc tới cái tên này trước mặt ông ta, dường như kích động trong sâu thẳm nội tâm ông. Tiêu Dật Tài đưa tay ra đỡ lấy thân hình sư phụ, tức thì phát giác, Đạo Huyền chân nhân cơ thể đột nhiên rung lên dữ dội, mặc dù cách vài lớp áo, hắn cũng cảm thấy có một ngọn lửa thình lình thiêu cháy cơ thể sư phụ, làm cho thân thể nóng bừng lên.
Thương Tùng đạo nhân thần thái cuồng nộ đứng đó, dường như sự hận thù từ nhiêu năm tích tũy lại, nay như bùng tiết xuất ra ngòai, tức thì, không một ai tiến lên bắt lấy hung thủ đã đột ngột đả thương chương môn chí tôn của Thanh Vân Môn
ông ta chỉ Đạo Huyền chân nhân, vừa chỉ ra phía sau đám đông tại Tam Thanh Thần Tượng,lớn tiếng nói: "ngươi, ngươi" ông ta quay lại về phía Điền Bất Dịch, Thủy Nguyệt Đại Sư, Tang Thúc Thường, Thương chánh Lương các Thanh vân thủ tọa ôn lại quá khứ: "các ngươi bằng lương tâm hãy nói cho ta xem, chiếc ghế chưởng môn nhân này, ai nên ngồi vào đó, đương nhiên phải là Vạn Sư huynh rồi, có đúng không?"
Không ai trả lời, các đệ tử trẻ tuổi không hiểu ra làm sao, Điền bất Dịch và các thủ tọa trưởng lão mặt mày biến sắc, không thốt ra được lời nào.
bên trên đại điện, chỉ có Thương Tùng đạo nhân sắc mặt như điên cuồng, thanh âm vang dội: "Thế nào, các ngươi không nói gì sao, trong thâm tâm cảm thấy hổ thẹn à!!! Ha.. Ha.. Ha, thực sự trong tim các ngươi biết nên như thế nào mà? Nhưng hiện nay, ngồi trên ghế chưởng môn nhân này, vị đó là ai đây?"
Thủy Nguyệt Đại Sư sắc mặt trắng toát, ngó Thương Tùng đạo nhân chầm chậm nói: "Thương từng sư huynh, sự thể đã qua hơn trăm năm rồi, sao sư huynh lại quá khắt khe?"
"Hừm" Thương tùng đạo nhân tức thì dường như không quan tâm gì đến tình thế, sắc mặt đầy khinh bỉ hận thù, khinh khỉnh nói: "Hơn một trăm năm ư? Đúng, Ta đã chịu đựng hơn một trăm năm rồi, chỉ tới ngày hôm nay ta mới có cơ hội giúp cho Vạn sư huynh minh oan. Các đệ tử Thanh Vân môn, cùng đi man hoang thời đó, ngươi, ngươi, ngươi! "
nói rồi ông ta tay chỉ từng người một trong quá khứ, bao gồm Điền Bất Dịch, Tăng Thúc Thường, Thương Chánh Lương, khinh khỉnh nói: "Các ngươi ở đây đã hàng trăm năm rồi, bình an vô sự ngồi trên cái ghế thủ tọa này, có thể các ngươi còn nhớ chăng năm đó Vạn sư huynh bất chấp hiểm nguy cứu tính mệnh các ngươi? Các ngươi có còn nhớ chăng, ai cũng năm đó không tiếc rẻ tâm đắc sở học chia sẻ với chúng ta giúp chúng ta đạo hạnh thăng tiến? Có nhớ chăng?"
Ông ta đùng đùng trỏ Thủy Nguyệt lãnh đạm nói: "lúc nãy ngươi nói ta quá khắt khe, heh... heh, heh... heh, ai mà chẳng biết trước đây ngươi đau khổ thầm yêu Vạn sư huynh, nhưng huynh ấy về sau đã cứu ngươi, thương ngươi, không ngờ rằng có một ngày ngươi nhìn thấy người gặp đại nạn lại khoanh tay đứng nhìn, hôm nay ngươi cũng dám lên mặt chế nhạo ta ư?"
Bên trên đại điện, mọi người ai nấy đều nghi hoặc thầm ngó trộm nhau. Đứng một bên nhìn Thanh vân đệ tử nội bộ xung đột, quần hùng bên Thiên âm tự, phần hương cốc sắc mặt đầy vẻ bối rối.
Thương tùng đạo nhân cười dài, ngay lúc này, từ cách xa Ngọc Thanh Điện đột nhiên vang lên một giọng nói mãnh liệt: "Đạo Huyền lão hữu, trăm năm không gặp, nhìn ngươi vẫn phong thái như xưa, cung hỉ cung hỉ!"
Thanh âm như sấm dật, ầm ầm truyền tới, giữa lúc này, bên ngoài thông thiên phong đột nhiên vang lên tiếng hô chém giết khắp tứ phía, sân trước âm thanh hoảng lọan vang khắp nơi, từ đằng xa chợt một thanh âm đưa tới: "ma giáo yêu nhân tập kích Thanh Vân sơn"
"Cái gì"
Thanh Vân môn đệ tử mặt mày thất sắc, Đạo Huyền chân nhân hít mạnh một hơi, chỉ Thương Tùng đạo nhân, không thể tin vào mắt mình: "ngươi, ngươi dám bội phản sư môn, cấu kết ma giáo!"
Thương Tùng đạo nhân cười lớn nói:"bội phản, ta câu kết với ma giáo, thế thì sao, đối với ta, Thanh vân môn chứa chấp ô uế, thu nạp dơ dớp, cũng giống như ma giáo mà thôi, ta vì báo thù cho Vạn sưu huynh, thậm chí thân vào địa ngục cũng chẳng màng, huống chi là cấu kết ma giáo?"
Tô Như sắc mặt tái xanh, trầm giọng nói:" Mất trí, mất trí, ông ta thực sự mất trí rồi"
Điền Bất Dịch giương tai lên nghe ngóng, ông ta biết rằng, Thương Tùng đạo nhân tại thanh vân môn quyền thế cực lớn, công việc phòng vệ cũng như công việc hàng ngày đều do một mình ông ta phụ trách. Nhưng hôm nay ma giáo đại khai sát giới, chúng tiến tới gần Ngọc Thanh Điện mới bị chúng nhân phát giác, tình thế hung hiểm, thực sự là vô cùng nguy cấp.
ông ta trong chốc lát, quan sát tình thế hỗn loạn, tên đệ tử Trương Tiểu Phàm đang nắm chặt cây Thiêu hỏa côn, vẫn đứng đó, lợi dụng lúc đó không ai để ý, kéo hắn ta tới bên mình, bỗng ông phát hiện ra gã đệ tử này dường như có điều gì đó không bình thuờng.