Chuyện xảy ra quá đột nhiên, trong bóng tối thình lình sinh biến, đám môn nhân Trường Sinh Đường nhất thời đều kinh hoàng, không thể lập tức phản ứng lại.
Liền trong nháy mắt điện quang hỏa thạch đó, phe chính đạo đã sớm có chuẩn bị chia nhau mà hiện thân, ai ai cũng ngự khởi pháp bảo, cứ thẳng tay chém giết. Lấy hữu tâm mà đánh vô tâm, tự nhiên là chiếm tiện nghi hơn xa, hơn nữa đệ tử chính đạo ở đây không có ai không là truyền nhân xuất sắc của các đại môn phái, đạo hạnh tu hành có lẽ không so bì được với các nhân vật như Ngọc Dương Tử, nhưng đối phó với môn chúng bình thường thì lại hơn quá xa.
Đám đông huyên náo, ùn ùn vây kín, nhưng Lâm Kinh Vũ không ngờ căn bản bất chấp tới địch nhân tập kích sau lưng, chỉ nhìn thẳng về phía trước, xông thẳng vào chỗ đông người nhất, tung hoành xung sát, không gì ngăn chặn được, nơi nào gã đi qua, máu thịt vung vãi tứ phía. Một hồi sau các đệ tử chính đạo kia cũng đã lên tới, đủ thứ pháp bảo tàn sát môn nhân Trường Sinh Đường.
Tiêu Dật Tài đang chìm mình giữa loạn chiến, nhưng vẫn lo lắng cho Lâm Kinh Vũ, cao giọng: "Lâm sư đệ, cẩn thận...".
Chỉ là Lâm Kinh Vũ xem chừng căn bản không còn nghe thấy lời cảnh cáo của ai nữa, giờ này phút này, gã đã không còn là thiếu niên năm xưa học nghệ ở Long Thủ Phong nữa, vung vít Trảm Long Kiếm, kiếm quang bọc thân huyết tẩy Ma giáo môn đồ!
Không biết có bao nhiêu môn nhân Trường Sinh Đường vây kín lấy gã mà kể, nhưng gã vẫn không một lần quay đầu lại nhìn. Trảm Long Kiếm loang loáng tung lượn giữa màn đêm, máu tươi tầng tầng lớp lớp cứ phún lên rồi lại rơi xuống trước mặt gã, thấm đẫm y phục gã.
Cứ như vậy, vô số môn nhân Trường Sinh Đường rượt theo sau lưng gã, nhưng trước mặt gã lại có ai dám cản đường? Người người nối đuôi nhau đào tẩu, không dám đối diện với con người như một cuồng ma đó.
Cho đến khi... nơi tận cùng của bóng tối phát ra một tràng thanh âm "o o" xé tai, bạch quang nhoáng lên, một vật hình tròn cấp tốc xoay chuyển vần vũ từ trên trời đổ xuống, nhắm ngay đỉnh đầu của Lâm Kinh Vũ quật tới.
Lâm Kinh Vũ hét lớn một tiếng, Trảm Long Kiếm đang múa lượn giết địch trong nháy mắt bay về trở lại, gã nắm lấy, chỉa thẳng lên trời, bích quang càng sáng chói, đằng không bay lên, không ngờ vật hình tròn giữa không trung lại càng lợi hại, hắc quang bạch quang thay phiên nhau xuất hiện, ương ngạnh đè ép xuống giữa màn hào quang bích lục.
Lâm Kinh Vũ lần này biến sắc mặt, biết chung quy cao thủ trong Trường Sinh Đường đã xuất hiện, pháp bảo không rõ là gì giữa không trung tuy không bắt mắt, lại cứ coi luồng kiếm quang rát mắt của Trảm Long Kiếm như không, càng lúc càng đè nặng áp lực, tấn tốc hạ xuống.
Lâm Kinh Vũ sắc mặt cứ theo áp lực của vật hình tròn trong nháy mắt đã tái nhợt đi mấy phần, liền rống lớn một tiếng, toàn thân bay phóng đi, chỉ một tích tắc sau, vật hình tròn "ầm" một tiếng long trời lở đất hạ xuống, khoét một hố to đường kính cả trượng ngay chỗ gã đứng hồi nãy, lực đạo hung liệt như vậy, hiển nhiên con người kia cũng đã phẫn hận cực độ.
Thân người Lâm Kinh Vũ lăn ra, đám Thanh Vân Môn đằng sau nhìn thấy, chia nhau phóng lên tiếp ứng, nhưng gã nãy giờ không ngần không ngại xông vào giữa đám đông Trường Sinh Đường, xung quanh toàn là địch nhân, còn chưa đợi gã đứng yên, mình mẩy đã đau đớn kịch liệt, trong chốc lát không ngờ đã có ba bốn lưỡi đao mũi kiếm đâm chém vào người gã.
Máu phún ra như suối, tươi tắn như hoa, nhuộm đỏ cả y phục của gã, Lâm Kinh Vũ khoé mắt giật giật, nhưng lại không có một chút khí sắc kinh sợ muốn rút chạy, quầng sáng Trảm Long Kiếm giữa màn máu tươi bay bắn không ngờ lại càng chói lọi bắt mắt, bay múa vòng vòng, tiếng thét gào thảm thương lại vang lên, ba bốn tên đệ tử Trường Sinh Đường loạng choạng thoái lui, cụt chân cụt tay thổ huyết, khó sống được lâu.
Chúng nhân thấy gã thanh niên dũng cảm như vậy, nhất thời lấm lét né tránh.
Tới lúc đó phe chính đạo cũng đã chém giết tới nơi, môn chúng Trường Sinh Đường không dám luyến chiến, vội lui ra sau, nhưng chỗ hồi nãy Lâm Kinh Vũ bị đánh lui, Ngọc Dương Tử đã chầm chậm hiện thân ra, mặt mày thần sắc dữ tợn, còn đâu phong thái thần tiên ngày thường...
Vòng kịch đấu nãy giờ đã dần dần lắng đọng, môn nhân Trường Sinh Đường lục tục tụ tập đằng sau Ngọc Dương Tử, đám đệ tử trẻ tuổi phe chính đạo cũng nhóm lại một vòng, Tiêu Dật Tài, Pháp Tướng, Lý Tuân đứng trước, một bên Văn Mẫn của Tiểu Trúc Phong đi tới đỡ Lâm Kinh Vũ cầm máu vết thương, đồng thời nhỏ giọng trách: "Gã thiếu niên ngươi sao lại không lo gì tới tính mệnh của mình như vậy?".
Lâm Kinh Vũ và Văn Mẫn cũng chỉ có duyên gặp mặt vài lần trên Thông Thiên Phong ban đầu, giờ lại được Văn Mẫn thình lình chiếu cố như vậy, không khỏi ngẩn người. Mười năm qua, gã theo lão nhân thần bí trong Tổ Sư Từ Đường trên Thông Thiên Phong của Thanh Vân Môn bái sư học nghệ, bằng vào tư chất và nghị lực kiên nhẫn của bản thân, chung quy đã có thành đạt, hôm nay xuất thủ quả nhiên chấn động toàn trường, ai ai cũng chú mục để ý.
Nhưng bị vị sư tỷ lạ lẫm hỏi một câu, Lâm Kinh Vũ lại nhất thời không biết trả lời làm sao, không nói gì được hết. Văn Mẫn tâm địa luôn luôn rất tốt, thấy Lâm Kinh Vũ nửa người đẫm máu, lợi dụng thời cơ đình chiến ngàn vàng liền xuất thủ trợ giúp gã băng bó vết thương, chỉ là tình thế khẩn cấp, cũng tùy tiện chăm chút sơ sơ, sau đó nhỏ giọng: "Lát nữa thế nào cũng lại có kịch chiến, ngươi phải tự lo cho mình...".
Lý Tuân hiển nhiên không dám coi nhẹ Tiêu Dật Tài nữa, gật đầu thốt: "Không dám".
Mục quang của Pháp Tướng lại ngập ngừng dừng lại trên thân người Lâm Kinh Vũ đang thụ thương, tựa hồ có ý muốn đi qua hỏi thăm, nhưng chung quy vẫn nhẫn nhịn đứng yên. Từ khi Thanh Vân Môn và Thiên Âm Tự hợp mặt hợp lực, song phương đều chưa từng đối đãi sai sót với nhau, nhưng trong Thanh Vân Môn duy nhất có một mình Lâm Kinh Vũ thủy chung cực kỳ lãnh đạm đối với chúng tăng nhân Thiên Âm Tự, vì nguyên nhân gì thì chúng nhân tự nhiên biết rõ trong lòng, chỉ là vết thương năm xưa, ai cũng không muốn đề cập tới chuyện cũ, cho nên mãi cho tới bây giờ, chúng tăng nhân Thiên Âm Tự đều cố tình vô ý tránh né Lâm Kinh Vũ.
Nhưng giờ phút này thấy Lâm Kinh Vũ thụ thương, Pháp Tướng vẫn quan tâm, quay đầu thấp giọng hỏi Tiêu Dật Tài: "Tiêu sư huynh, thương thế của Lâm Kinh Vũ sư đệ của các người có nặng không?".
Tiêu Dật Tài hồi nãy thấy Văn Mẫn tới băng bó vế thương cho Lâm Kinh Vũ, bây giờ ngóng về phía Văn Mẫn, Văn Mẫn hội ý, lắc đầu nhè nhẹ, Tiêu Dật Tài mới an tâm, đáp lời Pháp Tướng: "Lâm sư đệ không có gì đâu, Pháp Tướng sư huynh bất tất phải ưu lo".
Ngọc Dương Tử quát lớn một tiếng, sát ý hưng khởi, tâm tính hung hãn phát huy ra hết, không thấy một chút lo sợ gì hết, Âm Dương Kính xoay lật bay lượn, tả đón hữu đỡ, đánh bật pháp bảo của địch nhân xoay lại phản công, quần chiến với tám người, từ dưới đất đánh lên đến giữa trời, từ giữa trời đánh xuống dưới đất.
Chỉ là bên chính đạo quá đông, đạo hạnh lại không thấp, Ngọc Dương Tử có thần thông tới đâu cũng không thể cầm cự hoài, Âm Dương Kính khí thế dần dần bị chèn ép.
Tám người chính đạo nhấp nhố bay bổng, dần dần phối hợp ăn ý hơn, tuy tám người vây công một người như vậy không hay ho gì, nhưng chỉ cần trong lòng biết rõ đây là một đại ma đầu vạn ác của Ma giáo, tự nhiên là an tâm hơn, từng chiêu từng chiêu đoạt mệnh, toàn nhắm vào chỗ yếu hại.
Nhưng Ngọc Dương Tử đạo hạnh mấy trăm năm khổ tu đâu phải giỡn chơi, dưới đao quang kiếm ảnh hung hiểm, lão tuy từ từ không còn lực trở tay, áp lực bốn bề cũng càng lúc càng lớn, nhưng bất kể bọn Tiêu Dật Tề có cuống cuồng công kích tới cỡ nào, không ngờ cũng không xuyên qua được huyền quang hai màu trắng đen của Âm Dương Kính.
Ngọc Dương Tử ra chiêu tuy lợi hại, nhưng sau trận quyết đấu kịch liệt đó đã dụng kỳ thuật lợi hại hung độc như vậy, dĩ nhiên nguyên khí đã bị chấn thương, cả cước bộ cũng lảo đảo mấy phần. Nhưng thật đâu phải tay vừa, dưới tình huống như vầy, vẫn kiên tâm hít một hơi dài phi thân mà đi, chung quy đã tan biến trong màn đêm.
Bọn Lý Tuân còn muốn đuổi theo, Tiêu Dật Tài trong chớp mắt đã phân định thiệt hơn, la lớn ngăn cản: "Cướp cùng đường chớ có rượt nà, Tử Trạch nguy cơ bốn bề, bọn ta lại không quen thuộc, cẩn trọng là hơn!".
Lý Tuân tuy không muốn nghe cho lắm, nhưng đêm nay Tiêu Dật Tài liệu sự như thần, trong lòng cũng đã có chút bội phục gã, chung quy đã dừng chân.
Đêm nay, trận chiến này, chung quy đã chấm dứt bằng sự thảm bại của Ma giáo Trường Sinh Đường.
Chỉ là hai phe phái chính ma đụng độ, bên chính đạo cũng có tổn thất, bất quá không nặng như Trường Sinh Đường, đó cũng là quá tốt rồi.