Nha đầu mập này thật đúng là tham ăn! Nàng chiếc đũa
chưa từng dừng qua, nhìn bộ dáng của nàng, nếu không phải trong nhà có núi vàng
mỏ bạc, sợ rằng thật sự sẽ bị nàng ăn suy sụp!
Nghiêm Gia Lương giả vờ nho nhã, thông cảm phe phẩy
chiếc quạt, cố gắng giả bộ ra vẻ mặt thật vui vẻ, kiên nhẫn chờ đợi kết luận
của nàng.
"Hô, ta đã no rồi." Đông Phương Nhạc Nhạc dùng
khăn tay nhỏ tùy thân mang theo lau khóe miệng một cái, thức ăn trên bàn còn dư
lại hai phần ba, đối với nàng mà nói đây chính là hiện tượng rất không tầm
thường.
Lòng hắn tràn đầy niềm tin hỏi: "Nhạc Nhạc cô
nương có hài lòng tay nghề của Nghiêm mỗ không?"
"Ừ" Đông Phương Nhạc Nhạc dùng ngón tay điểm
điểm trán, giọng nói không xác định cất lên"Đây chính là chính ngươi muốn
ta chỉ giáo đó nha?"
Nghe giọng nói của nàng, gương mặt tuấn tú của Nghiêm
Gia Lương hơi đổi, "Nhạc Nhạc cô nương có chỗ nào không hài lòng
sao?"
"Ngươi làm món ăn, ăn rất ngon, nhưng ta vẫn luôn
cảm thấy thiếu một chút gì đó." Nàng trầm ngâm nói.
Hắn cười giả tạo đáp lại, "Không biết thiếu gì
nhỉ?"
"Bây giờ ví dụ với vịt muối Bắc Kinh này đi nhé,
mặc dù gia vị cùng thời gian đun nấu cùng với độ lửa cũng đắn đo rất khá, nhưng
so với món ta đã từng ăn nó chưa được xuất sắc lắm.”
"Sao có thể như vậy?" Hắn kinh ngạc nói.
Đông Phương Nhạc Nhạc cong cái miệng nhỏ nhắn lên,
"Là ngươi tự mình muốn ta nói mà! Ngươi không tin cũng không sao, cám ơn
công tử đã chiêu đãi, ta phải về rồi."
"Chậm đã!" Nghiêm Gia Lương gọi nàng lại,
cũng không duy trì được phong độ quân tử nữa, hắn không cách nào tiếp nhận cách
bình luận lập lờ nước đôi của nàng, "Ngươi nói thử xem, ta làm món ăn
không đúng chỗ nào, rốt cuộc bên trong đã thiếu những thứ gì?”
"Nên sao vậy nói cho phải đây?" Nàng rất khó
xử, suy tư một lát mới dùng được từ thích hợp để hình dung
"Mặc dù món ăn ngươi làm rất tinh xảo, nhưng
chính là thiếu một chút"Nhiệt tình" ."
Nghiêm Gia Lương lớn tiếng nhạo báng nàng, "Nhiệt
tình? ! Loại người như người hiểu gì chứ? Dựa vào đâu ngươi dám nói rằng món ăn
của ta thiếu hụt nhiệt tình?"
"Nhưng nếu so với Triển Mộ Bạch s, món ăn mà hắn
làm ra nhiệt tình hơn ngươi rất nhiều, cho dù ta ăn tới no chết cũng cam
tâm." Đông Phương Nhạc Nhạc không ngờ tới những lời nói vô tình của mình
đã mang đến họa sát thân.
"Ngươi nói cái gì? !" Không chỉ là sắc mặt
hắn biến sắc, ngay cả Nghiêm Phượng Kiều phía sau bức rèm che cũng vô cùng cảm
giác khiếp sợ."Triển Mộ Bạch tự mình xuống bếp nấu cho ngươi ăn?"
Nàng không nghi ngờ gì gật đầu, " Đúng vậy! Ta
thích ăn đồ ăn của hắn làm nhất" Ăn thật ngon.
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!"
Triển Mộ Bạch không phải đã bỏ con đường đầu bếp này rồi sao, , tại sao lại
xuống bếp lần nữa? Là lực lượng gì thay đổi hắn?
Đông Phương Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy người này quá mức
lạ lùng rồi
"Hiện tại ta có thể đi rồi chưa?"
Gương mặt tuấn tú của Nghiêm Gia Lương xanh mét,
"Đồ ăn của hắn làm thật có ăn ngon như vậy không?"
"Đó là đương nhiên rồi, cha nuôi ta mời rất
nhiều đầu bếp nổi danh về nhà, nhưng cũng so kém xa Triển Mộ Bạch."
Nàng vẫn ngây thơ hỏi: "Sắc mặt của ngươi sao lại
giống như gặp phải quỷ vậy, có phải là không thoải mái hay không?"
"Vạn Phúc, tiễn khách!" Trên mặt hắn hoàn
toàn mất đi nụ cười quát lên.
Vạn Phúc vội vàng đem Đông Phương Nhạc Nhạc với vẻ mặt
không giải thích được mời đi ra ngoài.
Lúc này, thần sắc của Nghiêm Phượng Kiều cũng ngưng
trọng đi ra, "Đại ca, ca nói nên làm sao đây?"
Mặt tràn hắn đầy hận ý, cười lạnh nói: "Hừ! Ta
chịu khổ nhiều năm như thế, mới có cục diện hôm nay, tuyệt đối sẽ không chắp
tay tặng cho hắn, ai cũng đừng nghĩ!"
"Ta cảm thấy chuyện này có liên quan gì đó với
nha đầu mập này." Nàng cắn răng nói.
Suy nghĩ của Nghiêm Gia Lương toàn bộ đặt ở trên người
muội muội, "Hửm? Sao lại nói thế?"
"Ta rất hiểu con người của Triển Mộ Mộ Bạch, nếu
là hắn trước kia, trong lòng chỉ nghĩ cách làm sao khiến tài nấu nướng nâng cao
một bước, làm sao để tốt còn muốn tốt hơn, đối với nữ sắc hoàn toàn không hề có
hứng thú, cho nên, mặc ta câu dẫn hắn như thế nào, hắn cũng có thể ngồi mà
trong lòng vẫn không loạn, càng không hề nghe qua hắn sẽ vì người nào tự mình
xuống bếp mà không thu lợi ích gì."
Nghe Nghiêm Phượng Kiều phân tích, hắn cứ mãi gật đầu,
cảm thấy giống y như lời của nàng.
"Mà nay hắn đã phá tướng, hủy dung, năm năm không
từng chạm đến đao, thậm chí ngay cả phòng bếp cũng không nguyện bước vào nửa
bước, cho đến khi nha đầu mập này xuất hiện mới có biến hóa khổng lồ như thế,
đại ca, ca có thể nói không liên quan gì đến ả ta sao?"
Hắn tà ác cười to, "Cũng là muội muội thông minh,
ngu huynh bội phục."
"Được rồi, huynh đừng tâng bốc muội qúa như
thế." Nghiêm Phượng Kiều vứt cho huynh trưởng một cái liếc kiều mỵ, giữa
hai lông mày phong tình hoàn toàn lộ ra."Cho dù Triển Mộ Bạch hiện nay
thành xấu xí, ta cũng không muốn hắn cưới một nữ nhân thua kém ta mọi thứ về
làm vợ, chưa từng có nam nhân nào mà không quỳ gối ở dưới váy ta, duy chỉ có
hắn, nên ta rất không phục, "
Nghiêm Gia Lương nhăn mày lại, "Vậy muội muốn thế
nào?"
"Đại ca, trước tiên ca cứ tìm ra cách đối phó với
tên Triển Mộ Bạch, nha đầu mập kia ta sẽ tự dọn dẹp." Nàng ác độc nói,
nhìn như đóa hoa bách hợp nhu nhược nhưng cũng có thể trở thành đóa anh túc
xinh đẹp dính độc.
Đông Phương Nhạc Nhạc vẫn còn không biết sống chết,
hát ngâm nga trở lại Triển Viên, liền gặp được Bích Ngọc tựa như lửa cháy đến
mông, nhìn thấy nàng, mặt như trút được gánh nặng ôm lấy nàng vì quá vui bật
khóc.
"Xảy ra chuyện gì rồi hả ?" Là hỏa hoạn ?
Hay là bị ăn trộm vậy?
Bích Ngọc lệ rơi đầy mặt nức nở nói: "Nhạc Nhạc
cô nương. . . . . . Tam thiếu phu nhân tương lai của ta, cuối cùng cô nương
cũng đã quay trở lại rồi, Tam Thiếu Gia. . . . . . Tam thiếu gia đang nổi
giận."
"Hắn không phải là mỗi ngày đều nổi giận sao?
Không sao, thói quen là được rồi." Đông Phương Nhạc Nhạc rất đồng tình vỗ
vỗ bả vai của nàng.
"Nhạc Nhạc cô nương." Bích Ngọc liếc mắt,
người gấp đến độ sắp mệt lả."Cô nương nên đến Bách Hiên gặp Tam Thiếu Gia
nhanh đi, nếu không nô tỳ phải về nhà đó.”
"Không cần sợ, ta sẽ đi ngay!" Nàng phải
khuyên nhủ Triển Mộ Bạch, không nên hơi một tí liền nổi giận, làm cho trong phủ
cả người lẫn vật bất an, sẽ chỉ làm người khác cùng hắn giữ một khoảng cách mà
thôi.
Không phải là Bích Ngọc khoa trương, nàng vẫn chưa đến
được Bách Hiên, cũng cảm giác được không khí bên trong không đúng. Trái tim
nàng đập càng lúc càng nhanh.
"Ta đã về rồi." Nàng lớn tiếng thét, muốn
nhân tiếng thét này tăng thêm can đảm một chút.
Ngồi ở trong khách sảnh ôm cây đợi"Heo"
Triển Mộ Bạch liếc xéo nàng một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi còn biết trở
lại?"
Vẻ mặt Đông Phương Nhạc Nhạc thật vô tội, "Dĩ
nhiên biết rồi, ta không thể trở lại sao?"
"Hỏi rất hay, nói! Ngươi mới vừa đi đâu?"
Hắn ngạo nghễ làm ra dáng vẻ của Đại Lão Gia, giống như chụp được án, bắt đầu
thẩm tra vụ giết người .
Mặt mày nàng lập tức hớn hở, "Nói đến chuyện này
ngươi nhất định sẽ không tin đâu.”
"Ta là không tin." Thức ăn của Lục Nghi lâu
ăn ngon lắm sao? Dám bỏ hắn đến bên cạnh đối thủ!
Heo tiểu muội này không phải đang phụ lòng hắn sao?
Cũng không thèm nghĩ đến hơn mười ngày nay, là ai khổ cực vì nàng rửa tay nấu
canh, vậy mà nàng rất thoải mái đáp ứng lời mời của người khác, đây không phải
rõ ràng chê tài nấu nướng của hắn sao?
"Ta cho ngươi biết nha! Quán ăn Lục Nghi lâu rất
nổi danh trấn trên của các ngươi đó, Nghiêm thiếu gia mời ta ăn cơm! Hơn nữa,
khách chỉ có một mình ta, có phải rất có mặt mũi hay không?" Lần này Đông
Phương Nhạc Nhạc thật sự cao hứng như diều gặp gió rồi, điều này chứng tỏ rằng
nàng là tiểu cô nương người gặp người thích.
Triển Mộ Bạch giận đến muốn giết người, cắn răng
nghiến lợi nói: "Người ta mời ngươi đi thì ngươi đi, ngươi có đặt ta ở
trong mắt không?"
"Có a, có a!" Nàng sợ chết thừa nhận.
Sắc mặt của hắn càng khó hơn nhìn, "Đã có,vậy
ngươi còn đi theo tên họ Nghiêm đó, chẳng lẽ ngươi không biết ta cùng hắn là
cừu nhân không đội chung trời sao?"
Đông Phương Nhạc Nhạc ngây ngốc hỏi ngược lại:
"Hả? Tại sao?"
"Nói với heo tiểu muội như ngươi, ngươi cũng nghe
không hiểu, tóm lại một câu thôi, không cho ngươi đến gần hắn nữa, nếu
không...."
Hắn giương nanh múa vuốt đe dọa, "Hắc hắc! Ngươi
đừng mơ tưởng kêu ta làm bữa tối cho ngươi ăn nữa."
Không có bất cứ uy hiếp gì nghiêm trọng hơn cái này!
"Đừng mà, đừng mà! Ta không đi là được, thật xin
lỗi." Nàng ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi, ăn cơm hoàng đế lớn hơn.
Hắn thoáng chốc hào khí đầy trời, hừ mũi nhìn
nàng."Lần sau nếu tái phạm tuyệt không dễ dàng tha thứ, có nghe hay
không?"
"Ta nghe rồi, nghe rất rõ!" Đông Phương Nhạc
Nhạc cố ý phát âm không đúng tiêu chuẩn, như vậy ông trời sẽ nghe không rõ nên
sẽ không tính toán với nàng.
Triển Mộ Bạch vẫn rất hoài nghi độ trung thành của
nàng, một khi nhìn thấy thức ăn sẽ quên mình là người của ai, có thể thật sự
bảo vệ lời hứa sao? Hắn thật không dám tin tưởng.
Nhìn thấy ánh mắt không tin của hắn, nàng thè lưỡi,
"Ta thật sự sẽ không đi nữa đâu, dù thế nào đi nữa hắn làm đâu có ngon
bằng ngươi, bất quá, người ta có lòng tốt muốn ta chỉ giáo, ta cũng không tiện
cự tuyệt, liền ăn một chút, nhưng ta không có ăn hết tất cả đó!" Như vậy
rất đạt đến một trình độ nào đó rồi nhỉ?
"Thật?" Được nàng khen, đuôi hắn cũng nhếch
lên rồi.
Đông Phương Nhạc Nhạc nhất thời gật đầu như bằm tỏi,
"Đương nhiên là thật, mỗi món ăn hắn làm mặc dù vô cùng công phu, nhưng ta
lại cảm thấy không hợp khẩu vị ta, sau đó ta rất đàng hoàng chỉ giáo cho hắn
một chút, Nghiêm thiếu gia nghe xong, giống như có chút không thật cao
hứng."
Triển Mộ Bạch"PHỐC!" bật cười, vết sẹo kinh
khủng trên gương mặt cũng trở nên nhu hòa không ít, không hề cảm thấy dọa người
nữa.
"Ngươi thật nói với hắn như thế?" Nghiêm Gia
Lương lúc này như đá trúng thiết bản rồi, đây thật sự làm lòng người vui sướng
mà.
"y da! Ta nói như vậy có lỗi sao?" Đông
Phương Nhạc Nhạc khiêm tốn thỉnh giáo, không ngại học hỏi kẻ dưới.
Hắn cũng nhịn không được nữa cười đặc biệt to,
"Không có, ha ha ha. . . . . ."
"Vậy ngươi đang cười cái gì? Cũng chia một chút
cho người ta cười với!"
"Heo tiểu muội, ngươi nói thật hay quá."
Triển Mộ Bạch hưng phấn đánh bắp đùi một cái, như cũ cười không thể đè nén.
Đông Phương Nhạc Nhạc thấy hắn cười đến ngả trước ngửa
ra sau, không khỏi sửng sốt một chút, lúc này mới chú ý tới thật ra thì dáng
dấp hắn vô cùng tuấn tú, bỏ vết sẹo kinh người kia qua một bên, hắn thật có thể
xem là một mỹ nam tử, Còn nữa..., hắn cười lên trông rất tuấn mỹ, tròng mắt đen
soi soi hữu thần, ngay cả đôi môi cũng trở nên không giống bình thường. . . . .
.
Ừng ực! Nàng nuốt nước miếng một cái, một loại cảm
giác miệng khô lưỡi khô tràn ngập ở trong khoang miệng.
Nàng nhớ tới mình và Uy Uy thường thường núp trong
bóng tối nhìn lén cha nuôi cùng Can nương hôn miệng, lúc ấy không hiểu tại sao
người lớn lại thích cắn miệng đối phương, hiện tại nàng nhìn chòng chọc vào
Triển Mộ Bạch, lại cảm thấy miệng của hắn rất ngon miệng, cảm giác khi hôn lên
đó nhất định tốt lắm, nàng thật sự muốn thử một chút đó!
Chỉ cần một cái là được, thực sự chỉ muốn một cái. . .
. . . Đông Phương Nhạc Nhạc giống như bị thôi miên nhảy tới trước một bước!
Liền như thế, không hề báo động trước ở ngoài miệng
Triển Mộ Bạch mút một cái"Tíu tíu!" thật mạnh.
"Ta hôn được, ta hôn được rồi!" Nàng kêu to
hai tiếng, sau đó chạy nhanh như làn khói.
Triển Mộ Bạch còn lại giống như bị sét đánh trúng,
ngồi ngơ ngác trên ghế, vạn vạn không ngờ tới “Nụ hôn xử nam” của hắn sẽ tống
táng trong tay heo tiểu muội to gan lớn mật này, khi hắn phục hồi tinh thần lại
thì Đông Phương Nhạc Nhạc đã chạy ra khỏi Bách Hiên rồi.
"Heo, Tiểu, Muội, " Mặt hắn đỏ lên lỗ, xấu
hổ rống to, "Ngươi trở lại cho ta!"
Nàng dĩ nhiên sẽ không quay lại rồi!
Đông Phương Nhạc Nhạc giống như trái bóng to tròn
‘lăn’ ra khỏi Bách Hiên, loáng thoáng còn nghe tiếng rống giận của Triển Mộ
Bạch, tốc độ ‘Lăn’ càng nhanh hơn, chỉ sợ bị hắn bắt được.
Mới vừa rồi nhẹ nhàng"Tíu tíu!" Một chút,
thế mới biết thì ra là hôn miệng cảm giác chính là tê tê, hơn nữa còn đầy thú
vị , nàng theo bản năng liếm cánh môi một cái, có mùi vị giống là ăn Mứt quả
ghim thành xâu, bất quá nhàn nhạt, lần sau nếu như có thể hôn lâu hơn một chút,
nói không chừng cảm giác sẽ tốt hơn đó!
"Ai nha!" Một tiếng hô nhỏ từ trong miệng
của Triển Mộ Hồng.
Nếu không phải là Hoàng Phủ Tuấn lanh tay lẹ mắt kịp
thời vịn thê tử, nàng sớm bị Đông Phương Nhạc Nhạc đụng phải ngã chổng vó rồi.
"A! Thật xin lỗi, Mộ Hồng tỷ tỷ, ta không thấy
tỷ." Đông Phương Nhạc Nhạc trước đứng vững cước bộ! Luôn miệng nhận lỗi
với nàng ấy.
Triển Mộ Hồng võ vỗ ngực một chút, "Ta không sao.
Nhạc Nhạc, ngươi tại sao phải chạy phải gấp như thế, có phải Tam ca của ta có
chuyện gì hay không?"
Nàng quay đầu lại xem một cái, "Hắn không có sao,
là ta có chuyện."
" Chuyện gì thế?" Mắt tinh tường Hoàng Phủ
Tuấn cũng liếc thấy Đại Cữu Tử đang bừng bừng giận dữ đi về hướng bên này.
Đông Phương Nhạc Nhạc che miệng cười trộm, "Bởi
vì, ta mới vừa hôn hắn."
"Ngươi. . . . . . , ngươi hôn Tam ca của
ta?" Cằm Triển Mộ Hồng xụ xuống, không khỏi cùng vị hôn phu đối diện nhìn
nhau, chợt hai vợ chồng đồng thời cười thật to ra ngoài."Ha ha. . . . .
."
Vừa đúng lúc bước đến hiện trường, mặt Triển Mộ Bạch
khó chịu trách mắng: "Heo tiểu muội, ngươi có phải nữ nhân hay không?
Chuyện như vậy ngươi cũng nói cho người ta nghe? Ngươi có biết hai chữ xấu hổ
viết sao hay không?"
Nàng liên tục không ngừng trốn ra phía sau Triển Mộ
Hồng tìm kiếm sự che chở, "Nhưng Mộ Hồng tỷ tỷ cùng Hoàng Phủ đại ca cũng
không phải là người ngoài, cho bọn họ biết cũng đâu có sao?"
Hoàng Phủ Tuấn còn không sợ chết chế nhạo, "Đúng
a! Chúng ta cũng không phải là người ngoài, huống chi, các người cũng đã có
đính ước, cho dù có chút cử chỉ thân mật cũng là chuyện bình thường mà, Hồng
muội, nàng nói có đúng không?"
"Tướng công nói rất đúng." Triển Mộ Hồng làm
bộ không nhìn thấy sắc mặt khó coi cực kỳ của huynh trưởng, cùng vị hôn phu
người hát kẻ sướng
“Cha mẹ nói thật không sai, chỉ có Tam tẩu tương lai
mới có biện pháp khiến nhị ca bước ra khỏi Bách Hiên, lần này mọi người cuối
cùng cũng có thể yên tâm."
Sắc mặt Triển Mộ Bạch cứng đờ, trầm giọng quát lên:
"Câm miệng!"
"Hồng muội, ta thấy chúng ta không nên ở chỗ này quấy
rầy vợ chồng son của người ta chi nữa, tránh cho người ta chê chúng ta chướng
mắt, chúng ta đến đằng trước thỉnh an nhạc phụ nhạc mẫu đi." Hoàng Phủ
Tuấn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của thê tử, trước khi đi vẫn không quên nháy mắt
với người anh vợ đang giận đỏ mặt, ánh mắt mập mờ kia không thể nghi ngờ là lửa
cháy đổ thêm dầu.
Khóe mắt Triển Mộ Bạch liếc thấy Đông Phương Nhạc Nhạc
đang có ý định chuồn êm, hét lớn một tiếng, "Đứng lại cho ta!"
Cổ Đông Phương Nhạc Nhạc co rụt lại, "Dạ. . . . .
."
"Đi!" Triển Mộ Bạch chặn ngang ôm một cái,
nàng cũng chỉ có thể bị vác lên vai giống như heo con đang đợi bị làm thịt, bị
hắn kéo về Bách Hiên ‘Chăm sóc’ thật tốt.
"Heo tiểu muội, ngươi đã phạm phải tội gì?"
Triển Mộ Bạch vỗ án gầm lên.
Nàng cúi đầu xoắn lấy ngón tay phì phì non nớt,
"Vậy. . . . . . Ta để cho ngươi hôn lại được không?"
"Ta mới không cần." Nếu làm như thế, không
phải hắn phải phụ trách sao?
Đông Phương Nhạc Nhạc chu cao cái miệng nhỏ nhắn,
"Tại sao?"
"Bởi vì. . . . . . Bởi vì miệng ngươi thối."
Hắn nhất thời cùng đường, không thể làm gì khác hơn là tùy tiện mượn cớ qua loa
tắc trách.
Nàng bị dọa, giật mình thật to! Liền dùng hai bàn tay
nhỏ bé khép lại, trong lòng bàn tay hà ra từng hơi, sau đó đưa lên chóp mũi hít
hà."Ngươi nói bậy! Miệng ta mới không hề thối."
Sắc mặt của Triển Mộ Bạch âm tình bất định,
"Ngươi. . . . . . Ngươi thật sự muốn cho ta tức chết mà!"
"Ngươi ngàn vạn lần không được tức chết, nếu
không ta sẽ không còn tướng công nữa rồi." Nàng vô cùng khẩn trương nói,
nàng thật vất vả mới tìm được "Phiếu cơm dài hạn" , nói sao cũng muốn
cho hắn sống lâu trăm tuổi.
Một tay hắn đưa lên véo lấy gò má mịn màng tròn trịa
của nàng"Hừ...! Bản thiếu gia chính là không muốn làm tướng công của
ngươi, xem ngươi có thể làm gì ta?"
Trừ phi đem hắn trói gô kéo đi bái đường, nếu không
hắn là sẽ không dễ dàng đi vào khuôn khổ .
"Đau quá à." Đông Phương Nhạc Nhạc đau đến
ngũ quan cũng nhăn ở một chỗ rồi.
"Ngươi bây giờ có thể thanh tĩnh một chút hay
không?"
Đông Phương Nhạc Nhạc quăng cho hắn một ánh mắt buồn
bã
"Ngươi lấy ta không tốt sao?"
"Cưới ngươi thì có gì tốt?" Hắn cười lạnh
nói.
Nàng kiêu ngạo khoe khoang"Lão bá nói ta có tướng
vượng phu, người lấy ta sẽ có phúc khí, cho nên, ngươi làm tướng công của ta đó
chính là kiếp trước ngươi đã tu mấy đời rồi đó "
Mặt Triển Mộ Bạch đầy vẻ chế nhạo, khinh thường nói:
"Cha ta chẳng qua là đang an ủi ngươi, ngươi còn coi nó như thật."
"Lão bá mới sẽ không gạt ta !"
“Được, vậy ta hỏi ngươi, ngươi biết thêu thùa may vá
sao?"
Nữ công chính là tuyệt kỹ mà bất cứ cô nương gia nào
cũng phải chuẩn bị .
Đông Phương Nhạc Nhạc khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn,
lắc đầu một cái.
"Ngay cả một chữ cũng không biết, như vậy ngươi
biết đánh đàn phổ nhạc sao?"
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng vào lúc này mở ra đến hết
mức, so mới vừa rồi lại lớn một chút, nhưng vẫn lắc đầu.
Triển Mộ Bạch hừ hừ tức giận, ra vẻ cao cao tại thượng
ngạo nghễ nhìn nàng, "Như vậy ngâm thi đối địch thì càng không cần hỏi,
nhất định sẽ không có đúng hay không?" Hắn biết chắc mà.
Lần này Đông Phương Nhạc Nhạc cuối cùng có thể gật
đầu, bất quá gật thật nhanh không chút khí thế.
"Nếu cái gì cũng không biết, như vậy ta cưới
ngươi về làm gì? Chẳng lẽ làm thành Bồ Tát sống để thờ phụng, sớm chiều thắp ba
nén hương hiếu kính ngươi sao?"
Lời của hắn thật độc, làm cho nàng hoàn toàn không có
chỗ để phản bác.
Thoáng chốc. Đỉnh đầu Đông Phương Nhạc Nhạc giống như
có một đoàn mây đen bay tới, tự ái chịu thiệt lớn.
"Ta, ta. . . . . ." Nàng thật sự không phản
bác được.
"Như vậy ngươi còn dám nói ngươi tướng có vượng
phu nữa không, hửm?" Hắn"Đung đưa" chất vấn.
Hốc mắt nàng ửng hồng, tâm tình nặng nề không tốt,
"Ta, ta hiểu, ta biết rõ rồi, sau này ta sẽ không trở lại phiền ngươi,
hẹn gặp lại." Xem ra mình ở chỗ này thật sự là ‘Không ai thích’, đành phải
tìm đến phiếu cơm dài hạn khác thôi.
Triển Mộ Bạch hai tay ôm ngực, lạnh lùng hất cằm giơ
thật cao , kiên quyết không cùng nàng thỏa hiệp, Hừ...! Hắn cuối cùng cũng có
thể như ý nguyện đem nàng đuổi đi rồi, trả không gian yên tĩnh lại cho hắn,
nhưng. . . . . .
Tại sao hắn lại không có một chút cảm giác thắng lợi
chứ?
Ô. . . . . . Thật là đau, thật là đau!
Uy Uy, ngươi đang ở đâu?
Thật là đau đó!
Dưới ánh trăng vàng nhợt nhạt, bóng đen nho nhỏ ôm
chặt lấy thân thể, ngả nghiêng xông vào Bách Hiên, còn thỉnh thoảng phát ra
tiếng rên rỉ thống khổ.
Nàng dùng hết sức, nhưng vẫn không đẩy cửa phòng ra
được, chắc là Triển Mộ Bạch sợ nàng lại tới cửa dây dưa không dứt cố ý khóa
lại, để nàng biết khó mà lui.
Gõ! Gõ!
"Triển. . . . . . Triển Mộ Bạch, mở cửa."
Loại đau xót đến tận tâm can này đã hành hạ nàng suốt
cả một buổi tối, trong lúc nàng bàng hoàng mất đi ý thức, , theo bản năng chính
là tìm đến Triển Mộ Bạch, hết lần này tới lần khác lại không thể đẩy cửa vào,
nàng chỉ đành phải nhịn đau ngồi dưới đất, vung quả đấm nhỏ chưa từ bỏ ý định
gõ lên cánh cửa.
Ở trên giường trằn trọc trở mình Triển Mộ Bạch mặc dù
nghe, nhưng chỉ là biến đổi tư thế ngủ, cố dằn lòng không muốn để ý tới.
Đông Phương Nhạc Nhạc không chịu được gào khóc,
"Hu hu hu. . . . . . Triển, Triển Mộ Bạch ngươi thật không quan tâm đến ta
sao? Ngươi mở cửa nhanh đi!"
"Trời ơi!" Hắn nắm gối đầu lên che kín mặt
cùng hai lỗ tai, không muốn nghe thấy ma âm của nàng.
Nàng khóc không thành tiếng, "Hu hu hu. . . . . .
Đau quá!"
Da mặt của Triển Mộ Bạch co quắp mấy cái, tựa như cho
hả giận đem gối đầu ném mạnh xuống đất.
"Heo tiểu muội này thật sự là ngứa da mà."
Hắn chợt nhảy xuống giường, cố tình cử động tạo âm
thanh ồn ào, biểu đạt tức giận trong lòng hắn.
Phanh! Hắn bỗng chốc kéo tung cửa ra,
"Ngươi...."
Mới nói một chữ "Ngươi", những từ tiếp theo
bị mắc nghẹn trong cổ họng không ra được, Đông Phương Nhạc Nhạc vui vẻ hắn
thường thấy, giờ phút này lại bệnh thoi thóp , dọa hắn giật bắn cả mình.
"Triển Mộ Bạch, ta, ta rất đau. . . . . ."
Đông Phương Nhạc Nhạc tựa vào bên tường rên rỉ, sắc mặt trắng tựa tuyết, toàn
thân toát ra mồ hôi lạnh.
Hắn cả kinh thất sắc ôm nàng lên , xoay người trở về
phòng đặt nhẹ lên giường, tỉ mỉ gíup nàng đặt lên áo ngủ bằng gấm.
"Heo tiểu muội, ngươi cũng đừng làm ta sợ, có
phải buổi tối lại ăn bậy bạ thứ người ta mới hay không, làm bụng bị đau?"
Đây là chuyện duy nhất có thể.
Đông Phương Nhạc Nhạc vạn phần ủy khuất oán trách,
"Người ta ngay cả bữa đêm cũng còn không có ăn, mới, mới không có ăn đau
bụng !" Dạ dày nàng là dạ dày cứng chắc siêu cấp, mới sẽ không tùy tiện
đau như vậy.
"Vậy là ngươi không thoải mái chỗ nào?"
Triển Mộ Bạch không tin nàng bình thường mạnh khỏe như trâu, lại đột nhiên bệnh
thành ra như vậy, không hiểu heo tiểu muội này đang đùa trò gì.
Nàng thở nhẹ một hơi, một khi bên tai có người có thể
dựa vào, cái loại cảm xúc bất an khó chịu đó cũng chầm chậm biến mất.
" Nơi này của người ta thật đau. . . . . ."
Đông Phương Nhạc Nhạc chỉ lấy ngực của mình nói.
Triển Mộ Bạch nhìn trái, nhìn phải, nhưng không nhìn
ra có cái gì có cái gì không đúng.
"Ta sẽ cho người mời đại phu tới ngay bây giờ,
xem giúp ngươi một chút." Ngữ khí của hắn vô cùng lo lắng.
"Không phải ta ngã bệnh đâu! Là Uy Uy" Đông
Phương Nhạc Nhạc lời còn chưa nói hết, đôi mắt đã đỏ lên, nước mắt tuôn rơi
không ngừng
"Nhất định là nàng ấy đã xảy ra chuyện. . . . . .
Làm sao đây?"
Hắn nghe vậy lòng nghi ngờ nổi lên!"Sao ngươi lại
biết?"
"Ta không phải đã nói với ngươi rồi sao? Ta cùng
Uy Uy là một đôi sanh đôi, ngươi quên rồi hả ?" A! Ngay cả đạo lý giản đơn
thế này cũng không hiểu! Nàng dùng ánh mắt khinh thương liếc nhìn hắn.
Mặt Triển Mộ Bạch xanh mét, kìm nén tức giận hỏi:
"Sanh đôi thì sao?"
"Bởi vì chúng ta là sanh đôi, cho nên, có thiên
tính tự cảm ứng!" Cánh môi đỏ ửng run rẩy, lỗ mũi khẽ mấp máy, lại đem
nước mắt suýt rơi xuống nuốt trở về, nàng nức nở nghẹn ngào mà nói: "Khi
còn bé. . . . . . Chỉ cần một người trong chúng tôi nóng sốt, một người khác
cũng sẽ ngã bệnh theo, mỗi lần đều là kết quả như nhau, cho nên, hu hu hu. . .
. . Uy Uy nhất định gặp nguy hiểm rồi, ta muốn cứu nàng ấy."
"Ngươi lại không biết nàng ở nơi nào, làm sao đi
cứu?" Hắn tức giận hỏi nàng một câu.
Đông Phương Nhạc Nhạc xoa nhẹ chóp mũi hồng hồng, thút
thít nói: "Ta, ta có thể đi hỏi." Nàng chỉ cần đến phân đường của
Diêm Cung để hỏi thăm, có thể rất nhanh chóng sẽ tìm được vị trí của Uy Uy rồi.
"Coi như nàng ấy thật sự đã xảy ra chuyện, chờ
ngươi chạy tới cũng không kịp nữa đâu." Triển Mộ Bạch lập tức dội cho nàng
một chậu nước lạnh.
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng mếu máo, đôi mắt đẫm lệ
lại rơi xuống như mưa.
"Vậy. . . . . . Nên làm sao đây? Mới vừa rồi ta
thật sự rất đau, rất đau, này. . . . . . Có phải chứng tỏ Uy Uy bị thương rất
nặng hay không? Ngộ nhỡ nàng ấy chết thì làm sao đây? Hu hu. . . . . Ta không
muốn Uy Uy chết, ta không muốn, hu hu. . . . . ."
. Triển Mộ Bạch không chịu được che lỗ tai, giảm bớt
màng nhĩ của hắn có thể bị độc hại."Câm miệng!"
Hắn càng nói, nàng khóc đến càng lớn tiếng, "Ô
oa. . . . . ."
"Ngươi" hắn thật rất muốn một quyền đánh
nàng bất tỉnh đi thôi. Hắn cố nén tính tình nói: "Ta nói heo tiểu muội cô
nãi nãi ơi, ngươi đừng khóc nữa có được không? Ngươi không phải luôn nói rằng,
Uy Uy thông minh hơn so với ngươi , nàng ấy nhất định sẽ nghĩ biện pháp tránh
khỏi nguy hiểm, không có việc gì đâu."
Đông Phương Nhạc Nhạc chợt ngừng khóc thút thít, ngước
đôi mắt to sưng lên giống như hai hột đào
"Có thật không? Uy Uy thật không có việc gì
chứ?"
Đây là lời nói dối có thiện ý, Lão Thiên Gia cũng sẽ
không trừng phạt hắn.
"Lừa ngươi có phần thưởng có thể cầm sao?"
Hắn hậm hực hỏi.
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mới lắc đầu một
cái.
Triển Mộ Bạch thầm thở ra một hơi, "Vậy không
phải đúng rồi sao, huống chi, ngươi bây giờ không phải là đã tốt hơn
nhiều?"
"Thật đó!" Đông Phương Nhạc Nhạc nín khóc
mỉm cười kêu lên.
Nàng thật đúng là dễ gạt!"Ta không phải là đang
dụ dỗ ngươi chứ?"
"Ừ!" Nàng gật mạnh đầu, tâm tình vừa buông
lỏng, cơn buồn ngủ nồng đậm liền toàn bộ chạy ra, nàng che miệng ngáp một cái,
mí mắt cũng dần dần nặng, nàng lầu bầu không rõ ràng, "Cho ta ngủ nhờ một
chút."
"Uy! Đợi đã, heo tiểu muội." Triển Mộ Bạch
vỗ nhẹ vào mặt của nàng, muốn gọi tỉnh nàng.
Nhưng tay chân của Đông Phương Nhạc Nhạc đã sớm dang
rộng, ngáy "Khò khò. . . . . ."
"Heo tiểu muội, thức dậy cho ta!" Hắn vừa vỗ
vừa nhéo gương mặt của nàng, nhưng vẫn không có biện pháp làm nàng tỉnh giấc,
đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng ngủ, "Ngươi không thể ngủ ở nơi này, heo
tiểu muội."
Triển Mộ Bạch gọi đến miệng cũng khô, tựa vào trên cột
giường nghỉ ngơi, ai! Nếu để cho người khác nhìn thấy nàng"Ngủ" ở
trên giường của hắn, lần này "Trong sạch" của hắn sẽ bị phá hủy.
"Heo tiểu muội, ngươi thức dậy cho ta!" Hắn
không ngừng cố gắng kêu lên.
"Ngô. . . . . . Uy Uy, để cho ta ngủ một chút
nha, " Đông Phương Nhạc Nhạc mút lấy ngón cái, phát ra tiếng nỉ non mơ
màng, "Người ta rất muốn. . . . . . Muốn ngủ."
Hắn tức giận lấy tay nhỏ bé của nàng ra, "Đã lớn
như thế còn mút ngón tay cái, thật là khó coi chết đi được!"
Hắn trên miệng nói như thế, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa
nụ cười.
"Ừ. . . . . . Ăn ngon." Nàng chậc chậc có
tiếng than nhẹ.
Hắn kéo lấy hai tay của nàng, muốn đem nàng kéo xuống
giường, nhưng bận rộn thật lâu, làm cho hắn cũng thở hổn hển rồi, cũng vô
dụng."Ông trời! Ngươi thật đúng là không phải nặng bình thường đó!"
Đông Phương Nhạc Nhạc đang ngủ vẫn nuốt lấy nước
miếng, "Ừ. . . . . . Ông chủ ơi, mang cho tôi một chén canh vằn thắn, tôi
còn muốn ăn Thiên Vạn cao, còn có đậu hũ chưng nữa.”
"Phanh!" Triển Mộ Bạch đụng đầu vào trên cột
giường, hắn hoàn toàn bị đánh bại.
"Ta thấy trên đời này không thể nào tìm được heo
tiểu muội thứ hai nữa.." Hắn dở khóc dở cười mà nói.
Triển Mộ Bạch nhìn ngắm gương mặt xinh xắn như trẻ con
ngây thơ kia, thật ra thì, hắn cũng không hề ghét nàng như vẻ bề ngoài, , không
thừa nhận cũng không được, kể từ khi nàng tới Triển Viên, đã mang đến cho hắn
không ít niềm vui thú, nếu là đổi lại những danh môn khuê tú trong đầu chỉ có
Tam Tòng Tứ Đức kia, hắn nhất định sẽ buồn chết trước!
Nghĩ tới, nghĩ lui, hắn không nhịn được ngáp một cái,
ừ! Để cho hắn nghỉ ngơi chốc lát, sẽ đem nàng gánh về gian phòng của nàng là
được, hắn chỉ chợp mắt một lát thôi, sẽ không quá lâu . . . . . .
Giấc ngủ thật ngọt ngào, là một chuyện thật hạnh phúc,
làm như trên thế gian này không còn tồn tại tội ác vậy.
Chẳng quan tâm, vô tri vô giác, chính là hạnh phúc lớn
nhất; không nên tới thức tỉnh ta! A, đừng coi thường ta a!