Trước hoa dưới trăng, ẩn chứa tình yêu nồng đậm, nam
tử khẽ ôm lấy giai nhân, trong lòng tràn đầy nhu tình vô hạn.
"Nàng định lúc nào mới chịu đi theo ta?"
Ngoại hiệu"Cửu chỉ Thần Long" Long Thiên
Hành bởi vì từ nhỏ chỉ có chín ngón tay, trong giang hồ mới tặng cho hắn danh
hào này , trên mặt hắn khó nén chân tình vô cùng lo lắng, chính là hi vọng có
thể mau sớm hỏi ra một đáp án xác thực.
Gương mặt hoa xinh đẹp mỉm cười nhẹ, "Lòng của ta
đã sớm là của chàng, chàng còn lo lắng gì thế?"
"Nhưng cha nàng muốn đem nàng gả cho Bát Vương gia
làm thiếp, ta sợ. . . . . ."
Nàng kiều mỵ cười, "Sợ cái gì? Sợ ta sẽ ái mộ hư
vinh, không muốn cùng chàng chịu khổ hay sao?"
Long Thiên Hành chấn động, vội vàng biện luận:
"Không! Ta dĩ nhiên tin tưởng nàng, nàng tuyệt đối không phải là loại nữ
nhân ái mộ hư vinh đó, nhưng ta chẳng qua chỉ là một người giang hồ bình
thường, sao có thể tranh nổi cùng Bát Vương gia quyền khuynh thiên hạ được? Ngộ
nhỡ cha nàng muốn gả nàng đi, ta. . . . . ."
Một ngón tay trắng như tuyết che ở trên miệng hắn,
chận lại những lời nói tiếp theo.
"Nếu như đến lúc đó, ta sẽ bất chấp tất cả bỏ
trốn cùng chàng , nhưng hiện tại ta còn đang khuyên cha thu hồi mệnh lệnh đã
ban ra, chàng phải cho ta một chút thời gian."
Hắn ôm nàng vào lòng, "Nàng thật sự nguyện ý theo
ta cùng nhau chịu khổ?"
"Từ ta lần đầu tiên nhìn thấy chàng, ta biết ngay
ta là của chàng rồi, dù cuộc sống khổ thế nào đi chăng nữa, chỉ cần ta có thể
ở lại bên cạnh chàng là đủ rồi." Thân thể thơm tho mềm mại làm như vô tình
dụi vào trong ngực hắn mè nheo, dấy lên một ngọn lửa nóng bỏng.
Hơi thở của Long Thiên Hành hỗn loạn, "Đừng như
vậy, ta sẽ không khống chế được bản thân. . . . . ."
"Không phải chàng rất muốn thiếp sao?" Thanh
âm ngọt ngào mềm mại đáng yêu giống như tơ tằm ngàn năm - quấn quanh trong tim
hắn.
"Ta muốn, vô cùng muốn! Nhưng. . . . . . Ta không
trước khi bái đường lại vấy bẩn nàng, ta có thể nhịn."
Nàng cảm kích ôm lấy vòng eo hổ cường tráng có lực của
hắn.
"Thiên Hành, chàng đối với ta thật tốt!"
"Ta đã xem nàng là thê tử của ta, bảo vệ nàng
cũng là chuyện mà ta phải làm." Long Thiên Hành hôn lên sợi tóc thân cô
nương trong lòng, ngửi mùi thơm trên người nàng, gần như không thể ngừng lại
được, không thể làm gì khác hơn là tìm chuyện để nói làm mình phân
tâm."Lần trước nàng muốn độc dược"Mãn Giang Hồng", rốt cuộc
người mà nàng muốn đối phó là ai vậy?"
Thân thể mềm mại thơm tho cứng lại, "Đương nhiên
là đối phó cừu nhân, Lục Nghi lâu có cục diện như hôm nay, cùng nhờ cha cùng
đại ca khổ cực có được, hôm nay cừu gia ngóc đầu trở lại, nếu chúng ta không ra
tay hung ác một chút, sớm muộn cũng sẽ bị đối phương đánh bại, ta không thể trơ
mắt nhìn loại chuyện đó phát sinh! Thiên Hành, chàng có cảm thấy lòng dạ ta quá
độc ác không?"
"Dĩ nhiên sẽ không, có cừu oán phải trả, là phép
tắc không đổi của người giang hồ, nếu đối phương có thể bất lợi đối với chúng
ta, nên nghĩ biện pháp ứng phó, sao có thể trách nàng được? Chẳng qua là, nàng
có thể nói cho ta biết, để cho ta tới giúp nàng mà!"
Nàng nhu tình ngàn vạn tỏ tình, "Ta chính là
không hy vọng chàng tham gia trong đó, chỉ cần ở sau lưng yên lặng ủng hộ ta là
đủ rồi."
Long Thiên Hành bị người yêu dụ dỗ say đắm đến mờ mịt,
vội vã nhận lời: " Dĩ nhiên ta sẽ ủng hộ nàng, chỉ là nếu có cần ta giúp
một tay, nàng cần phải nói cho ta biết, dù lên núi xuống biển, ta đều sẽ giúp
nàng làm được ."
"Thiên Hành, có câu nói này của chàng là đủ
rồi." Đôi môi diễm lệ chạm khẽ lên miệng của hắn.
Hắn khẽ gầm nhẹ một tiếng, thận trọng ngậm lấy cánh
môi mềm mại tinh tế kia, tận tình thưởng thức, nhưng e sợ làm nàng bị thương.
Đối với hắn mà nói, đây là ân sủng biết bao nhiêu a! Một Đại Mỹ Nhân xinh đẹp
không tỳ vết như vậy, lại có thể biết coi trọng một người thô lỗ như hắn, Long
Thiên Hành ước gì đem nàng nâng niu thương yêu trong lòng bàn tay.
Tiếng rên rỉ mềm mại ngâm nga từ đôi môi bật ra,
"Thiên Hành. . . . . . Ôi. . . . . ."
Long Thiên Hành theo bản năng đem bàn tay to lớn lòn
vào bên trong vạt áo, ôm lấy một bên ngực sữa đầy đặn, đem điểm hồng môi trên
bầu ngực sữa vừa cứng lại vừa nhạy cảm kia chà xát.
"Ôi. . . . . . Ngô. . . . . ." Ngượng ngùng
ngâm nga đột nhiên chuyển thành dâm đãng rên rỉ.
Dục hỏa của hắn dưới tiếng rên riri cỗ vũ của nàng,
tiến thêm một thước, hé miệng ra ngậm lấy một bên bầu ngực sữa trắng ngần, bừa
bãi đùa giỡn mút vào, đôi tay thô tiến lần xuống dưới.
"Đừng! Thiên Hành, đừng mà. . . . . ." Tiếng
rên rỉ yêu đuối phát ra từ miệng nàng.
Như bị tạt một chậu nước lạnh, hắn trong cơn tình dục
nhất thời tỉnh táo lại, cái mặt đen của hắn đỏ lên
“Đúng , đúng, không thể được, ta thật sự đáng chết,
dám mạo phạm đến nàng."
"Đừng tự trách mình! Ta cũng có lỗi." Cô gái
yêu kiều hổn hển ngã vào trong ngực hắn.
Hơi thở của hắn vẫn dồn dập không yên, "Ta thật
sự hi vọng chúng ta đã thành thân rồi."
"Sẽ nhanh thôi, chờ chuyện cừu gia giải quyết
xong, ta sẽ cầu xin cha thành toàn cho chúng ta, chàng cho ta thêm chút thời
gian sẽ xử lý xong."
Long Thiên Hành trong sự trấn an tràn đầy nhu tình của
nàng, tâm tình cũng ổn định rất nhiều."Được, dù bao lâu nữa ta cũng sẽ chờ
nàng.”
"Tỳ nữ của ta cũng sắp tới, chàng đi nhanh đi! Ta
sẽ liên lạc với chàng sau."
Dưới sự thúc giục tha thiết của người trong lòng ,
Long Thiên Hành chân không dính bụi nhảy lên nóc nhà rời đi.
Nghiêm Phượng Kiều nhanh chóng vuốt lại mái tóc đen có
chút rối loạn, cúi đầu nhìn xuống bầu ngực trái, chỗ đã bị mút đỏ ửng, còn có
những vết lởm chởm bị râu cọ xát vào, nàng phủi đôi môi đỏ mọng thấp giọng
mắng: “Thô kệch chính là thô kệch, không hiểu được thương hương tiếc ngọc.”
Đối phó với tên ngốc Long Thiên Hành này, chỉ cần hơi
vận dụng mị hoặc chút xíu thôi, thì có thể làm cho hắn ngoan ngoãn nghe lời, ả
cũng sẽ không ngu đến mức đem trinh tiết tống táng trong tay hắn, thân thể này
phải để dành lại cho Bát Vương gia làm tiểu thiếp! Long Thiên Hành có là gì
đáng kể chứ?
Muốn chạm vào nàng? Kiếp sau cũng còn không tới phiên.
"Tiểu thư?" Tỳ nữ tiểu Xuân bước vào gọi.
Nàng lạnh lùng hỏi: "Thám thính thế nào rồi?
Triển gia bắt đầu làm tang sự rồi sao?"
"Hồi bẩm tiểu thư, Triển gia quả thực đang làm
tang sự, chẳng qua. . . . . ."
"Chảng qua cái gì?"
Tiểu Xuân ấp a ấp úng nói: "Chảng qua, người chết
là một lão quản sự của Triển gia ."
"Sao có thể như vậy? Ngươi không nghe lầm
chứ?" Nghiêm Phượng Kiều kinh ngạc hỏi.
"Nô tỳ tuyệt đối không nghe lầm."
Nghiêm Phượng Kiều căm giận bất bình giẫm hạ gót sen,
"Chết tiệt, ả nha đầu mập đó sao lại không chết chứ? Coi như lần mày mi
may mắn, lần sau ta tuyệt đối sẽ không thất thủ nữa."
Ả thề với trời.
Trong miệng ăn đậu hũ chưng do Triển Mộ Bạch đặc biệt
làm cho nàng, Đông Phương Nhạc Nhạc hiếm khi không đặt hết tâm tình vào việc ăn
uống như thế này, nàng thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn trộm người ngồi ở bên
cạnh.
Hắn hôm lại lại tự động tự phát làm thức ăn cho nàng,
hơn nữa cũng không có ở bên cạnh nàng lầm bầm lầu bầu, mắng nàng là heo đầu
thai tới, đây thật là quá thần kỳ.
Cuối cùng, Đông Phương Nhạc Nhạc cũng thật sự nhịn
không được nữa.
Đem nàng lấy bàn tay nhỏ bé ấm áp đặt ở trên trán của
hắn, "Triển Mộ Bạch, ngươi ngã bệnh phải không?"
"Ta rất tốt." Triển Mộ Bạch đẩy bàn tay nhỏ
bé của nàng ra, hậm hực trả lời.
Khuôn mặt Đông Phương Nhạc Nhạc không hiểu,
"Nhưng. . . . . . Ngươi hôm nay là lạ nha!"
"Lạ chỗ nào?" Đối nàng tốt nàng lại nói hắn
lạ, heo tiểu muội này thật sự không thể cưng chìu được mà.
"Chính là ngươi đột nhiên đối với ta quá tốt,
không giống như bình thường mà." Nàng cúi đầu, từ dưới lông mi liếc trộm
hắn.
Triển Mộ Bạch nổi trận lôi đình, trợn trừng mắt,
"Chẳng lẽ bình thường ta đối với ngươi rất xấu sao? Heo tiểu muội, ngươi
nói rõ cho ta, nói cho thật rõ!"
"Không có, không có á!" Nàng len lén làm ra
một cái mặt quỷ, "Ngươi bình thường đối với ta cũng rất tốt! Nhưng ngươi
hôm nay đối với ta đặc biệt tốt, người ta có chút vừa mừng vừa sợ mà.”
Hắn gác chân lên, hừ một tiếng, "Ngươi cũng nên
vừa mừng vừa sợ đi, ta không phải tùy tùy tiện tiện lấy lòng với nữ nhân, hôm
nay là ngươi may mắn đó!"
"Có thật không? Vậy ta tương đối đặc biệt
sao?" Đông Phương Nhạc Nhạc cười hi hi nói.
"Cũng có thể nói như thế!" Mặc dù trong lòng
hắn đã thừa nhận tình cảm mình đối với heo tiểu muội, nhưng hắn cũng sẽ không
nói ra, nếu không nàng nhất định sẽ bò đến trên đỉnh đầu của hắn giương oai.
Đông Phương Nhạc Nhạc vô cùng mừng rỡ, chạy vội đến ôm
lấy cánh tay của hắn không buông, "Ý của ngươi là nói, ta có thể tiếp tục
bám dính lấy ngươi phải không?"
"Đúng rồi, đúng rồi, " Hắn thầm dễ chịu nói.
Nàng mở đôi mắt to, cười không khép miệng, "Vậy
ta thích bám dính bao lâu cũng có thể sao?" Đây chính là chuyện rất quan
trọng.
Triển Mộ Bạch rõ ràng đã đáp tiếng ừm trong cổ họng,
"Ngươi muốn sao thì cứ làm vậy đi , ta không có ý
kiến."
"Như vậy sau này ngươi chính là tướng công của ta
có đúng không?" Nàng vui vô cùng lại hỏi.
Hắn làm ra vẻ gia trưởng khiển trách, "Ồn
ào!"
"Hoan hô!" Đông Phương Nhạc Nhạc hưng phấn
chạy quanh một vòng
"Ta có tướng công rồi, ta có tướng công rồi
!"
Nàng có hi vọng có thể khiến Uy Uy gọi nàng một tiếng
tỷ tỷ rồi.
"Nhưng, ta có điều kiện." Triển Mộ Bạch chậm
rãi nói.
Mặt Đông Phương Nhạc Nhạc kinh ngạc, "Sao?"
"Bắt đầu từ giớ phút này, trừ phi là ta tự mình
làm cho ngươi ăn, nếu không nhất định không cho phép ăn!" Hắn độc đoán ra
lệnh.
"Tại sao?" Không thể ăn được mỹ thực trong
thiên hạ, như vậy cuộc đời của nàng còn có ý nghĩa gì?
Triển Mộ Bạch nghiêm nghị liếc nàng, "Bởi vì vẫn
chưa bắt được hung thủ muốn mưu hại ngươi , vì để ngừa chuyện không may, vẫn
nên đề phòng thì tốt hơn."
"Nhưng là. . . . . . Bọn họ lại độc không chết
ta." Nàng chán nản nói.
"Ngươi có thể bảo đảm trên đời này tuyệt đối
không có độc dược có thể hại chết ngươi sao? Ngộ nhỡ, lần sau bọn họ thật sự
ngươi độc chết, vậy ngươi nói ta phải làm sao đây?" Hắn rống lớn đến mức
Đông Phương Nhạc Nhạc ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Nàng núp ở một góc, đáng thương lầu bầu, "Được,
được! Ngươi cũng đâu cần hung dữ như thế, ta nghe ngươi là được."
"Vốn là nên nghe ta, ta là tướng công tương lai
của ngươi, ngươi không ta, vậy muốn nghe ai hay sao?"
Đông Phương Nhạc Nhạc nghe vậy, trên mặt nở một nụ
cười rực rỡ hơn cả ánh mặt trời
"Ngươi là tướng công tương lai của ta, ta đương
nhiên là nghe lời ngươi rồi, đúng rồi! Triển Mộ Bạch, khi nào thì ngươi theo
ta về nhà gặp cha nuôi cùng Can nương của ta?"
Hắn hơi ngẩn ra.
"Xảy ra chuyện gì? Ngươi không muốn cùng ta trở
về sao?" Nàng nhìn thấy vẻ mặt của hắn không đúng.
Sắc mặt Triển Mộ Bạch trầm xuống, ánh mắt cũng ảm đạm
theo, "Chờ thêm chút thời gian nữa, rồi hãy nói!" Mặc dù hắn đã có
dũng khí xuống bếp nấu nướng lại lần nữa, nhưng bước ra khỏi nhà, đối mặt với
vô số ánh mắt khác thường của người bên ngoài vẫn còn là một mơ ước xa vời không
thể chạm vào.
"Ngươi sợ có phải không?"
"Ta. . . . . ." Hắn nhất thời cứng họng.
Đông Phương Nhạc Nhạc cầm lòng bàn tay của hắn, khích
lệ cười cười, "Có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ ngươi."
"Ta mới không sợ, ta chỉ nghĩ . . . . . Chẳng qua
là cần chuẩn bị tâm lý cho tốt." Triển Mộ Bạch cãi chày cãi cối.
Nàng không lật tẩy lời nói dối của hắn, cười tủm tỉm
nói: "Vậy chờ ngươi chuẩn bị tâm lý xong, rồi cho ta biết nhé! Nhưng đừng
để cho ta đợi quá lâu đó!"
Triển Mộ Bạch liếc nhìn khuôn mặt trẻ con tươi cười
tinh khiết, không chút tâm cơ nào của nàng, vốn là từ trong lòng tâm thần bất
định bất an cũng dần dần tản đi.
Chẳng qua là, hắn thật có thể làm được không?
Tự tôn là chút hy vọng còn sót lại của hắn, ngộ nhỡ
cũng mất đi, hắn có còn dũng khí sống nữa sao?
Thật có thể không?
"Khò, khò!" Đợi phục hồi tinh thần lại, mới
phát hiện Đông Phương Nhạc Nhạc đã tựa vào trên người hắn mộng Chu công rồi.
Hắn cố nén cảm xúc muốn trợn trắng mắt, cười nói:
" Như vậy mà ngươi cũng có thể ngủ, ta thật sự là phục ngươi rồi."
"Uy Uy. . . . . . Ta tìm được tướng công
rồi." Nàng lầu bầu một tiếng.
Hắn bế nàng lên giường, "được ngươi coi trọng là
phúc phận của ta, trên đời này đại khái cũng chỉ có ngươi mới có thể chịu được
tính xấu của ta, và còn có gương mặt quỷ này nữa."
****************
"Đây là cái gì?" Đông Phương Nhạc Nhạc nhìn
người gác cổng đưa thiệp cho nàng , bên trên thiệp còn phảng phất một mùi thơm
nhàn nhạt.
" Hai chữ phía dưới Hoa sen kia ta không biết,
ngươi xem hiểu không?" Nàng chỉ từ "Hưởng yến" hỏi.
Người gác cổng cười hiền lành: "Nhạc Nhạc cô
nương, cô nương đừng trêu cợt tiểu nhân, sao tiểu nhân có thể nhận biết
chữ?"
"Vậy ngươi biết đây là ai đưa cho ta không?"
Nàng không hiểu hỏi.
"Là tỳ nữ của Nghiêm tiểu thư Lục Nghi lâu đưa
thiệp tới, giống như muốn mời Nhạc Nhạc cô nương qua phủ tham gia một bữa
tiệc."
Bệnh cũ của nàng lập tức lại tái phát, "Bữa tiệc
đương nhiên sẽ có thức ăn đúng không?"
"Hình như là như thế." Người gác cổng gãi
gãi đầu nói.
Đông Phương Nhạc Nhạc nhanh mở ra thiệp, nhìn thời
gian hẹn, thời gian chính là vào trưa mai, nhưng nụ cười của nàng trong nháy
mắt liền biến mất.
Nàng đã hứa với Triển Mộ Bạch không tùy tiện nhận lời
mời của bất kì ai, vậy nàng không thể đi dự tiệc rồi, thật đáng tiếc đó!
Không biết ngày mai có cái gì món ăn ngon nhỉ?
"Sớm biết thế cũng không cần đáp ứng hắn quá
nhanh." Nàng ảo não nói.
Lần trước Nghiêm thiếu gia mời nàng ăn cơm, mặc dù khi
ra về cũng không vui vẻ gì, bất quá, lần này đổi lại là Nghiêm tiểu thư mời
nàng, nếu không đi, không phải có nghĩa là nàng bụng dạ hẹp hòi quá sao?
Rốt cuộc nàng có nên đi hay không đây?
Trưa hôm sau,
"Heo tiểu muội lại chạy đi đâu rồi?" Đã sắp
ăn cơm rồi, còn không nhìn thấy bóng người của nàng, không thể không khiến
Triển Mộ Bạch sinh nghi, không nói hai lời lập tức bước ra ngoài tìm người.
Tỳ nữ gặp xui xẻo bị bắt đến Hồn Phi Phách Tán kêu
lên: "Nô, nô tỳ không biết."
Hắn hỏi nhiều người làm, cũng không ai nhìn thấy, làm
cho cơn giận của hắn càng lớn hơn.
"Ta đang hỏi có ai thấy heo tiểu muội không, lỗ
tai các ngươi cũng điếc hết rồi có phải không?" Hắn giận dữ quát.
Bọn hạ nhân đảm đương không nổi lửa giận của hắn, rối
rít tránh đi.
"Tiểu nhân không thấy."
"Tam Thiếu Gia, nô tỳ thật không biết."
Triển Mộ Bạch quắc mắt rít gào, mấy người các ngươi
đang làm cái gì? Thậm chí ngay cả người cũng trông không được!"
"Tiểu Tam, xảy ra chuyện gì, sao đệ lại nổi giận
thế?" Triển Mộ Thanh vừa mới bước vào cửa, liền gặp được tiểu đệ nhỏ nhất
đang gầm thét ở trong sân, lập tức tới trước ân cần.
"Heo tiểu muội không biết được đã chạy đi đâu, đã
bảo nàng không nên chạy loạn , lại dám không nghe lời ta, quả thực là ngứa da
mà." Hắn mắng một tiếng.
Triển Mộ Thanh buồn cười mà nói: "Có lẽ nàng lại
núp ở một góc nào đó ngủ, cho người đi tìm khắp nơi là được, đệ cứ hở chút là
gầm thét, dù sao cô nương ấy cũng là người lớn,sẽ không đi lạc đâu.”
"Nhất định nàng ấy lại trốn ta ra ngoài chơi rồi,
ta không để cho nàng ra cửa, là sợ nàng bởi vì nhất thời tham ăn mà mất mạng
nhỏ, nàng lại dám coi lời của ta như gió bên tai." Heo tiểu muội này thực
sự rất đáng đánh đòn mà.
"Nhạc Nhạc cũng không phải là phạm nhân, đệ cũng
không thể cứ mãi nhốt nàng trong phủ, cho dù ai cũng sẽ không chịu được."
Triển Mộ Thanh không khỏi bật cười, "Bất quá, nếu đệ lo lắng, chứng tỏ đệ
thật rất quan tâm nàng."
Trên mặt hắn đỏ lên, ấp úng nói: "Ta. . . . . .
Ta mới không phải quan tâm nàng !"
Triển Mộ Thanh lắc đầu cười khẽ, "Đừng mạnh miệng
nữa, thừa nhận mình thích nàng ấy thì có sao đâu chứ? Cũng đâu ai cười đệ, đệ
biết mà, cả nhà chúng ta cũng rất yêu thích Nhạc Nhạc, nhất là cha mẹ, biết đệ
nguyện ý cưới nàng, vui mừng còn không hết nữa kìa.”
"Ta là bị nàng dây dưa phiền quá, mới không thể
không cưới nàng, không phải là ta tự nguyện." Triển Mộ Bạch chỉ là không
muốn thản nhiên thừa nhận thật lòng. của mình
"Tùy đệ vậy, chỉ cần đệ ở đây đợi nàng là đủ
rồi." Hắn đột nhiên nghiêm sắc mặt, "Đúng rồi! Chuyện hạ độc lần
trước, ta tra được một chút đầu mối."
"Đại ca biết là ai làm?" Triển Mộ Bạch nóng
lòng hỏi, không bắt được hung thủ, hắn thực sự không có cách nào chân chính an
tâm.
"Vẫn chưa có bằng chứng xác thực, bất quá, ta từ
trong miệng một chưởng quỹ cùng người làm điều tra ra được! Ngày đó có một
khách nhân dáng vóc quỷ dị, ánh mắt lóe lên, nhìn hắn rất quen mặt, dường như
là gia nhân của ai đó, tựa hồ đã gặp qua ở đâu, chờ bọn hắn nhớ ra được, tự
nhiên sẽ phái người tới nói cho chúng ta biết."
"Chờ bọn hắn nhớ ra được thì đã quá muộn, ai biết
người kia có thể hạ thủ với heo tiểu muội nữa hay không?"
Triển Mộ thanh ôn hòa khuyên nhủ: "Đệ cũng đừng
quá lo lắng, nếu Nhạc Nhạc có thể tránh được một kiếp, chứng tỏ nàng có phúc
tinh cao chiếu, bên cạnh có quý nhân trợ giúp, không có việc gì đâu."
"Ta thấy hay là tìm được nàng trước rồi hãy
nói." Hắn có thể hiểu rõ tập tính của heo tiểu muội hơn so với đại ca hắn,
đối phương muốn hạ thủ, chỉ cần dùng thức ăn ngon làm mồi nhử, nàng lập tức
sẽ ngây ngốc cắn câu, ngoan ngoãn chịu chết.
Đúng lúc, người gác cổng mới do dự tới, "Đại
thiếu gia, Tam Thiếu Gia, tiểu nhân biết Nhạc Nhạc cô nương đi đâu rồi."
"Ngươi biết tại sao không nói sớm!" Triển Mộ
Bạch nổi giận, điên cuồng hét lên.
Người gác cổng run cả da đầu cung khai, "Dạ . . .
. . Nhạc Nhạc cô nương không cho phép tiểu nhân nói."
Triển Mộ Bạch nổi trận lôi đình, hận không dùng ánh
mắt chém hắn thành 18 đoạn, "Nàng không để cho ngươi nói, ngươi lập tức
không nói, rốt cuộc nàng đã cho ngươi ích lợi gì hả ?"
"Nhạc Nhạc cô nương có hứa sẽ mang chút thức ăn
về cho tiểu nhân, cho nên. . . . . ." Người gác cổng không biết xấu hổ nói
hết ra.
"Ngươi" Triển Mộ Bạch nắm chặt quả đấm, vừa
nghe đã muốn tiến lên đánh hắn.
Triển Mộ Thanh kịp thời ngăn hắn lại, "Trước hết
nghe hắn nói hết lời, ngươi nói xem, Nhạc Nhạc rốt cuộc đi nơi nào?"
"Hôm qua tiểu nhân có nhận được thiệp mời của
Nghiêm tiểu thư Lục Nghi lâu đưa cho Nhạc Nhạc cô nương, muốn mời Nhạc Nhạc cô
nương đến tham dự bữa tiệc do tiểu thư ấy chiêu đãi, Nhạc Nhạc cô nương sợ Tam
Thiếu Gia không để cho nàng đi, liền định. . . . . ."
"Len lén đi? Cho là như thế thì thần không biết,
quỷ cũng không hay, ta cũng sẽ không biết?" Triển Mộ Bạch lạnh lùng tiếp lấy
lời của hắn.
Người gác cổng bị hù dọa xuất mồ hôi lạnh toàn thân,
"Đúng, đúng, Tam Thiếu Gia anh minh, Tam Thiếu Gia anh minh."
"Hừ!" Heo tiểu muội này lại dám dùng chiêu
trảm trước tấu sau với hắn, quả nhiên là không muốn sống nữa mà.
"Được rồi, ngươi có thể đi xuống." Triển Mộ
Thanh phòng cho người giữ cửa bị dọa đến sắp tè ra quần, có lòng tốt phất tay
bảo hắn lui xuống.
"Tiểu Tam, nếu hiện tại xác định Nhạc Nhạc không
có sao, muốn nói gì đợi nàng ấy trở lại rồi hãy nói!"
Triển Mộ Bách cảm thấy trái tim tràn đầy lo lắng,
"Trái tim đệ không biết tại sao lại đập dồn dập,
đại ca, làm phiền huynh đi một chuyến đến Lục Nghi lâu, giúp ta đem heo tiểu
muội mang về."
"Nhạc Nhạc chẳng qua là đi dự tiệc, ăn xong rồi
sẽ trở lại , đệ không cần phải quá đa tâm như thế." Triển Mộ Thanh khuyên
nhủ.
Tính khí cố chấp của hắn lại nổi lên, "Bất kể có
phải là nghi ngờ hay không, ta chỉ muốn mau sớm nhìn thấy nàng, đại ca, huynh
có thể giúp ta chuyện này chứ!"
"Có cần thiết làm ầm ĩ thế không?" Triển Mộ
Thanh làm việc luôn là xem trước chú ý sau, hắn không muốn tùy tiện làm việc.
Triển Mộ Bạch tình thế cấp bách bật thốt lên,
"Huynh không muốn giúp cũng không sao, tự ta đi!"
"Tiểu Tam!" Hắn há hốc mồm cứng lưỡi nhìn
thấy Triển Mộ Bạch giống như mũi tên xông ra ngoài, khi hắn lấy lại tinh thần,
lập tức đuổi theo.
Triển Mộ Bạch vừa ra khỏi cửa liền hối hận rồi.
Ánh mắt kinh dị của người đi đường, thái độ nhượng bộ
lui binh làm cho hắn xấu hổ dùng ống tay áo che kín mặt, hận không thể đào cái
hang vùi mình , tránh cho mất mặt xấu hổ.
"Nha! Mọi người nhìn kìa."
"Các ngươi mau nhìn mặt của hắn."
"Mẹ ơi, có quỷ. . . . . . Thật là đáng sợ
đó!"
Người lớn chỉ chỉ chõ chõ, đứa trẻ kêu khóc khiến cho
Triển Mộ Bạch không đất dung thân.
Toàn thân hắn bỗng chốc cứng ngắc, hai chân đính tại
chỗ không cách nào nhúc nhích! Bốn phía quăng tới ánh mắt như thủy triều nhấn
chìm hắn, hắn chỉ cảm thấy nhất thời trời đất xoay chuyển, sắp không cách nào
hô hấp.
"Tiểu Tam!" Triển Mộ Thanh thương hại đỡ lấy
cánh tay của hắn, tâm không đành lòng mà nói: "Chúng ta trở về đi! Đại ca
giúp đệ đi đón Nhạc Nhạc trở lại là được."
Hắn vẫn còn đangrun rẩy, nhưng lòng tự ái không cho
phép hắn lâm trận bỏ chạy, mặc dù sắc mặt tái nhợt, trên trán khẽ thấm ra tầng
tầng mồ hôi, hắn vẫn cắn chặt hàm răng chống đỡ đi tiếp.
“Nếu ta đã chạy ra đây, thì không thể chạy trốn như
thế, ta không muốn núp ở trong bóng tối nữa."
Triển Mộ Thanh hiểu rõ gật đầu một cái, hắn vì quyết
tâm của tiểu đệ đáng thương của mình, mà theo ủng hộ đến cùng.
"Vậy Đại ca sẽ đi cùng đệ." Hắn biết đệ đệ
của mình rất cần người nhà ủng hộ.
Triển Mộ Bạch cất bước chân một cách chật vật.
"Ủa? Đó không phải là Tam Thiếu Gia Triển gia
sao?" Có người nhận ra hắn rồi.
"Ngươi nói là hắn chính là "Thiếu niên Thần
Trù" danh vang rền thiên hạ năm năm trước đó sao?" Bên cạnh có người
hỏi tiếp theo.
"Không sai, chính là hắn! Đáng tiếc một trận hỏa
hoạn đã phá hủy mặt của hắn, nếu không hắn đã sớm vào cung làm ngự trù
rồi."
Không! Hắn không thể làm con rùa đen rút đầu nữa, hắn
tuyệt đối không thể trốn! Triển Mộ Bạch ở trong lòng không ngừng tự nói với
mình, dù họ có chê cười, hắn cũng muốn dũng cảm tiếp nhận, hắn dùng thân thể
cứng ngắc tiếp tục đi về phía trước.
"Thức ăn của hắn làm thật sự có ăn ngon như vậy
không?" Người đi đường vẫn ngươi một lời, ta một câu đàm luận.
"Đâu chỉ là ăn ngon mà thôi, quả thật có thể nói
là mỹ vị nhân gian, ngay cả hoàng đế ăn cũng khen không dứt miệng, xem ra chúng
ta lại có lộc ăn." Người hưởng qua thủ nghệ của "Thiếu niên Thần
Trù" không khỏi giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
"Triển Tam Thiếu Gia! Chúng tôi ủng hộ
ngài!"
"Ngài phải cố gắng lên! Tương lai làm làm vẻ vang
cho trấn chúng ta!"
"Cố gắng lên!"
Đột nhiên thanh âm động viên của mọi người vang tới,
khiến hốc mắt Triển Mộ Bạch bỗng dưng nóng lên, khí huyết chạy rần rật, hắn kích
động đến nói không ra lời.
"Tiểu Tam, đệ có nghe thấy không?" Triển Mộ
Thanh tâm tình kích động hỏi.
Run rẩy biến mất, thay vào đó là một luồng ấm áp chảy
qua nội tâm hắn.
"Mặc dù trải qua nhiều năm như thế, bọn họ vẫn
không thể quên được tài nấu nướng tinh xảo của đệ, tất cả mọi người đang đợi đệ
trở lại."
Mắt thấy là bằng chứng tốt nhất, hắn nhìn ra được
Triển Mộ Bạch đã mềm hoá rồi, tự đáy lòng hắn hi vọng những lời này có thể hóa
giải lòng tự ti của đệ đệ mình.
Triển Mộ Bạch cảm thấy mắt mũi cay cay, tất cả cảm
động cùng cảm tạ tràn đầy tâm hồn.
"Đại ca, chúng ta đi thôi, " Hắn khàn khàn
nói.
Triển gia hai huynh đệ đi tới Lục Nghi lâu, bắt lấy
một gia nhân liền hỏi: " Đại Tiểu Thư nhà các ngươi đâu?"
"Đại Tiểu Thư. . . . . . Tiểu thư đang ở Hà Hoa
thính. . . . . . đãi, đãi khách.”
Tên gia nhân bị bộ dáng nộ khí đằng đằng , cùng với
nửa bên mặt quỷ của Triển Mộ Bạch làm cho giật mình lui bước, nhất thời lời nói
nào cũng thốt ra tất cả.
Triển Mộ Bạch hài lòng liếc hắn một cái, "Coi như
ngươi thức thời!" Nếu không hắn nhất định đem Lục Nghi lâu xốc tung lên,
cũng phải bắt cho được heo tiểu muội.
"Tiểu Tam, đây là địa phương của người ta, đệ
đừng quá vọng động rồi." Triển Mộ Thanh theo sát ở sau khuyên
Hắn nhảy qua, sãi bước đi tới, xông thẳng lên lầu hai,
đông tìm tây kiếm, cuối cùng tìm đượcchỗ gọi là Hà Hoa thính.
Phanh! Hắn một cước đá văng cửa."Heo tiểu
muội!"
"A!" Bên trong truyền ra một tiếng kinh hãi
duyên dáng kêu to.
Cố làm ra vẻ nhu nhược Nghiêm Phượng Kiều cùng tỳ nữ
bị đột ngột xông vào này dọa cho sợ đến mức ôm chầm lấy nhau.
"Ngươi. . . . . . Các ngươi muốn làm gì?"
"Heo tiểu muội, còn không mau cút ra đây cho
ta!" Triển Mộ Bạch ngay cả liếc cũng không thèm liếc nhìn bọn họ, bước đến
xốc tấm khăn tari bàn lên, muốn nhìn thử xem Đông Phương Nhạc Nhạc có núp ở bên
trong hay không, "Đáng chết! Heo tiểu muội này trốn kỹ quá."
Tỳ nữ tiểu Xuân dọa cho sợ đến lên tiếng kêu to,
"Người đâu! Cứu mạng nha! !"
Triển Mộ Thanh lễ độ hướng Nghiêm Phượng Kiều chắp tay
thi lễ
"Nghiêm tiểu thư, nếu có chỗ nào mạo phạm, xin
hãy tha lỗi, xin hỏi Nhạc Nhạc có phải ở chỗ này hay không?"
"Ngươi đem heo tiểu muội của ta giấu đi nơi nào,
mau đưa nàng giao ra đây cho ta!" Triển Mộ Bạch bực tức đem quả đấm tiến
tới trước mặt nàng, "Nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi."
Đôi mắt đẹp của Nghiêm Phượng Kiều lạnh lẽo, cười
duyên châm biếm nói: "Ta còn tưởng rằng là tên thổ phỉ cường đạo không có
mắt nào dám xông đến Lục Nghi lâu của ta sinh sự, thì ra là Thiếu niên “Thần
Trù" đại danh đỉnh đỉnh của chúng ta đây mà, không hiểu ngươi lấy được
dũng khí từ đâu dám mang bộ mặt này bước ra cửa, không biết làm kinh hoàng bao
nhiêu người rồi nhỉ?”
Hắn dùng thanh âm rin rít phát ra từ kẽ răng
"Ít nói lời vô ích đi, mau đưa heo tiểu muội giao
ra đây!"
"Nghiêm tiểu thư, hôm qua Nhạc Nhạc xác thực có
nhận được thiệp mời của tiểu thư, đã mời nàng đến đây." Khẩu khí của Triển
Mộ thanh cũng không vui theo, cá tính hắn mặc dù ôn hòa, nhưng tuyệt không cho
phép có người dùng ngôn ngữ vũ nhục huynh đệ của hắn.
"Ta không hề thấy nàng ta." Nghiêm Phượng
Kiều nói lời giả dối mặt không đỏ, hơi thở không gấp .
Triển Mộ Bạch bước một bước dài đến phía trước, cắn
răng nghiến lợi nói: "Nàng tới theo lời mời của ngươi, sao ngươi có thể
nói không thấy chứ? Nữ nhân này muốn chơi trò gì đây?”
"Ta nói không gặp chính là không gặp, uổng phí ta
còn tự mình xuống bếp làm mấy món ăn, muốn mời nàng nếm thử, không nghĩ tới
nàng lại thất ước rồi, bây giờ các ngươi tới đây cùng ta đòi người, đây không
phải là quá buồn cười sao?"
Hắn không tin chất vấn: "Nàng thật không có
tới?"
Nghiêm Phượng Kiều lưu chuyển sóng mắt, ưu nhã đem bàn
tay trắng nõn đặt ở trên đùi, "Ngươi không tin thì có thể lục soát
màa!"
"Tiểu Tam, có thể Nhạc Nhạc thật sự không tới
đây, hay chúng ta đến chỗ khác tìm thử xem.” Triển Mộ Thanh không cho là nàng
có cần thiết lừa gạt bọn họ.
"Ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám gạt ta, ta
sẽ xé cái miệng lừa dối của ngươi đó!" Triển Mộ Bạch quẳng xuống những lời
này, hai huynh đệ vội vã rời đi.
Tiểu Xuân mắt mang vẻ sợ hãi, "Tiểu thư. . . . .
. Ngộ nhỡ bọn họ lại trở về thì làm sao đây?"
Nàng vung khẽ chiếc khăn lụa mùi thơm bốn phía, kiều
mỵ cười lạnh! "Bọn họ lại không có chứng cớ, sao có thể chứng minh là ta chứ?
Chỉ cần ngươi đóng chặt miệng cho ta là được."
"Nô tỳ cái gì cũng sẽ không nói!" Tiểu Xuân
hiểu nếu mình nói nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ.
Nghiêm Phượng Kiều phất tay về hướng thức ăn trên bàn,
"Đem mấy thứ này toàn bộ đổ hết đi đi."
Nghĩ đến Triển Mộ Bạch lại dám không nhìn đến sự tồn
tại của ả ta một lần nữa, ả ta cảm thấy không cam lòng! Cho dù hắn hiện tại
biến thành dáng vẻ như quỷ! Ả tuyệt đối không có khả năng gả cho hắn, nhưng ả
chẳng qua không chịu nổi hắn lại không bị vẻ đẹp của mình mê hoặc.
Nếu trong lòng của hắn chỉ có nha đầu mập đó, vậy thì
càng không thể để cho nàng sống rồi.