Trừ Yêu Truyện - Thị Chúc Chúc A

Chương 150: Ra đòn sát thủ vạch trần hắn



Tiên quan vội vã vào nhà báo cáo với Cửu Tiêu:"Điện hạ, tiên nga mới vừa tiễn đi lại quay về..."
Cửu Tiêu đang uống trà, hắn cúi đầu uống một ngụm, đầu cũng không nâng lên, nói:"Nói ta không ở đây, tiễn nàng đi."
"Nhưng mà..." Tiên quan nhìn Thái Cửu, do dự một hồi mới nói thêm:"Tiên nga kia bị thương, trên đùi toàn là máu, đi cũng không nổi."
"Sao ngươi không nói sớm!" Cửu Tiêu đột nhiên ngẩng đầu, tức giận ném tách trà xuống đất, nước trà bắn tung tóe lên giày hắn cũng mặc kệ, đứng dậy chạy thẳng ra cửa."
Hắn đi cực nhanh, vừa ra sân đã nhìn thấy A Dung nằm bò trên đất, váy cùng áo trắng của nàng đều có một mảng máu lớn. Cửu Tiêu căng thẳng, lập tức chạy đến, bế nàng và Thái Thập lên đi vội vào phòng ngủ.
"A Dung... A Dung.. Không sao đâu, đừng sợ, ta ở đây." Hắn vừa đi vừa trấn an A Dung, vẻ mặt nôn nóng."
A Dung nép trong ngực hắn, ở góc độ mà hắn không thấy, ranh mãnh cười. Nàng ngẩng đầu, sâu kín hỏi:"Điện hạ, chúng ta mới gặp mặt hai ngày, sao ngài quan tâm ta vậy?"
Cửu Tiêu khựng lại, hai tay ôm nàng buông lỏng, A Dung trực tiếp ngã xuống giường lớn trong phòng ngủ.
"Ai ui... Đau..." A Dung xoa mông kêu lên, hung hăng trừng mắt nhìn Cửu Tiêu, khốn kiếp, hắn thật sự dám ném nàng, được, nàng nhớ kỹ!
Nghe được A Dung kêu đau, Cửu Tiêu có chút đau lòng, nhưng hắn không dám biểu hiện ra ngoài. Hắn thu lại cảm xúc không nên có, tiến tới ôm Thái Thập kiểm tra một hồi, làm bộ làm tịch nói:"Ta vừa rồi khẩn trương như vậy bởi vì lo lắng quá mức cho Thập Nhi, thấy đứa nhỏ này không có việc gì ta cũng yên tâm."
"Chết tiệt!" A Dung liếc nhìn Cửu Tiêu, không nhịn được chửi nhỏ một câu trong lòng.
Kỹ thuật diễn của hắn cực kỳ vụng về, thật sự cho rằng nàng nhìn không ra sao? Đêm nay nàng ra đòn sát thủ xem hắn có thể diễn được đến khi nào?
A Dung nhíu mày, đau đớn rên rỉ, bày ra bộ dáng đau đớn khó nhịn:"Điện hạ, Thập Nhi không sao nhưng ta rất đau, ngài không quan tâm đến ta sao? Nói thế nào ta cũng là khách của ngài."
Cửu Tiêu nghe vậy nhìn xuống chân nàng, màu đỏ tươi đẹp kia khiến hắn trầm mặt, hắn khắc chế xúc động muốn ôm nàng vào lòng, khách sáo xa cách nói:"Là bổn điện hạ sơ sót, ta sẽ phái người gọi đại phu qua đây."
"Người đâu, gọi thần y đến đây." Cửu Tiêu phân phó cho người ngoài điện, tiên quan nhận lệnh đi thỉnh thần y lên.
Không lâu sau thần y đã tới.
A Dung dùng pháp thuật rạch xuống một vết dài 10cm, miệng vết thương vẫn đang chảy máu, kỳ thật đều là thủ thuật che mắt, một chút cũng không đau. Thần y rửa sạch miệng vết thương rồi đắp thuốc cho nàng, sau khi băng bó thì để lại một chút thuốc, dặn dò hai câu mới rời đi.
Cửu Tiêu thấy A Dung chảy nhiều máu như vậy thật sự rất đau lòng, hắn bí mật bảo người làm đồ ăn bổ khí huyết, nhưng lại không nói vì nàng mà làm riêng. Khi bữa tối được bưng lên, A Dung có chút kinh ngạc, nàng nhìn canh gà đen táo đỏ thơm nức mũi trước mắt, trêu chọc cười cười:"Cửu điện hạ, lòng hiếu khách của ngài thật tiến bộ, vạn phần cảm tạ điện hạ đã quan tâm."
Sắc mặt Cửu Tiêu vẫn lạnh băng như cũ, xa cách nói:"Phu nhân khách khí, Cung Lăng Tiêu chúng ta cách một khoảng thời gian sẽ nấu món ngon thưởng cho mọi người trong cung, hôm nay thực vừa khéo, phu nhân cũng được hưởng phúc."
Quả thực vì không để A Dung khả nghi, Cửu Tiêu đã lệnh cho Ngự Thiện Phòng làm canh gà đen cho mỗi người trong cung, thực khiến hầu bao của hắn chảy máu, nhưng vì để A Dung sớm khỏe lại, hắn nhịn.
A Dung xấu hổ cười cười, sau đó cúi đầu uống canh gà, nam nhân thúi, dám coi nàng giống cung nhân, thật là vịt chết vẫn cứng mỏ, rõ ràng là lo lắng cho nàng.
Sau khi dùng cơm xong, sắc trời càng ngày càng tối. A Dung vẫn nằm trên giường Cửu Tiêu, vì lí do "bị thương" chân, Cửu Tiêu rất có nhân tính không đuổi nàng đi, còn phân phó cho tỳ nữ vào lau người cho nàng.
Mấy ngày trước đó, buổi tối sau khi A Dung cho Thái Thập bú xong, Cửu Tiêu sẽ ôm Thái Thập ru nó ngủ. A Dung nghĩ tối nay cũng sẽ như thế, đợi lát nữa khi nàng cho nhi tử bú xong hẳn là Cửu Tiêu sẽ đuổi nàng đi. Nhưng sao nàng có thể để hắn được như ý nguyện chứ?
Khi cho bú, Cửu tiêu hạ mành xuống, để A Dung ở trong phòng hắn, hắn đi ra phòng ngoài. Khoảng chừng mười lăm phút sau, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất, tiếp theo là tiếng kêu hoảng hốt quá A Dung:"A... Đau quá... huhu..."
Cửu Tiêu giật mình vội vàng vén rèm chạy vội vào, cảnh tượng trước mắt khiến hô hấp của hắn cứng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.