Trừ Yêu Truyện - Thị Chúc Chúc A

Chương 57: Cởi quần cho ngươi lau



"Không có gì, đi thôi." Thượng thần thu lại ánh mắt, tiếp tục cùng Linh Bích đi về phía trước.
Chắc là hắn vừa mới hoa mắt nên mới cảm thấy tiểu tiên nga kia chính là tiểu hồ ly.
Điện Cực Uyên ở nơi xa xôi hẻo lánh, tiểu hồ ly sao có thể xuất hiện ở Điện Kim Loan này, hẳn là nàng sẽ nghe lời hắn ở lại trong điện Cực Uyên chờ ngày hắn trở về. Có lẽ là thân hình tương tự thôi, tiểu hồ ly kia ngốc nghếch không biết gì, thậm chí không thể tự chăm sóc tốt cho bản thân, làm sao có thể vượt qua buổi tuyển chọn khắt khe để trở thành tiên nga ra vào Điện Kim Loan.
Nghĩ như vậy khiến nỗi băn khoăn trong lòng thượng thần vơi bớt đi mấy phần, sau khi hắn cùng Linh Bích kính rượu xong liền ngồi bất động trong bữa tiệc. Không biết vì sao ánh mắt hắn vẫn không tự giác mà rơi lên người Cửa Tiêu cùng tiên nga kia. Hắn chỉ có thể nhìn bóng lưng nàng, sau khi nàng giúp Cửu Tiêu lau quần xong liền gắp thức ăn cho Cửu Tiêu, bàn tay nhỏ kia không biết tại sao trượt một cái, miếng thịt kho đầy nước sốt rơi xuống quần xám trắng của Cửu Tiêu. Hai ống quần đều dính bẩn cả, sắc mặt Cửu Tiêu âm trầm nhìn chằm chằm tiểu hồ ly, mày kiếm nhíu chặt lại, có khi nào hắn lại lôi thôi như thế này, hắn chính là Cửu điện hạ ngăn nắp sạch sẽ!
"Ngươi ở cung nào? Tên gì?" Cửu Tiêu tức giận chất vấn tiểu hồ ly, hắn nhất định phải phạt nặng tiên quan quản sự đã chọn ra nữ nhân ngu xuẩn này.
"Nô tì... Cửu điện hạ bớt giận, nô tỳ không cố ý, a...Nô tỳ giúp ngài lau sạch quần." Tiểu hồ ly sợ tới mức phát khóc, người này thật hung dữ.
Nhìn mặt tiểu hồ ly kinh hoàng thất thố, Cửu Tiêu bỗng chốc đứng dậy.
"Được, đi lau quần." Hắn kéo tay nàng đi ra ngoài đại điện, sải bước của hắn vừa dài vừa nhanh, tiểu hồ ly thất tha thất thiểu đi theo sau hắn.
"Cửu điện hạ... Bớt giận bớt giận!!" Sức lực tiểu hồ ly không mạnh bằng hắn, lại tránh không được nên bị hắn mạnh mẽ túm ra ngoài.
Thượng thần nhìn Cửu Tiêu kéo tiên nga kia ra ngoài, khoảng cách cách hắn có chút xa nên hắn không nghe rõ bọn họ nói chuyện gì, chỉ có thể nhìn thân hình một cao một thấp lần lượt ra khỏi Điện Kim Loan rồi không nhìn thấy gì nữa. Không biết vì sao trong lòng có chút khóc chịu, thượng thần bưng chén rượu lên uống cạn một hơi, rượu chảy xuống họng vừa cay vừa nóng.
*
Cung Lăng Tiêu.
Tiểu hồ ly dùng mười ngón tay che mắt, ngượng ngùng kêu:"Cửu điện hạ, bình tĩnh bình tình, ngài chỉ cần cởi quần ngoài là được rồi, đừng cởi cả quần lót nha!"
"Được rồi, mở mắt ra." Cửu Tiêu tới gần tiểu hồ ly, nhét quần bẩn vào tay nàng.
Tiểu hồ ly chậm rãi mở to mắt, lại nhìn đến hai đùi trần của hắn.
"Á..." Nàng sợ tới mức hét lên một tiếng, ném quần trong tay lên mặt Cửu Tiêu.
"Đáng chết! Ngươi... Ngươi... Quả là to gan lớn mật, vô vương vô pháp!" Cửu Tiêu tức giận đến phát run, kéo cái quần trên đầu xuống, hắn nhịn xuống xúc động muốn bóp chết tiểu hồ ly, nhanh chóng thay quần mới rồi gầm lớn một tiếng:"Người đâu."
Thanh âm khản đặc có lực mang theo cơn tức giận dày đặc. Tiểu hồ ly nơm nớp lo sợ, lặng lẽ lui lại mấy bước, thật đáng sợ, có phải Cửu điện hạ muốn phái người tới kéo nàng ra ngoài xử tử hay không?
Rất nhanh chóng liền có hai tiên quan xuất hiện, cung kính nói:"Điện hạ, ngài có gì cần sai bảo?"
Cửu Tiêu quét mắt qua tiểu hồ ly, nói từng câu từng chữ:"Mang cho ta hai thùng nước tới, mỗi thùng đều đổ một nửa nước."
"Vâng." Hai tiên quan lui ra ngoài, không bao lâu sau bê vào thùng nước lớn đặt xuống rồi lại nhanh chóng lui xuống.
Nhìn hai cái thùng nước lớn, tiểu hồ ly lại lui tiếp về phía sau, thân mình dựa sát lên bức tường sau lưng, a... Điện hạ muốn dìm nàng chết đuối sao? Thật là hung tàn!
"Ở đấy thất thần làm gì, còn không mau qua giặt quần." Cửu Tiêu nói với tiểu hồ ly đang dựa sát tường.
"Ơ?" Giặt quần? Thật sự chỉ có giặt quần thôi sao? Tiểu hồ ly chớp chớp mắt kinh ngạc, thực sự Cửu điện hạ chỉ muốn giặt quần mà thôi? Hắn không muốn nàng chết đuối?
Cửu Tiêu lấy tất cả quần của mình trong tủ ra rồi ném hết vào chậu nước, hắn lạnh giọng ra lệnh:"Giặt sạch tất cả những cái quần này cho ta! Không giặt xong thì không được phép nghỉ."
"Vâng." Tiểu hồ ly nhẹ nhàng thở ra, cầm cái ghế nhỏ qua bắt đầu ngồi giặt quần.
Giặt được hai cái quần, nàng có chút bất mãn hỏi:"Cửu điện hạ, nô tỳ chỉ làm dơ một cái quần thôi, vì sao bây giờ lại phải giặt nhiều như vậy?"
"Vì ngươi mạo phạm ta." Cửu Tiêu nhướn mày, nhàn nhạt nhìn qua tiểu hồ ly,"Sao, ngươi dám không giặt sao?"
"Không dám." Tiểu hồ ly ngoan ngoãn cúi đầu tiếp tục giặt, ôi, vị điện hạ này không dễ chọc.
Giặt thêm được mấy cái, tiểu hồ ly đã có chút mệt, nàng đáng thương ngước nhìn Cửu Tiêu đang đọc sách, mềm mại nói:"Điện hạ, có thể không cần giặt quần lót không? Nô tỳ động vào có vẻ hơi kỳ quái."
Khi nói những lời này, khuôn mặt nàng có chút đỏ lên, Cửu Tiêu nhìn lướt qua quần lót trong tay nàng, khuôn mặt tuấn tú cũng xấu hổ nổi lên một mảng đỏ. Vừa rồi bởi vì hắn tức giận chỉ muốn ném tất cả quần xuống cho tiểu hồ ly giặt, không nghĩ tới bên trong lại kèm theo hơn mười cái quần lót. Nhưng bây giờ muốn hắn hạ mặt xuống để nhặt lại quần lót, không có khả năng đó.
"Dông dài cái gì, bảo ngươi giặt thì ngươi cứ giặt." Hắn ngoài mạnh trong yếu quát để che dấu sự xấu hổ của mình.
"Vâng." Tiểu hồ ly chẹp miệng, tiếp tục bất bình ngồi giặt quần.
Hung dữ như vậy làm gì, động cái là rống lên với người khác.
Giặt xong hết đã hết cả một ngày, cuối cùng cũng giặt xong một đống quần của Cửu Tiêu, tiểu hồ ly chậm rãi đứng lên xoa xoa vòng eo mỏi nhức của mình.
Nàng cung kính hỏi:"Điện hạ, nô tỳ giặt xong quần rồi đã có thể đi chưa?"
"Không được." Cửu Tiêu rời mắt khỏi trang sách, ngẩng đầu thong thả nói:"Chưa từng có người nào dám mạo phạm ta như vậy, cho nên ta quyết định phạt ngươi giặt quần áo cho ta trong ba tháng, ba tháng này ngươi cứ ở lại Cung Lăng Tiêu, đừng nghĩ đến việc chạy trốn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.