Truất Quyền Trai Đẹp

Chương 10: 10: Nguồn Gốc Hạ4




Bản tin thuật lại sự kiện đi đến hồi kết, Triệu Thư Hàng cúi đầu nhìn đứa nhỏ, vừa lúc nhóc con đang tò mò nhìn cái trống sặc sỡ bên hông của một nghệ nhân, còn nghệ nhân thì chăm chú vào màn hình TV.Màn hình TV chiếu đến cảnh đường băng sân bay, một chiếc máy bay mang quốc kỳ Peru đang từ từ lăn bánh cho đến dừng lại hẳn trên đường băng.Vào ngày thứ 3305, Joan trở về nơi cô sinh ra với 2 đứa con ruột của mình 1 nam 1 nữ." Khi rời đi, Joan chỉ mới mười bảy tuổi.

" Bình luận nói với giọng điệu nặng nề.Như thể nhận ra rằng lời bình luận của mình quá cảm xúc , người dẫn chuyện đã bổ sung cho khán giả truyền hình những thông tin liên quan mà anh ta mới thu thập được.


Nếu Joan đồng ý để một đài truyền hình Nam Mỹ phát hành bộ phim tài liệu dựa trên cuộc đời của Joan, thì toàn bộ tiền thu được sẽ giao cho Joan, hơn nữa, một nghị sĩ người Peru cũng đã cam kết bằng miệng rằng ông ta sẽ chịu trách nhiệm lo toàn bộ chi phí sinh hoạt của Joan và hai đứa con dưới hình thức tài trợ, hiện tại, vị nghị sĩ này cũng đang ở trên máy bay chở Joan về lại Peru.Nói cách khác, mẹ con ba người họ sẽ không cần phải lo lắng về cuộc sống cơm gáo gạo tiền trong tương lai.Triệu Thư Hàng ôm lấy Triệu Chi Liên, anh đã trì hoãn rất nhiều thời gian rồi.Trước khi bước ra khỏi sân bay, anh liếc nhanh một cái, trên màn hình TV hiện ra khuôn mặt tái nhợt của một người phụ nữ đang đi xuống cầu thang, tóc đen, gầy gò, đôi mắt màu hổ phách, mặc dù bị giam cầm nhiều năm dưới tầng hầm, nhưng phong thái của một nhà vô địch cuộc thi sắc đẹp vẫn còn đó.Máy quay chuyển qua khuôn mặt của cô bé và cậu bé đang được người phụ nữ bế bằng tay trái và tay phải.Cả hai đứa trẻ đều được thừa hưởng gen tốt từ mẹ.Khi taxi chạy vào trong nội thành thành phố Lima, cũng là lúc đường phố lên đèn.Đứa trẻ nằm trên đùi anh, trong tay ôm đôi cánh thiên thần trắng, ánh đèn đường từ cửa sổ ô tô lần lượt phản chiếu lên mặt cô bé, có lẽ vì đường xa mệt mỏi hoặc có lẽ vì hoàn cảnh xa lạ, nhóc con ngày thường hiếu động hoạt bát, lại lộ vẻ cực kỳ an tĩnh.Chỉ là, sự yên tĩnh này khiến Triệu Thư Hàng bất an, khi đứa trẻ lớn lên từng ngày, sự bất an mơ hồ dần biến thành lo lắng.Nếu nhìn kỹ, bạn có thể thấy một linh hồn khác không liên quan đến tuổi tác từ khuôn mặt trầm lặng đó, Chúc Bảo Nhi tám tuổi đã biết cách hủy hoại , ngay cả khi cô ấy rất thích nó, nhưng một khi cô biết rằng nó không thuộc về mình, cô ấy sẽ làm theo trái tim mình.Bảo Nhi từng nói: " Không có gì không đáng sợ.

Điều thực sự đáng sợ là cái gì cũng có".

Ngày đó, cô ấy nhìn ra cửa sổ thật lâu , rồi thì thào tự nói: "khi hàng ngày bạn phải vắt hết óc suy nghĩ những việc bạn cần làm, nhưng bạn lại phát hiện ra bạn không phải làm gì cả, một ngày thôi bạn chưa cảm thấy gì, một tháng bạn vẫn không để tâm, nhưng sau một năm hay mười năm, bạn sẽ hiểu, cái gì cũng có, nó khủng khiếp đến mức nào."Hồi tưởng tới đoạn nói kia, Triệu Thư Hàng không khỏi rùng mình một cái." Thư Hàng, anh có biết không? Sự xuất hiện của anh đã từng khiến em mừng phát điên ấy, thật tốt, em cũng có thể được giống như những cô gái khác, chân chính đi yêu một người.

Để rồi, một sáng thức dậy, anh vẫn ở bên cạnh em, nhưng cuối cùng tâm trí em lại nhớ về chàng bartender xinh đẹp tại bữa tiệc đêm qua, mà hiện tại, với người đàn ông nằm cạnh em, cảm giác em dành cho anh ấy đang dần biến mất với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, thế rồi vòng quay tồi tệ lại bắt đầu, chẳng mấy chốc, em lại mất hứng thú với khuôn mặt của bartender đó, lại hướng mắt tới người đàn ông lạ mặt ở phía xa, trong đầu đang tính toán một cách nhanh nhất làm thế nào để lấy thông tin liên hệ của anh ta.


".

Chúc Bảo Nhi cũng đã nói những lời như vậy.Về độ trung thực, Chúc Bảo Nhi hẳn phải đạt điểm tối đa.


Quyền lực cùng tiền tài là chiếc khiên mạnh mẽ để bảo vệ sự " trung thực " của Chúc Bảo Nhi, vì vậy, Bảo Nhi luôn nói năng một cách vô cùng thoải mái.Khóe miệng anh nhếch lên không biết là tự giễu bản thân , hay là đang oán hận những ngày xưa đó.Một ngón tay nhỏ mềm mại chạm vào khóe miệng Triệu Thư Hàng, đứa nhỏ oán trách nói: " Bố, đây là lần thứ hai nhé, con không phải đã nói với bố là không được cười như vậy sao? "Nhìn xem, tuổi còn nhỏ đã biết nhìn trộm tâm tư người khác rồi, so với lúc cười nói hoạt bát bình thường thật chẳng có chút liên quan.Từ xa xưa, Phương Đông có một truyền thuyết: trên đường luân hồi có một cây cầu Nại Hà, sau khi người chết uống một bát canh Mạnh Bà và đi qua cầu Nại Hà, chuyện quá khứ hồng trần sẽ thành tro bụi trở về với đất, nhưng không phải ai cũng sẽ đi theo quy luật như vậy, cho nên, có thể mà bất quy tắc giấu 1 linh hồn già nua dưới một diện mạo mới.Thỉnh thoảng, chúng ta sẽ bắt gặp cảnh, những người lớn bất đắc dĩ nói với một đứa trẻ nhỏ." Con đúng thực là yêu tinh mà "Triệu Thư Hàng cúi đầu nhìn đứa trẻ.Chi Liên, liệu con có phải là một linh hồn đã không tuân theo các quy tắc mà đến với thế giới này không?Ngón tay nhỏ di chuyển từ khóe miệng đến quai hàm, lông mày nhíu chặt lại.Triệu Thư Hàng gần đây bận rộn đến mức anh ấy thậm chí không có thời gian để sửa soạn cho bản thân." Bố sẽ đẹp hơn cả Leonardo nếu bố cạo râu, " đứa trẻ nói.Năm nay, một bộ phim tên là "Titanic" đã khiến một chàng trai trẻ tên Leonardo trở thành một cái tên quen thuộc, áp phích có ảnh anh ấy được dán khắp trên các con đường và ngõ hẻm của Los Angeles, nổi tiếng trên toàn thế giới.Mọi người gọi năm 1997 này là " Những năm của Leonardo " .Năm 1997 .Triệu Thư Hàng mang theo Triệu Chi Liên rời Los Angeles đến Peru.P/s: đến đây là kết thúc phần quá khứ , chương sau bắt đầu vào chuyện của các nhân vật chính nhé.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.