Trục Lãng

Chương 15: Chương 15




Ninh Lan ở phòng luyện tập đến 7 giờ 15 phút tối mới xuất phát.
Anh không đi cùng mấy cậu thanh niên mà Trương Phạn nói.

Anh cảm thấy không bắt buộc phải làm quen.

Mọi người đều đi buôn bán cả, chẳng nhẽ lại phải ôm chặt với nhau thành một nhóm?
Lúc thang máy đi xuống, anh tìm kiếm kết quả của tấm xổ số mua lần trước, không đúng nổi một số, hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng cũng thổi "phù", dập tắt.
Anh muốn nhanh chóng kiếm tiền.

Bên ông chủ Lưu đã sớm không nhẫn nại rồi.

Tiền của Tuỳ Ý không trả được, anh không an tâm.

Thời gian trả nợ của anh căn bản không tính được theo năm, không có ai bao dung chờ đợi anh chầm chậm kiếm tiền, từ từ trả tiền cả.
Ra cổng, bước xuống cầu thang, đột nhiên có tiếng sấm dội đến.

Bước chân của Ninh Lan dừng lại, trong lòng nghĩ khó khăn lắm mới nghĩ thông đi buôn bán một lần mà đến cả thời tiết tốt cũng không có sao?
Anh đút tay vào túi, ngả nghiêng đi xuống, đứng ở bên đường đợi xe, mãi mới đợi được một chiếc taxi, lại bị người ở phía sau chạy lên trước tranh mất.
"Đệt mịe..." Ninh Lan lâu ngày mới chửi bậy một câu.
Những giọt mưa đầu tiên rơi xuống mặt, không đợi được taxi mà đợi được một con xe Maybach đen.
Cửa kính bên ghế lái hạ xuống, mặt Tuỳ Ý không biểu cảm, nói: "Lên xe đi."
Ninh Lan muốn mặc kệ cậu, tiếp tục nhìn ra xa xem có chiếc taxi trống nào không, đáp: "Tôi không về kí túc xá đâu."
"Đi đâu? Tôi đưa cậu đi." Tuỳ Ý nói.
Tiếng sấm đùng đùng vang dội, những hạt mưa to bằng hạt đậu xuyên qua đám mây, bắt đầu tranh nhau rơi xuống đất.

Thấy thời gian hơi gấp gáp, càng ngày càng khó bắt xe, Ninh Lan do dự chốc lát rồi vòng sang ghế phó lái, mở cửa lên xe.
"Khách sạn Bích Hải Triều Sinh, cảm ơn."
Tuỳ Ý vừa thả chân phanh, vừa hỏi anh: "Đến đó làm gì?"
"Ăn cơm." Ninh Lan kể lại.
Anh vừa lên xe đã dí mặt vào điện thoại, loay hoay với mái tóc rối bù trên trán, sau đó lấy kem nền trong balo bôi lại.
Thực ra anh không có thói quen trang điểm, kem nền là mượn của Phương Vũ, lần đầu tiên gặp mặt nên để lại cho người ta ấn tượng tốt mà phải không.
Tuỳ Ý nghiêng đầu nhìn một cái.

Ninh Lan đang bóp một tí kem bôi lên nốt ruồi dưới khoé mắt.

Anh chớp mắt một cái, lông mì dày rậm nhẹ nhàng run run.

Tuỳ Ý cảm thấy trong lòng ngứa ngáy lạ thường, có chút hốt hoảng rời mắt.
"Cậu đến đấy ăn cơm à?" Cậu cũng không biết vì sao mình lại hỏi thế.

"Đúng vậy." Ninh Lan cũng không định che giấu, dù gì người này nhìn nhận anh thế nào, trong lòng anh cũng có tính toán: "Sao nào, chỉ cho phép người có tiền như mấy người đi ăn, không cho phép người nghèo như chúng tôi đi mở mang tầm mắt à?"
Tuỳ Ý mím môi không nói.
Ninh Lan cũng thấy lời mình nói rõ ràng có sự châm chọc, sẽ càng đắc tội với Tuỳ Ý, nhưng anh không nhịn được.

Dù sao cũng đã đắc tội rồi.

Bọn họ là công tử đứng trên đỉnh, nếu muốn cảm thấy một người xấu, thực sự quá dễ dàng; nếu muốn cảm thấy một người tốt, mới khó như lên trời.
Hơn nữa, anh thực sự vô cùng xấu xa.

Nghĩ theo hướng khác, nếu anh là Tuỳ Ý, anh sẽ không thể tha thứ cho hành vi xấu xa phản bội ước hẹn này.

Vì thế nỗ lực thế nào cũng chỉ nhỏ bé vô tác dụng, căn bản không che đậy được tội lỗi mà anh gây ra.
Nghĩ đến đây, Ninh Lan không khỏi cười nhạo chính mình, lẽ nào anh sống hơn hai mươi năm mà lại không rõ sao? Đợt trước chỉ là hoa mắt, lại tái phạm chuyện cũ ngốc nghếch mà thôi.

Ai mà không muốn người mình đối tốt cũng có đối tốt lại với mình? Cho dù chỉ là bạn bè bình thường, sau này nhớ lại, đã từng gần gũi như thế, chạm đến, cảm nhận được sự ấm áp của cậu ấy, cũng có thể cảm thụ lại một chút hơi ấm rồi.
Ngoài trời mưa rất to, mặc dù trong xe cách âm tốt, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách bên cửa kính.
Có lẽ trong xe quá yên tĩnh.
Khách sạn nằm ở trung tâm thành phố.

Trời mưa khiến đi lại cũng khó khăn, một lần đèn đỏ phải đợi mấy lượt.

Ninh Lan nhìn giờ, đợi đến mức cảm thấy sốt ruột, ngước cổ lên đếm phía trước còn bao nhiêu chiếc xe.
Hành động của anh khiến Tuỳ Ý ngồi bên cạnh buồn bực vô cớ.

Vội vàng muốn dâng đến cửa như vậy sao?
Xe chầm chậm di chuyển về phía trước với tốc độ rùa bò, có thể thấy biển hiệu khách sạn Bích Hải Triều Sinh phía trước, còn 10 phút nữa là đến 8 giờ.
Tuỳ Ý không nghĩ lại đến nhanh như vậy, lúc ở trước cửa khách sạn xếp hàng đỗ xe đã để cho mấy xe khác chen vào trước, một chút cũng không vội vàng, từ từ lái.

Ninh Lan không đợi được nữa, không chờ xe tìm được chỗ đỗ đã mở cửa ghế phó lái, vội vàng nói: "Tôi đi trước đây, cảm ơn cậu."
Tuỳ Ý không kịp khoá cửa, Ninh Lan đã vội vàng xuống xe.

Tuỳ Ý không nghĩ gì thêm, cũng mở cửa xuống xe, nhanh chóng vòng qua nắm lấy cánh tay Ninh Lan: "Vội cái gì? Chỗ đỗ xe có thang máy đi lên."
Ninh Lan lấy tay che trước trán, cơn mưa xối xả vẫn làm ướt đẫm cơ thể anh.

Anh chỉ vào cửa khách sạn: "Chỗ đó cũng vào được."
Anh muốn tiến về phía trước, Tuỳ Ý vẫn không buông tay, càng nắm chặt cánh tay anh hơn.
Ninh Lan đau đến mức nhíu mày, quay đầu đáp: "Cậu làm gì thế? Buông ra."
Tuỳ Ý cũng nhìn anh, thuận miệng nói toẹt ra: "Cậu muốn quy tắc ngầm đến thế à?"
Lúc đầu Ninh Lan ngẩn người, sau đó nhanh chóng hiểu rõ.


Hôm nay hành động của Tuỳ Ý khác thường, anh nên sớm đoán ra cậu ấy đã nghe thấy gì rồi.

Nhìn cái dáng vẻ vội vàng này, 80% là lo anh làm liên luỵ đến nhóm.
"Yên tâm đi." Ninh Lan nói: "Chỉ cần cậu không nói, không ai đi rêu rao khắp nơi, cũng chẳng phải việc tốt gì."
Tuỳ Ý bị lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của anh làm cho thêm phiền, lực tay càng tăng lên.
Ninh Lan giãy mấy cái, thấy Tuỳ Ý không có ý buông tay, ngẩng đầu nhìn cậu: "Lẽ nào đội trưởng muốn cùng tôi vào trong làm quy tắc ngầm à?" Nói đến đây, anh đột nhiên nhếch mép cười, sợ cậu không nghe thấy nên sán lại: "Hay là...!đội trưởng muốn quy tắc ngầm với tôi?"
Một mình Ninh Lan tiến vào khách sạn.
Phòng ở tầng ba, anh không đi thang máy mà đi bộ lên từng bậc đá cẩm thạch.

Cầu thang vừa rộng rãi vừa an tĩnh, chặn mưa to gió cuộn bên ngoài.

Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên bên tai, nhắc nhở anh đây là một hang ổ cách ly với thế giới bên ngoài, có thể làm mất hồn.
Ở góc tầng hai là cửa sổ lớn, kính trong suốt từ trần xuống sàn, nội thất hào nhoáng xa hoa.

Ninh Lan ngước mắt lên nhìn mình trong gương.
Nhếch nhác, chán nản, xấu xí.
Điệu cười khiêu khích trong mưa lúc này đã sớm tan biến.

Nếu có thể nhìn rõ, Ninh Lan đoán lớp kem nền mới bôi lại cũng đã trôi gần hết.
Có người sẽ trang điểm đậm để giấu giếm bản thân, giống như anh dùng nụ cười để che đậy nỗi lòng hoảng loạn của mình.
Anh quay người lại, lưng dựa sát cửa sổ, từ từ ngồi xuống.
Anh không biết mình thế này có được coi là đi sai bước không.

Bán cho căn phòng dưới hầm tối om nhơ nhuốc với bán cho thế giới xa hoa đồi truỵ, có gì khác biệt?
Thật ra giống nhau.

Trong thâm tâm, đang suy nghĩ tìm điểm khác biệt, có điều chỉ tự mình dối mình mà thôi.
Ninh Lan giơ hai bàn tay, chầm chậm che đi khuôn mặt, chặn lại nguồn sáng phía trước đang chiếu thẳng vào mắt.
Giá như trời đừng mưa.
Mưa ngoài trời chảy dọc cửa kính, làm tầm mắt người ngồi trong xe trở nên mơ hồ, thậm chí không nhìn rõ ánh đèn đường bên ngoài.
Tuỳ Ý đỗ xe ở bãi, cứ thế ngồi trong xe bất động.

Trong thời gian đó có phục vụ của khách sạn đến, gõ cửa hỏi cậu có phải không mang ô, khách sạn sẽ cung cấp cho khách hàng.

Cậu lắc đầu, kéo cửa kính lên.
Anh biết mình nên đi rồi.


Ninh Lan đã vào trong, nói không chừng tối nay sẽ ở lại khách sạn, ngày mai lúc mặt trời lên cao mới trở về.
Nhưng cậu không muốn đi, nỗi buồn bực vô cớ trong tim không có nơi nào để trút bỏ.
Không biết đã ngồi bao nhiêu lâu, Tuỳ Ý hít thở sâu, mở cửa xe, đi xuyên qua làn mưa.
Vừa mới vào tầng một đã thấy Ninh Lan chậm rì rì đi xuống.

Đôi môi hơi hé, ánh mắt nhìn đăm đăm nhưng mất tiêu cự, đi được hai bước liền dừng lại.

Tuỳ Ý sợ anh bước hụt, sải bước đi đến đỡ.
Tự dưng Ninh Lan thấy bóng đen ập xuống, giật mình một cái, lùi lại phía sau tránh, nhìn thấy Tuỳ Ý mới nhẹ nhàng thả lỏng, ngạc nhiên nói: "Cậu...!sao cậu lại ở đây?"
Tuỳ Ý bỗng cảm thấy tức giận một cách không thể giải thích được, sau khi nghe thấy chất giọng mềm mại của Ninh Lan, sự tức giận cũng dần tan đi.
Sắc mặt Ninh Lan trắng bệch, viền mắt đỏ ửng, tình trạng còn tồi tệ hơn hôm nổi giận ở kí túc xá.

Tuỳ Ý không nói được lời tàn nhẫn, giơ tay nắm cổ tay anh, do dự một lúc rồi vẫn bỏ tay xuống.
"Kết thúc rồi à?" Tuỳ Ý hỏi.
Ninh Lan cúi đầu, nghẹn ngào phát ra một tiếng đáp.
"Vậy đi thôi."
Hai người một trước một sau đi trong mưa.

Tuỳ Ý quay lại nhìn người đi sau mấy lần, có chút hối hận vì nói không cần ô với nhân viên phục vụ.
Mặc dù trời mưa, thời tiết mùa hè vẫn oi bức.

Trên đường trở về, Tuỳ Ý không dám mở điều hoà quá thấp.

Ninh Lan dựa vào chiếc ghế rộng rãi, thoải mái nhắm mắt lại.

Lúc tỉnh dậy đã đến chỗ đỗ xe dưới kí túc xá.
Trước khi vào cửa, Ninh Lan lại cảm ơn Tuỳ Ý.

Đèn hành lang sáng trưng, Tuỳ Ý thấy rõ nốt ruồi nổi bật trên cần cổ trắng nõn của anh, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, sau đó cắm chìa khoá vào ổ, mở cửa.
Những ngày tiếp theo, Tuỳ Ý vẫn không thấy Ninh Lan ở công ty hay kí túc xá.
Những lúc có thời gian rảnh, cậu lại ngồi nghĩ linh tinh, nghĩ phải chăng buổi tối hôm đó chỉ là giấc mơ.
Ninh Lan ngồi trên xe cậu, không lơ cậu, còn cười với cậu.
Mặc dù là một nụ cười khiêu khích, mỉa mai.
Cậu không dám nghĩ Ninh Lan đã trải qua những gì trong gần một tiếng ở khách sạn tối hôm đó.

Cậu vội vàng muốn quên đi tình tiết nhỏ nhoi đã chen vào quỹ đạo cuộc đời này, nhưng lại thấy không nỡ một cách khó hiểu.

Dường như nếu đào bỏ đoạn trí nhớ này trong bộ não, một vài đoạn dây sẽ đứt, sau đó không có cách nào để hồi phục lại.
Tuỳ Ý nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Thằng nhóc đó không xuất hiện cũng tốt, mỗi lần nhìn thấy anh, cảm giác mất mát trái ngược khiến cậu cảm thấy không vui.
Tuy nhiên, suy cho cùng vẫn là một nhóm, không thể không chạm mặt nhau.
Còn một tuần nữa là đến Showcase, An Lâm cầm một chiếc máy nhỏ tiến vào phòng luyện tập, nói muốn làm tư liệu cho chương trình tạp kỹ của nhóm.
Hạng mục này đã được công ty sắp xếp từ sớm, chỉ là mọi người không biết phải chụp ảnh đời sống thường ngày.
Nếu đã là chương trình tạp kỹ của nhóm thì phải cả nhóm phải xuất hiện.


Ninh Lan là người đến sau cùng.

Hôm nay anh mặc áo phông trắng và quần đen.

Tóc mái được vuốt về phía sau buộc thành một cái bím tóc trên đỉnh đầu, vầng trán trơn bóng còn rịn mồ hôi.

"Vừa nãy tập nhảy không để ý điện thoại.

Xin lỗi đã đến muộn." Ninh Lan thở hổn hển.
An Lâm vỗ đồng hồ đeo tay biểu thị không sao, mở máy ảnh bắt đầu chụp.
Lúc đầu, các thiếu niên có chút cẩn trọng.

An Lâm bảo bọn họ tự do phát huy.

Mọi người cũng không biết nên làm gì.

Sau đó Cao Minh và Vương Băng Dương nhảy một đoạn bài biểu diễn trong showcase, không khí mới dần náo nhiệt.

Những thành viên khác cũng học theo.

Nói vũ đạo này quá đẹp trai, muốn đổi với bọn họ.
Mọi người dứt khoát bắt đầu biểu diễn thành quả tập luyện mấy ngày.

Đến lượt nhóm Tuỳ Ý và Phương Vũ, không khí bị động tác nhảy đẩy lên cao trào.

Lục Khiếu Xuyên chạy đến kéo Ninh Lan đang ngồi trong góc lên, cứ bắt anh phải làm bạn nhảy của mình.

Ninh Lan chịu thua, chỉ đành cùng cậu ta nhảy một lúc.
Lục Khiếu Xuyên nhảy phần của Tuỳ Ý, vừa nhảy vừa lưu manh khen Ninh Lan xoay rất đẹp, xoay đến mức sắp làm cậu ta cứng luôn.
An Lâm cầm máy ảnh hắng giọng mấy tiếng: "Mặc dù có thể cắt ghép hậu kì nhưng mấy câu không nên nói thì nói ít thôi."
Ninh Lan vô cùng xấu hổ, vùng tay Lục Khiếu Xuyên ra, chạy đến góc tiếp tục ngồi xổm.
Từ lúc bắt đầu, Tuỳ Ý luôn nhân lúc xoay người quay sang nhìn anh và Lục Khiếu Xuyên nhảy đôi.

Từ lúc Ninh Lan không biết gì về vũ đạo cho đến hiện giờ, nhìn hai lần là có thể nhảy kha khá.

Nhưng tiến bộ trước mắt lại làm cậu không thấy vui.
Bạn nhảy Phương Vũ của cậu cũng có vẻ không vui, bĩu môi lẩm bẩm một câu "biến thái".

Tuỳ Ý quay lại nhìn.

Phương Vũ lè lưỡi, nói: "Tôi không nói cậu đâu, đội trưởng."
CP Cao Hoa mỗi người một tâm trạng, nhảy đôi mà bên ngoài hợp tác nhưng trong lòng cách xa*.
*câu gốc 貌合神离: bằng mặt mà không bằng lòng.
Hết chương 15..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.