Giữa trưa ngày hôm sau chờ Kiều Sâm xong khóa từ trường học về, liền nhìn thấy Trình Tư Nam trong phòng ngủ đến không biết trời đất, rón ra rón rén tiến vào phòng ngủ sửa sửa chăn cho anh, nhìn quầng thâm mờ nhạt dưới mắt cùng một tầng râu lún phún, trong lòng Kiều Sâm có chút đau lòng. Tâm mà đau đầu óc sẽ không được tốt, ma xui quỷ khiến hôn lên môi mỏng của anh một cái. Cũng may Trình tư Nam ngủ rất say, ngược lại vươn đầu lưỡi liếm liếm. Mặt Kiều Sâm nháy mắt đỏ lên, tim đập thoáng chốc trên trăm tám. Cơ hồ là cùng tay cùng chân chạy ra khỏi phòng, đóng cửa lại, tựa vào ván cửa hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần.
Nghĩ nghĩ đến sắc mặt hơi trắng bệch của Trình Tư Nam, cái chân đi trở về phòng ngủ của Kiều Sâm quay ngược lại ra cửa, trên đường đi siêu thị còn ngang qua một tiệm chocolate mới mở, trên cửa dán quảng cáo tình yêu thật to: dâng tình yêu của em cho anh. Một câu hai nghĩa, nhưng lại khiến Kiều Sâm nhìn thêm vài lần, cô gái tóc hai bím tại cửa nhanh tay lẹ mắt đưa một tờ truyền đơn màu hồng nhạt cho cậu, cười tủm tỉm nói: “Tiệm mới khai trương, tất cả thành phẩm đều giảm 8%, chocolate DIY thủ công bây giờ có thể đặt trước, 14 tháng 3 cậu tặng cho anh (cô) ấy nha ~~” Kiều Sâm nói cảm ơn, nghĩ nghĩ một tuần sau đúng là lễ tình nhân trắng, trong lòng khẽ rung động. Kỳ thật lúc 14 tháng 2 Trình Tư Nam cũng đã cho cậu một hộp chocolate, chẳng qua cậu cảm thấy Trình Tư Nam chỉ là thuận tiện, do Trình ma ma mới từ nước ngoài trở về, tiện thể đưa cho cậu.
Kiều Sâm gấp gấp truyền đơn nhét vào túi tiền, lại tiếp tục đi về hướng siêu thị, trong lòng tính toán chút nữa làm cái gì, cậu kỳ thật cũng biết nấu cơm, chỉ là không quá thuần thục, nấu cũng không ngon bằng Trình Tư Nam, sau một lần băm cắt băm tới tay, Trình Tư Nam không cho cậu xuống phòng bếp nữa. Về sau Kiều Sâm liền ngoan ngoãn nhận nhiệm vụ rửa chén, thế nhưng nấu canh xào rau thì vẫn có thể, Kiều Sâm lạc quan nghĩ.
Chờ khi Trình Tư Nam tỉnh lại, đã ngửi thấy một mùi thơm ngát của món canh gà cùng hương vị thịt bò nồng đậm tràn ngập trong nhà, anh ôm lấy dạ dày đầy sâu đói đi ra, trong lòng một mảnh mềm mại, lại có chút lo lắng, tiểu tổ tông sẽ không cắt chính tay mình luôn đi. Chờ anh đẩy ra cửa phòng bếp, Kiều Sâm bên trong luống cuống tay chân bỏ muối vào trong nồi nước sôi, âm thanh dầu sôi thật lớn, giữa lỗ tai và bả vai cậu còn kẹp điện thoại, hô to với di động: “Mẹ!!! Muối, bỏ bao nhiêu?!!” “Còn có thịt bò còn muốn nấu bao lâu!!!” “Bỏ khoai tây vào được chưa?!!!” Trình Tư Nam chịu không được thấp giọng nở nụ cười, thanh âm mới vừa rời giường thoáng khàn khàn càng thêm gợi cảm. Kiều Sâm ngơ ngác nhìn anh, hơn nửa ngày mới phản ứng lại: “Anh đi ra ngoài chờ ăn cơm!!” Trình Tư Nam bị cậu cương quyết đẩy đi ra, đáy mắt lại nhộn nhạo ý cười. Ừ, Kiều Kiều mặc tạp dề thật sự rất hiền huệ.
Ma ma đầu bên kia điện thoại oán giận: “Sao cái gì cũng không biết, thật vất vả Tiểu Nam thu lưu con, đã nói muốn bắt được tâm nam nhân phải nắm chặt dạ dày nam nhân mà.” Kiều Sâm oán thầm cho nên tâm con mới bị bắt rồi nè. Bên kia còn tiếp tục nói “Con như vậy sao có thể truy Tiểu Nam về làm con dâu cho mẹ chứ!!”
Kiều Sâm không biết ma ma chính mình khai sáng như vậy là nên khóc hay nên cười, tuy rằng bản thân áp không được Trình Tư Nam, nhưng có thể không tin tưởng con trai mình như vậy sao? “Mẹ, mẹ, được rồi, cái kia lại đem dầu phết lên là được phải không?” Bên kia lại nói thầm gì đó. Kiều Sâm nếm thử hương vị, vui vẻ nói: “Cám ơn mẹ, lần sau về nhà làm cho mẹ ăn.” Kiều ma ma quả quyết cự tuyệt: “Con vẫn là bắt Tiểu Nam về nấu cho mẹ ăn đi.” Kiều Sâm dở khóc dở cười cúp điện thoại.
Bưng canh gà đã nấu tốt cùng thịt bò hầm khoai tây ra ngoài, có chút co quắp bất an nhìn Trình Tư Nam: “Uhm, anh nếm thử đi, xem thế nào.” Có lẽ là ngủ một giấc thật ngon, nam nhân đối diện đã bớt mệt mỏi, vén tay áo lên múc hai chén canh cho hai người, nếm một ngụm, khóe miệng nhịn không được nhếch lên: “Uống ngon lắm, Kiều Kiều càng ngày càng đảm đang.” Cổ Kiều Sâm nháy mắt nổi lên một tầng hồng mỏng, thật là, nói cứ như bản thân là người nào của anh vậy, che dấu mà sờ sờ lổ tai. Trình Tư Nam tinh mắt nhận ra ngón tay Kiều Sâm có một khối sưng đỏ dễ dàng thấy được, sắc mặt trầm xuống: “Tay làm sao vậy? Cho anh xem.”
Kiều Sâm theo bản năng giấu tay ra sau lưng, phát hiện đã bị thấy, chỉ có thể bất đắc dĩ vươn ngón tay cho anh xem: “Bị bỏng, lập tức sẽ tốt.” Trình Tư Nam trực tiếp bắt ngón tay ngậm vào trong miệng, Kiều Sâm cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại trên ngón tay, cả người liền y như con cua bị nấu chín, ấp úng nói: “Em... Em đi lấy thuốc mỡ.” Trình Tư Nam buồn cười nhìn mặt cậu đỏ lên, cũng biết không thể quá gấp gáp.”Em thành thật ngồi, anh lấy cho em.”
Kiều Sâm có có phần chất phác ngồi trước bàn, máy móc vươn tay cho anh, Trình Tư Nam cẩn thận bôi thuốc mỡ lành lạnh lên chỗ sưng đỏ. Có chút đau lòng nói: “Về sau vẫn để anh nấu cơm đi, em phụ trách ăn là được rồi.” Kiều Sâm rõ ràng còn chưa lấy lại tinh thần. Trình Tư Nam buồn cười huơ huơ tay trước mặt cậu: “Kiều Kiều, hồi hồn.” “A! Không phải...... Cái kia, ai u, loại chuyện nhỏ như nấu cơm này em làm cũng được, anh đi làm cực khổ như vậy.” “Lòng anh đau.” Âm thanh trầm thấp như đàn Cello hòa quyện cùng ôn nhu và sủng nịnh, vờn quanh lỗ tai Kiều Sâm, so với trong kịch còn cảm giác chân thật hơn. Trong lòng Kiều Sâm vừa động, có phải anh đã muốn quên tên Vệ Thiên Minh kia hay không, vậy, có thể thích chính mình không? Kiều Sâm cẩn thận nâng mắt nhìn nam nhân tuấn nhã trước mặt, lắp bắp muốn nói cái gì, trong lòng ảo não không thôi, a a a a a a!! Tại sao đến thời khắc mấu chốt cái gì cũng không nói được. Trình Tư Nam mỉm cười, vươn tay xoa xoa đầu cậu: “Ăn cơm trước, để anh thưởng thức tay nghề của Kiều Kiều xem sao.”
Ăn từng chút một, tâm tư hai người lại khác nhau, Kiều Sâm muốn làm cái gì đó để thử Trình Tư Nam một chút, nếu Trình Tư Nam đã không còn thích người nọ, vậy cậu có phải có thể thử một lần? Trình Tư Nam lại nghĩ, Kiều Kiều có vẻ cũng không bài xích, nuôi vợ nhỏ lâu như vậy, có phải có thể ăn rồi hay không? Chỉ có thể nói trăm sông đổ về một biển đi.
Kiều Sâm ăn no ngã lên sô pha xoát weibo, Trình Tư Nam thu thập xong bát đũa liền vào phòng xử lý chút hậu tục của công tác, đặc biệt chú ý liền tự động nhảy ra weibo @CV Huyền Ngư ——
@CV Huyền Ngư: ăn ngon lắm. [ yêu em ][ kèm ảnh ]
Ảnh đính kèm phía dưới chính là canh gà cùng thịt bò hầm khoai tây Kiều Sâm làm, còn phối với hai chén cơm, tại thời điểm sắp giữa trưa quả thật thực có thể khiến người khác thèm ăn. Đầu ngón tay Kiều sâm xẹt qua biểu tình [ yêu em ] trên weibo, phối với vẻ mặt của Trình Tư Nam có chút suy nghĩ mông lung.
Khoác vỏ bọc @ Nam Hữu Kiều Mộc không phải thụ, Kiều Sâm cũng trả lại một cái emo [ yêu anh ]. Dù sao mọi người cũng sẽ không chú ý tới. Kiều Sâm ôm di động cười ngây ngô, tâm tình quá quá tốt.
Thế nhưng lầu bình luận càng xây càng cao, Kiều Sâm có chút khó hiểu, tuy rằng Huyền Ngư rất ít chia sẻ chuyện riêng tư nhưng cũng khó có thể chấn động nhiều người như vậy nha, Kiều Sâm có chút khó hiều nhấp vào: cái gì “Lê Hoa sỏa mụ quá đảm đang rồi được hay không!!!” “Đại thần quá phúc khí!!!” Còn có “Đau lòng Lê Hoa Bạch sỏa mụ.” “Nhân thê cao lãnh ngoài ý muốn chọc trúng manh điểm có được hay không!!!” “Tú ân ái!! Cầu không ngược độc thân gâu!!” “CP đảng thỉnh tự trọng.” Mặt Kiều Sâm hắc tuyến, này... Này có quan hệ nửa mao tiền gì với Lê Hoa Bạch chứ? Thế nhưng rất nhanh cậu biết. Nguyên nhân rất đơn giản, sau khi Huyền Ngư post weibo năm phút Lê Hoa Bạch cũng đăng một hình ảnh, câu kèm theo là ——
@ Lê Hoa Bạch A Bạch: tay nghề không tốt. [ thẹn thùng ][ kèm ảnh ]
Kiều Sâm nhìn chằm chằm hình ảnh cái gì cũng không muốn nói, trên ảnh là một cái tay trắng nõn, trên ngón tay còn quấn băng keo cá nhân. Này...... Kiều Sâm dám cá tất cả đồ cưới của cậu cũng không tin đó là trùng hợp, chỉ có thể nói Lê Hoa Bạch bán một tay hảo hủ. Vậy mục đích đâu? Đại khái chính là cái bánh thơm ngài ngạt cách vách kia. Kiều Sâm tin tưởng ánh mắt Trình Tư Nam tuyệt đối chướng mắt người như thế, nhưng người mình thích bị người khác YY như vậy, vẫn vô cùng không vui. Nhấp vào bình luận bên dưới, may mắn không chỉ có bình luận nghiêng về một phía ——
Nhìn đến có người bình luận: “Có một số người không nên đeo dính Huyền đại của chúng tôi, Huyền đại không so khí độ với ai kia. Có chút mặt mũi đi.” Kiều Sâm biết chân tướng chấp nhận sâu sắc gật gật đầu.
Cảm thấy mỹ mãn đóng weibo, nhấp mở nhóm kịch tổ, trong nhóm đang nói chuyện phiếm ——
【 Kế hoạch 】 Chu Sa: tôi lấy kịch bản share cho nhóm, mọi người nhớ kéo xuống xem nha ~~
Thang viên: cho nên tôi phối người nào?
【 Kế hoạch 】 Chu Sa: có xem thật hay không vậy!!!
Lan Lăng: thật ra tôi cũng không rõ...
【 Kế hoạch 】 Chu Sa: ( ̄□ ̄)┫
Trường Ca: tôi biết ^ ^ tôi phối Trường Ca ~~~
Huyền Ngư: a.
【 Hậu kỳ 】 Nam Hữu Kiều Mộc: [ nghi vấn ] chủ dịch công là ai?
Trường Ca: [ suỵt ]
Kiều Sâm nhíu mày, mơ hồ thấy một cái hố to, sao kịch tổ này giống như đều là lâm thời kéo vào vậy, ngay cả vai diễn cũng không biết như thế thật sự là đại trượng phu sao? Trường Ca này là chủ dịch công? Chỉ là, tên này hình như là tên trong vở kịch a. Có thể tùy tiện kéo đến dàn cast hoa hoa lệ lệ, là Huyền Ngư làm? Mà có thể để Huyền Ngư xuất lực. Liên tưởng đến lời Diệp Tử nói với cậu rồi lại liên tưởng đến thời gian trùng khớp, Kiều Sâm mơ hồ cảm giác bản thân đã thấy rõ chân tướng. Chỉ là còn chưa kịp gõ Chu Sa xác nhận, Chu Sa lại lên tiếng ngay trong nhóm ——
【 Kế hoạch 】 Chu Sa: tất cả mọi người sửa tên trong nhóm đi, nâng cao tinh thần lên!! Hoan nghênh Diệp tiểu thụ!!!
Trường Ca: nè...... Có thể đổi cái chữ hay không 〒^〒
Thái dương Kiều Sâm run rẩy, cậu xem như nhìn ra sao lại thế này, Diệp Tử cậu mới là ngốc thụ.
【 Áo rồng 】 Huyền Ngư: không cần khi dễ Tiểu Kiều.
【 Hậu kỳ 】 Nam Hữu Kiều Mộc: đại thần tôi thực cảm động!!!
【 Công quân 】 Trường Ca: tôi liền nhìn xem không nói lời nào. Người nào đó nhìn đến cái từ gì đó lại không được a.
【 Áo rồng 】 Huyền Ngư: hửm?
【 Công quân 】 Trường Ca: tôi đầu hàng [ ủy khuất ]
Diệp Tử nhìn thấy ngữ khí quen thuộc này, khuôn mặt thanh tú trắng nõn nhăn thành một đoàn, hẳn là...... không thể nào.
Kiều Sâm không nhìn nhóm chat tự nhiên bỏ lỡ câu nói bán đội hữu của Trường Ca kia, mà lại nhìn kịch bản, phát hiện dự cáo là một đoạn Trường Ca hối hận tự bạch, cùng một nói của Trầm Túy trong thời kì thiếu niên. Khó trách thử cũng không thử, là có thể ra dự cáo. Khi Kiều Sâm đang sửa âm, Diệp Tử gõ cậu——
Diệp Tử: Kiều thụ, xã đoàn mấy cậu...... luôn có hiệu suất cao như vậy sao?
Nam Hữu Kiều Mộc:......
Diệp Tử: ngay cả thử âm cũng không làm được chứ?
Nam Hữu Kiều Mộc:......
Diệp Tử: hơn nữa ngay cả Huyền đại cũng làm áo rồng, vậy vậy Trường Ca là ai a? Cậu biết không?
Kiều Sâm không nói gì nghẹn họng, cậu thật sự rất muốn nói, tôi không biết, nhưng cậu hẳn là biết a!!! Sao lại ngốc như vậy!!!
Diệp Tử: sao mà không trả lời tôi!!!
Nam Hữu Kiều Mộc: đang làm dự cáo, nếu tôi đoán không sai, ngày mai là có thể phát dự cáo......
Diệp Tử: thật sự là...... hiệu suất cao [ tuyệt ]
Kiều Sâm đã muốn bị Diệp Tử xuẩn đến mức không phản đối, nhưng cậu không có thói quen nói xấu người khác, huống chi, cậu cảm thấy Diệp Tử cũng không có quên học trưởng của cậu ta, hơn nữa tuy rằng khoác áo Minh Nguyệt Dạ tiện hề hề, nhưng thấy tên y đồng âm với họ của Diệp Tử (Dạ và Diệp phát âm giống nhau đều là yè), cậu liền cảm thấy có một số thứ người ngoài không nên xen vào, có lẽ học trưởng này cũng không tra như vậy, mấu chốt nhất là Minh Nguyệt Dạ vẫn là bằng hữu của Huyền Ngư, cậu tuyệt đối tin tưởng ánh mắt Huyền Ngư.
Nam Hữu Kiều Mộc: ha hả.
Nam Hữu Kiều Mộc: xuống, chế tác đây, đợi sau lại nói.
Diệp Tử: QAQ tôi sao lại cảm thấy cậu đang trào phúng tôi, nước mắt ~ vẫy ~