Khả Lăng bỏ xuống găng tay bắc bếp, rửa tay rồi tháo tạp dề ra, lạch bạch đi dép bông vào rồi ra mở cửa.
Đập vào mắt cô là một người con trai cao lớn... nhưng mà quen quen thế nhỉ???
Ặc... Khả Lăng cắn lưỡi.
Đây không phải là cái người đã nổi cơn chạy ra ôm cô hay sao?????
Nhưng đấy còn chưa phải vấn đề quan trọng.
Vấn đề chính là... tại sao anh ta dùng ánh mắt muốn giết người nhìn cô?
" Anh... anh à?! "
Thương Vô Thần nhìn xuống cô gái nhỏ nhắn trước mặt. Trong đầu ngập tràn hình ảnh cô nhào vào ôm người đàn ông khác, thâm tâm co rút dữ dội.
Hừ! Hắn thì đêm ngày ở bên kia trông ngóng, nhớ nhung cô, cô thì vô tâm vô phế, không chỉ quên đi hắn mà còn vui vẻ bên người khác.
Đáng chết. Cô cho dù có trở thành cát bụi anh vẫn nhận ra. Vậy còn hắn? Hắn còn sống mà cô đã không nhớ hắn kia mà.
" Thực sự không nhớ anh sao? "
Ánh mắt Thương Vô Thần đầy sát khí, cô thử nói " không " xem, anh sẽ dùng hàng vạn ánh mắt giết người xuyên thủng cô.
Trước ánh mắt đáng sợ kia, Khả Lăng lạnh cả sống lưng.
Khóc ròng trong lòng.
Cô thực sự không nhớ mà >.<
Bố mẹ đã dạy, cô không thể nói dối. >.<
Làm sao bây giờ???
" Không nhớ?" Ánh mắt hung ác.
" Ngô " Khả Lăng cúi đầu, giọng lí nhí.
Cô thấy mình có chút tội lỗi. Nhìn anh ta có vẻ rất đau lòng kia mà...
" Em không nhớ bên cạnh nhà em có một tên con trai là bạn ngày xưa của em? Kẻ suốt ngày leo vào phòng em? "
Cả người Khả Lăng đơ lại. Eh?
Cô ngẩng mặt, săm soi người trước mặt. Có lẽ nào....
Khả Lăng há hốc mồm. " Anh là cái kẻ đáng ghét đó?"
" Đáng ghét? " Thương Vô Thần nheo mắt."Là anh hay em? "
" Là ai đã từng ném đá vào nhà ông Manh( Bác hàng xóm hồi bé) làm vỡ cửa sổ nhà ông ấy rồi đổ tội cho anh? Hại anh phải chịu mấy cái chổi lông gà? Là ai lấy bút ghi điểm vào bản nháp làm sai bài của anh rồi đưa cho bố anh hại ông mắng anh té tát trước mặt hàng xóm, khiến anh mất mặt không biết chui vào đâu được? Còn muốn anh liệt kê thêm tội ác của em không?"
Khả Lăng gầm mặt, chột dạ cúi gầm mặt xuống đất, hai ngón tay xoắn xoắn lại với nhau., rụt rè lắc đầu.
" Được rồi, nhớ ra anh là tốt rồi. Hai bác đâu? Anh đi chào hỏi chút. " Thương Vô Thần vô tư, không chú ý tới sắc mặt đang dần tái đi của Khả Lăng.
" Đi rồi. " Khả Lăng cắn môi.
" Đi đâu?" Thương Vô Thần ngạc nhiên.
" Thế giới bên kia. " Vành mắt Khả Lăng hồng hồng, cô cố điều chỉnh cho giọng mình trở nên bình tĩnh nhất có thể.
Giờ đây Thương Vô Thần mới nhận ra cô có điều bất thường, anh nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng hỏi. " Tại sao? "
" Tai nạn giao thông. " Khả Lăng đảo mắt đi, ép không cho chính mình nhìn vào khuôn mặt yêu nghiệt kia quá lâu. Dù gì cô cũng đã từng thích hắn mà, nói cô không ngượng ngùng chính là nói dối.
Cô còn nhớ rất rõ, mối tình ấy chưa kịp nảy nở đã phải biến mất. Khả Lăng thầm than trong lòng, lúc cô đang định tỏ tình với cậu ta thì cậu ta nói ba ngày sau phải đi du học.
Từ lúc đo, cô quyết giữ kín thứ tình cảm này mãi mãi, và rồi, theo thời gian, nó phai đi.