Quay vào bên trong nhà, trong lòng Ái Nhiên đau đớn như có con kiến gặm cắn vậy.
Nhắm mắt lại ngồi vào chiếc xích đu cũ, những năm tháng rối loạn bắt đầu từ
lúc mười bốn tuổi kia, vài hình ảnh làm cho trí nhớ cô khắc sâu giống
như ma quỷ ngự trị trong trái tim cô.
Hồi đó nhạy cảm nhiều âu
lo, cái tuổi người khác không được phép làm tổn thương, nhưng cô lại bị
Nguyên Nghiêu đâm một vết thương sâu như vậy, đến nay vết thương đóng
vảy thay da, nhưng dưới lớp da vẫn còn chưa khỏi hẳn.
Cô vẫn rất
hận người đàn ông này, nhưng anh ta lại lớn lên như không có việc gì,
trở nên đẹp trai hơn, anh tuấn hơn, có một đống bạn gái, thậm chí nhét
cả bạn bè thân thiết nhất bên cạnh cô vào trong danh sách săn bắt của
mình.
Mà cô xui xẻo không thoát khỏi anh được, nhìn anh đổi từng
người từng người bạn gái, mà bên cạnh cô ngay cả cái đầu người đàn ông
cũng chưa từng xuất hiện.
Nhất định đều là do người đàn ông này làm hại! Chỉ cần có anh ta ở đó mọi chuyện của cô đều không tốt.
Nhưng bây giờ thì không như thế nữa, cô vất vả lắm mới thoát khỏi người này,
cô muốn yêu đương oanh oanh liệt liệt, cô muốn tìm người đàn ông tốt yêu thương cô, cô nhất định phải làm cho anh ta hối hận
Cho tới giờ anh ta chưa từng coi cô là phụ nữ, sau này anh sẽ hối hận vì... chưa từng thích cô.
Đây là kiêu ngạo và tự tôn còn sót lại của cô, cho nên cô xây lên bức tường để cách ly anh, bằng không sau khi hai người có quan hệ thân thiết, cô
lại nghe thấy lời nói kia thì cô sẽ phải sống như thế nào qua cái đoạn
thời gian đó?
“Sao tôi có thể thích Ái Nhiên được? Cô ấy xấu như vậy, không đủ tư cách đâu.”
“Gạt người. Không thích mà ngày nào cũng đi học cùng nhau, cậu nhất định thích cô ấy muôn chết rồi, ha ha.”
“Xin cậu. Tôi coi cô ấy là em gái hàng xóm có được hay không, hơn nữa thì không được.”
“Ít lừa gạt thôi, khanh khanh ta ta còn ngụy biện, tôi thấy hết rồi.”
“Trêu chọc cô ấy để cô ấy vui vẻ thôi, cậu suy nghĩ quá nhiều rồi.”
“Vậy cậu thích người nào?”
“Dù sao cũng cô phải cô ấy là được.”
Đoạn đối thoại này giống như ma quỷ theo cô nhiều năm, ngay cả khi nói
chuyện với anh ta giọng nói nữ sinh kia vẫn chói tai như cũ, nhưng nữ
sinh kia chưa từng nói câu nào với cô, chỉ có xem thường và chê cười.
Cô không nên nghe đoạn đối thoại này, nhưng chính là lúc cô vừa nghe, ở
tình hướng người ta không rõ sự thật, cô chẳng qua chỉ là gánh nặng,
chẳng qua là em gái hàng xóm.
Khó trách ngay cả hôn anh cũng chưa từng hôn cô...
Khi đó, không biết lấy thái độ kiên cường ở đâu ra, sau khi nghe đoạn đối
thoại này cô vẫn có thể giữ được bình tĩnh, vẫn như thường ngày để
Nguyên Nghiêu đưa đón, cùng đi học, cùng tan học, cùng học bổ túc, cùng
bơi lội, bất kì hoạt động nào cũng không thiếu anh bên cạnh.
Chẳng qua là, sân thượng phía sau căn phòng hai người đã bị khóa.
Chỉ có hai người Nguyên Nghiêu và cô biết sự thay đổi này.
Ít nhất, ở nơi ba mẹ không nhìn thấy, cô không muốn trở thành gánh nặng đáng chết, hàng xóm đáng ghét của anh!
Hôm nay, cũng đã qua nhiều năm, nhắm mắt nhớ lại nếu khi đó mình không kiên cường, một giọt lệ từ khóe mi chảy ra.
Người đàn ông đáng chết này! Để cho cô hai mươi ba tuổi vẫn còn sống trong bóng ma...
Đột nhiên, một tràng gõ cửa làm Ái Nhiên bừng tỉnh, ngay lập tức cô lau nước mắt, ngồi trên xích đu như cũ.
Đối phương là gõ cửa nhà, cô khôi phục giọng nói, hỏi: “Người nào?”
“Nguyên Nghiêu.”
“Có chuyện gì?” Cô không muốn đứng dậy, càng không muốn nhìn thấy anh vào thời khắc này tại nơi này.
“Mở cửa.”
Cô vẫn không nhúc nhích, cả trong lòng và trong đầu đều bị người đàn ông
quậy làm rối thành một đoàn, vì sao người đàn ông này vẫn còn ra ra vào
vào trong cuộc sống của cô, phiền chết!
“Tránh ra.” Cô chính là tức giận, cô chính là hận anh.
Mặc dù sau sự kiện đó cô không để bất cứ ai nhận ra mình thay đổi, vẫn cùng Nguyên Nghiêu về nhà như cũ, vẫn để lời đồn bay đầy trời như cũ, nhưng
tự cô biết, khi đó một phần trong cô đã chết đi. d.đ^l.q.đ
Thời
điểm sau đó, cô nhường lại yên sau xe đạp và xe máy nhiều hơn, cô ước
rằng vĩnh viễn không cần ngồi nữa khi về, nhưng mà... Mỗi lần nhường lại vị trí đó, trái tim cô lại bị gặm cắn đau đớn.
Cô lẳng lặng không nhìn không nghĩ, lại hi vọng mình biến mất đi.
Nguyên Nghiêu nhìn cánh cửa đóng chặt, một thân mồ hôi ướt bị gió lạnh thổi
đến rét run. Cũng đã mười mấy phút, hay là cô gái quật cường này không
mở cửa.
“Hắt xì!” Một tiếng hắt hơi tiết lộ anh thực sự vẫn còn ở bên ngoài.
Bên trong nhà, Ái Nhiên thoáng chốc đã hoảng sợ, cô chạy vọt ra mở cửa, lập tức bữa sáng là một túi bánh bao nóng thơm ngon chặn lại tầm mắt của
cô.
“Nhất định là cô không ăn cái gì lại thức đêm tới tận bây
giờ, cầm lấy, lạnh quá, ai bảo cô chịu ra mở cửa.” Người sau túi bánh ăn sáng nói lời như vậy.
Ái Nhiên không nhìn thấy gương mặt tuấn tú của anh, hai tay bắt chéo trước ngực, quật cường nói: “Tôi ăn rồi.”
Người sau túi lại nói chuyện:, “Uống cà phê mà không ăn, chính là giống hút thuốc phiện.”
Anh giải thích cho cô làm cô nổi giận, quả nhiên cô quật cường không đấu lại được anh cố chấp.
Cô nở nụ cười châm chọc, nhận lấy bữa sáng đẩy vào lồng ngực người cao lớn trước mặt, lại bước chân vào nhà.
“Anh thực sự rất phiền!” Phiền trái tim cô đau.
Nguyên Nghiêu sờ sờ cái cằm vừa bị đầu cô chạm qua, nhìn cô rõ ràng mềm mại
như tơ, trực tiếp nói thẳng không quanh co, hôm nay mái tóc lại bị cô
cặp qua loa thành búi, anh không nhịn được tưởng tượng nếu như mái tóc
này buông xuống trong ngực mình, bỗng nhiên, trong lòng có một cỗ rung
động sít chặt làm anh suýt chút nữa không hô hấp được.
Nhìn cô
ngồi ở chiếc ghế trong sân không chút thục nữ nào, lại còn vắt chân bày
ra tư thế của đại tỷ, sau đó câu được câu không vừa ăn vừa nói đồ ăn
sáng anh mua khó nuốt, mái tóc vén lên còn thừa mấy sợi buông xuống lộn
xộn trên khuôn mặt nhỏ nhắn, anh nhìn một chút liền đau đầu.
Cho đến khi nhai xong sandwich, uống xong sữa chocolate nóng, Ái Nhiên mới không nhịn được ngáp một cái.
Anh gõ mạnh vào đầu cô, “Đi ngủ đi, buổi chiều cả hai nhà chúng ta lại làm
cu li khuân vác theo lệ, tốt nhất là cô tỉnh ngủ rồi tham gia.” Dựa lưng vào ghế nhìn khu vườn nhà Ái Nhiên một chút rồi nói, “Hoa trạng nguyên
nở rất nhiều, tôi lấy hoa cắt đi một đoạn, để sang năm những bông hoa
này càng nở nhiều hơn.”
Tay anh cứ như vậy mà khoác lên ghế của cô, vài sợi tóc dính vào ngón tay anh.
Ái Nhiên quay mặt một chút để tránh tiếp xúc với ngón tay Nguyên Nghiêu,
cô không muốn anh sờ tóc cô, cũng không cần anh chạm vào cô, cô không
muốn để anh lại làm mình đau lòng hay khổ sở, cô muốn anh cách cô xa
thật xa!
“Anh đè vào tóc tôi. Tránh ra!”
“Cái đầu này biến thành như vậy, giống như thiếu phụ luống tuổi có chồng.” Nói xong
Nguyên Nguyên kéo đầu cô kẹp một thứ kì lạ vào, làm mái tóc đen buông
xuống như thác thước, sau đó mỉm cười nhìn thành quả mình tạo ra.
“Này!” cô thô lỗ giơ khuỷu tay lên, ác ý huých vào lồng ngực của anh.
“Thật là đau!” Đau đến mức anh buông cái kẹp kì lạ kia ném xuống tầng dưới.
“Anh...”
“Giữ lại sức lực để buổi chiều nhổ cỏ trồng hoa đi.” Anh khôi phục lại vẻ bình thản. d~đ~l~q~đ
Ái Nhiên giận đến mức sung huyết não, trợn trừng mắt, giống như là trút
giận vào bông hoa trạng nguyên trên người, cô nhìn thế nào cũng cảm thấy thực vật màu đỏ không thích hợp với tâm tình hôm nay, Nguyên Nghiêu nói rất đúng.
“Thứ nhất, sáng sớm nay tôi ra sân hóng gió nhìn chồi
non chính là đang đợi thứ xinh đẹp của Giang Nam lớn lên, cho nên tôi
không cảm thấy buồn ngủ. Thứ hai, tôi cảm thấy hoa trạng nguyên không
hợp với tinh thần mệt mỏi hôm nay của tôi chút nào, hoa này nếu muốn,
lúc rảnh rỗi tôi sẽ mang tất cả phân phát cho hàng xóm láng giềng, không cần anh quan tâm.”
Có thể nói cô đối với hoa rất tốt hay xấu,
toàn bộ dựa vào tâm tình, cũng giống như cô đối với tình cảm, sau khi
tình cảm trong sáng bị phá hư, cô không bao giờ... muốn có tình cảm đó
nữa, một tia cũng không muốn!
Nguyên Nghiêu lẳng lặng nhìn Ái
Nhiên, đôi mày xinh đẹp kia, đôi mắt trong veo, sạch sẽ đến mức anh muốn chìm đắm trong đó, tuy bề ngoài đích thực hai trăm phần trăm là phụ nữ, nhưng một phần tính cách cố chấp bướng bỉnh của cô vẫn giống hệt như
đứa trẻ mười tuổi.