Trúc Mã Chọc Thanh Mai

Chương 7-1



Khi nhìn thấy người bước ra khỏi chiếc ô tô cao cấp từ ngoài đường đi vào là Ái Nhiên, lần đầu tiên nguyên Nghiêu cảm thấy lan can trên ban công chướng mắt khiến anh muốn phá nó đi.

Từ bốn giờ chiều về đến nhà anh lại phát hiện, người phụ nữ này không ở nhà.

Anh cực kỳ không vui chờ cô trở về chuẩn bị cơm cho mình ăn, không nghĩ tới bây giờ đã là chín rưỡi tối, anh đói bụng còn phải chứng kiến cảnh tượng này.

Cô vẫn còn nhìn theo chiếc xe có rèm chết tiệt kia rời đi!

Mẹ nó!

Anh đi thẳng ra phòng khách, lao ra cửa, chờ ở đầu cầu thang.

Sự thấp thỏm trong lòng như muốn cắn nuốt anh.

Mãi đến khi thấy bóng dáng Ái Nhiên lên lầu, sự kích động trong phút chốc trở thành cuồng nộ.

“Đó là ai?!” Anh duỗi chân, một cước đạp vào cửa nhà Ái Nhiên, phá hỏng toàn bộ cánh cửa.

Ái nhiên không nghĩ tới sẽ gặp tên vô lại này ở cửa nhà mình.

“Ai là ai?” Cô nhất thời không phản ứng kịp người này nói cái gì.

Khóe miệng anh nhếch lên, “Tôi hỏi người vừa đưa cô về nhà là ai!”

“Này, hạ chân xuống, tôi muốn đi vào trong, mệt mỏi quá!” Cô muốn lướt qua anh.

Anh nhất quyết ngáng chân ngăn cô bước vào, để cô lại gần anh.

“Này, đừng làm loạn.” Ái Nhiên đẩy anh ra.

Anh nghe lời hạ chân xuống, nhưng vẫn bá đạo giữ cổ tay cô lại.

Sự kiên trì kia làm cho Ái Nhiến rõ ràng, nếu như không nói, tối nay cô không vào được cửa nhà rồi!

“Buông ra.” Cô không muốn đùa, cô sớm biết là không nên vì chết đói có dính dáng tới người kia, cô hẳn là lựa chọn chết đói cũng tốt hơn so với hiện tại.

Đến mức anh căn bản không nghe lời cô nói lọt tai, một đôi mắt hết sức chuyên chú nhìn thẳng cô, điều này khiến Ái Nhiên bắt đầu khó chịu.

Có thể vĩnh viễn không để cô bắt gặp ánh mắt như vậy được không?

Cô vừa mới dự định yêu đương đó!

Ái Nhiên thở dài một hơi, được rồi, cô không muốn cùng anh ta giằng co nữa, đối mặt với ánh mắt không người phụ nữ nào chiếm được một chút tiện nghi, cô lại căm ghét chính mình thật vô dụng.

“Ông chủ của Nam Dao cũng là ông chủ của tôi, đáp án này hài lòng chưa?”

“Sao anh ta lại chở cô về?” Giọng nói của anh cố gắng bình tĩnh hết sức, nếu không anh cũng không biết ngọn lửa trong lòng có thể phun ra từ mũi anh hay không?

Ái Nhiên cười cười, “Tôi đã có người theo đuổi, không phải anh sẽ sớm thoát được gánh nặng phải chiếu cố hàng xóm sao?”

Nguyên Nghiêu cười cười, “Này, lời này nghe qua có phần chua xót, sẽ không phải là buổi sáng hôm nay Tiểu Huyên nói lời kích động cô làm cô ghen tị chứ?”

Điều này khiến cho tâm tình của anh sảng khoái một chút, để cho người vào cửa.

Ái Nhiên nở một nụ cười không thể tươi hơn nữa, “Đừng nói giỡn”.

Cô cởi áo khoác ra, xoa xoa cái cổ cứng ngắc. Kỳ quái, vì sao ở chung với đàn ông lại mệt như vậy? Nhưng ở cùng cái tên làm cho ngòi ghét này thì lại không nha, kỳ quái...

Cổ của cô.

Nguyên Nghiêu nhìn chằm chằm người mà sáng nay cái cổ thả lỏng dưới tay anh, mà hiện tại cách xa anh cả ngàn dặm.

“Anh ta muốn theo đuổi cô?” Lông mày anh nhất định sắp bị thiêu rụi rồi.

Ái Nhiên không muốn nhìn tới anh, đi về phòng, “Không tin sao? Tôi cũng rất hoài nghi, nhưng đúng là như vậy.”

Hai tay anh nắm lại thành nắm đấm.

“Chúc mừng.”

“Cảm ơn.” Cô đóng cửa phòng lại, đự định đi thay một bộ đồ khác.

Vài phút sau, cô làm sao cũng không nghĩ tới người bị nhốt ở ngoài cửa lại xông vào, mà còn ngay tại thời điểm cô cởi hết đồ chỉ còn lại đồ lót.

“Lý Nguyên Nghiêu! Anh đi ra ngoài cho tôi!”

Anh chậm rãi nở nụ cười, từ từ đi tới gần cô.

“Anh cách xa tôi ra!”

Anh tà ác hô hấp trên vai cô, anh thậm chí không đụng vào cô, nhưng mà cô lại cảm thấy toàn thân nổi gai.

“Ra... Đi...” Đến nhìn cô cũng không dám nhìn anh, cảm thấy cả người mình đều ửng đỏ rồi.

“Cô như vậy kết giao bạn trai thế nào?”

“Tôi... Tôi sẽ từ từ quen.”

Quen?! Nếu anh để cô quen thuộc với người đàn ông khác thì anh không phải họ Lý!

“Giống như thế này sao?” Anh một ngụm cắn bờ vai trắng nõn của cô.

Đôi môi nóng bỏng in trên da thịt mát lạnh của cô, như muốn bốc hơi.

“Nguyên Nghiêu!”

Anh căn bản không muốn nghe thấy kháng nghị của cô, anh đã đợi rất lâu, chờ cô lớn lên, chờ cô hiểu được lòng anh, chờ cô mở cánh cửa ngăn cách hai người ra! Nhưng hiện tại muốn anh chấp nhận người phụ nữ mình yêu nhiều năm tiến vào trong lòng người đàn ông khác?!

Không có cửa đâu! Ngay lúc này anh không chạy đi hủy tin đồn thành tám phần đã là tốt lắm rồi!

Anh thô lỗ chặn đôi môi kia lại, mạnh mẽ kéo cô vào trong lòng mình, hai cánh tay dài ôm lấy cô, khóa chặt lại.

Dĩ nhiên Ái Nhiên biết trong tình huống như vậy sẽ phát sinh chuyện gì, lúc anh tiếp xúc với cô trong nháy mắt cô đã biết, không tiếp tục giấu giếm được nữa, đúng là cô không muốn phản kháng, cô cảm thấy sau một ngày mệt mỏi, cảm giác được thả lỏng trong lòng anh thật tốt.

Anh ôm cô tới giường, giọng nói trầm thấp kháng nhị bên tai cô, “Em làm anh mất đi lạc thú cởi quần áo.” (Chỗ này đổi xưng hô nhé ^^)

Da thịt cô ửng hồng, tình huống lần đầu tiên lại hiện lên (tình huống năm 14 tuổi ở phần mở đầu nha).

“Suy nghĩ gì vậy?”

Ái Nhiên lắc đầu.

“Nghĩ tới lần đầu tiên của chúng ta?”

Cô dụi đầu vào lòng anh, vừa muốn cười vừa muốn khóc, đó là lần đầu tiên bọn họ chung đụng, cũng là lần duy nhất. Vài ngày sau khi cô nghe thấy đoạn đối thoại kia, rồi bạn gái anh xuất hiện, sau đó cô khóa cánh cửa thông giữa hai ban công lại, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ khóc mấy đêm.

“Lần đó anh quên không hôn em có phải không?” Bọn họ chưa đề cập đến vần đề này một lần nào.

Cô lắc đầu, không nghĩ muốn nói cho anh, anh căn bản chưa từng hôn cô, mãi cho đến mấy ngày trước.

Tay anh trượt qua trượt lại trên người cô yêu thích không thôi, trượt đến trước ngực, chui vào trong áo lót.

“Nơi này lớn rồi.”

“Nguyên...”

Anh không thể rời tay được, một tay phủ lấy vùng đầy đặn, một tay khó khăn tháo móc áo lót.

“Anh nhớ hơi thở, giọng nói của em.” Anh đã nhớ mấy ngàn đêm rồi? Nhiều đến mức anh đếm thế nào cũng không xuể.

“Biết đâu lại có nhiều giọng nói nũng nịu lọt tai anh hơn. Nhớ lúc... A!”

Anh trả thù cắn nụ hoa màu hồng trước ngực cô, người phụ này hẳn là không tin, ngoài cô ra, anh không lên giường với bất kỳ người phụ nữ nào khác.

Anh giữ đôi chân cô quấn lấy thân thể của mình, cô ý chọc tức cô, “Nhưng mà... Không có người phụ nữ nào có đôi chân đẹp hơn em.”

“Cảm ơn.” Có vẻ câu này vẫn không thể gợi lên vui sướng cho cô.

“Vẫn không thể mặc quần ren?” Anh cởi chiếc quần lót cotton của cô ra.

“Này!” Có người nào vừa cởi quần người khác vừa nói câu không chút lãng mạn sao?

“Thân ái của anh!” Anh hôn lên mỗi tấc thịt, vỗ về từng tấc da mịn của cô.

Vài năm trước anh cũng gọi cô như vậy.

“Anh nghĩ muốn đi xuống dưới ăn em.” Anh xoa nắn cô, trong lúc đó dùng đôi chân dài quấn vào hai chân cô giống như sushi.

Cô ngây ngô cười ‘ha ha’, có người làm tình lại nói chuyện như vậy?

“Anh muốn mỗi ngày đều ôm em ngủ.”

Cô cười khổ.

Sau đó mới đi cưới người khác.

Ái Nhiên thay anh bổ sung câu tiếp theo.

Anh sẽ không yêu cô.

Nhưng mà cô nghĩ mãi không ra, vì sao anh không tìm bạn gái anh làm chuyện này?

***

“Anh đã nói anh không nên để cho em lái xe mà!”

Từ sau khi nhận được điện thoại của Ái Nhiên từ bệnh viện gọi tới, nội tâm Nguyên Nghiêu đều kêu gào một câu này.

Chẳng qua hiện tại là gào to biến thành hết lên điên cuồng mà thôi.

Tay bị va chạm dẫn đến tổn thương, trong lúc tiến hành khâu lại, Ái Nhiên nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ vừa khóc vừa kể: “Người kia... Người kia mở cửa xe cũng không nhìn phía sau có xe đi đến hay không... Hu hu... Đau quá... Hu hu...”

Đừng để cho anh gặp người kia. Anh sẽ xé anh ta ra.

“Người kia đâu?”

“Anh ta... Anh ta... Đi rồi!” Ái Nhiên khóc đến mức sắp ngạt thở.

“Đi rồi!” Anh sẽ giết chết người kia.

Thế nhưng bác sĩ khâu vết thương ở bên cạnh lại lẳng lặng chen vào một câu: “Cô gái, nói thật đi, bạn trai cô sắp điên rồi, tránh cho lát nữa tôi phải cấp cứu người vô tội bị chém giết kia, tôi khuyên cô nói thật đi.”

A... A... Ái Nhiên ra hiệu.

Lời nói thật?

Giọng Nguyên Nghiêu trầm xuống, “Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“Á...”

“Nói mau...” Mặc dù đau lòng tay cô đang chảy máu, nhưng sự phẫn nộ trong lòng anh không có cách nào lắng lại được, người phụ nữ này là tim của anh, là thịt của anh, rốt cuộc cô muốn làm rõ tình hình không?

“A... Tình huống tôi nói vừa rồi là chuyện cũ nhà hàng xóm.”

“Được được, vậy xin hỏi đó là chuyện của cô à?” Anh khoanh tay, cảm thông trong lòng ngày càng giảm xuống.

Ái Nhiên lại khóc nức nở, nhưng lần này là vì bác sĩ, “Hu hu, đau quá! Bác sĩ, ngài khâu qua thịt như vậy tôi cảm nhận rất rõ nha, rốt cuộc ngài có dùng thuốc gây tê không? Hu hu...”

Máu thực sự vẫn chảy không ngừng, Nguyên Nghiêu cau mày, “Rốt cuộc anh có dùng thuốc tê không?”

Nếu không phải bác sĩ đang khâu tay cho Ái Nhiên, anh nghi ngờ anh sẽ túm áo bác sĩ lên.

Các sĩ thờ ơ nhìn hai người phiền toái này, không buồn mở miệng nói chuyện.

“Nguyên Nghiêu, trước mắt tôi thấy anh mang xe máy đi sửa đi, xe máy ở ngõ nhà chúng ta quẹo trái, sau hàng cây gạo gần đó, anh đi tìm xem, xử lý tốt rồi quay lại đón tôi.”

“Tại sao lại ở nơi xa như vậy? Vậy vừa rồi em đến đây thế nào?”

“Tôi... Tôi gọi cảnh sát giúp đỡ, nhưng họ không để ý đến tôi, sau đó tôi mới gọi taxi đi tới đây.”

“Em đúng là ngu ngốc! Em sớm nên gọi cho tôi!” Anh nghĩ đến cô vừa chảy máu vừa gọi taxi thì lại muốn nổi giận.

“Anh... Anh đừng hung dữ như thế! Vết thương của tôi vẫn đang khâu nha! Anh, anh mắng rồi lại mắng, máu của tôi cũng không ngừng chảy được.” Sớm biết vậy đã không gọi anh rồi! Vừa mới xuất hiện, ngay cả một câu an ủi cũng không có thì đã mắng chửi người.

“Em nên bị mắng! Lái xe đi lung tung!”

“Tôi đâu có lái xe đi lung tung! Tôi chỉ đi xem hoa gạo thôi! Tâu đâu biết tôi sẽ hắt xì hơi...”

A!

Lần này cô muốn chặn miệng mình lại cũng không kịp nữa rồi, hơn nữa, cũng không duỗi tay ra che cái miệng ngu dốt lại.

Quả nhiên cơn giận dữ của anh thoát ra từ đỉnh đầu, “Em vừa lái xe vừa ngẩng đầu ngắm phong cảnh?”

“Ngắm hoa gạo thôi.” Người ta chỉ là thích bông hoa đo đỏ kia.

“Em, kẻ ngốc này!”

Quả thực dưới tình huống không thể dùng tay che lại, tai Ái Nhiên thiếu chút nữa là vỡ ra thành mảnh vụn rồi.

Giọng cô đáp trả cũng rất lớn, “Anh mới đúng là ngu ngốc! Cũng may tôi không phải vợ anh, nếu như tôi gả cho người chồng hung dữ như anh thì nhất định sẽ ly hôn.”

“Người ngu ngốc như em tuyệt đối không có người đàn ông nào muốn cưới.” Tức chết anh rồi! Người phụ nữ đáng chết này!

Người đàn ông đáng chết này!

“Tôi sẽ gả đi cho anh xem!”

Bác sĩ khâu vết thương ở một bên ngoáy lỗ tai, vỗ cánh tay không bị thương của Ái Nhiên, “Được rồi, các người từ từ tranh cãi đi, không cần lo lắng cho lỗ tai của tôi.”

“Anh bảo anh/cô ấy nhỏ tiếng chút!” Hai người đang tức giận cùng chỉ vào đối phương mà nói.

Bác sĩ sớm đã không để ý tới đôi oan gia này, nhanh chóng đi xa.

Nếu như nói, có ai bị người phụ nữ mình yêu làm cho tức đến hộc máu, Nguyên Nghiêu tin tưởng anh sẽ vinh dự được nhận hạng nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.