"Này, hai cậu nghĩ có phải do Hạ Hi làm không?". Triệu Mẫn nhìn video chiếu cảnh ở cantin nhíu mày hỏi.
"Theo tớ thấy tám, chín phần mười chính là cô ta, cậu nghĩ sao Thi Thi?"
Triệu Tử Thi im lặng nhìn màn hình, một lúc sau mới lên tiếng: "Tớ lại quan tâm đến người giúp Hạ Hi làm hơn đấy".
"Đúng rồi ha, vị học muội này không rành IT đến mức có thể giấu địa chỉ IP kín như vậy được, cậu nói xem cô ta nhờ ai đây?". Triệu Mẫn chống cằm hỏi.
"Không biết được, với gia thế của cô ta, thuê một hacker quá đơn giản. Có điều, đầu óc cô ta cũng không được thông minh cho lắm, bằng chứng là kế hoạch này thật sự chẳng có tí uy hiếp nào cả. Cô ta nên biết nếu Thi Thi và Tống Hồ Ly quen nhau, vậy cậu ta, một tiến sĩ IT sẽ dễ dàng bỏ qua sao?"
"Não tàn trong truyền thuyết". Triệu Mẫn đắc ý lắc lắc đuôi khinh bỉ cái kế hoạch ngu ngốc của ai đó. Xong đang ngoe nguẩy thì dừng lại, hướng ánh mắt nghi hoặc về phía ma nữ: "Cậu nói dài như vậy nhưng rốt cuộc làm sao biết người giúp kia là ai. Nếu là hacker vậy thì tìm thế nào a? "
Trịnh Nhu và Triệu Tử Thi nhìn nhau, đồng lòng nghĩ: câu não tàn cũng hợp với cậu ta lắm đấy chứ.
Thấy cả hai liếc mắt qua lại mà không thèm trả lời vấn đề của mình. Triệu Mẫn bất mãn gõ gõ bàn: "Này, hỏi hai cậu đấy, ngẩn ra đó làm gì".
"Cậu động não tí đi miêu tiểu cẩu, chẳng phải tớ đã nói rõ Tống Hồ Ly là tiến sĩ IT rồi sao, là tiến sĩ IT đấy".
Triệu Mẫn ú ớ giờ mới hiểu, nhưng một mực không nhận mình ngốc, thanh minh: "Còn không phải tại ma nữ cậu, nói thẳng trọng tâm được rồi a, lại đi nói gì mà thông minh với chả không thông minh, hại tớ nghe không kịp nên mới bỏ sót phần quan trọng nhất đó".
"...". Được rồi, coi như cậu đủ trẻ con. Trịnh Nhu day day trán.
"Vấn đề là, chẳng phải lúc nãy tớ đã nói với cậu "mọi chuyện có anh Hồ Ly lo", cậu cũng không nghe kịp?". Triệu Tử Thi nhịn không được híp mắt trêu ghẹo.
Triệu Mẫn đuối lý, cà lăm cãi lại:"Cái đó... nó... tại... tớ quên thôi". Như phát hiện ra nguyên lí, từ cà lăm giọng bỗng hùng hồn lên hẳn: "Đúng, là tớ quên. Cái tên cẩu Hồ Ly đó tớ chưa cắn hắn là may rồi, bắt tớ nhớ sự tồn tại của tên chết tiệt ấy, mơ nhé".
Triệu Tử Thi suýt thì sặc nước miếng, cái lí do sứt sẹo đến thế mà miêu tiểu cẩu cũng nghĩ ra cho được, thật khâm phục quá đi mất.
"Được rồi, chuyện này để đó đã. Ăn trưa thôi, tớ đói. Miêu tiểu cẩu cậu gào rú trong điện thoại là mua đồ ăn cho cả ba mà, đồ ăn đâu?". Cô nhìn nhìn quanh phòng tìm kiếm cái gọi là bữa ăn trưa được một lúc rồi đấy, chẳng thấy tăm hơi đâu.
Triệu Mẫn cười gian kéo dãn khoảng cách: "Haha, Thi Thi này, chẳng phải cậu mới ăn sáng đấy à. Nhanh vậy đã hỏi bữa trưa rồi".
Cô nhíu mày, con hàng này lại í ới gì nữa đây?
Thấy cô nghi hoặc, Trịnh Nhu bất đắc dĩ giải thích: "Nhìn cái đức hạnh này của cậu ta chắc chắn là chưa mua đồ ăn về chứ gì".
Triệu Mẫn nuốt nước miếng, chân nhanh chóng lùi về phía cửa.
"Cái gì? Chẳng phải lúc gọi điện cậu chắc như đinh đóng cột à?".
"Tại tớ bận gọi điện thoại nên mới quên mất".
"Bận? Cậu có thể nghĩ ra lí do thuyết phục một chút được hay không hả". Cô thật muốn chửi thề mà.
"Này này, thứ nhất tớ cảm thấy bận gọi điện cho hai cậu là lí do hết sức chính đáng, thứ hai cậu cũng không cần phải phát hỏa lớn thế a. Cậu nắng mưa chớp nhoáng như vậy, tớ làm sao biết được bệnh nghiện ăn của cậu bao giờ thì tái phát đâu". Triệu Mẫn không phục phân bua.
Ai quen biết lâu với Triệu Tử Thi đều biết cô có rất nhiều thói quen kì lạ. Ăn uống là một trong số đó.
Cô xoa thái dương, lấy áo khoác thẳng một đường đi về phía cửa.
Triệu Mẫn nhanh tay mở cửa rồi đứng nép sang một bên: phải thôi, cái bản mặt cả thế giới nợ tôi kia của cậu ta, ai mà dám lại gần chứ.
"Cậu còn ngẩn ra đó làm gì, nhanh đi thôi". Trịnh Nhu hết kiên nhẫn thúc giục con thạch thùng dán thân vào cửa, đầu thì lấp ló, lấp ló trông ngu ngốc kinh khủng. Còn không quên lấy chân đạp vào mông Triệu Mẫn một cái. Miệng chỉ muốn nói: mẹ nó sướng.
"Chết tiệt, cậu làm cái gì?". Xoa xoa mông bự, Triệu Mẫn trợn mắt nhìn hung thủ quát, khí thế ngập trời.
Trịnh Nhu thản nhiên như có như không đi theo Triệu Tử Thi đến nhà ăn: "Làm gì đâu? Tớ chỉ đang nhắc nhở cậu nhanh chút, tớ cũng đói đây".
"Nhắc nhở thì cậu động tay động chân làm gì?".
"Tớ có lòng tốt kích thích trí tuệ cho cậu".
"Trí tuệ". Triệu Mẫn cau mày nghĩ: liên quan gì đến cái mông của tớ.
Thấy mặt hàng đi cùng mình này vẫn còn chưa hiểu, Trịnh Nhu không khỏi bi ai: kiểu này bị người ta lừa đi chắc chỉ trong một nốt nhạc.
"Cậu học y mà không biết muốn kích thích một yếu tố liên quan hệ thần kinh, ngoài thuốc vi nội ra còn phải có tác động lực từ bên ngoài?".
"À".
"Hiểu thì tốt, nhanh chân lên". Trịnh Nhu miệng co rút đè nén một trận cười lớn.
Triệu Mẫn đi theo, đầu mày như cũ nhăn tít lại. 15s sau, tiếng thét ngang trời vang lên.
"Móa nó, chó chết,@$@$""$@::@-+... ma nữ thối cậu lại dám nói trí thông minh của tớ nằm dưới mông hả". Triệu Mẫn mặt đỏ tía tai, thở hổn hển mắng. Hoàn toàn là biểu hiện của nộ khí công tâm.
"Tớ khi nào thì nói thế. Ngược lại chính cậu thông báo cho toàn kí trúc xá biết đấy nhé".
Trịnh Nhu tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn lên dãy ban công. Chỉ thấy phòng nào phòng nấy đều có người ra xem, trong tay còn cầm điện thoại lách tách không ngừng. Biết sao được, độ nổi trong khoa thì thôi đi, Triệu Mẫn đây còn là một cựu mĩ nhân của trường đấy.
Ai đó thật sự cả mặt mũi cũng chả thèm quan tâm, xắn tay áo quyết chiến sinh tử một trận.
Trịnh Nhu chạy nhanh đến chỗ Triệu Tử Thi tránh nạn. Phía sau Triệu Mẫn cũng đuổi tới.
"Thi Thi, cậu phải làm chủ cho tớ. Ma nữ bắt nạt tớ". Triệu Mẫn ôm tay cô làm nũng, giọng mềm yếu gió thổi liền trôi không ngừng ra rả kể tội.
Triệu Tử Thi mắt nhìn đường, tâm nhìn đồ ăn, hoàn toàn khinh bỉ ai đó.
"Thi Thi". Lắc lắc tay, ẩn ý cậu mà không nói tớ liền lắc chết cậu.
Cô vẫn là mắt tâm đồng quy, có điều giọng nhu nhu đáp: "Cậu ta bắt nạt cái gì?".
Triệu Mẫn hí hửng: "Cậu ta nói tớ ngu ngốc. Quá đáng hơn còn ám chỉ não tớ nằm dưới mông. Cậu phải giúp tớ". Miệng toe toét cười, còn không quên đắc ý nhìn ma nữ: hừ, cho cậu biết thế nào là lợi hại.
Trịnh Nhu im lặng: cô mới chẳng dại mà dong dài với Thi Thi vào lúc này đâu.
Triệu Tử Thi mặt vô cảm trả lời: "Cậu ta nói sự thật thì là bắt nạt? Vậy chắc cả thế giới đều có phần đấy, nhìn cậu ai mà chẳng nói thế. Có điều ám chỉ não nằm dưới mông là ý gì? Cậu cũng có à?".
"..."
"..."
Triệu Tử Thi phân tích xong, chân bước nhanh hơn. Cô cảm thấy hơi thoát ra ngoài cho nên bụng càng đói, cơn thèm ăn càng nặng, tâm trạng càng xấu.
Bầu không khí xung quanh đột ngột u ám hẳn. Triệu Mẫn nuốt nước miếng, đi sát Trịnh Nhu thì thầm: "Này, tớ quên mất tâm trạng cậu ta đang ở trạng thái chiến tranh".
"May cho cậu còn phát hiện ra cơ đấy". Trịnh Nhu thở dài.
"Còn không phải đồ chết tiệt nhà cậu, chọc tức tớ làm gì a".
"Tại cậu ngu quá".
"Móa".
"Thôi kiềm lại đi thím, cậu nói xem miêu tiểu cẩu, liệu hôm nay còn ai xui xẻo đụng vào cậu ấy không vậy".
"Ai biết đâu. Mà sao bệnh nghiện ăn của cậu ấy lại bắt đầu vậy. Cậu biết không?".
"Không biết".
"Chắc chắn là vì cậu ta có chuyện rất vui trước đó". Triệu Mẫn xuy nghĩ tìm lí do, chợt hình dáng con hồ ly hiện ra rõ nét: "Thôi xong, sao tớ quên tên giảo hoạt kia nhỉ?".
"Ai? Tống Hồ Ly á?"
"Ừ, còn ai có thể khiến Thi Thi vui như vậy được".
Hai người một đường giữ khoảng cách nhất định với cô không ngừng thì thầm. Cuối cùng cũng đến được nhà ăn.
"Này ma nữ, sao tớ thấy nhà ăn hôm nay đông hơn mọi khi nhỉ. Toàn bánh bèo lượn tới lượn lui, tớ chả thấy họ mua gì đâu".
"..."
"Này, sao cậu không trả lời".
"Bỏ cái tay heo của cậu ra, nhéo tớ làm gì hả, tớ chưa có điếc". Trịnh Nhu hất cằm về hướng góc trái nhà ăn ý bảo Triệu Mẫn nhìn.
Theo hướng mà ma nữ chỉ miêu tiểu cẩu trợn mắt thấy con hồ ly nào đó đang thanh thanh nhàn nhàn ngồi, trước vô số tia nóng bỏng chiếu vào.
"Đù, sao cậu ta lại ở đây".
Triệu Mẫn kéo kéo Triệu Tử Thi kết quả lỡ tay kéo chệch cô khỏi vị trí xếp hàng, cũng có nghĩa thời gian được ăn của cô đồng thời lâu hơn một chút. Khoảng gần 10 suất nữa. Mỗi suất 2 phút.
Gân trên trán nhỏ nhắn, trắng bóng của cô hiện dần hiện dần. Sắc mặt cũng theo đó mà đen lại. Uất ức tích tụ, mây đen kéo đến không ngừng.
Triệu Mẫn đờ người, âm thầm nuốt nước miếng. Trịnh Nhu mắt nhìn thẳng, niệm: tôi không biết gì hết, tôi không biết gì hết.
Hít lấy một ngụm can đảm, Triệu Mẫn hề hề nói: "Thi Thi a, cậu phải bình tĩnh, xúc động hại thân a. Cậu xem, tớ là thấy anh~ Hồ Ly nhà cậu nên mới thông báo cho cậu một tiếng ấy mà".
Cô nhìn chằm chằm miêu tiểu cẩu, nghiến răng: "Thì sao, anh ấy đến đây tất nhiên là để ăn cơm chứ không lẽ đến để đi vệ sinh chắc".
"...". Trịnh Nhu nghẹn, quyết định chính thức trở thành bù nhìn.
"Này, nhưng là có rất nhiều người vây quanh cậu ta a".
*Phựt*, dây thần kinh chịu đựng của cô cuối cùng cũng đứt. Giọng cô nhu nhu hướng Triệu Mẫn nói, nhưng âm lượng lại đủ để cả đám người nghe:
"Thứ nhất anh ấy cũng chả phải phân, họ càng không giống ruồi, vây quanh làm gì hả. Lượn qua lượn lại chẳng qua là họ rảnh rỗi không có việc làm đấy thôi. Thứ hai, mọi người cũng đâu thừa hoocmon, gặp giống đực là tăng vọt, đây càng không phải thời gian giao phối, tiếp cận anh ấy làm gì. Thứ ba, cậu nhìn xem các bạn học ở đây nào có ai vừa mua cơm vừa cố gắng ngoái đầu nhìn người ta như "cậu", mua cơm xong là đi liền không phải sao. Còn nữa, thiết nghĩ bài nghiên cứu tiếp theo của tớ cần rất nhiều nhân lực, qua hôm nay lại thấy "cậu" còn thời gian như vậy hẳn là nên mời làm thí nghiệm thể cho tớ".
Triệu Tử Thi nói một hơi không ngừng nghỉ, thái độ hết sức nghiêm túc, nói xong còn hất cằm hỏi Triệu Mẫn đã hiểu hay chưa, ánh mắt híp lại giống như chỉ cần cô ấy lắc đầu, ngay lập tức sẽ bị cô lôi vào phòng thí nghiệm.
Ở trường Triệu Tử Thi nổi tiếng không phải vì học lực xuất sắc, không phải mĩ nhân nóng bỏng như Triệu Mẫn, cũng không phải quyến rũ lạnh lùng như Trịnh Nhu. Hai người kia hầu hết nam sinh đều bu vào. Còn cô ngược lại nam nữ tránh xa, ai cũng biết, trường đại học S tồn tại một sinh viên khoa y cực kì biến thái. Đã vậy sự biến thái ấy còn được bảo kê từ hội đồng khoa y. Không biết bao nhiêu sinh viên đã trở thành nạn nhân của cô rồi.
Cho nên, khi đám người nghe được điều thứ nhất, khẩu vị ăn giảm. Điều thứ hai, tình thú giảm. Điều thứ ba, tự tin giảm. Điều cuối cùng, can đảm mất hết. Lũ lượt nhường cô lấy phần ăn trước, chân đang hướng đến trai đẹp bất giác đi nhanh về phía cửa. Nhà ăn rộng rãi không ít.
Triệu Mẫn cùng Trịnh Nhu cố gắng giảm mức tồn tại của bản thân, khép nép đi phía sau cô. Nhìn thấy rõ ràng tay cầm khay đồ ăn của đầu bếp hơi run run đấy.
Tống Hồ Ly đứng sau nhìn cô gái nhỏ nhà mình xù lông liền không nhịn được cười. Thật đáng yêu mà.
Nếu để mọi người nghe tiếng lòng của anh, hẳn phải tức hộc máu.
"Cẩu Hồ Ly, cười cái gì a". Triệu Mẫn bất mãn nói, tên này đột nhiên lại đây làm gì trời.
"Làm sao, tôi thấy Thi Thi ở đây, vui nên cười. Bạn học này, bạn có ý kiến gì à".
Đó, lại cái giọng điệu chảnh choẹ này, thật muốn cắn hắn ta quá đi mất. Triệu Mẫn trong đầu quần đấu ngoài mặt vẫn cố gắng cười cười cho qua. Quay sang nói với cô:
"Thi Thi, cậu xong chưa?"
"Xong rồi, gọi cho cậu và ma nữ luôn, lại lấy đi".
"Tốt".
Triệu Tử Thi vừa quay lại thì thấy anh, một thân đẹp trai ngời ngời đứng dựa vào bàn nhìn cô cười. Đầu mày cau lại: "Ăn cơm mà đẹp như vậy làm gì? Ngại thiếu hơi người?". Cô nói xong một đường đi thẳng vào bàn gần nhất. Chịu thôi, cô thật sự nhịn hết nổi rồi, đói lắm a.
Triệu Mẫn phì cười liền bị Trịnh Nhu gõ đầu bảo kiềm chế lại. Liếc mắt nhìn anh, thấy sóng mắt anh ý cười ngày càng đậm, lưu luyến dính trên người Triệu Tử Thi. Trịnh Nhu khẽ gật đầu một cái. Tối nay có cái để báo với sếp Triệu rồi.
Cuối cùng cũng được ăn, tâm trạng cô mới khá lên chút liền khác hẳn, trời xanh nắng vàng a. Tống Hồ Ly và Phương Tử Nhiên chuyển phần cơm cùng ngồi ăn chung. Mọi người ăn trong im lặng.
15 phút sau, toàn bộ phần cơm được xử lí xong. Triệu Tử Thi híp mắt cười: "Anh Hồ Ly, anh cũng đến đây ăn à?".
Bốn người không khỏi co rút khóe miệng. Thái độ sau cơn bão trời lại trong biểu hiện rõ quá đi chứ.
Tống Hồ Ly ngồi cạnh cô cưng chiều lấy khăn lau tay cho cô, nhẹ trả lời: "Ừm, anh muốn thử đồ ăn ở đây xem sao".
"Hửm, là thế à. Vậy anh thấy đồ ăn có hợp khẩu vị không?"
"Hơi mặn một chút. Chắc tại anh ăn đồ ăn bên Mỹ quen rồi".
"Vậy để lần sau em dẫn anh đi ăn, em biết gần trường có nhà hàng châu Âu rất ngon đấy".
"Tốt".
Cười với anh một cái, cô quay sang bị ba người ngồi đối diện, nghi hoặc: "Sao mọi người chen chúc ngồi bên đó vậy, cạnh tớ còn chỗ này".
"Thôi không cần đâu, tại bọn này lạnh". Cả ba hiếm có khi đồng lòng lên tiếng đáp.
"Ồ". Cô hơi khó hiểu nhìn anh. Anh nhún vai tỏ vẻ bản thân cũng không biết.
"Thái độ của em lúc nãy... có phải xấu lắm?". Cô cắn môi, đẩy gọng kính hỏi. Cô biết tật xấu này của mình, nhưng thật sự mỗi lần như vậy đều rất khó kiểm soát cảm xúc.
"Không xấu, rất đáng yêu". Anh vỗ lưng cô an ủi, mắt âm trầm hướng về phía đối diện.
Ba người giật thót gật đầu lia lịa,thiếu điều muốn giơ tay lên thề luôn.
Triệu Tử Thi cười tít mắt, vui vẻ nói với hai đứa bạn của mình: "Này, hai cậu biết anh ấy là ai rồi phải không?"
Trịnh Nhu nhàn nhạt ùm một tiếng rồi thôi.
Còn Triệu Mẫn, máu chó lại bơm đầy, bĩu môi nói: "Xuỳ, cậu ta chả phải là tiến sĩ IT đấy sao?".
"Còn là trúc mã mà cậu hay nói nữa". Cô buồn cười, trêu miêu tiểu cẩu.
"Trúc mã nào, tớ làm gì nhớ a".
"Nào đâu, lúc đầu là tớ không nhớ, may có cậu nhắc đó. Lần gặp anh ấy ở phòng giáo sư, tớ còn chả nhận ra cơ". Triệu Tử Thi đô miệng nói. Trong lòng hứng chí nghĩ: hừ, cho anh giả vờ không quen em, làm anh bẽ mặt cho biết.
Phương Tử Nhiên tặng anh ánh mắt đầy thương hại: cậu cũng có ngày hôm nay a, chả ai thèm nhớ, hahaha.
Anh nguy hiểm nheo mắt. Phương thiếu gia lập tức thẳng lưng nghiêm túc ngồi, không dám ho he nữa.
Một bữa trưa cứ như vậy mà trôi qua, có người vui cũng có người uất ức.
"Tinh Tinh". Triệu Tử Thi nhìn điện thoại, là tin nhắn của giáo sư Trịnh.
"Mọi người à, đi trước nhé. Giáo sư muốn gặp mình".
"Ồ, cậu đi đi. Tớ và ma nữ ở đây nói chuyện chút".
"Ừm, anh và Tử Nhiên cũng vậy". Tống Hồ Ly lấy nón của mình đội lên cho cô xong mới để cô đi.
Còn lại bốn người, bầu không khí bắt đầu trở nên quỷ dị.
Bên kia, tại phòng giáo sư Trịnh, Hạ Hi nhếch miệng cười nhìn nội dung bài post mới trên diễn đàn trường.
...
*******
Mấy nay mị đang cày "2 moons the series" nên đăng bài hơi chậm a. Ai có chờ bài của mị thì châm chước cho mị nhé. Moa moa... Yêu mọi người.
- Mà văn phong mị tệ quá, bị tiền bối chê suốt thôi, huhu ai có lòng thương chỉ mị với a...