Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Chương 110



Đám cưới của Giang La và Kỳ Thịnh do chính tay hai người cậu của cô kiểm định, hai người không ai rõ chi tiết thế nào. Từ chuyện lớn như quy trình hôn lễ, tiệc chiêu đãi khách khứa cho đến chuyện nhỏ là kỹ thuật thêu váy cưới của Giang La, họ đều phải hỏi qua cặp đôi, muốn tặng cho hai người bọn họ một đám cưới thế kỷ lãng mạn nhất.

Trong vòng nửa năm trước khi tổ chức đám cưới, họ đã đặt nhiều bộ váy cưới, thậm chí cậu Lục Kỳ và mợ còn đích thân bay tới châu Âu, hẹn gặp nhà thiết kế chính của thương hiệu xa xỉ để thiết kế váy cưới đẹp nhất cho Giang La.

Vì vậy, khi cô gái nhìn thấy bộ váy cưới hở vai, cổ điển mang phong cách Hồng Kông trị giá hàng triệu đô la thì cô cũng cảm thấy đẹp đến ná thở.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Bộ váy cưới này thể hiện hoàn hảo đường cong xương quai xanh duyên dáng của cô, cũng vô cùng đúng ý củacô do một nhà thiết kế tạo hình mà vợ cậu cả đã đặc biệt dặn dò rằng phải lộ ra xương quai xanh của cô gái.

Bà ấy muốn cô trở thành cô dâu đẹp nhất vào ngày cưới.

Từng đường nét thêu trên váy cưới được các bậc thầy thêu thùa nổi tiếng thực hiện trong suốt nửa năm, bên ngoài trông khiêm tốn và đơn giản nhưng thực chất đó lại là công cuộc chế tác lại cực kỳ phức tạp. Cả bên trong và bên ngoài tổng cộng có sáu tầng, mặc dù nặng nhưng phân từng lớp rõ ràng, mang lại cảm giác hơi mơ mộng.

Và đồ trang sức mà Giang La đeo là đồ trang sức của thượng hiệu Graff, nghe nói bộ trang sức cho buổi hôn lễ này được bán với giá hàng trăm triệu đô la.

Bên cạnh đám cưới chính thức để chiêu đãi các doanh nhân chính trị và những người nổi tiếng trong giới giải trí, Kỳ Thịnh còn đặc biệt dụng tâm tổ chức một đám cưới dạ tiệc lãng mạn trên bãi biển.

Đám cưới này chỉ có sự tham gia của gia đình và bạn bè thân thiết, Kỳ Thịnh đã đặt trước hơn một tấn hoa hồng champagne từ châu Âu để tô điểm cho bãi biển, làm một biển hoa mơ mộng vây quanh lễ đài giống như Alice ở xứ sở thần tiên.

Để cát không làm bẩn bộ váy xòe phức tạp và xinh đẹp của cô dâu, Kỳ Thịnh còn cố tình dặn người ta trải thảm nhung trắng trên bãi cát.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

So với đám cưới chính thức mà cậu của cô nghiêm khắc yêu cầu thì đám cưới này nghiễm nhiên trở thành câu chuyện cổ tích do Kỳ Thịnh tặng Giang La.

Trước khi buổi lễ bắt đầu, Giang La dậy thật sớm, được chuyên viên trang điểm riêng của Lục Mạn Chi là chị Tiểu Lộc giúp cô trang điểm tạo hình.

Lợi dụng lúc chị Tiểu Lộc đi vệ sinh, Kỳ Thịnh lẻn vào phòng trang điểm.

Qua tấm gương, Giang La nhìn thấy chú rể đẹp trai tuấn tú, liên tục vẫy tay với anh: “Anh trai, mang tới đây chưa.”

Kỳ Thịnh đi tới, lén lấy ra rất nhiều đồ ngọt từ trong túi: “Mau ăn đi.”

“Đói quá đi, quả thật là vất vả.”

Anh đưa tay sờ sờ mái tóc bị búi chặt của cô, nhíu mày hỏi: “Em có đau không?”

“Đau!”

“Anh nới lỏng một chút cho em, đừng buộc chặt như vậy.”

“Không được, vì cái đẹp em phải để như thế!”

“Hôm nay là hôn lễ trên bờ biển, có thể làm nhẹ nhàng hơn một chút.”

“Vậy cũng không được.” Giang La bướng bỉnh nói: “Đám cưới này là quan trọng nhất, phải hoàn hảo.”

“Trên thế giới này nào có cái gì hoàn mỹ, tiếc nuối mới là điều bình thường của cuộc sống.”

“Triết học gia ngõ Vụ Túc của chúng ta lại online rồi.”

Kỳ Thịnh cười cười, dùng nĩa xúc miếng bánh đậu xanh trên đĩa lên, đưa đến bên miệng cô: “Ăn nhanh để còn lót dạ dày, lát nữa còn nhiều quy trình lắm.”

Cô thèm thuồng nhìn bánh đậu xanh trong đĩa: “Không được không được, em vừa trang điểm môi xong, chị Tiểu Lộc nhìn thấy lại mắng em mất.”

Kỳ Thịnh suy nghĩ một chút, cầm dao nĩa lại đây, cắt bánh đậu xanh thành từng miếng nhỏ rồi dùng cái nĩa nhỏ xúc lên, đưa tới bờ môi óng ánh đầy đặn của cô: “Há to miệng ra, anh cho em ăn, như thế thì sẽ không bị dính son môi vào.”

Giang La nghe lời há to miệng, Kỳ Thịnh cẩn thận đút bánh đậu xanh tới, đầu lưỡi cuộn qua, sự ngọt ngào lan tràn trong lòng.

Kỳ Thịnh dùng cách tương tự đút cô ăn rất nhiều món tráng miệng khác, cô cười nói: “Anh có cảm thấy như vậy giống như chim non đang chờ ăn không.”

“Ẩn dụ cực kì sinh động đó.”

Kỳ Thịnh sợ cô nghẹn cho nên lập tức tìm ống hút cho cô uống nước chanh.

Một lát sau, chị Tiểu Lộc đi vào phòng cô dâu, thấy Giang La đang ăn vụng, cô ấy kích động nói: "Trời ơi, cô dâu à! Em đã trang điểm trong suốt 3 tiếng đó! Em còn muốn xinh đẹp trong hôn lễ không vậy?”

Giang La vội vàng buông nước chanh xuống: "Em muốn chứ!”

"Muốn thì khống chế chính mình đi! Nhìn kìa, chị phải trang điểm môi lại cho em lần nữa rồi.”

Giang La quay đầu “ném nồi” cho Kỳ Thịnh, ra vẻ nghiêm khắc trách cứ: “Chú rể, tại sao anh lại ép em ăn! Em nói em không ăn là không ăn, không thể uổng công chị Tiểu Lộc vất vả làm trang điểm cho em, anh cứ phải ép em ăn! Sao có thể như vậy chứ?”

Kỳ Thịnh:?

Lúc này chị Tiểu Lộc mới chú ý tới chú rể cũng ở bên cạnh, cô ấy lập tức chất vấn anh: “Chú rể, chuyện này là sao đây?”

Nhìn thấy Giang La liên tục nháy mắt với anh, anh cũng đành phải thừa nhận: “Đúng vậy, là tôi ép cô ấy ăn, nếu cô ấy không ăn thì hôn lễ này cũng không thể tiến hành được nữa!”

Giang La ở bên cạnh đều muốn cười nghiêng ngả.

Chị gái trang điểm cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Nhưng mà, quên đi.

Cô ấy phải trang điểm lại cho Giang La, lúc hoàng hôn, lễ cưới chính thức bắt đầu.

Bãi biển cát giống như một cảnh trong mơ, cô gái mặc một chiếc váy cưới ren dài tay thanh lịch, từ từ xuất hiện.

Giang Mãnh Nam nắm tay dắt Giang La đi giống như lúc còn bé, ông dẫn cô đi về phía người đàn ông anh tuấn đang đứng ở cuối thảm hoa.

Kỳ Thịnh cầm một bó hoa trắng trong tay, trông mắt tràn ngập sự chờ mong và nồng nhiệt nhìn cô.

Giang Mãnh Nam cao một mét tám mươi tám, dắt Giang La một mét sáu mươi mang lại cảm giác an toàn cực kì tương phản.

Đối với Giang Mãnh Nam, Giang La hiện tại và Giang La khi còn bé hoàn toàn không có khác biệt gì, đều là bảo bối hiếm mà cần ông dùng cả đời để chiều chuộng.

Khi Giang Mãnh Nam đưa cô đến trước mặt Kỳ Thịnh, Giang La có thể cảm nhận được trong lòng ba hoàn toàn không nỡ.

Lúc ông nắm chặt tay cô định đưa cho Kỳ Thịnh cũng hơi do dự, Kỳ Thịnh đưa tay đón, Giang Mãnh Nam còn lui về phía sau hai bước giống như luyến tiếc giao bé cưng nhỏ của ông ra ngoài.

Kỳ Thịnh nhìn ra sự do dự và luyến tiếc của Giang Mãnh Nam bèn kiên định cam đoan với ông: “Ba, ba yên tâm đi, con sẽ đối xử tốt với bé ngoan.”

Giang Mãnh Nam nhìn Kỳ Thịnh, nghiêm túc dặn dò: “Thằng nhóc, hạnh phúc sau này phải phó thác toàn bộ cho con rồi, hy vọng con trở thành anh trai của con bé, bảo vệ con bé, yêu thương con bé và cũng phải bao dung con bé giống như khi còn nhỏ. Bởi vì con bé không chỉ là người yêu hay là vợ của con mà còn là ánh sáng suốt đời ở trong mắt ba, là quả táo nhỏ của ba, con không được bắt nạt con bé.”

Nghe đến đây Giang La cũng đã cảm động đến rơi lệ, ôm chặt cánh tay Giang Mãnh Nam: “Ba…”

“Con còn có ba mà, bé ngoan.”

Giang Mãnh Nam nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Giang La: “Con là một cô gái rất tốt, lương thiện, nhiệt tình, chưa từng có tâm tư xấu đối với người khác, bất kể là trước kia hay hiện tại, cho dù là trước kia hay bây giờ, con đều là niềm kiêu hãnh lớn nhất của ba. Khi con còn nhỏ, ba không có bản lĩnh, không thể cung cấp cho con một cuộc sống tốt đẹp hơn nhưng điều ba không thẹn với lương tâm là... Tình yêu của ba dành cho con không bao giờ ít đi và ba cũng biết rằng con đang rất hạnh phúc.”

Giang La vừa khóc vừa liên tục gật đầu, ông dùng ngón tay thô kệch dịu dàng lau đi nước mắt cho cô: “Ba muốn chia sẻ hạnh phúc này cho Kỳ Thịnh, từ nay về sau, hai đứa con phải nâng đỡ lẫn nhau, trở thành tia sáng duy nhất trong mắt nhau.”

Nói xong câu đó, cuối cùng Giang Mãnh Nam cũng trịnh trọng giao tay con gái cho Kỳ Thịnh.

Toàn bộ khán giả đều bị Giang Mãnh Nam làm cho cảm động không chịu nổi, Giang La khóc hệt như lê hoa đái vũ* khiến cho chị Tiểu Lộc phải khẩn cấp lên sân khấu dặm lại lớp trang điểm cho cô dâu một lần nữa. Sau đó, Giang La và Kỳ Thịnh trao nhẫn cho nhau, hoàn thành nghi thức quan trọng nhất trong hôn lễ, MC máy móc đọc bản tuyên thệ…

*Lê hoa đái vũ là cụm từ vốn được dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này, nó thường được dùng để miêu tả vẻ đẹp kiều diễm của người con gái khi đang khóc.

“Chú rể, cho dù tương lai nghèo khó hay giàu có, suôn sẻ hay gian nan…”

MC còn chưa đọc xong đã bị Kỳ Thịnh dùng tay cắt ngang, anh không để MC đọc lời tuyên thệ khi kết hôn mà nắm tay Giang La, đôi mắt đen chăm chú nhìn mắt cô: “Trước kia anh rất sợ cô đơn, sợ bị vứt bỏ, thà rằng chủ động buông tay cũng không muốn bị người khác tổn thương. Anh vẫn nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, chỉ có em là không bao giờ buông tay anh, em nghĩ rằng em là nguồn gốc của cảm giác an toàn của anh thế nên anh mới yêu em. Quả thật điều này không hề sai, nhưng anh vẫn luôn cố chấp tin rằng một tình yêu như vậy sẽ bền lâu tới thiên trường địa cửu hơn tất cả những người chỉ yêu vẻ bề ngoài hay về điều kiện của em.”

“Cảm ơn em rất nhiều, anh cũng cảm thấy rất may mắn khi có thể trở thành người được em yêu thương nhiều năm như vậy. Nói thế này... Anh cảm thấy hơi ngại.”

Kỳ Thịnh do dự một chút, vẫn nói y hệt như trước: “Anh yêu toàn bộ của Giang La, từ dáng vẻ em xấu hổ, chật vật đến cả ánh sáng rực rỡ và gương mặt khi em thức dậy trong suốt quãng đời còn lại.”

“Giang La, mong em hãy gả cho anh.”

Kỳ Thịnh quỳ một gối xuống, thành kính giơ chiếc nhẫn lớn kia lên trước mặt cô.

Mặc dù anh đã quỳ xuống một lần khi cầu hôn nhưng vào thời điểm quan trọng như vậy, Kỳ Thịnh vẫn sẵn sàng buông bỏ niềm kiêu hãnh, hi vọng có thể dắt tay cô trải qua một cuộc đời vinh quang và may mắn.

Đáy lòng Giang La cảm thấy vừa ngọt ngào vừa chua xót, ba làm cô khóc một lần, bây giờ Kỳ Thịnh lại khiến cô khóc thêm lần nữa, dù sao lớp trang điểm hôm nay xem như đã phí công rồi.

“Sao hôm nay mọi người đều chuẩn bị nhiều vậy, em không chuẩn bị gì cả.”

Kỳ Thịnh dịu dàng nói: “Em chỉ cần chuẩn bị trở thành vợ anh thôi.”

“Nếu là Kỳ Thịnh.”

Cô cúi đầu, hai má đỏ ửng: "Giang La sẽ trả lời là: đương nhiên lúc nào em cũng nguyện ý.”

Trong lòng cô tràn đầy hạnh phúc, nắm tay người đàn ông trước mặt lên, đưa tay về phía anh, bảo anh đeo nhẫn cho cô, Giang La cũng đeo nhẫn lên ngón tay Kỳ Thịnh, hai người họ vô cùng nghiêm túc hoàn thành nghi thức của hôn lễ.

Những quả bóng bay màu hồng xung quanh đồng loạt bay lên bầu trời, trong tiếng chúc phúc của gia đình và bạn bè, Giang La ôm Kỳ Thịnh, cô kiễng chân hôn môi anh, còn Kỳ Thịnh thì ôm cô, siết chặt lấy eo của cô.

Quãng đời còn lại còn rất dài, câu chuyện cổ tích của bọn họ vẫn chưa kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.