Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Chương 12




Chạng vạng tối, trong nhóm [Biệt đội oanh tạc đường phố ở ngõ Vụ Túc], Mạnh Tiêm Tiêm gửi định vị quán karaoke tối nay bọn họ sẽ đến hát. Là quán karaoke Crown, giá cả cũng không đắt, rất phù hợp với túi tiền học sinh.
 
Ở những năm 09 mà hoạt động giải trí không mấy phong phú này, xếp hạng đầu tiên trong bảng hoạt động giải trí của các học sinh là Internet, thứ hai chính là karaoke. Sau đó là đồ nướng mà mấy tên bạn xấu ở ngõ Vụ Túc thường hay kéo bè kéo cánh tới khu vực đập chứa nước để ăn.
 
Khi đó mọi người chơi chung vẫn còn chìm trong kiểu chơi đơn thuần, không có những người cắm mặt vào điện thoại di động. Bởi vì điện thoại di động thời này cũng chẳng có gì đẹp cả. Vừa không có video ngắn và game thú vị, vừa phải dùng mạng 2G chậm như rùa bò, phí phải trả lại còn đắt nữa chứ. Ngay cả chụp ảnh cũng chưa được cải tiến.

 
Nhất Chỉ Tiêm Tiêm: "Đã đặt xong phòng rồi nha. Phòng bao 103 đấy. Các cục cưng ăn cơm tối xong rồi có thể tới đó trước!"
 
Nửa đời phiền muộn (Mập): "Đã biết! Anh Mập tới đây!"
 
Thanh niên, Lang thang (Than): "Tôi cũng tới đây."
 
Bên trạm xe buýt, Kỳ Thịnh đang liếc nhìn cuốn "Trại súc vật" của George Orwell vừa mới mua kia. Giang La cũng lại gần nhón chân lên nhiệt tình nhìn nó.
 
Nhận ra động tác nhỏ của cô, Kỳ Thịnh xoay người lười biếng đứng dựa vào tấm bảng hiệu một bên.
 
Có cần phải hẹp hỏi vậy không hả?
 
Giang La lầu bà lầu bầu trong lòng một câu. Là vì vừa rồi cô nghiêm túc từ chối và mạnh mẽ phê bình hành vi tồi vừa giả mù vừa không chịu trách nhiệm của Kỳ Thịnh sao?
 
=
Xe buýt chậm rãi đi vào bến. Dòng người lập tức chen chúc chui vào buồng xe chật chội. Giang La quay đầu lại nói với Kỳ Thịnh: "Xe buýt tới rồi kìa Kỳ Thịnh!"
 
Kỳ Thịnh ngước mắt lên liếc nhìn chiếc xe chật ních kia một cái rồi mở miệng chê bai: "Tôi đón xe về."
 
Giang La biết anh có tính thiếu gia nên cũng không ép. Anh đón xe vừa lúc hai người có thể tách ra tới quán karaoke luôn.
 
Mặc dù, mặc dù cô vẫn là người hầu nhỏ của Kỳ Thịnh, việc xuất hiện ở quán karaoke với anh cũng không có gì kỳ quái. Mấy người Bàn Tử và Môi Cầu cũng sẽ không nghĩ gì nhiều. Nhưng mà... Chắc chắn Mạnh Tiêm Tiêm sẽ dẫn rất nhiều nữ sinh cô không quen tới.
 
Thôi, cô không muốn gây thêm rắc rối đâu.
 
Giang La chen lên xe buýt rồi bỗng phát hiện ra cái cặp sách màu đen của Kỳ Thịnh vẫn còn treo trên vai mình.
 
"Này! Kỳ Thịnh, trên người cậu còn tiền không!" Giang La ngó ra cửa sổ hét lên với thiếu niên đang đứng bên bến xe buýt: "Cặp cậu đang ở chỗ tôi này!"
 
Kỳ Thịnh sờ cái túi quần trống trơn rồi mắng một tiếng. Một giây trước khi cửa xe đóng lại, anh nhanh nhẹn nhảy vọt lên, mặt mày đen thui đứng giữa một đám ông già bà bác.
 
Có một bà bác còn xem dáng người cao gầy của anh thành gậy chống mà chống tay lên lưng anh.

 
Mặt Kỳ Thịnh đen như đít nồi.
 
Thấy anh như vậy, Giang La có hơi buồn cười. Cô khó khăn chen lên kéo Kỳ Thịnh tới một chỗ trông khá thoáng trong khoang xe, cho anh đứng cạnh cửa sổ rồi mở cửa sổ ra cho anh hóng mát. Cùng lúc đó, cô giang hai tay ra nắm lấy tay vịn, lấy thân hình mũm mĩm của mình vạch ra một không gian riêng tư cho Kỳ Thịnh, sợ người khác đụng phải anh.
 
Tất cả những hành động này diễn ra cực kỳ tự nhiên. Một cậu chủ nhỏ như Kỳ Thịnh đã quen với việc được người hầu bảo vệ rồi nên anh yên tâm thoải mái tiếp tục dựa vào cửa sổ đọc sách.
 
Có lúc Giang La có cảm giác mình thật là giống một con rồng mập vụng về giương hai cánh ra bảo vệ đoá hồng kiêu sa là Kỳ Thịnh, không để anh bị người ngoài làm phiền.
 
Không biết cuộc sống như thế này còn có thể kéo dài bao lâu. Nhưng ngày nào cô cũng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc. Có lẽ chờ đến khi Mạnh Tiêm Tiêm theo đuổi được Kỳ Thịnh rồi kiếp sống người hầu của cô cũng sẽ kết thúc.
 
Giang La đang thả hồn lên mây nghĩ ngợi lung tung thì bỗng có một người đàn ông chen tới cọ tới cọ lui sau lưng cô.
 
Mặc dù hôm nay cô mặc một chiếc quần jean khá dày nhưng vẫn có thể cảm nhận được có gì đó không đúng và không thoải mái. Giang La cũng có thể lờ mờ đoán ra được người đàn ông này đang làm gì. Cô sợ đến nỗi hồn vía lên mây, khó khăn dựa về phía Kỳ Thịnh.
 
Có vẻ như kẻ kia đoán được tính cách của em gái mập mạp này rất hiền lành, không dám nói ra những chuyện này nên cứ vậy mà lấn tới dở trò với cô.
 
Kỳ Thịnh vốn đang đọc sách tự nhiên thấy cô gái dựa mạnh vào người mình. Anh hơi nhíu mày bỏ cuốn sách xuống, đang định mở miệng dạy dỗ cô đôi câu thì chợt bắt gặp ánh mắt vừa sợ hãi vừa hoảng hốt của Giang La.
 
Ngay sau đó, anh thấy một người đàn ông hai mắt toả sáng hưng phấn đang dính sát vào lưng cô. Trong khoảnh khắc giận dữ, anh kéo cô gái về phía mình rồi giơ chân đạp chẳng vào người anh em ở giữa của kẻ kia. Tên đó vội vàng khom người che thân d ưới, đau đến nỗi mặt mày tím bầm.
 
Cơn tức bốc thẳng lên đầu làm Kỳ Thịnh tiến lên hung hăng bổ thêm một cú đạp gã kia lăn ra đất.
 
Kỳ Thịnh đánh người vừa hung vừa ác, mắt long sòng sọc.
 
Những vị khách xung quanh bị giật mình hoảng sợ trốn ra xa. Sau khi nhìn rõ sự dị thường của kẻ đang nằm dưới đất, mọi người đều vứt ánh mắt khinh bỉ về phía gã.
 
Kỳ Thịnh còn muốn đánh thêm nhưng đúng lúc này, loa thông báo đã đến trạm xe buýt tiếp theo nên kẻ kia vội vàng bò ra ngoài theo đám người, sau đó nhếch nhác nhào xuống xe té mất dạng như một làn khói mất rồi.
 
Kỳ Thịnh định đuổi theo thì lại bị Giang La níu ống tay áo ngăn cản không cho đi.
 
Thế là thiếu niên quay về bên cạnh cô lần nữa. Lần này anh bảo vệ cô bên cửa sổ, còn mình đứng bên ngoài cản dòng người chật chội xung quanh cho cô.
 
"Cậu bị ngu hả? Không biết mở miệng ra gọi tôi à?"
 
"Tôi... Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải." Giọng cô gái nhỏ như muỗi kêu: "Nên bị hoảng sợ."
 
Kỳ Thịnh xoa xoa đầu cô như an ủi, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay chống hẳn lên bệ.
 
Giang La được anh bảo vệ giữa cánh tay đang chống này.
 
Mùi hương cực kỳ tạp nham trên xe buýt hoàn toàn bị mùi bạc hà sạch sẽ mát mẻ trên người Kỳ Thịnh thay thế. Trái tim Giang La cũng đập thình thịch theo từng chuyển động của chiếc xe buýt, bang bang như đụng vào tường.
 
Xa xa, ánh nắng chiều dần buông xuống dịu dàng hắt lên khuôn mặt đẹp trai góc cạnh của thiếu niên.
 
Giang La lén lút ngẩng đầu lên nhìn anh một cái.
 
Từ góc độ này, cô phát hiện ra chỗ khóe mắt phải của Kỳ Thịnh có một nốt ruồi rất nhạt màu. Nếu không có ánh mặt trời chiếu vào và không nhìn kỹ thì e là sẽ khó mà nhìn ra được.
 
Ít nhất thì Mạnh Tiêm Tiêm không phát hiện ra nốt ruồi này.
 
Cô ta gần như hiểu rõ khuôn mặt Kỳ Thịnh như lòng bàn tay, nói là mũi anh cao như nào, đôi môi mỏng quyến rũ như nào... Nhưng từ trước đến nay Mạnh Tiêm Tiêm chưa bao giờ nhắc đến nốt ruồi bên khoé mắt phải này của anh.
 
Chỉ có Giang La đang đứng ở khoảng cách gần trong lòng Kỳ Thịnh như này mới phát hiện ra và thấy rõ nó.
 
Cô cúi đầu cười.
 
"Cậu cười ngu gì đấy?" Kỳ Thịnh cụp mắt trông rất dịu dàng.
 
"Tôi phát hiện ra một bí mật của cậu." Cô gái nhỏ ranh mãnh nói.
 
"Hử?"
 
"Không ai biết được cả, chỉ có tôi biết thôi."
 
Kỳ Thịnh nhếch môi một cái, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô.
 
Đồ ngốc.
 
...
 
Sau khi xuống xe buýt, Giang La như gắn mô tô chạy như điên, chỉ chốc lát đã bỏ Kỳ Thịnh lại sau lưng.
 
Đến khi chạy đến cửa quán karaoke Crown rồi, Giang La mới quay đầu lại, thấy hình như bóng dáng gầy gò của Kỳ Thịnh đã rẽ vào một cửa hàng tiện lợi. Bấy giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Trong phòng đặt trước đang phát bài "Love Overcomes Everything". Có người gào đến khàn cả giọng. Quanh phòng bao hạng trung này ngồi đầy tuấn nam mỹ nữ trẻ tuổi. Tất cả đều là thanh viên câu lạc bộ Street dance của Mạnh Tiêm Tiêm cả, toàn nam đẹp trai nữ đẹp gái.
 
Các bạn học thuộc câu lạc bộ Street dance là những người mà một nữ sinh cấp ba bình thường như Giang La không có cơ hội tiếp xúc. Bọn họ là những nhân vật có độ nhận diện cao trong trường nên bình thường chỉ đi ngoài hành lang thôi cũng đã thu hút rất nhiều ánh nhìn. Là những người có thể được hình dung bằng câu đi bộ thôi cũng nổi gió ấy.

 
Có nữ sinh còn trang điểm nữa. Thời nay học sinh cấp ba còn đi học không có mấy ai trang điểm cả. Phổ biến nhất vẫn là mặt mộc.
 
Người có trang điểm trên mặt thì khí chất sẽ hoàn toàn khác biệt.
 
Các nam sinh cũng như chó săn mà trố mắt nhìn hết nữ sinh xinh đẹp này đến nữ sinh khí chất khác. Bàn Tử bình thường luôn giữ khư khư cái micro này cũng mặc kệ không thèm ca hát gì nữa.
 
Quả nhiên bạn của người đẹp cũng toàn người đẹp. Mạnh Tiêm Tiêm đã đẹp rồi bạn của cô ta ai cũng đẹp chói mắt.
 
Giang La vừa vào phòng VIP, Mạnh Tiêm Tiêm đã lên tiếng chào hỏi, vừa không nhiệt tình vừa không quá lạnh nhạt.
 
Bởi vì không quen người của câu lạc bộ Street dance nên Giang La yên lặng ngồi xuống bên cạnh mấy người Bàn Tử. Một lát sau, Bàn Tử chủ động đứng dậy đi về phía mấy cô em câu lạc bộ thành thục bắt chuyện, còn dở điệu cười nhạt mà mình mới sáng tác ra nữa.
 
Thế là Giang La chỉ còn một mình, chỉ có thể bưng cốc lên dùng chiến thuật uống nước.
 
Các nữ sinh câu lạc bộ Street dance cũng đang quan sát nữ sinh mập mạp phía đối diện. Có người còn nói nhỏ với Mạnh Tiêm Tiêm: "Tiêm Tiêm, đây cũng là bạn cậu hả?"
 
"Đúng thế, cậu ấy cũng đã tham gia câu lạc bộ Street dance rồi, chẳng qua mãi vẫn chưa hoạt động nên mọi người mới không quen thôi."
 
"A, cậu thêm một đứa béo vào câu lạc bộ ư?"
 
Mạnh Tiêm Tiêm cười trách một câu: "Ôi chao mọi người đừng nên nói như vậy. Cậu ấy và tôi là bạn rất thân đấy."
 
Mập cũng cười rộ lên: "Không sao đâu, đùa giỡn thôi mà, lợn sẽ không tức giận đâu. Phải không lợn?"
 
"À." Giang La vội vàng đáp một tiếng rồi nở một nụ cười gượng gạo: "Không sao đâu, không sao đâu."
 
"Này, cậu tên lợn à?" Người mở miệng nói chuyện là một nam sinh đội mũ lưỡi trai và đeo gọng kính tròn, tóc thắt bím nhỏ.
 
Cậu ta ngồi đối diện Giang La, trên ngón tay còn đeo nhẫn thép. Cả người cậu ta từ trên xuống dưới đều mang lại cho người nhìn cảm giác đây là dân hiphop.
 
Trước nay Giang La chưa bao giờ tiếp xúc với những người như này bao giờ nên không khỏi căng thẳng, giọng nói cũng run lên: "Tôi tên là Giang La, Giang trong nhất giang xuân thuỷ, La trong lục la."
 
"Tôi bỗng nhiên nghĩ đến lợn la, ha ha ha." Nam sinh thắt bím tóc kia hơi híp mắt lại đánh giá Giang La bằng ánh mắt dò xét: "Nếu cậu họ Chu thì hay rồi, quá hợp luôn."
 
Lời của cậu ta chọc cho mấy nữ sinh bật cười vui vẻ. Vẻ đắc ý trên mặt cậu ta càng rõ ràng hơn.
 
Trong lòng Giang La rất khó chịu. Mặc dù cô cũng đang cười nhưng nụ cười lại rất gượng gạo.
 
Mạnh Tiêm Tiêm cũng cảm thấy bọn họ quá đáng quá nên vội vàng quát bảo ngừng lại: "Phùng Hạo, cậu nói gì vậy hả? Không cho cậu gọi lợn như thế, quá đáng quá thể!"
 
Nam sinh Phùng Hạo kia bưng cốc nước lên bày ra động tác mời từ xa với Giang La: "Đùa thôi mà, tự phạt một ly nhé. Không phải là cậu không biết đùa đấy chứ?"
 
"Không, không có, không có gì."
 
Rất nhanh sau đó mọi người đã mất hứng thú với Giang La. Một mình cô im lặng ngồi trong góc sô pha, cố gắng hết sức để giảm độ tồn tại của bản thân mình xuống.
 
Đám nữ sinh câu lạc bộ Street dance nhỏ giọng hỏi Mạnh Tiêm Tiêm: "Có thật là Kỳ Thịnh sẽ đến như cậu nói không vậy?"
 
"Đúng thế, cậu ấy đồng ý rồi."
 
Đúng lúc này, cửa phòng bao bị đẩy ra từ bên ngoài, Kỳ Thịnh bước vào trong. Đám con gái nín thở mất mấy giây, tầm mắt dính cứng vào dáng người cao gầy của thiếu niên kia, còn hưng phấn cấu véo lẫn nhau nhỏ giọng nói: "Tới thật kìa!"
 
"Tiêm Tiêm, người ta nể mặt cậu kìa!"
 
Mạnh Tiêm Tiêm cong môi lên cười tủm tỉm, đang định gọi Kỳ Thịnh ngồi xuống chọn bài hát thì lại thấy anh đi thẳng tới cuối ghế sô pha rồi cực kỳ tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Giang La đã bị mọi người quên lãng.
 
Anh tiện tay ném cái cặp sách màu đen qua chung một chỗ với cặp của Giang La rồi đặt nửa chai nước suối lên bàn uống trà nhỏ.
 
Có lẽ nước suối này là thứ vừa rồi anh vào cửa hàng tiện lợi mua. Bản thân Kỳ Thịnh là một người thích sạch sẽ nên trước nay anh chưa bao giờ động vào đồ uống ở quán karaoke, cũng sẽ không dùng cốc bên ngoài.
 
"Cậu bị ma đuổi à?" Vừa ngồi xuống anh đã thuận miệng hỏi Giang La một câu: "Sao chạy nhanh quá vậy?"
 
Giang La đáp: "Tôi muốn tới sớm chút để hát."
 
"Trước kia không biết cậu thích hát vậy đấy."
 
"Ặc..."
 
Cô để ý thấy mấy cô gái câu lạc bộ Street dance kia đang nhìn qua đây bằng ánh mắt quái dị nên cố gắng... Ít nói chuyện với Kỳ Thịnh lại.
 
Sau khi Kỳ Thịnh ngồi xuống, Mạnh Tiêm Tiêm trở nên cực kỳ nhiệt tình với Giang La, vừa đi về phía máy chọn bài hát vừa cười nói với Giang La: "Lợn ơi tớ chọn cho cậu bài "Người yêu đầu tiên" nhé? Bài tủ của cậu này."
 
"Á, tớ không hát..." Giang La đang định từ chối thì bỗng nhớ lại vừa rồi mình mới nói với Kỳ Thịnh rằng đến sớm để hát. Thế là cô chỉ có thể đồng ý: "Cảm ơn Tiêm Tiêm, vậy chọn "Người yêu đầu tiên" đi."
 
"Chọn!" Mạnh Tiêm Tiêm không chỉ chọn bài hát mà còn cho bài này lên đầu cho Giang La rồi bảo Mập đưa micro cho cô hát.
 

Lúc giai điệu nhẹ nhàng quen thuộc vang lên, Giang La hít một hơi thật sâu rồi cất tiếng hát bằng chất giọng hơi run.
 
Thật ra thì cô đang cực kỳ mất bình tĩnh. Bình thường chỉ có khi ít người cô mới hát nhưng bây giờ quanh phòng toàn là những người bạn xa lạ, hơn nữa có lẽ các nữ sinh này đều hát rất hay.
 
Cô rất tự ti nên giọng càng ngày càng run, còn bị lệch nhịp nữa.
 
Có nữ sinh che miệng bật cười thành tiếng.
 
Mặt Giang La đỏ bừng lên. Đây là bài hát mà cô thích nhất nhưng bây giờ cô chỉ ước gì nó kết thúc nhanh một chút để cô có thể thoát khỏi thời khắc lúng túng như địa ngục này đi.
 
Đột nhiên một chất giọng trong trẻo thu hút vang lên.
 
Giang La quay phắt đầu lại thấy Kỳ Thịnh một tay cầm micro hát. Anh đã xắn ống tay áo lên để lộ một đoạn cánh tay mảnh khảnh trắng nõn có thể thấy cả gân xanh.
 
Kỳ Thịnh vừa hát vừa chơi xúc xắc với đám Mập. Trông anh cứ như chỉ là hát chơi thôi vậy, không để ý lắm.
 
Nhưng vì từ bé đã học piano nên Kỳ Thịnh bắt nhịp cực kỳ tốt, vừa mở miệng đã rót chất giọng khiến tai người ta mang thai đầy tiêu chuẩn, hát hay vô cùng.
 
Giang La quên cả mở miệng hát phần mình, chỉ có thể đứng đực ra đó nhìn anh chằm chằm.
 
‘Ngày mưa xám xịt đọng lại trên gương mặt anh.
 
Đã yêu, đã khóc, đã từng cười rồi cũng đã từng đau nhưng cuối cùng vẫn biệt ly.
 
Nước mắt em lăn dài trên má.
 
Thì ra mất đi người yêu đầu tiên là cảm giác này.’
 
Rõ ràng đây là một bài hát rất nữ tính nhưng anh hát lên vẫn cực kỳ hay.
 
Thấy Giang La không hát tiếp, Kỳ Thịnh ngước mắt lên lạnh nhạt liếc cô một cái như có ý nhắc nhở gì đó.
 
Giang La ổn định lại tâm trạng rồi dựa vào nhịp điệu chính xác của Kỳ Thịnh nhanh chóng tìm lại được giai điệu bài hát, sau đó nghiêm túc hợp ca với anh hết bài này.
 
Đoạn nhạc đệm cuối cùng tựa như tiếng gió càng lúc càng xa. Giang La có cảm giác như mình đã chạy trốn trong mưa rất lâu, cảm thấy cực kỳ vui vẻ và thoả mãn.
 
Sau khi bài hát kết thúc, cô trả micro lại cho Mập. Mập lại chọn bài "Hiến Thế" của Trần Tiểu Xuân sau đó xướng một bài tiếng Quảng Đông cực kỳ lệch nhịp.
 
Giang La vẫn chưa lấy lại được tinh thần sau tình huống vừa rồi. Cô cúi đầu bấu ngón tay vào chỗ thủng trên quần jean, tâm hồn đắm chìm trong nhịp điệu bài "Người yêu đầu tiên".
 
Giang La kiềm chế cảm giác kích động và hân hoan trong lòng, cẩn thận không để bất kỳ ai phát hiện ra trong đầu mình bây giờ vẫn còn dư âm của bài hát.
 
Kỳ Thịnh hoàn toàn không để tình huống vừa rồi vào lòng. Tay trái anh kẹp một điếu thuốc, đang chơi xúc xắc với các nam sinh khác, cũng không cầm mic lên hát nữa.
 
Nhưng nghe được anh hát một bài đã là chuyện cực kỳ hiếm có khó tìm rồi. Mặc dù anh có một chất giọng hay đến mức có thể làm lỗ tai người khác mang thai.
 
Vừa rồi các cô gái câu lạc bộ Street dance còn lấy điện thoại ra quay lại dáng vẻ lúc hát của anh nữa. Thậm chí Giang La còn có suy nghĩ muốn xin bọn họ gửi video cho mình với vì cô cũng muốn lưu lại. Nhưng hiển nhiên cô không thể nào làm vậy được.
 
Giang La quan sát Mạnh Tiêm Tiêm một chút, thấy cô ta vẫn đang theo lẽ thường mà tổ chức cho mọi người chơi trò chơi và ca hát, mặt đầy ý cười vui vẻ không có chút khác thường nào.
 
Có vẻ như nam sinh Phùng Hạo tết bím tóc nhỏ vừa rồi vẫn luôn mỉa mai Giang La kia cảm thấy hơi nhàm chán nên lắc lắc cốc rượu trong tay rồi mở miệng hỏi Giang La: "Này, La lợn, cậu nặng bao cân vậy?"
 
Giang La quay đầu lại: "Tôi nặng..."
 
Cô còn chưa kịp nói hết câu đã nghe một tiếng kêu đầy đau đớn. Cục xúc xắc trong tay Kỳ Thịnh bay ra ngoài đập thẳng vào mũi Phùng Hạo. Cậu ta đau đớn mức vội vàng che mặt lại rê/n rỉ không ngừng.
 
Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Kỳ Thịnh đã đứng dậy đạp một đạp vào ngực Phùng Hạo làm cậu ta bẹp dí trên ghế sô pha.
 
Anh dùng ưu thế tuyệt đối nhìn cậu ta từ trên xuống, dồn sức vào chân hung hăng dẫm lên ngực cậu ta, ánh mắt lạnh lùng như sắp đóng băng vậy...
 
"Vừa rồi mày gọi cô ấy là gì ấy nhỉ?"


 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.