Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Chương 17




Từ nhỏ Giang La chưa từng thấy cũng chưa từng có mẹ, mà ba cô Giang Mãnh Nam lại là một người đàn ông thẳng tuột, thần kinh thô.
 
Thế nên rất nhiều kiến thức thiết yếu trong quá trình trưởng thành của con gái… Cô không thể biết thông qua sự chỉ dạy của cha mẹ.
 
Bọn trẻ sống trong ngõ Vụ Túc đa số là con trai. Thời thơ ấu và thời thiếu nữ của Giang La vẫn luôn cô đơn.

 
Những năm sau 2000, mặc dù đã có internet nhưng thông tin vẫn rất bế tắc, cho dù cô nhóc Giang La lên mạng thì cũng chỉ biết chơi Boom Online hay những trò chơi nhỏ trên web 4399, trên mạng không có tin tức mới mẻ nào đối với cô nhóc.
 
Nhận thức của cô về thế giới bên ngoài hầu hết đều thu hoạch được từ những chương trình phát sóng trên TV, hoặc là tạp chí thiếu niên vân vân… Những thông tin thiết yếu của con gái như kỳ kinh nguyệt của con gái, không có mẹ ruột dạy cô nên cô không thể nào biết được, hoàn toàn không có một chút kiến thức nào.
 
Năm lớp năm, ngày lần đầu tiên cô đến kinh nguyệt, bọn trẻ con sống trong ngõ Vụ Túc đang tụ tập trong thư phòng nhà Kỳ Thịnh chơi game.
 
Sau khi được Kỳ Thịnh cho phép, Giang La mở máy tính của cậu, bắt đầu chơi tựa game kinh điển mà cô cực kỳ si mê - [Đào Vàng].
 
Hồi ấy, toàn bộ ngõ Vụ Túc chỉ có mình nhà Kỳ Thịnh sở hữu máy chơi game điện tử, cũng chỉ mình cậu sở hữu máy tính riêng. Thời đó máy tính còn sử dụng hệ điều hành Windows XP, trên máy tính cài đặt rất nhiều game.
 
Đối với bọn trẻ con sống trong ngõ Vụ Túc mà nói, nhà của Kỳ Thịnh quả thực là thiên đường.
 
Rất nhiều trò chơi trên máy tính của cậu đều được cài đặt riêng để đám Mập và Than chơi, ví dụ như những tựa game kinh điển [Grand Theft Auto], [Đế Chế], còn trò [Đào Vàng] chỉ thuộc về một mình Giang La.
 

Kỳ Thịnh ngồi trên cửa sổ lồi của thư phòng, cầm bút chì 2B vẽ phác họa, ngước mắt nhìn thoáng qua Giang La đang tập trung chơi game trên máy tính.
 
Cô nhóc đang nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính không dời mắt, nhắm đúng thời cơ bấm chuột phải, móc câu bắn xuống lòng đất, ghim trúng một cục vàng siêu to khổng lồ. Hiệu ứng âm thanh đồng vàng được cộng vào tài khoản vang lên, cô vui sướng giơ cao hai tay: “Yes!”
 
“Cái con game quèn này thì có gì hay mà cậu cứ chơi hoài chơi mãi.” Mập cầm máy chơi game PS của Kỳ Thịnh, hỏi Giang La: “Chơi đua xe không?”
 
“Không chơi, tôi phải phá kỷ lục cái đã.”

 
“Cậu bắt đầu chơi game này từ hai năm trước rồi nhỉ? Bây giờ đã qua được bao nhiêu cửa rồi?”
 
Giang La còn chưa kịp trả lời thì Kỳ Thịnh đã đáp lời thay cô: “14343 cửa.”
 
“Đậu má!” Nghe vậy, Than khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn về phía Giang La: “Đáng sợ!”
 
Mập khó hiểu nhìn chằm chằm vào chiếc móc sắt lắc qua lắc lại trên màn hình vi tính: “Rốt cuộc con game quèn này có gì hay ho chứ? Cho dù bắt được đồng vàng kim cương thì cũng đâu thể đổi thành tiền thật?”
 
“Tôi chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc khi nào mình mới có thể qua hết các cửa.” Giang La nghiêm túc chơi game: “Tôi phải biết kết cục cuối cùng của ông thợ mỏ này là gì, cuối cùng sẽ kiếm đủ tiền về nhà hưởng thụ quãng đời cuối cùng hay là chết trong quặng mỏ.”
 
“Có lẽ trò chơi này không bao giờ có cửa cuối cùng!” Mập nói: “Cậu ngốc à? Cứ chơi hết cửa này sang cửa khác, sẽ không bao giờ chơi đến kết cục cuối cùng đâu!”
 
“Không thể nào, câu chuyện nào cũng sẽ có hồi kết.” Giang La khẳng định chắc nịnh: “Tôi nhất định phải chơi đến cửa cuối cùng. Kỳ Thịnh cậu đừng xóa hết kỷ lục [Đào Vàng] của tôi nhé! Cơ mà, nếu cậu rảnh rỗi thì có thể qua cửa giúp tôi.”
 
Cậu ấy lười biếng lẩm bẩm một tiếng: “Ừ.”
 
Giang La đứng dậy thư giãn gân cốt trong chốc lát nhưng vừa đứng lên, Mập bỗng hô to một tiếng: “Lợn, cậu chảy máu kìa!”
 
“Hả?”
 
Mọi người ngước mắt nhìn về phía Giang La, thấy một đốm máu nho nhỏ bất quy tắc xuất hiện trên mông chiếc quần màu kaki của cô nhóc, trên mặt lưới ghế công thái học của Kỳ Thịnh cũng bị thấm một vết máu.
 
Giang La sững sờ, quay đầu nhìn xuống mông quần của mình, đầu óc trống trơn, kinh hoàng hỏi: “Tôi… tôi bị thương à?!”
 
“Có phải cậu sắp chết không?”
 
“Tôi không biết nữa.”
 
“Chắc chắn rồi! Không thì sao cậu lại bị chảy máu chứ!”
 
Giang La luống cuống đứng tại chỗ: “Thế thì sao tôi còn chưa bị ngất xỉu?”
 
Đúng lúc này, một nữ sinh khác trong phòng mơ hồ nhớ hình như mẹ mình từng nhắc đến chuyện này, thế là cô bé ấy bèn nói với Giang La: “Chắc chắn cậu đến kinh nguyệt đó!”
 
“Đó là cái gì?”
 
“Tớ không biết nữa, tớ đã đến đâu.”
 
“Thế tớ có chết không?”
 
“Không chết đâu, mẹ tớ bảo nếu tớ đến kinh nguyệt thì phải về nhà ngay lập tức.”
 
“Vậy thì tớ cũng phải về nhà thôi.” Giang La hoảng loạn xách ba lô lên che khuất mông quần, chạy đến bên cửa.
 
Kỳ Thịnh đứng bên cửa, túm chặt mũ liền áo của cô nhóc: “Nhà cậu có ai không?”
 
“Không có, ba tôi… đang ở ngoài quán.”
 
“Vậy thì cậu về nhà phải làm sao đây?”
 
“Tôi cũng không biết.” Sắc mặt Giang La trắng bệch, giọng nói run rẩy: “Tôi có cần đến bệnh viện không đây?”
 
Nữ sinh khẳng định: “Không cần đến bệnh viện đâu. Mẹ tớ bảo chuyện này chẳng có gì to tát hết, đây là hiện tượng bình thường.”
 
“Thế mẹ cậu có nói nếu đến thì nên làm gì không?” Kỳ Thịnh hỏi cô bé ấy.
 
“Mẹ tớ chưa nói, chỉ bảo tớ mau về là nhà được, mẹ sẽ giải quyết giúp tớ.”

 
Giang La phiền muộn siết chặt góc áo, chân tay luống cuống.
 
Mặc dù cô nhóc hoàn toàn không rõ đây là chuyện gì nhưng tâm lý xấu hổ bẩm sinh vẫn khiến khuôn mặt cô nhóc đỏ bừng. Lại nhìn vết máu trên ghế công thái học, cô nhóc cảm thấy chi bằng nấp vào đường hầm trong game [Đào Vàng] luôn đi cho rồi, không bao giờ ra ngoài nữa.
 
Cô nhóc cúi đầu khóc nức nở, vô cùng đau buồn.
 
Kỳ Thịnh lập tức cầm điện thoại gọi cho dì giúp việc đang đi chợ, kể vắn tắt về tình huống bên này cho bà ấy biết rồi cúp máy, bình tĩnh lên tiếng: “Không có vấn đề gì, dì Từ sẽ quay về ngay. Mập, các cậu về nhà trước đi, Giang La ở lại đây, dì Từ bảo sẽ có cách giải quyết.”
 
“À, ừ.”
 
Mập và Than lưu luyến buông máy chơi game xuống rồi cầm ba lô lên, chuẩn bị ra về.
 
Bỗng nhiên, Kỳ Thịnh gọi họ lại: “Chuyện hôm nay, không được kể với bất cứ ai, bao gồm cả cha mẹ các cậu.”
 
“Hả?”
 
Mập và Than đang chuẩn bị ra ngoài tuyên truyền chuyện Giang La bị chảy máu với các bạn nhỏ khác, nghe thấy Kỳ Thịnh nói như vậy, chúng không khỏi do dự đưa mắt nhìn nhau.
 
Kỳ Thịnh nhấn mạnh thêm: “Nếu các cậu dám tiết lộ với bên ngoài thì sau này đừng đến nhà tôi nữa. Chuyện này về sau cũng đừng nhắc lại, coi như chưa từng xảy ra.”
 
Những lời này rất có sức đe dọa.
 
Phải biết rằng đối với bọn con nít sống trong ngõ Vụ Túc mà nói, nhà Kỳ Thịnh giống hệt như thiên đường. Nhà cậu có máy chơi game, có máy tính để bàn, còn có lego và các loại đồ chơi mới lạ hấp dẫn khác…
 
“Cậu yên tâm, bọn tôi nhất định sẽ không tiết lộ!” Mập và Than vỗ ngực thề thốt, còn lần lượt ngoéo tay đánh dấu với Giang La, làm xong Kỳ Thịnh mới chịu thả chúng ra về.
 
Chưa đầy mười phút sau, dì giúp việc cầm một chiếc túi màu đen vội vàng về nhà.
 
Trên mặt bà ấy đổ đầy mồ hôi, rất hiển nhiên bà ấy đã sốt ruột chạy suốt quãng đường về nhà.
 
“La La, cháu đi theo dì, không sao đâu, đừng khóc.”
 
Dì giúp việc dịu dàng dẫn Giang La vào nhà vệ sinh, tắm rửa giúp cô nhóc, sau đó dọn dẹp tất cả, cho cô thay một chiếc quần l/ót sạch sẽ mới mua, dạy cô cách sử dụng băng vệ sinh.
 
Chiếc quần của Giang La đã bị bẩn, thật sự không có thời gian mua cái mới nên Giang La chỉ còn cách mặc quần đen của Kỳ Thịnh ra ngoài.
 
Hồi tiểu học Kỳ Thịnh còn chưa nhổ giò, so với đám Mập Than thì cậu được cho là lùn. Lên cấp 2 cậu mới bắt đầu điên cuồng nhổ giò, cứ như dồn hết sức lực để trưởng thành trong quãng thời gian ấy, chẳng mấy chốc đã vượt qua tất cả đám con trai trong ngõ Vụ Túc.
 
Cho nên lúc này Giang La mặc quần của cậu lại vừa người đến bất ngờ.
 
Sau khi dọn dẹp thân thể sạch sẽ, Giang La bước ra từ nhà vệ sinh, thấy Kỳ Thịnh đang dùng một tấm khăn ấm ướt lau chùi mặt lưới ghế công thái học của mình, động tác rất cẩn thận và tỉ mỉ.
 
Cô biết Kỳ Thịnh rất thích sạch sẽ, đến mức gần như bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ. Hồi trước từng có nam sinh cố tình dùng bàn tay dính bùn bẩn thỉu cọ lên người cậu, Kỳ Thịnh trực tiếp đạp một phát lên người cậu ta.
 
Cảm giác xấu hổ lại ùa vào lòng, Giang La cúi đầu bắt đầu nức nở.
 
Kỳ Thịnh ngồi trên thảm trải sàn, tò mò hỏi cô nhóc: “Đau không?”
 
“Không đau.”
 
“Vậy thì cậu khóc cái gì?”
 
Cô nhóc trả lời bằng giọng nói lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Tôi… làm bẩn… ghế của cậu.”
 
“À, cậu bảo thứ này hả.” Kỳ Thịnh đưa mắt nhìn chiếc ghế: “Không có gì, chỉ bị dính chút xíu, lau sạch sẽ là được rồi.”
 

Thái độ tự nhiên của cậu nhất thời làm giảm bớt nỗi xấu hổ trong lòng Giang La. Cô nhận lấy chiếc khăn trên tay Kỳ Thịnh: “Để tôi lau cho cậu.”
 
“Không cần, cậu ngồi xuống đi.”
 
Dì giúp việc bước ra từ nhà vệ sinh, tay cầm chiếc quần dài dính bẩn của cô nhóc: “La La, quần của cháu dì giặt sạch rồi phơi khô đưa lại đây cho cháu nhé, tạm thời cháu cứ mặc quần của A Thịnh đi. Chiều cao của hai đứa xêm xêm như nhau, rất vừa người.”
 
“Không cần làm phiền dì đâu ạ, cháu mang về nhà tự giặt cũng được.”
 
“Cháu vẫn còn là con nít mà, biết giặt quần áo không?”
 
“Bình thường đều là ba cháu giặt đồ nhưng cháu toàn tự giặt đồ lót của mình.”
 
“Ba cháu đảm đang thật đấy.” Dì giúp việc nở nụ cười hiền lành ôn hòa: “Có điều cái quần này ấy à, cứ để dì giặt hộ cháu vậy, chỉ tiện tay thôi ấy mà.”
 
“Cháu cảm ơn dì.” Giang La vô cùng biết ơn nhìn bà ấy: “Dì tốt bụng quá.”
 
Dì giúp việc cầm chiếc quần vào phòng giặt đồ, vừa vò quần vừa an ủi cô nhóc bị hoảng sợ: “Thực ra chuyện này chẳng có gì ghê gớm đâu, con gái ai cũng sẽ trải qua giai đoạn này, mỗi tháng một lần, hết sức bình thường, cháu đừng cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ. Chuẩn bị băng vệ sinh trong nhà bất cứ lúc nào, trong cặp sách cũng nên dự phòng mấy miếng, mỗi lần thay băng thì nhớ rửa tay sạch sẽ, còn nữa, trong những ngày đến đèn đỏ thì nhất định phải uống nhiều nước ấm…”
 
“Dì nói từ từ thôi ạ.” Giang La nhanh chóng lục một cuốn sổ nhỏ trong ba lô: “Cháu viết lại.”
 
“Không cần viết đâu, cháu cứ nhớ trong đầu là được.”
 
“Ưm, nhưng mà cháu không nhớ nổi.”
 
Nhìn cô bé ngây thơ đơn thuần, dì giúp việc kìm lòng không đậu nở nụ cười: “A Thịnh có nhớ được không?”
 
Kỳ Thịnh đi vào phòng giặt khăn lau, gật đầu: “Được.”
 
Đầu óc của cậu lúc nào cũng đủ dùng, chỉ cần thấy một lần sẽ không quên, rất nhiều thứ chỉ cần nghe thoáng qua thì sẽ lập tức ghi nhớ trong đầu.
 
Cậu nói với Giang La: “Tôi nhớ giùm cậu rồi.”
 
“À, ừ.” Giang La đỏ mặt nói: “Vậy thì sau này cậu nhớ nhắc nhở tôi nhé.”
 
“Ừ.”
 
Dì giúp việc vắt khô chiếc quần rồi phơi lên giá treo đồ: “Thực ra chuyện này vốn nên để mẹ cháu dặn dò cháu, chắc chắn ba cháu chưa bao giờ nói với cháu đâu nhỉ.”
 
“Chưa ạ, chắc ba cháu còn không biết ấy chứ…”
 
“Sau này có chuyện gì không hiểu thì cứ hỏi dì.”
 
“Cháu cảm ơn dì.” Cô bé nhìn sang Kỳ Thịnh: “Cảm ơn Kỳ Thịnh luôn nhé.”
 
“Không cần.”
 

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.