Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Chương 31



Giang La ôm lấy quả bóng, cô cảm thấy thật bất lực rồi đi ra ngoài đường biên, để lại hai người họ đấu với nhau.

Cô đi dạo một vòng, đi đến nửa bên trái của sân bóng thì nhìn thấy Than đang chơi bóng với các bạn trong lớp.

Lúc còn nhỏ, toàn thân Than đều đen sẫm giống như một cục than nhỏ vậy nhưng bây giờ màu da của cậu ấy đã trở nên trắng hơn rất nhiều, trở thành màu lúa vàng, cơ bắp của cậu ấy cũng giống như những hạt lúa đầy đặn, chắc nịch trên cánh đồng vậy.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nếu như Giang La chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của Kỳ Thịnh khi không mặc áo thì chắc chắn cô sẽ nghĩ rằng Than là chàng trai có thân hình đẹp nhất ở ngõ Vụ Túc. Thế nhưng cơ bụng dưới lớp áo của Kỳ Thịnh thật sự rất là đỉnh nên Than chỉ có thể xếp thứ hai mà thôi.

À không, phải là đứng thứ ba mới đúng, cơ thể của Giang Mãnh Nam mới là đứng đầu ngõ Vụ Túc.

Than nhìn thấy Giang La đang đi đến gần, cậu ấy lập tức ném quả bóng cho đồng đội của mình: "Cục cưng, làm gì đó? Sao cậu lại ở đây một mình vậy, không đi xem Kỳ Thịnh đánh bóng rổ sao?"

"Không có gì đáng để xem cả." Giang La ủ rũ nói: "Cậu chơi bóng của cậu đi."

“Không sao, tôi chơi với cậu.” Cậu ấy và Giang La đứng ở ngoài đường biên, cậu ấy cầm lấy quả bóng từ trong tay cô rồi sẵn tiện thể hiện ra vài chiêu.

"Không tệ nha, anh Than!"

Quả bóng trong tay Than bỗng trở nên cực kỳ nghe lời, cậu ấy điều khiển quả bóng rất thuần thục, không chỉ biết xoay bóng mà còn biết rê bóng vô cùng linh hoạt, có chơi kiểu nào thì quả bóng cũng không bị rơi xuống.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Giang La bất ngờ và mừng rỡ hỏi: "Cậu có thể dạy tôi không?"

"Được chứ, chỉ là tôi chơi không hay bằng anh Thịnh, cậu ấy chơi cái này mới gọi là đỉnh đấy. Nếu mà cậu muốn học thì có thể tìm cậu ấy."

Giang La quay đầu lại liếc nhìn Kỳ Thịnh một cái, anh và Nhậm Ly đang đấu với nhau vô cùng kịch liệt.

"Thôi, cậu ấy bận rộn lắm, không có thời gian dạy tôi đâu."

"Được thôi, vậy anh Than đây sẽ dạy cậu chơi."

"Ừm!"

Than dạy cho Giang La cách rê bóng và một số động tác cơ bản trước.

Điều khiến cậu ấy ngạc nhiên là Giang La thực sự rất có năng khiếu về thể thao, cô có thể học các động tác một cách dễ dàng. Mặc dù cô có hơi béo nhưng dáng người của cô vẫn rất linh hoạt, về dây chằng vận động hay về các mặt khác của cô đều rất tốt, cô là một cô gái mũm mĩm nhưng rất mềm dẻo.

"La La, cậu từng học nhảy à?"

"Tự học có được tính không?"

"Tính chứ, rất tuyệt đó, môn thể thao nào cũng có sự liên kết với nhau mà."

Giang La xấu hổ mỉm cười, cô xoay quả bóng trên đầu ngón tay liên tục trong năm giây mà quả bóng cũng không bị rơi xuống.

Những lời nịnh nọt của anh Than được thốt ra không ngừng, cậu ấy liên tục khen ngợi và cổ vũ cô, cậu ấy nói rằng đã mất đến ba tháng để học được động tác xoay bóng này mà Giang La chỉ mất có vài phút đã học được rồi.

Ở đằng xa, Kỳ Thịnh nhìn thấy Giang La và Than đang chơi với nhau.

Cô gái nhỏ đang cười lên, trên má ẩn hiện lúm đồng tiền cực kỳ ngọt ngào và đáng yêu.

Kỳ Thịnh ngay lập tức mất hết hứng thú, thậm chí bị Nhậm Ly giành được bóng mà anh cũng không có phản ứng gì.

Nhậm Ly xoay người lại rồi ném bóng đi, sau khi bóng rơi vào rổ thì anh ta tỏ ra ngạo nghễ nói: "Cậu thua rồi đó, có phục không?"

"Đồ ngốc."

Kỳ Thịnh không thèm đấu với tên này nữa, anh đá quả bóng dưới chân đi rồi xoay người bỏ đi.

Sao anh lại chơi với tên ngốc này ấy nhỉ?

...

Bây giờ, Giang La đã thực sự tin rằng bản thân mình có một chút năng khiếu về thể thao rồi.

Sau khi học được một vài chiêu chơi bóng từ anh Than, không ngờ cô lại có thể thực hiện khá tốt, cô chơi một mình ở trước cổng nhà thi đấu một lúc thì đã có một vài bạn nam đi ngang qua nhìn cô bằng ánh mắt đầy ghen tị.

Cô vui vẻ ném quả bóng vào giỏ xe đạp, sau đó đạp xe trở về trong làn gió tươi mát, cô đạp xe một mạch đến quán ăn ngoài trười "Mì xào Mãnh Nam".

Giữa tiếng nấu nướng xì xèo và mùi khói dầu bốc lên từ thức ăn thơm phức, Giang La ôm lấy quả bóng trong tay chạy đến trước mặt Giang Mãnh Nam…

"Ba! Con biểu diễn cho ba xem một chiêu mới này!"

Giang Mãnh Nam ngậm điếu thuốc trong miệng, ông nhấc lấy cái chảo bằng một tay để xào mì, đôi mắt của ông còn không thèm ngước lên mà hỏi: “Làm gì?”

Giang La thể hiện các chiêu chơi bóng rổ trước mặt ông, quả bóng xoay một cách xiên xiên vẹo vẹo trên ngón tay cô.

Giang Mãnh Nam đặt chiếc chảo xuống, ông vừa xoay người đi lấy lọ gia vị thì "rầm" một tiếng, quả bóng đã rơi vào trong chảo của ông.

"..."

"..."

"Giang La!!!"

Giang Mãnh Nam nhìn chằm chằm vào cô gái đang tỏ ra ngơ ngác, ông tức giận hét lên: “Con lại ngứa đòn nữa rồi đúng không?”

“Sorry!” Giang La cầm quả bóng từ trong chảo ra xem: “Phù, may mà không bị hỏng.”

"Cái chảo của ông!"

"Ba, con về nhà làm bài tập nhé! Bái bai!"

"Đồ ngốc!"

...

Giang La tức tốc chạy về nhà, cẩn thận dùng giẻ và chất tẩy rửa để lau đi vết dầu bám trên bề mặt quả bóng, sau đó ôm lấy quả bóng rồi cùng chú mèo con đi xuống con ngõ dưới lầu.

"A Thịnh, xem tao biểu diễn chiêu mới nè."

"Meo."

Chú mèo con ngoan ngoãn ngồi bên lề đường, nhìn cô bằng một đôi mắt to tròn đầy tò mò.

Quả bóng xoay tròn trên đầu ngón tay cô được vài giây thì rơi xuống, cô liên tục phải cúi xuống nhặt bóng lên: “Cũng hơi khó đấy, tao không giữ được quả bóng đến năm giây.”

"Meo meo meo meo."

"Hả? Mày nói Kỳ Thịnh có thể xoay bóng được rất lâu sao."

"Meo meo~"

Chiếc cửa sổ bằng kính màu trên đầu cô phản chiếu ra những tia sáng trông thật cô đơn kết hợp với ánh nắng hoàng hôn đang buông xuống làm bóng của cô và mèo con bị kéo dài ra vô tận, Giang La đứng dựa lưng vào bức tường vôi lồi lõm, cô cúi đầu nhìn xuống quả bóng rổ trong tay.

Cô phát ra một tiếng "emmm" thật dài trong cổ họng, nói bằng một giọng không vui: "Không biết tại sao, càng ngày càng không dám đi tìm cậu ấy nữa."

"Meo meo."

"Thôi, tao tự mình luyện tập trước đây, lát nữa mới đi tìm anh Than vậy."

Cô tự tập luyện cách đập bóng được một lúc thì quả bóng bỗng bay ra ngoài, suýt nữa thì rơi trúng mèo con, may mà mèo con phản xạ nhanh nhảy đi chỗ khác, tránh đi được.

"Xin lỗi nhé!"

“Meo meo meo meo.” Mèo con bất mãn réo lên phản ánh.

Lúc này, Kỳ Thịnh đạp chiếc xe đạp địa hình chạy ngang qua, anh mặc trên người bộ đồng phục học sinh màu xanh dương kết hợp với màu trắng trông giống như chàng trai trẻ hàng xóm vậy. Khi anh lướt qua cô, anh không hề dừng lại mà cứ thế chạy đi, biến mất vào trong góc hẻm như một cơn gió vậy.

Giang La hít một hơi thật sâu, từ “Kỳ” cũng đã thốt ra khỏi miệng rồi còn từ còn lại thì lại bị cô cố gắng nuốt lại vào trong.

Thôi mặc kệ.

Ở khúc cua, Kỳ Thịnh bóp phanh thắng gấp lại, anh cảm thấy hơi khó chịu.

Chẳng lẽ lên tiếng mở lời với anh khó đến vậy sao?

Mập, Than cô cũng đều đã hỏi qua hết cả rồi mà lại không chịu đi hỏi anh.

Không hỏi thì thôi.

Kỳ Thịnh đạp lên bàn đạp rồi chạy đi xa dần với một tâm trạng không vui.

...

Vào buổi tối, Giang La nhìn thấy tin nhắn mới nhất được đăng trong nhóm chat của Mạnh Tiêm Tiêm, cô ta nói rằng lúc biểu diễn thì phải mặc áo bóng rổ cỡ lớn, có màu sắc sặc sỡ, không quy định về kiểu dáng và màu sắc nhưng nhất định phải rộng rãi để trông có phong cách hip-hop.

Giang La lại không có loại áo bóng rổ này, cô chỉ có một số áo thun thể thao với kiểu dáng kín đáo, đơn điệu.

Bất đắc dĩ, cô chỉ còn cách đi ra khỏi nhà rồi đi dọc theo con đường mà trước đó đã đi qua hàng chục nghìn lần, đi xuyên qua con ngõ nhỏ, đi đến căn biệt thự của nhà họ Kỳ.

Trong đêm tối, căn biệt thự toát lên vẻ uy nghiêm, trang trọng của một ngôi nhà có lịch sử lâu đời.

Giang La nhón chân bước đi như một tên trộm, cô đi đến khu vực sân sau, con Husky đang ở đằng sau lan can sắt của vườn hoa, khi nghe thấy có tiếng động ngay lập tức nó hú lớn lên, tỏ ra vô cùng vui mừng mà nhảy cẫng lên, vồ về phía cô, vẫy đuôi điên cuồng.

"Đừng sủa, Công chúa, suỵt! Đừng sủa! Mau ngồi xuống!"

Con husky dường như vẫn chưa rút được bài học cho mình mà lại thò đầu ra khỏi lan can sắt nữa.

"Đừng chui ra nữa! Mày lại muốn cái đầu ngu ngốc của mày bị kẹt nữa sao!" Giang La đẩy cái đầu béo ú của nó vào trong.

“Ấu ấu.” Con husky phát ra tiếng rú như sói.

"Đừng kêu nữa! Suỵt! Mày kêu nữa là tao về đó nha!"

Giang La định xoay người rời đi nhưng vừa chạy được hai bước thì lại nghe thấy một tiếng cạch, Kỳ Thịnh đã đẩy chiếc cửa kính sát đất ra, xuất hiện ở ngoài hiên nhà: "Nhìn thấy cậu rồi."

Cô gái nhỏ miễn cưỡng quay người lại, nở ra một nụ cười thật khó coi: "Kỳ Thịnh."

Dưới ánh đèn vườn màu vàng ấm áp, chàng trai mặc trên người một chiếc áo ngủ mỏng màu trắng, cảm giác lạnh lùng trên người anh đã biến mất, biểu cảm trên mặt dường như cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

“Có chuyện à?” Giọng điệu của anh có chút khó chịu.

"Đâu, đâu có gì đâu."

"Không có gì mà lại chạy đến đây làm kẻ trộm."

"Ai làm kẻ trộm hả? Tôi đến thăm Công chúa không được à?"

Con husky vừa nhìn thấy chủ của mình đi ra thì ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn, ngồi xổm xuống, thè cái lưỡi to ra thở hổn hển.

Giang La ngồi xổm xuống, thò tay vào trong lan can, vuốt v e đầu của Công chúa: "Thì ra mày biết ngồi xuống à."

"Rốt cuộc là có chuyện gì, tôi sắp đi ngủ rồi."

"Tôi… Thì là..." Giang La dùng sức từ bụng để phát ra câu nói: "Thì tôi tới để hỏi cậu… Có chiếc áo bóng rổ nào không?"

"Cái gì cơ?"

"&...&%¥%@*." Cô càng nói mập mờ hơn.

"..."

Kỳ Thịnh bước xuống bậc thềm hiên nhà, đi tới bên cạnh cô gái nhỏ: "Nói tiếng người đi."

"Thì là... Tôi muốn mượn cậu một chiếc áo đó. Họ nói lúc nhảy phải mặc áo bóng rổ cỡ lớn nên tôi nghĩ cỡ áo của nam là hợp nhất. Nếu mà đi mua thì tôi cũng phải mua cỡ áo của nam nhưng mà tôi cũng chỉ mặc được có một lần thôi, như vậy sẽ rất lãng phí. Tôi lại không dám xin tiền ba vì dạo này tôi đã tiêu rất nhiều tiền rồi.”

Cô cúi đầu xuống, nói lẩm bẩm trong miệng, mặc dù cô vẫn còn nói chưa rõ lắm nhưng Kỳ Thịnh đã nghe hiểu cô nói gì rồi.

"Sao không đi tìm tụi Mập mà mượn đi?"

"Quả bóng tôi đang mượn của Mập rồi nên không tiện mượn thêm nữa."

"Vậy còn Mập thì sao? Còn tụi A Phi, Cúc Hoa, Hầu Tử... Sao không đi hỏi hết đi."

"Ưm~~ Ưm~~%¥#@¥%."

Kỳ Thịnh lạnh lùng liếc cô một cái rồi xoay người bước vào nhà: "Chờ cậu tiến hóa thành người đi rồi tới nói chuyện với tôi."

Giang La vội vàng nắm lấy vạt áo của anh, lẩm bẩm trong miệng như tiếng muỗi kêu vậy: "Nếu là quần áo của con trai thì tôi… Chỉ muốn mặc của cậu thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.