Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Chương 82



"Tôi có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?"

"Tin xấu đó… Hay là cậu nghe tin tốt trước đi!"

"Tin tốt là bạn gái cũ - ánh trăng sáng mà cậu luôn nhung nhớ, còn viết trò chơi cho cô ấy cuối cùng cũng về nước rồi!"

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

"Tin xấu là cô ấy có bạn trai rồi ha ha ha ha ha ha."

"Lát nữa bạn trai cô ấy sẽ còn mời cậu đi uống một ly, một chữ thôi - tuyệt!"

Mập chẳng có chút ý tứ gì mà bày trò đùa "tin tốt" và "tin xấu" với Kỳ Thịnh, vui vẻ cười ha ha không ngừng.

Nhưng anh ấy vừa ngẩng đầu lên đã nhận được ánh mắt lạnh đến gần như đóng băng của Kỳ Thịnh, nụ cười dần trở nên cứng đờ ở bên môi.

Anh ấy nuốt nước bọt, giơ tay biểu đạt sự trung thành...

"Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ đứng về phía chủ tịch!"

Nửa tiếng sau, Lục Thanh Trì chạy tới phòng thí nghiệm khoa động vật học.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Chàng trai này mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, ngũ quan thanh tú anh tuấn, có một loại cảm giác thanh nhã như ánh trăng.

Anh ta và Mập tới phòng tài vụ khoa động vật học thanh toán tiền chữa bệnh, nói chuyện cũng hòa nhã lịch sự, đàn em khóa dưới trực ở phòng tài vụ thấy anh ta không khỏi đỏ mặt, muốn xin WeChat của anh ta.

Lục Thanh Trì suýt nữa thì cho người ta WeChat nhưng khóe mắt liếc thấy sự tồn tại của Kỳ Thịnh ở đằng xa, chỉ có thể nhịn đau từ chối...

"Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi."

Đàn em thất vọng "Ồ" một tiếng, đưa biên lai cho anh ta điền.

Ở đằng xa, đầu ngón tay Kỳ Thịnh bấu chặt vào nắp bật lửa, lặng lẽ dò xét Lục Thanh Trì.

Kiểu anh trai nhà hàng xóm à?

Quả nhiên là cô thích loại này.

Bọn họ đang yêu nhau sao, đã đến mức nào rồi, cô sẽ gọi anh ta là anh à? Anh ta có từng trêu chọc cô khiến má cô ửng hồng, tim đập nhanh hay không?

Lúc cô nắm tay anh ta cũng sẽ dùng ngón út móc lấy bàn tay của anh ta sao?

Kỳ Thịnh càng nghĩ sắc mặt càng trầm xuống, trái tim cũng sắp bị xoắn nát rồi.

Không, có lẽ tất cả chỉ là trùng hợp thôi.

Cho dù là sinh viên trao đổi từ Hồng Kông, cho dù nuôi một con mèo mun tên là "A Thịnh", trùng hợp mang họ Giang cũng không thể chứng minh đó là cô.

Thế giới rộng lớn, không có gì là không thể.

Nhưng... Anh thật sự hy vọng bạn gái của Lục Thanh Trì không phải là cô sao?

Kỳ Thịnh đặt tay lên ngực tự hỏi, anh vẫn là hy vọng đó là cô.

Anh muốn gặp cô.

Anh nhớ cô rất nhiều.

Cho dù là bạn gái của người khác, anh cũng muốn gặp.

...

Lục Thanh Trì trò chuyện về tình hình của con mèo với một đàn chị khác đang theo học khoa động vật học, sau khi xác định là gãy xương nhẹ, lo lắng không yên chụp ảnh mèo gửi cho Giang La, sau đó lập tức bật chế độ máy bay.

Làm mất mèo của người ta, hại mèo bị thương, cô gái nhỏ nhất định sẽ giận dữ gọi điện thoại đến mắng anh ta.

"Đây là chủ tịch câu lạc bộ của chúng tôi." Mập giới thiệu với Lục Thanh Trì: "Kỳ Thịnh, lúc trước ở trong điện thoại đã nhắc tới."

Lục Thanh Trì tới trước mặt Kỳ Thịnh, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm vào mặt người ta, quan sát thật lâu.

"Xin chào, tôi là Lục Thanh Trì."

Kỳ Thịnh đứng dậy khỏi ghế, rõ ràng anh cao hơn anh ta nửa cái đầu, ánh mắt anh đong đầy ý cười, không hề nhìn ra bất kỳ cảm xúc kì lạ nào...

"Kỳ Thịnh."

Mập còn cố ý bổ sung một câu: "Thịnh trong nghĩa cây cối sum suê, tươi tốt, cậu ấy cùng tên với mèo của anh, cho nên anh đã từng hỏi bạn gái mình tại sao lại gọi mèo là A Thịnh chưa?"

"Tôi từng hỏi rồi, là tên của bạn trai cũ."

Kỳ Thịnh nghe thấy anh ta nói thẳng ra, không có ý vòng vo, chắc hẳn đang muốn ở trước mặt bạn trai cũ là anh để thị uy.

Anh vô cùng phong độ, nhẹ nhàng hỏi: "Bạn gái cậu là Giang La à?"

"Là cô ấy."

Lục Thanh Trì mỉm cười sâu xa: "Cô ấy đã kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về cậu."

"Hả?"

"Kỳ Thịnh, người làm mưa làm gió trong trường Đại học A, "Trường học mèo con" là do cậu làm ra, có cơ địa giống hệt bạc hà mèo, biết chơi đàn piano, tai trái có nốt ruồi, sau mông có một vết bớt màu đỏ nhạt hình con bướm."

Khóe miệng của Mập co rút, nhỏ giọng nói với Kỳ Thịnh: "Má ơi, anh ta còn biết cả chuyện trên mông cậu có vết bớt nữa!"

Kỳ Thịnh mặt không đổi sắc nhìn Lục Thanh Trì, đột nhiên tươi cười nói: "Còn biết chuyện gì nữa?"

"Còn biết lúc chia tay với bạn gái tôi, cậu khóc rất thảm thiết."

"..."

Mập khó khăn nuốt nước bọt.

Giết người tru tâm!

Hiệp đầu tiên giao chiến, anh Thịnh thua thảm!

Giang La còn kể cho anh ta nghe cả chuyện lịch sử đen tối Kỳ Thịnh khóc khi chia tay, tình cảm của hai người chắc chắn rất tốt.

Mập lúc nào cũng đề phòng, sợ Kỳ Thịnh thẹn quá hóa giận, nổi nóng đánh người, điên cuồng đánh cho bạn trai hiện tại của người ta một trận, như vậy sẽ rất khó xử.

Không ngờ Kỳ Thịnh im lặng một lúc lại cười hỏi anh ta: "Không phải là hẹn nhau uống một ly sao, bây giờ cậu rảnh không? Tôi biết một quán bar không tệ ở gần đây."

"Được."

Hai người ra khỏi cổng trường, đến một quán bar nhỏ tên là "Ngã rẽ hồi ức", gọi món cocktail làm nên thương hiệu của bọn họ.

Chẳng mấy chốc, tin nhắn của Mập gửi tới: "Anh Thịnh, không phải chứ, cậu hẹn người ta đi uống rượu, cậu có tiền không? Không phải tiền thuốc thang của mèo cũng phải khất nợ đấy à?"

Kỳ Thịnh: "Chuyển cho tôi 1000 tệ cho tôi mượn."

Mập: "..."

Sớm biết vậy anh ấy đã không hỏi.

Bọn họ ngồi xuống vườn hoa bên cạnh con phố, gió đêm hè nóng ẩm thổi qua, ca sĩ trong quán tay cầm đàn guitar đàn một bài ca dao êm ái mà xa xăm, phục vụ bưng hai ly cocktail lên.

Kỳ Thịnh bưng ly uống một hơi cạn sạch, dường như cảm thấy còn chưa đã ghiền, lại gọi rượu mơ có độ cồn cao hơn.

Lục Thanh Trì ngắm nhìn bốn phía, nhìn cảnh vật xung quanh quán bar vừa trong lành lại vừa lãng mạn, khóe miệng không khỏi cong lên nở nụ cười.

Sợ là cận hương tình khiếp, muốn gặp lại không dám gặp, muốn hỏi cũng không dám hỏi, cho nên mới vòng vo đi rủ "bạn trai hiện tại" của cô đi uống rượu.

"Bây giờ cô ấy sao rồi?" Kỳ Thịnh cũng không vòng vo, hỏi thẳng: "Vui vẻ không?"

"Ngày nào cô ấy cũng rất vui vẻ, thích cười, cười lên như cành hoa rung rinh, không kiểm soát được biểu cảm, dễ thương nhất thế giới."

Kỳ Thịnh cúi đầu, khóe miệng nhếch lên: "Cậu cũng rất thích cô ấy."

"Đương nhiên."

Lục Thanh Trì cực kỳ cưng chiều em gái, đè nén mong muốn có em gái mười mấy năm, bây giờ được thỏa mãn, anh ta có thể không thích cục cưng này sao.

Đầu ngón tay thon dài của Kỳ Thịnh nghịch ly rượu, ánh đèn neon màu đỏ hồng bao phủ gương mặt anh tuấn, sắc sảo của anh, trong đôi mắt đen láy hiện lên một tia khổ sở, rất nhanh đã bị che giấu...

"Hai người quen nhau như thế nào?"

Lục Thanh Trì biết anh còn chưa tiếp nhận sự thật cô đã có người yêu, một khi lời anh ta nói để lộ ra một chút sơ hở nào cũng sẽ bị người đàn ông tâm cơ rất sâu này tìm ra.

Cho nên anh ta phải cực kỳ cẩn thận, thật thật giả giả đan xen.

"Gặp ở sân bay, lúc ấy tôi đang cõng một con gấu bông chim cánh cụt, cô ấy chụp lén tôi, tôi gọi cô ấy là nhóc béo, cô ấy không thích người ta nói mình béo cho nên rất tức giận. Hai chúng tôi vì chuyện này mà náo loạn, hiểu lầm nhau."

"Cô ấy... không thích người khác nói cô ấy mập." Đáy mắt Kỳ Thịnh tràn đầy đau khổ, cúi đầu khổ sở uống một ly rượu: "Cậu đừng bắt nạt cô ấy."

"Sau đó chúng tôi giảng hòa, coi như không đánh không quen, sau đó tôi tặng chim cánh cụt cho cô ấy."

"Xem ra mấy năm nay cô ấy sống rất vui vẻ."

"Mặc dù thích cười nhưng có lúc cũng chẳng phải vui vẻ thật sự." Lục Thanh Trì dò xét nói.

"Sao hai người đã yêu đương rồi mà lại không thể khiến cô ấy vui vẻ?"

Lục Thanh Trì nhìn chằm chằm vào anh một cách sâu xa, giả vờ ghen tuông nói: "Tôi chỉ là vệt máu của một con muỗi, so thế nào được với nốt chu sa trong lòng cô ấy?"

Đúng vậy, đây chính là sách lược mà Lục Thanh Trì soạn ra, muốn khiến anh đau lòng nhưng lại không thể hoàn toàn từ bỏ ý định, nếu không vở kịch này sẽ không diễn tiếp được nữa.

"Thật ra trong lòng tôi hiểu rõ." Anh ta ra vẻ thần bí nói với Kỳ Thịnh: "Đối với cô ấy, tôi chỉ là thế thân mà thôi, bởi vì tôi cũng đẹp trai giống cậu nên cô ấy mới chọn tôi."

Kỳ Thịnh ngẩn ra, cầm ly rượu lên cụng ly với anh ta: "Nói đùa, Giang La không phải người như vậy."

Cô là một cô gái rất nghiêm túc, nếu đã quyết định bước vào một đoạn tình cảm nào đó sẽ không hai ý ba lòng, nay Sở mai Tần.

Hơn nữa cậu cũng không đẹp trai bằng tôi.

Lời này anh nghĩ trong lòng không nói ra, không thể mất phong độ như vậy được.

Anh đoán có lẽ Lục Thanh Trì muốn tới gặp người yêu cũ là anh, mục đích là gì thì chưa rõ, dò xét, thị uy hay là khoe khoang?

Bất kể anh ta có mục đích gì, Kỳ Thịnh đều không thể thất lễ, bây giờ anh đã mang thân phận bạn trai cũ, chỉ hơi lỡ chân sảy bước cũng sẽ khiến cô mất thể diện, khiến người ta cho rằng cô không có mắt nhìn.

Trong lúc đang suy nghĩ linh tinh, lại thấy Lục Thanh Trì lấy điện thoại di động ra, cười hỏi: "Tôi có thể chụp một tấm hình của cậu không?"

Kỳ Thịnh:?

"Không có ý gì đâu, chụp cho bạn gái tôi nhìn thôi, dù sao hai người cũng lâu rồi không gặp nhau."

Kỳ Thịnh: "Cậu chắc chắn muốn chụp ảnh người yêu cũ cho bạn gái cậu xem?"

Lục Thanh Trì: "Có tiện hay không? Cô ấy rất nhớ cậu, tôi muốn thỏa mãn tâm nguyện của cô ấy."

Kỳ Thịnh:...

Người thế thân sẽ hèn mọn như vậy sao?

Anh không từ chối, nhìn xuống sàn kính phản chiếu dưới đất chỉnh lại cổ áo, qua loa chỉnh lại tóc: "Được rồi, chụp đi."

Lục Thanh Trì mở camera ra, lại ân cần hỏi: "Có cần bật filter không?"

"Không cần."

Chỉ nghe thấy tiếng "tách" một tiếng, Lục Thanh Trì chụp một bức ảnh chính diện Kỳ Thịnh đang ngồi tựa lưng vào ghế, cúi đầu gửi cho Giang La...

Lục Thanh Trì: "Anh đang ở cùng bạn trai em này! [icon che miệng cười]"

Giang La:...

"Mèo của em đâu!"

Lục Thanh Trì: "Yên tâm đi, không sao, trợ lý của câu lạc bộ Sủng Ái đang chăm sóc nó."

Giang La mở tấm ảnh gốc lên.

Trong bức ảnh, các đường nét trên khuôn mặt của anh không chê vào đâu được, sắc sảo như một tác phẩm nghệ thuật, đầu đinh được cắt tỉa gọn gàng. Cho dù đã nhiều năm trôi qua như vậy, cảm giác thiếu niên trên người anh vẫn chưa biến mất.

Lục Thanh Trì: "Gương mặt của bạn trai cũ của em đúng là ba trăm sáu mươi độ không góc chết, cũng không cần bật filter."

Giang La: "Anh ấy vốn đã không cần."

Giang La: "Còn nữa, anh đừng kể cho anh ấy nghe quá nhiều chuyện về em!"

Lục Thanh Trì: "Yên tâm yên tâm, đương nhiên anh đứng về phe em rồi."

Kỳ Thịnh thấy Lục Thanh Trì cúi đầu gửi tin nhắn, khóe miệng cong lên nở một nụ cười, không biết đang nói chuyện gì thú vị.

Nỗi chua xót khổ sở trong lòng dâng trào, che trời lấp đất.

Anh không phải là người thích khóc, xương cốt rất cứng rắn, cả đời này cũng chỉ từng khóc một lần, cũng chính là lần bọn họ chia tay... Nhưng không biết tại sao, lúc này hốc mắt anh lại bắt đầu cay cay rồi.

Gió thổi qua, mắt anh không nhịn nổi mà đỏ lên.

Anh uống hết rượu trong ly, đứng dậy, đi đến quầy lễ tân thanh toán hóa đơn, khi quay lại đưa cho Lục Thanh Trì một tấm thẻ tuyên truyền của câu lạc bộ Sủng Ái.

Trên tấm thẻ có hình chó mèo được vẽ bằng tay rất dễ thương...

"Chào mừng cậu đến với đại học A, nếu cậu thích động vật nhỏ, mấy ngày nữa trong khuôn viên trường có tổ chức hoạt động, cậu có thể cân nhắc tham gia câu lạc bộ Sủng Ái. Nếu có câu hỏi gì về cuộc sống trong trường, cậu cũng có thể liên hệ với tôi, trên danh thiếp là số điện thoại của tôi. Nếu bạn gái cậu muốn nhãn dán hình mèo con ở trong trò chơi cũng có thể gọi trực tiếp cho tôi."

"Được, cảm ơn, cậu thật sự rất quan tâm bạn gái của tôi, tôi rất cảm động."

"Không cần, chuyện nên làm thôi."

Dứt lời, chàng trai giấu đi vẻ chật vật nơi đáy mắt, xoay người rời đi.

"Cậu uống nhiều rồi, cần tôi đưa cậu trở về không?"

Kỳ Thịnh đưa lưng về phía anh ta, giơ tay lên.

Nhìn tấm thẻ nhỏ trong tay, Lục Thanh Trì có cảm giác giống như được cưng chiều.

...

Chiều hôm sau, Lục Thanh Trì gửi cho cô một tin nhắn, đưa con mèo nhỏ kia trở về.

Tiếng chuông vừa vang lên, cô vội vàng chạy ra khỏi lớp, vội vã đi về phía khu ký túc xá của sinh viên trao đổi, trên đường đi còn từ chối hai nam sinh năm nhất đại học mặt đỏ bừng hỏi xin thông tin liên lạc của mình.

Nhìn thấy mèo con bị gãy xương chân phải, Giang La tức giận đến mức đập Lục Thanh Trì mấy cái: "Anh gào khóc, sống chết gì cũng muốn mang mèo đi chăm sóc hai ngày, kết quả là chăm sóc như thế đấy! Em nuôi nó bao nhiêu năm cũng chẳng gặp chuyện gì, vừa đến tay anh lại bị thương nặng như vậy!"

"Xin lỗi." Lục Thanh Trì cũng rất áy náy: "Có thể là nó nhảy ra khỏi bệ cửa sổ ký túc xá của anh. Nội quy ký túc xá nói không được phép nuôi thú cưng trong phòng ngủ, chủ yếu là cũng do không có ban công."

Giang La nhìn ký túc xá lầu ba của cô, đúng là không khóa ban công, trước kia mèo con có thể  tự do ra vào trong căn phòng rộng lớn như vậy, nếu nhất định phải nhốt lại nuôi thì nó sẽ kêu la cả ngày cũng không ổn.

"Anh, giúp em tìm một căn phòng trọ thoải mái ở bên ngoài, coi như là lời xin lỗi của anh!"

"Sao thế, em muốn ở bên ngoài?"

"Đúng vậy, trong trường không cho nuôi thú cưng."

"Lúc đầu dì đã bảo em đừng mang mèo theo, để ở nhà nuôi em lại khăng khăng muốn mang mèo tới."

"Đây là thú cưng của em, em phải tự mình nuôi nó, sao có thể ném cho ba mẹ nuôi được."

Lục Thanh Trì cười lạnh: "Đây là thú cưng người nào đó tặng cho em đúng không, nhìn vật nhớ người chứ gì."

Giang La giơ chân đá anh ta một cái: "Tiền điều trị hết bao nhiêu?"

"Đối phương không lấy tiền."

"Không phải anh bảo bọn họ gọi anh tới thanh toán tiền chữa trị sao?”

"Chủ tịch câu lạc bộ Sủng Ái là người quen cũ của em, đương nhiên không chịu nhận tiền của anh." Lục Thanh Trì cười xấu xa: "Còn mời anh uống rượu nữa."

Giang La híp mắt, cúi đầu vuốt v.e mèo con, buồn bực khó chịu nói: "Cho nên lần này là anh cố ý mượn Meo Meo để đi gặp anh ấy."

"Anh đâu nhiều chuyện như vậy."

"Anh vốn đã nhiều chuyện! Sau này không được làm những chuyện như vậy nữa, thật là vô vị."

Lục Thanh Trì lười biếng dựa vào ghế tựa trong vườn, nhướng mày nhìn cô: "Lần này em trở về không phải là vì không buông xuống được sao."

"Ai nói em không buông xuống được, em đã buông xuống từ lâu rồi." Cô gái nhỏ mạnh miệng nói: "Hoàn toàn không còn cảm xúc gì nữa."

"Buông xuống rồi mà ngày nào em cũng đi chơi trò chơi cậu ta làm."

"Trò chơi là trò chơi, người là người. Còn nữa, anh cũng quản rộng thật đấy."

Lục Thanh Trì ngồi bên cạnh Giang La, nhớ lại trạng thái tinh thần nhạy cảm lại tồi tệ của cô nàng mũm mĩm này lúc đầu khi cô đến nhà anh ta.

Giang La hiện tại hoàn toàn khác với lúc đó.

Anh ta đã chứng kiến ​​​toàn bộ quá trình lột xác ngoạn mục, phá kén thành bướm của cô.

"Ừ ừ ừ, bé ngoan nhà chúng ta bây giờ đã là một nữ thần rồi."

"Đúng vậy." Giang La ngẩng đầu lên, nhìn ánh mặt trời xuyên qua tán lá ngân hạnh chiếu lên mặt cô, một vài tia sáng nhỏ vụn còn vương trên mặt cô: "Thuyền nhẹ đã vượt qua muôn trùng núi non."

Lục Thanh Trì cười nói: "Hy vọng người kia cũng có thể giống như em."

Trong lòng Giang La thắt lại, cô lại hỏi: "Anh đã gặp anh ấy, anh ấy trông thế nào?"

"Cũng không tệ, đẹp trai tỏa nắng, tính cách sáng sủa, nam thần của công chúng, dịu dàng nhất nổi tiếng danh bất hư truyền của trường Đại học A."

Giang La biết rằng Lục Thanh Trì mắt cao hơn đầu, sẽ không dễ dàng khen ngợi người khác, có thể phun ra mấy chữ này đã là lời khen ngợi cao nhất của anh ta rồi.

"Anh cảm thấy anh ấy không tệ?"

"Rất có phong độ."

Lục Thanh Trì giang rộng tay đặt trên lưng ghế tựa trong vườn, cười nói: "Nghe em nói cậu ta nhỏ mọn, tính tình rất xấu xa, cho nên anh cố ý nói là bạn trai của em, còn nói rất nhiều chuyện chọc tức người ta, còn tưởng cậu ta sẽ cho anh một trận, cho dù không ra tay cũng sẽ châm chọc vài câu."

"..."

"Sao anh có thể nhàm chán như vậy!"

"Kết quả em đoán xem thế nào, cậu ta rất thân thiện với anh, còn đưa cho anh một tấm danh thiếp, bảo anh gặp chuyện phiền phức nào thì cứ liên lạc với cậu ta." Lục Thanh Trì nhẹ nhàng nhét tấm danh thiếp kia vào cặp sách của Giang La ở bên cạnh...

"Anh chưa từng thấy ai yêu ai yêu cả đường đi đến mức độ này."

Giang La cúi đầu: "Nói không chừng người ta đã buông xuống từ lâu rồi."

"Vậy em có muốn liên lạc chính thức gặp mặt cậu ta không, cho cậu ta thấy dáng vẻ hiện tại của em, anh rất mong chờ được nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của bạn trai cũ của em đấy."

Lục Thanh Trì nhìn gương mặt hệt như mối tình đầu quốc dân xinh đẹp của cô gái nhỏ: "Tưởng tượng thôi... Cũng đã khiến người ta hưng phấn."

"Nhàm chán, đi thôi!"

Giang La xách túi mèo trở về ký túc xá, thả mèo con ra ngoài, kiểm tra chân của nó, sau đó cẩn thận đặt nó trở lại ổ mèo: "Meo Meo, sau này không được chạy lung tung nữa nhé."

Lúc gọi nó là Meo Meo, nó hoàn toàn không phản ứng lại, Giang La mím môi nhẹ giọng gọi: "A Thịnh."

"Meo meo." Mèo con ngước mắt lên nhìn cô, dụi đầu vào tay cô.

"Mày không thể quên được anh ấy đúng không?"

Cô ngồi nghiêng người trên ghế, ngây người nhìn một lúc rồi lấy tấm danh thiếp trong túi bên hông cặp sách ra.

Trên danh thiếp in hình một con mèo chiêu tài được vẽ bằng tay đơn giản đáng yêu.

Số điện thoại của anh vẫn không thay đổi, dãy số kia... Cô đã từng thuộc nằm lòng.

Một lúc sau, Giang La  ném danh thiếp vào ngăn kéo.

Người cần chủ động... Cũng không nên là cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.