Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Chương 90



Trước đây cô rất thích ngủ trưa trên giường của Kỳ Thịnh nhưng cô luôn phàn nàn là giường anh rất cứng, về sau này thì anh đã đổi sang dạng nệm mềm.

"Khi anh giới thiệu em với người khác, anh chỉ nói em là em gái của anh thôi à?"

Kỳ Thịnh quay người đi rót cho cô một ly nước ấm ở máy uống nước cạnh chiếc tủ: "Em muốn anh giới thiệu em là bạn gái của anh sao? Vậy tỏ tình với anh lần nữa đi."

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

"Kỳ Thịnh, anh thật là buồn cười quá đi, rốt cuộc thì ai tỏ tình với ai hả?"

"Hơn nữa, anh còn muốn em phải thề sẽ không bao giờ rời xa anh nữa."

"Có phải đến lời thề độc anh cũng đã nghĩ sẵn cho em rồi không?"

Kỳ Thịnh cười cười, lúm đồng tiền của anh lún vào sâu bên trong má, giọng nói anh kèm theo chút tinh nghịch: "Em mà bỏ chạy nữa thì tăng thêm hai mươi lăm ký, đồng thời mãi mãi sẽ không thể giảm xuống được nữa."

"..."

"Đồ độc ác!"

Giang La không muốn tranh cãi với anh nữa, cô cởi áo khoác ra, mặc chiếc đầm ngủ trên người rồi chui thẳng vào trong chiếc chăn mềm mại: "Em phải đi ngủ đây! Anh lui xuống đi."

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Kỳ Thịnh uống cạn nước còn sót lại trong ly của cô, kéo cánh cửa ẩn ra rồi đi ra ngoài, Giang La vội vàng nói: "A! Anh trai ơi, đừng đóng cửa!"

Một câu "Anh trai ơi" đột nhiên được cô thốt ra, khiến cho Kỳ Thịnh ngay lập tức khựng lại.

Một lúc sau, khi anh đã đón nhận được cái cảm xúc ngọt ngào tràn ngập trong lòng đó rồi anh mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra: "Được, anh không đóng."

Giang La nghe thấy giọng điệu của anh đột nhiên trở nên dịu dàng hẳn đi, cô thầm nghĩ trong lòng, từ "anh trai" đối với anh mà nói không lẽ là một câu thần chú bí ẩn nào đó sao?

Cô cảm thấy vô cùng buồn ngủ nên kéo chăn ra rồi nằm xuống một cách thoải mái.

Chiếc giường tràn ngập mùi hương của anh, đây cũng là mùi hương khiến cô cảm thấy yên tâm nhất.

Chỉ cần cô mở mắt ra là có thể nhìn thấy bàn làm việc của Kỳ Thịnh qua khe hở của cánh cửa, những ngón tay của anh đang gõ lên bàn phím máy tính, mắt anh thì nhìn vào màn hình tập trung chỉnh sửa đoạn mã code.

Ở trước mặt người khác, sự trưởng thành và dịu dàng bao phủ lên toàn bộ người anh nhưng ở trước mặt cô, sự kiêu ngạo vào năm mười tám tuổi đó vẫn còn nguyên vẹn.

Mỗi cô gái đều có thể sẽ thích những kiểu con trai khác nhau ở những giai đoạn khác nhau nhưng sau khi Giang La đã nhìn thấy sự rộng lớn của thế giới này, nhìn thấy dải ngân hà rực rỡ vào năm hai mươi tuổi thì giờ đây cô lại nhìn về mùa hoa và mùa mưa của năm mười tám tuổi đó...

"Mối tình đầu" đó vẫn tỏa sáng lấp lánh, đứng chễm chệ trong thế giới của cô một cách đầy nhiệt tình và rực rỡ.

Đến bốn giờ sáng, với sự chung sức của tất cả mọi người, các lỗi lỗ hổng của game cuối cùng cũng đã được khẩn trương sửa chữa xong và máy chủ đã hoạt động bình thường trở lại.

Kỳ Thịnh uể oải vươn vai một cái rồi quay trở lại phòng ngủ.

Thành phố vào buổi sáng sớm cứ như một lữ khách mệt mỏi vậy, nó nhấc những bước chân nặng trĩu đi trên ranh giới giữa đêm khuya và ban ngày.

Ánh sáng lờ mờ ở phía đông chiếu qua chiếc cửa sổ sát đất, soi chiếu lên khuôn mặt đang ngủ say của cô gái.

Kỳ Thịnh nhẹ nhàng nằm xuống, vén một lọn tóc đang rơi trên mặt cô ra phía sau tai, anh ngắm nhìn cô rất lâu, trong mắt tràn đầy sự yêu thương...

“Anh trai…” Cô thì thầm nói mớ trong lúc ngủ.

"Ừm, anh đây."

Kỳ Thịnh nằm ở một bên giường, anh nắm lấy tay cô đặt lên môi rồi hôn vào đó.

Anh thực sự rất yêu cô nhưng lại không thể mở lời.

Anh sợ bị người ta biết được, sợ thua, sợ bày tỏ ra tấm lòng chân thành... Rồi người ta lại hoàn toàn không quan tâm, sợ bị vứt bỏ như một miếng giẻ rách.

Khi Kỳ Thịnh còn nhỏ, anh đã thực sự bị người khác dè bỉu, chê bai, bị họ vứt bỏ đến nỗi thấy sợ hãi rồi.

“Đồ nhát gan.” Cô còn đang nằm mơ, lẩm bẩm nói: “Đồ nhát gan Kỳ Thịnh…”

Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng của cô gái nhỏ, lần này, anh không phản bác cô nữa mà chỉ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt cô…

"Là em không cần anh nữa mới biến anh trở thành một kẻ nhát gan đấy."

...

Ngày hôm sau, Giang La đến lớp học nhảy của nhóm nhảy ME để tìm Tống Thời Vi nhảy múa thì nhìn thấy cô ấy đang không được vui, mặt mày lại cau có, cô tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy? Cậu cãi nhau với anh Than à?"

"Ai mà đi cãi nhau với cậu ấy chứ, thứ nhàm chán, cho dù có cãi nhau cũng không cãi được."

"Vậy tại sao mặt mày cậu cau có vậy?"

Giang La đang kéo căng đôi chân thon thả của cô trên lan can, cho đến khi Tống Thời Vi đưa một tờ thông tin về việc sáp nhập các câu lạc bộ cho cô xem…

"Vào lúc năm nhất, Mạnh Tiêm Tiêm đã tham gia vào câu lạc bộ Cosy Street dance. Tớ không muốn ở cùng nhóm với cậu ta vì cả hai đều không ưa nhau, cho nên mới tự mình thành lập ra nhóm nhảy ME. Tuy nhiên, vài ngày trước, Ủy ban liên đoàn thanh niên của trường đã tổ chức một cuộc họp rồi nói rằng do hiện tại có đến hai câu lạc bộ lớn về Street dance trong trường như vậy thì sẽ không thuận tiện cho việc quản lý, gây lãng phí tài nguyên. Vì vậy yêu cầu nhóm nhảy ME và Cosy phải hợp nhất thành một câu lạc bộ Street dance.

"Mà nói chứ, các câu lạc bộ có cùng tính chất với nhau thì thực sự không nên có nhiều quá."

"Đúng nhưng mà nhóm nhảy ME là tâm huyết của tớ, tớ không muốn tận tay dâng hiến nó cho Mạnh Tiêm Tiêm." Tống Thời Vi bĩu môi: "Tớ ghét cậu ta."

Vào buổi chiều, nhóm trưởng của hai câu lạc bộ lớn đã tổ chức một cuộc họp cán sự. Tại buổi họp, Mạnh Tiêm Tiêm và Tống Thời Vi đã tranh cãi không ngừng về việc ai sẽ là nhóm trưởng của câu lạc bộ.

Cả hai đều không ai chịu nhượng bộ ai, họp bàn rất lâu nhưng họ vẫn không thể đi đến một thỏa thuận chung.

Giang La đề nghị: "Hay là để tớ làm cho?"

Tống Thời Vi nói được, được, được, để cô làm cho xong.

Sau cái ngày hôm ấy, Mạnh Tiêm Tiêm bị Giang La chế giễu, cười cho một tràng "ha ha ha ha", bị cô đả kích đến "thương tích đầy người" thì giờ đây cô ta vô cùng ghét hai người họ.

Nhưng cô ta lại sợ Giang La sẽ đào lại những quá khứ đen tối thời còn nhỏ đáng xấu hổ của mình nên cô ta không dám đắc tội Giang La gì mấy mà chỉ nói: "Thời gian dành cho sinh viên trao đổi của cậu chỉ còn có nửa năm thôi thì làm sao làm nhóm trưởng?"

"Vậy thôi bỏ phiếu bầu đi, các thành viên của hai câu lạc bộ lớn cùng nhau bỏ phiếu."

"Không được." Tống Thời Vi nói: "Nếu muốn bỏ phiếu thì nhất định phải là người của câu lạc bộ nào thì bỏ phiếu cho câu lạc bộ đó, tính theo số lượng phiếu bầu thì thật là vô nghĩa."

Mạnh Tiêm Tiêm cũng không muốn bỏ phiếu bầu, bởi vì trong câu lạc bộ Cosy của cô ta chia bè chia phái rất rõ rệt. Nếu thực sự phải bỏ phiếu, cô ta không chắc những thành viên đó sẽ bỏ phiếu cho cô ta hay không.

Cô ta nói: "Thông báo sáp nhập vẫn chưa được đưa ra, mùa chào đón sinh viên mới cũng chỉ mới bắt đầu thôi thì chúng ta cứ thi đấu thử xem ai có thể thu hút được nhiều sinh viên mới tham gia vào câu lạc bộ mình thì sẽ để cho người đó làm nhóm trưởng câu lạc bộ."

Tống Thời Vi: "Được, cứ chốt như vậy đi."

Kỳ huấn luyện quân sự cho sinh viên năm nhất vẫn chưa kết thúc, vào lúc chạng vạng tối, hai câu lạc bộ Cosy Street dance và nhóm nhảy ME đã bắt đầu bật chế độ tranh giành thành viên điên cuồng bằng một trận battle đầy sôi động.

Mỗi ngày Giang La đều đến chỗ nhóm nhảy ME để nhảy cùng họ nên khi nhìn thấy cô nhảy thì các bạn sinh viên lại tụ lại tạo thành một vòng tròn như một sân khấu nhỏ bên lề đường, điệu nhảy của cô làm choáng ngợp hết tất cả mọi người tại đó, vô số tiếng hò hét và vỗ tay vang lên cho cô.

Điều này làm Mạnh Tiêm Tiêm không thể không nhớ đến hình ảnh bóng lưng của chú chim cánh cụt nhỏ cô đơn vào ngày khai trường của năm lớp mười một. Dáng vẻ khi ấy so với dáng vẻ tỏa ra hào quang, được mọi người ngưỡng mộ của bây giờ... Quả thật là không thể đặt chung một bàn cân nữa rồi.

Cô ta chua chát nói: “Gầy thì có gì tuyệt chứ, ai mà chẳng phải là một đứa gầy.”

Cô bạn thân của Mạnh Tiêm Tiêm là Hứa Mặc Dao đứng bên cạnh nói: "Không, không, cậu ấy không chỉ là một đứa gầy, cậu ấy còn là đời thứ ba của một gia đình giàu có, còn là con gái của một người nổi tiếng và còn là cô gái trong mộng của chàng trai là mối tình đầu đã từ chối cậu ba lần..."

Mạnh Tiêm Tiêm trừng mắt nhìn cô ta: "Rốt cuộc là cậu đang giúp ai vậy hả?"

Trong lòng Hứa Mặc Dao ngay lập tức run lên: "Đương, đương nhiên là giúp cậu rồi!"

"Vậy thì câm miệng đi!"

"Tiêm Tiêm à, cậu đừng nóng vội, tớ có một cách này."

"Cách gì?"

Hứa Mặc Dao thì thầm vào tai cô ta một lúc.

Ngày hôm sau, Giang La và Tống Thời Vi nhìn thấy câu lạc bộ Cosy Street dance ở phía đối diện đã gọi một nhóm những chàng trai lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn từ câu lạc bộ thể dục đến, để họ đứng trước cửa khoe cơ bắp thu hút các cô gái, còn có những chàng trai chơi bóng rổ nghệ thuật, nhảy breaking, thậm chí có người còn cởi tr.ần thân trên để khoe cơ bụng...

Mà nói chứ, việc này thực sự có hiệu quả rất tốt, thu hút được rất nhiều sinh viên năm nhất đến xem, những sinh viên mặc bộ đồ rằn ri màu xanh lá cây đến vây lại thành một vòng tròn, bên trong đứng thành ba lớp, bên ngoài cũng đứng thành ba lớp, chật ních từ trong ra ngoài.

Tống Thời Vi tỏ ra khinh thường nói: "Nhìn buồn nôn muốn chết."

"Nhưng không thể không chấp nhận cách này khá hiệu quả, hôm nay câu lạc bộ của bọn họ muốn hoàn thành xong sớm KPI tuyển sinh rồi."

"Cục cưng à, cậu cũng đi đi! Không phải bóng rổ nghệ thuật hay gì đó đều là những thứ cậu từng chơi sao?"

Giang La nhướng mày lên: "Bộ người ta đang biểu diễn bóng rổ nghệ thuật sao? Rõ ràng là đang khoe cơ bắp."

Tống Thời Vi gục xuống ghế: "Xem ra chức nhóm trưởng câu lạc bộ của tớ không giữ nổi rồi."

Giang La nhìn về phía Mạnh Tiêm Tiêm đang vô cùng tự mãn ở đối diện, cô lấy điện thoại ra rồi gọi cho Mập: "Anh Mập à, tôi là lợn nè, cậu có muốn xem xét đến việc giao hữu giữa hai câu lạc bộ của chúng ta không?"

"Giao hữu gì vậy bé lợn?"

Bên phía Mập cũng rất ồn ào náo nhiệt, xem ra cũng là đang mở gian hàng ở quảng trường để tuyển sinh viên mới.

"Ngày mai và ngày mốt, câu lạc bộ Sủng Ái và nhóm nhảy ME của chúng ta hãy cùng dựng chung một gian hàng đi, làm một buổi giao hữu tuyển sinh viên mới. Ai mà không biết câu lạc bộ Sủng Ái là câu lạc bộ lớn nhất của trường mình, để tụi tôi được hưởng ké sự nổi tiếng của câu lạc bộ cậu nhé, được không?”

"Ai da! Con bé này giờ đã học được cách nịnh nọt người khác rồi cơ đấy."

"Hi hi."

"Có điều, chuyện này tôi không quyết định được, cậu cứ hỏi anh Thịnh đi! Cậu ấy mới là nhóm trưởng câu lạc bộ."

"Ấy, đừng..."

Giang La còn chưa kịp ngăn Mập lại thì anh ấy đã đặt điện thoại xuống rồi thảo luận to nhỏ với Kỳ Thịnh.

Một lúc sau, anh ấy mới bắt máy lại: “Lợn à, nhóm trưởng nói không cần, câu lạc bộ Sủng Ái và câu lạc bộ Street dance đều không hề liên quan gì với nhau cả nên không cần phải giao hữu gì hết."

"Dựa vào mối quan hệ của tôi với nhóm trưởng cũng không được sao?"

"Mối quan hệ của hai cậu là gì?"

Giang La cố ý nói bằng một giọng điệu đà: "Tôi và nhóm trưởng, chúng tôi là tình yêu đích thực của nhau đó."

"Hở? Vậy để tôi hỏi lại..."

Vài giây sau, Mập lại trả lời lại cô...

"Nhóm trưởng nói: Lúc đầu em là người muốn chia tay, chia tay thì chia tay, bây giờ lại muốn dùng tình yêu đích thực để thương lượng với anh."

Sau khi nói xong ngay lập tức Mập hát bài [Hợp đồng tình yêu] nhưng lại hát lệch hết tông.

Giang La cười phá lên và hỏi anh ấy: "Kỳ Thịnh đang ở bên cạnh cậu đúng không?"

"Ừm, đúng vậy."

"Đưa điện thoại cho anh ấy đi."

Ngay sau đó, giọng nói trầm ấm, thu hút của Kỳ Thịnh vang lên...

"Giang La, em đừng hòng…"

Giang La im lặng vài giây, đi đến một nơi không có ai ở xung quanh, lén lút che lại chỗ micrô...

"Gọi anh trai cũng không được sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.