Chu Gia Gia không dám nhận là sành sỏi trong chuyện tán trai nhưng cũng coi như có chút ít kinh nghiệm, nếu không thì bạn học cũng đã không hâm mộ mà gọi vui sau lưng cô là “chưa từng có trai đẹp chân chính nào thoát khỏi lòng bàn tay của chị Hai”.
Thế nhưng đây thật sự là lần đầu tiên Chu Gia Gia gặp phải tình huống như này.
Cô mặc kệ Trương Tỉ Lợi đang hả hê trên nỗi đau của người khác, có phần trầm ngâm nhìn Kỷ Lẫm rồi lại nhìn Hứa Ninh Giản, cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Song hai đương sự lại quá đỗi vô tư, quá đỗi tự nhiên khiến cô trong thoáng chốc nghi ngờ năng lực phán đoán của mình.
Áo khoác của Kỷ Lẫm mặc lên người Hứa Ninh Giản có chút rộng, phần cổ tay áo trùm qua mu bàn tay cậu. Hứa Ninh Giản bèn xắn tạm ống tay áo rồi kéo khóa lên, sau đó nhân tiện thò tay vào trong túi áo, lấy ra một viên kẹo cứng nhiều màu, bọc vỏ bỏ miệng.
Một chuỗi hành động quá đỗi thuần thục, một phát ăn ngay.
Hứa Ninh Giản cắn viên kẹo chua, đang tính chơi game tiếp thì cảm nhận được ánh nhìn của ai đó. Cậu ngẩng đầu lên, thấy Chu Gia Gia đang đờ đẫn nhìn mình.
Hứa Ninh Giản cảm thấy khó hiểu. Sau khi do dự một lúc, cậu lấy một viên kẹo từ trong túi đưa qua rồi nở nụ cười thật hào phóng: “Cậu muốn ăn không?”
“À à, cảm ơn.” Chu Gia Gia bừng tỉnh, vội vã nhận lấy viên kẹo. Cô lướt mắt qua phần túi của chiếc áo khoác kia, có chút ngạc nhiên mà nói trêu: “Không ngờ Kỷ Lẫm lại mang kẹo theo bên mình đấy.”
Cũng không phải như vậy là có vấn đề gì, chẳng qua không thật sự hợp với hình tượng của Kỷ Lẫm.
Mà hành động đầy quen thuộc của Hứa Ninh Giản còn kỳ lạ hơn nữa, cứ như thế cậu biết chắc trong áo khoác nhất định sẽ có kẹo vậy.
Trương Tỉ Lợi chẹp miệng, khinh thường châm chọc: “Mình thấy túi cậu ta hôm nào cũng có kẹo. Lần trước cũng vậy. Đúng là học sinh tiểu học!”
Kỷ Lẫm không phản bác lại, chỉ nhướn mày lạnh lùng nhìn cậu ta: “Tôi thấy cậu rảnh ghê đấy. Hay làm thêm hai đề nữa rồi hẵng về.”
“…”
Mặt Trương Tỉ Lợi xanh lè. Tên này đúng là nhỏ mọn, bôi nhọ danh tiếng cậu ta có tẹo mà đã lại ép người ta học rồi!
Trương Tỉ Lợi vừa chửi thầm trong lòng, vừa chìa tay về phía Hứa Ninh Giản, hậm hực nói: “Cho tôi viên…” Mà cũng chẳng đợi đối phương hỏi, cậu ta đã tự bổ sung, “Đừng hỏi gì cả. Trong lòng tôi đau khổ lắm.”
Hứa Ninh Giản trông cậu ta mà buồn cười. Cậu tỏ vẻ tiếc nuối, xòe tay ra bảo: “Hết rồi.”
Lại nữa rồi!
Trương Tỉ Lợi nổi giận. Cậu ta lập tức đập bàn, tức tối trách móc: “Tôi không tin. Mấy cậu làm khó tôi, cố ý không cho tôi ăn!”
Hứa Ninh Giản: “…”
Những người còn lại: “…”
Cậu ta giận lên là lại vô thức cao giọng, khiến mấy bạn học vẫn còn trong lớp cũng đều ngó sang. Tất cả đều im bặt.
Hoàng Mao vội vàng che mặt: “Lão Trương à, không đáng đâu, thật sự không đáng đâu.”
Ít nhiều gì cũng thuộc hàng đầu gấu trường, vậy mà lại tức giận vì không được ăn kẹo. Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì còn mặt mũi nào nữa!
Vừa nãy còn không biết ngượng mà cà khịa Kỷ Lẫm là học sinh tiểu học, bản thân cậu ta chắc có lẽ cũng chỉ là học sinh mầm non mà thôi.
Hứa Ninh Giản cũng bị giật mình, khóe miệng hơi giật giật, đổ mồ hôi hột mà lộn trái túi áo lại: “Con trai à, bố không lừa con mà, thật sự hết rồi.”
Chu Gia Gia: “Ha ha ha ha ha ha ha.”
Trương Tỉ Lợi: “…”
Uhuhu, lòng đau khổ, đời còn khổ đau hơn.
Quyết tâm học hành của Chu Gia Gia tới nhanh mà đi còn nhanh hơn. Hôm đó, sau khi bị gió lạnh thổi qua đầu thì cô không còn xuất hiện ở lớp A3 nữa.
Trương Tỉ Lợi thì ngược lại, vẫn ngày ngày tới điểm danh. Hoàng Mao với thân phân người bạn chân thành cùng sự cổ vũ kiên định của Trương Tỉ Lợi cũng bị ép sống cuộc sống đúng giờ làm bài tập. Ngày tháng trôi qua khổ không sao nói nổi.
Bạn học trong trường thì càng nhốn nháo và ngỡ ngàng trước chuyện này hơn.
Fanclub toàn cầu của chị Đại Lăng Xuyên:
[ Đề ma ma! Tôi vừa lượn qua A3, mấy cô đoán xem tôi nhìn thấy gì nào! Trương Tỉ Lợi vậy mà lại đang làm bài tập ở đấy!!!! ]
[ Giờ cô mới biết à, bên A3 báo tin từ lâu rồi. Thấy bảo Trương Tỉ Lợi dạo gần đây ngày nào tan học cũng qua đó, lâu lắm rồi không ra ngoài gây sự nữa. ]
[ Cái gì cơ?? Nói lại nghe coi, Trương Tỉ Lợi làm gì cơ? ]
[ Ồ, thảo nào tôi thấy dạo này trong trường gió yên biển lặng quá, lâu rồi không có tin đồn gì mới. ]
[ Không phải chứ. Trương Tỉ Lợi làm sao vậy? Sao lại biến thành như vậy?? ]
[ Đề này tôi biết. Nghe lớp A3 bảo, cậu ta giờ theo đuôi Hứa Ninh Giản và Kỷ Lẫm đi khắp mọi nơi. Đúng chuẩn con trai hiếu thảo. ]
[ Cũng có hiếu thảo lắm đâu. Nghe bảo mấy hôm trước cậu ta còn nổi giận với Hứa Ninh Giản vì không cho cậu ta ăn kẹo cơ. ]
[ ?? ]
[ ??????? ]
[ Mắt mũi trợn tròn.jpg ]
[ Xì tốp, lần trước lúc tôi đọc tin nhắn trong nhóm, mấy cô còn bảo Trương Tỉ Lợi đánh ghen vì chị Hải, chuẩn bị dẫn người đi hội đồng Hứa Ninh Giản mà. Tôi mới bị tịch thu điện thoại mới mấy ngày, sao kịch bản đã phát triển thành như này vậy? ]
[ Hầy, thật lòng tôi nghĩ mấy tin đồn lúc trước là tin vịt. Dù sao tôi cũng chưa nhìn ra chị Hai có ý gì với Hứa Ninh Giản cả. Nếu phải nói thì là Trương Tỉ Lợi rất tích cực ấy. ]
[ Ầu, nhẽ nào lúc trước đồn sai, người muốn tán Hứa Ninh Giản thật ra là Trương Tỉ Lợi??? ]
[ Có lý đấy! Truyền tin đi, Trương Tỉ Lợi đang cuồng nhiệt theo đuổi Hứa Ninh Giản! ]
[ Truyền tin đi, hóa ra Trương Tỉ Lợi là gei! ]
[ Có ai lớp A3 không? Mau mau báo tin để Kỷ Lẫm và Hứa Ninh Giản nhanh trốn! ]
…
Hôm ấy, khó khăn lắm Trương Tỉ Lợi mời làm xong được bài tập trong ngày, đang uể oải thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về thì thấy điện thoại Kỷ Lẫm chợt lóe lên.
Một lúc sau, Kỷ Lẫm đặt điện thoại xuống rồi lạnh lùng nhìn về phía cậu ta.
“?” Trương Tỉ Lợi bị nhìn đến mức không thoải mái, hơi thấp thỏm hỏi, “Nhìn gì thế?”
Kỷ Lẫm mặt lạnh tanh: “Sắp thi giữa kỳ rồi. Cậu tiến bộ quá chậm nên tôi sẽ giao thêm bài tập cho cậu.”