Trúc Mã “Cục Nợ” Của Tôi

Chương 14



Cửa hàng bán kẹo nằm ở vị trí rất hẻo lánh, chủ yếu bán cho người dân gần đấy, đến cả bảng hiệu cũng chẳng có. Thêm vào đó, xung quanh đều là ngõ hẻm rắc rối. Nếu không có Chu Gia Gia dẫn đường, chỉ dựa vào địa chỉ mơ hồ thì có lẽ Kỷ Lẫm không tìm được tới nơi thật.

Lúc ra khỏi cửa hàng, Kỷ Lẫm chân thành cảm ơn Chu Gia Gia: “Hôm nay đã làm phiền bạn rồi.”

Chu Gia Gia xua tay: “Có gì đâu, đi mấy bước chân ấy mà.”

Dù sao cô đã không còn hứng thú với Kỷ Lẫm nữa nên cũng lười làm đỏm trước mặt cậu. Cô ra khỏi nhà trong trạng thái vô cùng thoải mái, cũng không thèm trang điểm, thật sự chẳng tốn chút công sức nào.

Cô coi thời gian thấy đã trưa rồi nên đề nghị: “Cậu về trường cũng phải mất một lúc, hay là ăn trước rồi hẵng về.”

Kỷ Lẫm vừa nhờ vả cô nên cũng ngại về luôn như vậy, bèn gật đầu: “Thế để tôi mời bạn.”

Ở mặt này thì Chu Gia Gia cũng không khách sáo. Cô tìm một quán ăn nhỏ ven đường rồi bảo: “Mình quen thuộc khu vực này lắm. Cứ tin mình, không sai đâu. Mấy quán ăn này trông hơi xập xệ một chút nhưng tay nghề đều từ rất lâu đời rồi đấy.”

Kỷ Lẫm mỉm cười: “Tôi biết rồi.” Cậu hơi đảo mắt, giống như nhớ ra chuyện gì đó, “Hồi trước Tiểu Giản cũng thích đi khắp nơi tìm kiếm những quán ăn nhỏ như này.”

Chu Gia Gia: “…”

Nói thì nói thôi, không cần để lộ biểu cảm dịu dàng như thế chứ. Làm tôi chốc buông bỏ, chốc lại mê mệt, đầu óc choáng váng lắm rồi.

Hai người gọi tạm vài món ăn. Trong lúc chờ đồ ăn lên, Kỷ Lẫm lấy chỗ kẹo mới mua ra, gói ghém lại cẩn thận rồi cất vào trong cặp, để tránh lát về bị Hứa Ninh Giản phát hiện.

Chu Gia Gia ngồi bên cạnh trông mà thấy cay mắt, không khỏi ghen tị trêu chọc: “Cậu tốt với Hứa Ninh Giản thật đấy. Hai người rốt cuộc có quan hệ gì vậy?”

Kỷ Lẫm không phản bác, vẫn trả lời bằng đáp án tiêu chuẩn kia: “Hàng xóm.”

“Thật hay đùa đấy? Quan hệ hàng xóm ngày nay đều như vậy sao?” Chu Gia Gia không khỏi suy nghĩ, rồi lập tức nổi giận, “Đợi khi nào về mình phải dạy dỗ lại thằng nhóc hàng xóm mới được. Thằng nhóc đó không ổn. Hồi bé mình ăn quá của nó hai miếng bánh quy là cáu với mình ngay được… Đều là hàng xóm, sao lại khác biệt thế cơ chứ!”

Kỷ Lẫm khẽ cười: “Không giống nhau.”

Chu Gia Gia nghiêm túc nghĩ kỹ lại, cũng tán thành: “Cũng phải. Hàng xóm của mình ngoại hình kém hơn nhiều lắm.”

Kỷ Lẫm: “…”

Ý cậu không phải vậy, nhưng cậu cũng không tiếp tục giải thích. Vốn dĩ cũng không cần phải giải thích với người khác.

Hứa Ninh Giản đương nhiên rất đẹp. Kỷ Lẫm chưa từng thấy ai đẹp hơn cậu ấy. Thế nhưng sự săn sóc Kỷ Lẫm dành cho cậu ấy cũng không phải vì điều này, mà vì Hứa Ninh Giản là một người thiếu hụt cảm giác an toàn, cần được người khác quan tâm.

Lúc Hứa Ninh Giản được đưa tới nhà bà nội, Kỷ Lẫm vẫn còn là một đứa nhóc loắt choắt, có rất nhiều chuyện của người lớn cậu không sao hiểu được. Cậu chỉ cảm thấy cậu nhóc kia quá đỗi xinh đẹp, mà đồng thời cũng quá đỗi nhát gan.

Kỷ Lẫm không hiểu nổi sao có người làm cha nào lại không thích một đứa trẻ như châu tròn ngọc sáng như vậy, cũng không hiểu sao nhà họ Hứa giàu có là thế mà cha Hứa Ninh Giản lại không thể dẫn con theo.

Ban đầu, Kỷ Lẫm chỉ là không nỡ thấy một đứa nhỏ cô đơn, không có đến một người bầu bạn. Về sau, Hứa Ninh Giản bám dính lấy cậu, cậu cũng đã quen, đi đâu cũng dẫn theo cái đuôi nhỏ này. Càng về sau nữa, Kỷ Lẫm lớn hơn một chút, dần dần biết được một ít chuyện liên quan đến nhà họ Hứa, thế nhưng cậu cảm thấy những chuyện đó rất vô lý.

Hứa Ninh Giản từ khi sinh ra đã không có mẹ. Rõ ràng cậu ấy là người bị hại, thế nhưng cha cậu ấy lại trút hết mọi giận dữ vì đau khổ do vợ mất sớm lên người con trẻ. Sau khi Hứa Ninh Giản bắt đầu vào mẫu giáo, ông ta bèn lấy lý do bận rộn công việc mà gửi cậu tới nhà bà nội, thi thoảng mới tới thăm một lần.

Kỷ Lẫm không sao hiểu nổi, cũng không chấp nhận nổi cách làm ấy. Thế nhưng cậu dù sao cũng chỉ là một đứa nhóc, không thể thọc mạch vào chuyện nhà người khác, càng không thể đi chê trách một người lớn.

Mãi cho tới một lần nọ, cha Hứa Ninh Giản đột nhiên tới tìm cậu…

Nghĩ tới đây, trong lòng Kỷ Lẫm chợt dao động, như thể đã mơ hồ nhận ra được điều gì đó liên quan đến vấn đề mà cậu vẫn luôn canh cánh bao nhiêu năm nay.

Nhưng cậu còn chưa kịp nghĩ kỹ thì bị ai đó huých nhẹ cánh tay.

“Cậu ngẩn ngơ gì thế, nhanh ăn đi.” Chu Gia Gia bảo.

Kỷ Lẫm sực tỉnh, phát hiện ra đồ ăn đã lên cả rồi, chỉ đành tạm gác lại những suy nghĩ mông lung trong đầu. Cậu đang chuẩn bị ăn thì bỗng khựng lại, sau đó lôi điện thoại ra gọi cho ai đó.

Chu Gia Gia thấy vậy thì cau mày: “Giờ ăn còn gọi điện thoại gì chứ. Có chuyện gì chờ ăn xong hẵng gọi.”

Kỷ Lẫm mỉm cười xin lỗi: “Tiểu Giản không được tự giác. Hôm nay không có tôi, chắc chắn cậu ấy sẽ không ăn cơm hẳn hoi nên tôi muốn nhắc cậu ấy mấy câu.”

Sao mình cứ không quản lý được cái miệng chết tiệt này chứ! Chu Gia Gia tự kiểm điểm lại bản thân rồi làm động tác kéo khóa miệng.

Tuy nhiên, đầu bên kia điện thoại lại không có ai nhấc máy. Kỷ Lẫm chờ mãi cho tới khi nghe thấy thông báo thuê bao tự động thì mới bỏ điện thoại xuống và bóp trán.

Chu Gia Gia thấy bộ dạng cậu là hiểu ngay: “Hầy. Có khi đúng lúc cậu ấy không mang điện thoại theo bên người. Cũng không phải chuyện gì to tát mà. Cậu cứ ăn trước đi.”

“Ừ.” Kỷ Lẫm gật đầu, sau đó nhắn tin cho Hứa Ninh Giản rồi mới nhấc đũa.

Chu Gia Gia càng trông càng thấy lạ. Trong lòng cô có một suy nghĩ cũng đang không ngừng đâm chồi, phát triển. Cuối cùng, cô không kiềm được, hỏi dò: “Này, Kỷ Lẫm, cậu không phải thích Hứa Ninh Giản đấy chứ?”

Kỷ Lẫm hơi khựng lại, lặng lẽ ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt có chút lạnh lẽo.

Ngay giây phút câu nói ấy thốt ra khỏi miệng, Chu Gia Gia đã thấy hối hận. Quan hệ giữa cô và Kỷ Lẫm vốn dĩ chưa đến mức có thể hỏi câu hỏi nhạy cảm như vậy. Thế nhưng lời đã nói rồi cũng không rút lại kịp nữa.

May mà tuy Kỷ Lẫm không trả lời nhưng trông cũng không có vẻ gì là tức giận.

Chu Gia Gia đang mải suy nghĩ xem nên đổi chủ đề như nào cho thật tự nhiên thì Kỷ Lẫm chợt bật cười. Trong tiếng cười của cậu mang theo chút giễu cợt. Cậu hỏi: “Bạn cảm thấy vậy sao?”

Chu Gia Giả ngẩn người, không thật sự hiểu được ý cậu, ngập ngừng đáp: “… Thì có chút. Kiểu có cái feeling ấy ấy. Cậu hiểu chứ hả?”

Kỷ Lẫm không cho ý kiến, chỉ cụp mắt, tiếp tục ăn. Chu Gia Gia cũng không tiện truy hỏi tiếp.

Bữa cơm ấy cứ trôi qua trong gượng gạo như thế.

Trước lúc tạm biệt, Chu Gia Gia chân thành chúc phúc với tư cách một người bạn học: “Mình tin Hứa Ninh Giản nhận được quà nhất định sẽ rất cảm động.”

Kỷ Lẫm mỉm cười hờ hững: “Cảm ơn.”

Cậu chưa từng mong muốn Hứa Ninh Giản phải cảm động. Cậu làm những chuyện này cũng chỉ là muốn Hứa Ninh Giản vui thêm một chút.

Giống như trước đây Hứa Ninh Giản đã làm cho cậu vậy.

Vì mẹ Hứa Ninh Giản qua đời do khó sinh nên cha cậu ấy trước giờ chưa làm sinh nhật cho cậu ấy. Nhưng, kể cả như vậy, mỗi lần tới sinh nhật Kỷ Lẫm, Hứa Ninh Giản vẫn sẽ rất hăm hở tổ chức sinh nhật cho cậu.

Lần nào Hứa Ninh Giản cũng chuẩn bị quà cho Kỷ Lẫm từ rất sớm. Món quà đầu tiên là một hộp bánh quy cao cấp, về sau là ống tiết kiệm do cậu tự tay làm, lớn thêm chút nữa thì là ấn bản đầu tiên của những cuốn sách Kỷ Lẫm thích mà phải tìm kiếm rất lâu.

Cha mẹ Kỷ Lẫm là nhân viên công sở bình thường. Lúc thường hai người họ bận đi làm nên mỗi ngày sau khi Kỷ Lẫm tan học đều sẽ đưa cậu ít tiền để cậu tự mình ra ngoài ăn.

Hứa Ninh Giản không quen ăn đồ bên ngoài nhưng cậu lại thích bám dính lấy Kỷ Lẫm. Cũng từ lúc đó, Hứa Ninh Giản bắt đầu đam mê tìm kiếm khắp nơi những quán ăn nhỏ tuy không quá bắt mắt nhưng lại ngon.

Đối diện trường của bọn họ có một quán mỳ gà sợi lâu đời. Kỷ Lẫm rất thích quán ấy. Tuy nhiên, về sau do giải phóng mặt bằng nên quán mỳ cũng đã rời đi.

Kỷ Lẫm còn nhớ rõ, sinh nhật năm ấy, Hứa Ninh Giản tới tìm cậu từ sáng sớm, hai tay chắp sau lưng, mắt chớp chớp: “Kỷ Lẫm ơi, năm nay mình không có chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu vì mình tính mời cậu đi ăn món này.”

Kỷ Lẫm cũng không quá để bụng. Cậu chỉ nghĩ hàng xóm trưởng thành rồi, cuối cùng cũng thấy chuyện tặng quà phiền phức nên chuyển sang hướng đơn giản hơn. Mãi cho tới khi Hứa Ninh Giản dẫn cậu tới một quán bán mỳ gà sợi, nhìn cậu với đôi mặt ngập tràn ý cười: “Kỷ Lẫm này, quán này ăn giống quán ngoài trường mình lắm. Mình tìm mãi mới thấy đấy.”

Lúc Kỷ Lẫm về tới ký túc xá thì phát hiện trong phòng trống không, Hứa Ninh Giản không ở đây.

Cậu đang tính gọi điện tìm người thì chợt thoáng liếc mắt qua cửa sổ, thấy một bóng người ngoài ban công. Phải lúc này, lông mày cậu mới được thả lỏng. Cậu bèn chậm rãi bước tới bên cửa ra ban công, tính lên tiếng gọi. Thế nhưng, cậu còn chưa kịp phát ra tiếng thì bước chân đã khựng lại.

Hứa Ninh Giản uể oải dựa vào lan can ban công, quay lưng về phía Kỷ Lẫm. Một tay cậu ấy đặt hờ bên cạnh, hai ngón tay vậy mà lại kẹp một điếu thuốc đã được châm lửa.

Kỷ Lẫm lập tức sầm mặt. Cậu hít sâu một hơi, cố gắng không tạo ra tiếng động, quyết định nhắn tin cho Trương Tỉ Lợi trước.

Kỷ Lẫm: [ Cậu biết Tiểu Giản hôm nay đi đâu không? Tôi thấy cậu ấy hút thuốc. ]

Trương Tỉ Lợi trả lời rất nhanh: [ Là cậu ta tự muốn hút nhé. Tôi thề là tôi đã cố gắng ngăn cản rồi! ]

Kỷ Lẫm nhăn mày. Cậu còn chưa kịp hỏi chi tiết thì tin nhắn thứ hai đã nối tiếp.

Trương Tỉ Lợi: [ Mà thôi, đều là lỗi của tôi, ông giết tôi đi. ]

Trương Tỉ Lợi: [ Mà thôi, để tôi tự sát. ]

Kỷ Lẫm: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.