Không quá nửa canh giờ, lại nghe thấy sân nhỏ bên cạnh truyền đến tiếng lách ca lách cách, ngay sau đó lại là một tiếng kêu đau, mặt ba người nghệch ra nhìn nhau nhưng không có ý đứng dậy.
“…” Lâm Tử Uyển mờ mịt chẳng hiểu gì, nàng cũng không biết nha.
“Nặng thật, Thẩm Ngạn! Còn không mau tới đây giúp một tay!” Không dám nhờ Lâm Tử Khác giúp đỡ, Lâm Tử Uyển lại quá mảnh mai, Dung Ức đành phải gọi bia đỡ đạn Thẩm Ngạn.
Vẻ mặt ba người nghẹn lời nhìn Dung Ức đang kéo một bao tải cực lớn chuẩn bị vào nhà, tiếng lách ca lách cách kia là phát ra từ trong cái bao, còn tiếng kêu đau, ba người không hẹn mà cùng nhìn đầu tóc tán loạn cùng đầu gối có dính chút đất của Dung Ức, chắc là vừa mới bị vấp ngã.
Dung Ức ngẩng đầu muốn kêu lại phát hiện không phải Thẩm Ngạn đến.
“Muội đang làm gì vậy?” Lâm Tử Khác nhíu mày cầm lấy bao tải trong tay nàng, thật đúng là nặng mà.
“Hì hì! Không phải nói ta đã nói chàng là của ta sao, ta muốn đi theo chàng một tấc cũng không rời chứ sao….” Dung Ức lau mồ hôi trên mặt, ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Khác, không hề để ý đến vừa rồi bị ngã trên tay có dính đất. Cái lau này, tất cả đất đều dính hết lên mặt, cực kì buồn cười.
Thẩm Ngạn nhìn khuôn mặt kia, rất bội phục Lâm Tử Khác lại có thể làm như không thấy, thấy Tử Uyển hình như có ý muốn lên tiếng nhắc nhở, hắn kéo tay Tử Uyển một cái, ý bảo nàng đừng lên tiếng.
Quả thật, trong con ngươi lành lạnh của Lâm Tử Khác chợt lóe lên ý cười, y chợt nhớ đến lúc nhỏ nàng cũng thường xuyên vác khuôn mặt đầy bụi đi theo sau lưng y. Ánh mắt không khỏi dịu đi chút, y chìa ống tay áo ra muốn giúp lau bụi trên mặt nàng, lạnh nhạt hỏi: “Sau đó thì sao?”
Lần này không khỏi khiến Dung Ức ngây người, Thẩm Ngạn và Tử Uyển cũng ngây người, chỉ là nguyên nhân bọn họ ngây người không giống nhau. Thẩm Ngạn và Tử Uyển là vì Lâm Tử Khác lại dùng ống tay áo của mình lau bụi đất trên mặt Dung Ức, hai người đều cùng xoa hai mắt của mình, muốn xem xem có phải là ảo giác hay không, động tác này vốn không có gì quá kỳ lạ, nhưng người có thể làm ra động tác này là Lâm Tử Khác thì rất kỳ lạ rồi, phải biết rằng y chưa bao giờ cho phép trên quần áo của mình có chút dơ bẩn nào.
Còn Dung Ức ngây người, chính là…. Nàng lại nhìn thấy Lâm Tử Khác nở nụ cười, phải biết rằng mấy tháng này nàng thấy y tức giận, thấy y lạnh nhạt, chưa từng thấy y cười, nụ cười này lại khiến nàng cảm thấy có chút hoa mắt choáng đầu, cảm giác rất không chân thật, đỉnh đầu bắt đầu tỏa bong bóng. Nàng ngây ngốc cười mấy tiếng “ha ha”, đần độn u mê nói: “Sau đó, sau đó ta sẽ dọn qua ở cùng với chàng.”
“Nghĩ hay quá nhỉ.” Lâm Tử Khác thu hồi nụ cười, từng câu từng chữ kéo Dung Ức trở về hiện thực, mang theo bao đồ của nàng kèm người cùng ném trở lại sân nhỏ của nàng.
“Tại sao không thể? Dù sao chỗ của chàng vẫn còn phòng trống mà.” Dung Ức chưa từ bỏ ý định kháng nghị, nàng cũng không phải muốn ở cùng một phòng với y, đương nhiên nếu có thể ở cùng một phòng thì tốt biết mấy.
“Nam nữ thụ thụ bất thân.” Lâm Tử Khác bình tĩnh ném nàng đi.
“Cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân? Thân thể chàng ta cũng đã thấy rồi chàng còn xấu hổ cái gì? Còn nữa nha, thân thể ta cũng bị chàng thấy rồi, chàng phải chịu trách nhiệm.” Dung Ức chưa từ bỏ ý định đứng ở bên tường la hét.
Thẩm Ngạn và Tử Uyển vẫn luôn đứng ở một bên xem náo nhiệt liếc mắt nhìn nhau: “Ca của muội thật đúng là nhanh mà, Dung Ức nhìn thấy thân thể của huynh ấy chúng ta đều biết, còn huynh ấy nhìn thấy thân thể Dung Ức khi nào thế?”
Vẻ mặt của Tử Uyển cũng rối rắm, tại sao cái gì cũng đều hỏi nàng thế? Nàng cũng muốn biết mà.
“Hửm? Ta nhìn thấy thân thể muội khi nào sao ta không nhớ?” Hiển nhiên, Lâm Tử Khác cũng rất muốn biết mình đã làm qua kiểu kiếm ăn này khi nào.
“Này, Lâm Tử Khác, chàng đừng có mà không thừa nhận, ngày hôm qua ta nhận được thư của Nhu di gởi tới, trước lúc hai tuổi Nhu di tắm cho ta chàng chưa từng tránh đi, cái này còn không tính là đã thấy sao? Đây chính là lộ ra trọn vẹn đấy.” Người nào đó đúng lý hợp tình rống lên.
“…” Tử Uyển bày tỏ, là thật sao? Tin tức lũ bão như thế sao muội không biết?
“…” Thẩm Ngạn bày tỏ, Dung Ức, muội đừng có da mặt dày thế, trước hai tuổi muội có cái gì để nhìn chứ?
“Có sao? Ta không nhớ rõ.” Lâm Tử Khác ra vẻ có chết cũng không nhận.
Dung Ức: “…”
Nếu Lâm Tử Khác không cho Dung Ức chuyển vào nhà của y, vậy nàng chỉ có thể sử dụng đến đòn sát thủ cuối cùng… trước kia từng có ai đó đục vách tường nhà người ta, hôm nay có Dung Ức nàng đương nhiên cũng sẽ noi theo.
“Ha ha ha ha.” Ngồi xổm ở góc tường cười đến mức hèn hạ bỉ ổi.
Mấy ngày nay Dung Ức rất bận, liên tục có tráng hán ra vào trong nhà Dung Ức, Dung Ức bận đến mức Thẩm Ngạn đến tìm nàng đi nghe sách cũng không tìm được người, Lâm Tử Uyển đến tìm nàng cũng bị ngăn cản ở ngoài cửa.
Lâm Tử Khác nhìn tráng hán bận rộn ra vào nhà Dung Ức, cùng với tiếng thi công thỉnh thoảng phát ra thì như có điều suy nghĩ.
Thẳng đến nửa tháng sau, Lâm Tử Khác và Lâm Tử Uyển đang đánh cờ trong sân, đột nhiên nhìn thấy sân tường ngăn cách với nhà Dung Ức đổ ầm xuống, Dung Ức mặt xám mày tro xuất hiện ở trong đống tường hoang tàn.
Lâm Tử Uyển trợn mắt há mồm nhìn sân tường nhà mình. Sau đó lại cứng ngắc quay đầu nhìn ca ca nhà mình. Chỉ thấy trên trán Lâm Tử Khác thấp thoáng có gân xanh nhảy lên, nàng cảm thấy đại sự không ổn rồi… có nên rời đi tìm Thẩm đại ca trước hay không?
“Này…” Chỉ có Dung Ức hiển nhiên vẫn chưa phát hiện tình cảnh của mình, nhảy qua đống hoang tàn cực kì tùy ý ngồi ở bên cạnh Lâm Tử Khác.
“Tiểu Ức tỷ, tỷ làm gì vậy?” Tay Tử Uyển run run, chỉ vào sân tường đã thành đống gạch vụn. Đuôi khóe mắt phát hiện sắc mặt ca ca nhà mình xanh mét.
“Dù sao cũng sẽ trở thành người một nhà, cái tường này dựng ở đây cũng bất tiện, nên tỷ phá hủy nó, như vậy chúng ta sẽ ở trong một căn nhà lớn chứ sao.” Dung Ức càng nói càng cảm thấy mình thật thông minh, cách này cũng có thể nghĩ ra được. Hoàn toàn không phát hiện lúc này sắc mặt của Lâm Tử Khác đã biến thành màu đen thui, khóe môi Lâm Tử Uyển không ngừng giật giật.
“Cái đó… Muội đột nhiên nhớ tới hôm nay Thẩm đại ca muốn dẫn muội đi du hồ, muội… muội đi tìm huynh ấy trước, hai người từ từ trò chuyện.” Sắc mặt đại ca càng lúc càng khó coi, lúc này không đi thì đợi đến bao giờ? Lâm Tử Uyển gần như chạy vụt đi.
Dung Ức nhìn bóng lưng Lâm Tử Uyển chạy đi giống như chạy trốn dã thú cũng không để tâm lắm, đúng lúc để nàng có thế giới riêng hai người với Lâm Tử Khác, nàng cười hì hì quay đầu nhìn vẻ mặt của Lâm Tử Khác thì trong nháy mắt cứng ngắc lại, bây giờ nàng có thể đi du hồ cùng Tiểu Uyển hay không?
“Cái đó… Tiểu Uyển, đi một mình với Thẩm Ngận không được tốt, ta… ta đi với bọn họ!” Nàng khom lưng muốn chạy trốn.
Mới đi chưa được hai bước thì bị ai đó xách lên, Lâm Tử Khác không chút thương hương tiếc ngọc ném nàng ở trong đống hoang tàn, lại xoay người ném cây chổi qua, nói: “Quét xong hãy đi.”
“…” Một đống này, một mình nàng quét sao? Dung Ức u oán nhìn Lâm Tử Khác đã bình tĩnh đọc sách, cúi thấp đầu nhặt cây chổi trên mặt đất lên, ngoan ngoãn cúi đầu quét dọn. Tình cảnh này không khỏi làm Dung Ức nhớ tới nữ phụ ác độc sai khiến nữ chính nhu nhược làm trâu làm ngựa trong một thoại bản nàng từng đọc, sau đó còn cầm roi bình tĩnh nhàn nhã uống trà ở một bên, nhìn thấy nữ chính lười biếng sẽ quất một roi qua. Dung Ức đổ mồ hôi lạnh, xem ra Lâm Tử Khác rất có tiềm chất làm nữ phụ ác độc nha, nếu cầm roi trên tay thì càng giống hơn rồi.
Chờ xử lý xong đống hoang tàn thì mặt trời đã xuống núi, Lâm Tử Khác cũng đọc xong sách đi đến phòng bếp. Dung Ức mệt mỏi giống như con chó con gục trên mặt đất, giương mắt nhìn bức tường vướng bận đã bị nàng xử lý xong kia, vốn là hai tiểu viện độc lập trở thành một khu vườn rộng lại không khỏi cười ngây ngốc. Coi như Lâm Tử Khác ngầm thừa nhận hành động của nàng rồi nhỉ? So với lúc trước động một chút là bị y ném ra cửa thì đây có tính là nhảy một bước lớn với y không?
Lâm Tử Khác nấu nước xong đi ra thì thấy Dung Ức quỳ trên mặt đất nhìn sân nhỏ hơi có vẻ trống trải cười ngây ngô, nàng không cảm thấy rất khó chịu khi cả người đều bụi đất sao? Bất đắc dĩ thở dài lắc đầu xách Dung Ức vẫn đang quỳ trên đất cười ngây ngô trở về phòng.
Nước trong thùng tắm vẫn còn bốc hơi, dường như vừa mới nấu xong, tròng mắt Dung Ức gần như sắp rớt ra, nước này là Lâm Tử Khác nấu, phòng này cũng là của Lâm Tử Khác, y xách nàng tới phòng của y là muốn làm gì? Là muốn nàng xem y tắm rửa? Hay là muốn tắm uyên ương với nàng? Nghĩ đến đây, dù Dung Ức có da mặt dày cũng hơi đỏ lên.
Lâm Tử Khác tìm cho Dung Ức một bộ quần áo trở lại phòng thì thấy hai má Dung Ức đỏ ửng, vừa nhìn đã biết trong đầu nàng lại đang suy nghĩ lung tung, đặt quần áo sạch ở trên bình phong, lạnh nhạt nói: “Tắm xong ăn cơm.” Nói xong thì chuẩn bị xoay người đi ra ngoài.
“Chàng không cùng tắm?” Thấy Lâm Tử Khác muốn đi ra ngoài, Dung Ức buột miệng nói ra. Nàng cho là y nghĩ vậy…
Lâm Tử Khác: “Muội suy nghĩ nhiều rồi.”
Dung Ức: “…”
Y đặc biệt nấu nước cho nàng tắm? Đợi đến khi Lâm Tử Khác đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, Dung Ức vẫn còn sững sờ đứng im tại chỗ, còn mang quần áo sạch đến cho nàng thay? Dung Ức cảm thấy có phải mình đang nằm mơ hay không? Dùng sức bấm đùi một cái, nàng đau đến mức suýt chút nữa kêu lên: “Không phải nằm mơ?”
Cười khúc khích duỗi tay vào thùng tắm dò xét độ ấm của nước, không nóng không lạnh vừa đúng ấm. Nàng vui vẻ cởi hết quần áo nhảy vào trong thùng tắm, lúc này nếu ai đó hỏi Dung Ức hạnh phúc lớn nhất là gì, nàng nhất định sẽ nói: “Hạnh phúc lớn nhất chính là sau một ngày mệt nhọc, có thể ngâm trong thùng nước tắm ấm áp, hơn nữa nước này còn do Tiêu mỹ nam tự mình nấu, còn ở trong phòng của Tiêu mỹ nam nữa.”
Mệt nhọc một ngày thả lỏng ở trong thùng tắm, Dung Ức tắm rửa lại có chút buồn ngủ.
Làm xong cơm Lâm Tử Khác vẫn chưa thấy Dung Ức đi ra, nghĩ có thể do cả người quá bẩn nên tắm lâu chút, vì thế ngồi ở bên cạnh bàn đợi nàng đi ra. Một khắc sau, Dung Ức vẫn chưa đi ra, Lâm Tử Khác có chút ngồi không yên, ngại vì hiện tại Dung Ức đã là thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, xông vào lúc nàng đang tắm thì không được tốt, vì thế dằn lại đợi nàng đi ra. Nửa canh giờ sau vẫn chưa thấy Dung Ức đâu, thậm chí ngay cả trong phòng không có chút động tĩnh nào, lúc này đến nước cũng nguội cả rồi mà nàng vẫn chưa đi ra, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Lâm Tử Khác ngồi không yên, đứng dậy đi về phía gian phòng.
“Tiểu Ức!” Y gõ cửa, khẽ gọi một tiếng.
“…” Trong phòng không có động tĩnh.
“Dung Ức!” Y vỗ vỗ cánh cửa, giọng cũng lớn hơn.
“…” Nghe thấy tiếng nước ào ào nhưng sau đó thì không có động tĩnh nữa.
“Dung Tiểu Ức!” Hiện tại gần như rống lên rồi.
“…” Trong phòng lại yên tĩnh sâu lắng.
Không phải nàng chìm trong thùng tắm rồi chứ? Y cảm thấy với chỉ số thông minh của Dung Ức, tỷ lệ xảy ra chuyện này rất là lớn.
Lâm Tử Khác không nghĩ nhiều nữa, đẩy cửa phòng ra đi vào, vội vàng vượt qua bình phong, nhưng thấy tình cảnh trong phòng y có chút dở khóc dở cười.
Trong phòng quần áo tán đầy đất, nước trong thùng đã sớm lạnh toát, Dung Ức đang nằm ở trên giường y ngáy khò khò. Trên người nàng chỉ mặc quần áo ngủ phong phanh, đầu tóc đen dài men theo cánh tay rũ xuống ở mép giường uốn lượn xuống dưới, ống tay áo thì có hơi ẩm ướt.
Lâm Tử Khác khẽ lắc đầu, nhặt quần áo ở trên đất lên đặt ở trên bình phòng, nghĩ hôm nay nàng thật sự mệt nhọc rồi, lại cứ thế mà mơ mơ màng màng ngủ ở trong phòng y.