Trúc Mã, Đừng Chạy!

Chương 9



Editor: L.N.H.T

Năm Lâm Tử Khác mười ba tuổi, dưới sự cằn nhằn hết lần này đến lần khác cộng thêm dụ dỗ đe đọa của mẹ Tiêu Nhu, cha Lâm cắn răng giậm chân để con trai bảo bối của mình đi theo ca ca của Tiêu Nhu, cậu của Lâm Tử Khác là Tiêu Dật đến Linh Khê Cốc ở ngoài ngàn dậm nổi tiếng về chế độc.

Mấy đời Lâm gia làm nghề y, tại sao đến thế hệ của Lâm Tử Khác lại để y đi học chế độc, nguyên nhân rất đơn giản. Từ nhỏ Tiêu Nhu không cha không mẹ, là do ca ca Tiêu Dật nuôi lớn, hai huynh muội sống nương tựa lẫn nhau, hiện giờ bà đã lập gia đình, trai gái đều có. Mà ca ca lại không có ý định lấy vợ sinh con, tuyệt học toàn thân không có ai để truyền lại. Lúc Lâm Tử Khác năm tuổi, Tiêu Dật không dễ gì xuất cốc lần đầu tiên tới Lâm gia, vừa thấy Lâm Tử Khác thì rất là thích, liền mở miệng nói với Tiêu Nhu muốn truyền thừa toàn bộ thuật chế độc của mình cho y. Từ trước đến nay Tiêu Nhu luôn nghe theo lời ca ca của mình, lúc đó không thèm để ý đến cha Lâm dựng râu trừng mắt đồng ý với huynh trưởng của mình.

Bởi vì cha Lâm bất mãn cùng lúc ấy Lâm Tử Khác còn nhỏ, cho nên đợi Lâm Tử Khác sau mười hai tuổi sẽ đến Linh Khê Cốc. Rốt cục có người kế thừa, kết quả Tiêu Dật vỗ vỗ tay vui sướng trở về Linh Khê Cốc. Đợi đến Lâm Tử Khác vừa được mười hai tuổi, Tiêu Dật nóng lòng chạy tới Lâm gia đón cháu ngoại trai mình nhớ thương bảy năm, không ngờ trên đường có một số việc chậm trễ, cái trễ này kéo dài một năm, làm cho người Lâm gia cho là hắn đã quên vụ này.

Nhưng, trong lúc cha Lâm âm thầm vui mừng thì một ngày nào đó Lâm Tử Khác mười ba tuổi Tiêu Dật chạy tới Lâm gia, dây dưa cả buổi, cuối cùng Lâm phụ không chống lại được đòn dụ dỗ đe dọa của Tiêu Nhu, đành phải đầu hàng. Tiêu Dật nghe vậy thì mừng rỡ, giống như sợ cha Lâm và Tiêu Nhu đột nhiên đổi ý, trong đêm mang theo Lâm Tử Khác còn đang trong tình trạng ngơ ngác ngái ngủ rời đi.

Lâm Tử Khác đi đợt này, bảy năm liền Dung Ức không gặp được y.

Năm đầu tiên, trong lòng Dung Ức vẫn còn rất mất mát, dù sao từ nhỏ nàng đã quen đi theo sau lưng y. Mỗi lần đến Lâm gia luôn theo thói quen chạy đến phòng Lâm Tử Khác ngây ngốc gần nửa canh giờ. Trong mờ hồ còn có thể nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của y khi y trở về phòng nhìn thấy chuột ở trên giường mình, có thể nghe thấy y gọi nàng là Dung Tiểu Ức mỗi khi tức giận. Nghĩ tới nghĩ lui nàng sẽ cười lên như một con ngốc, khi đó nàng mới mười một tuổi, cũng không hiểu cái gì gọi là thích một người, chỉ theo bản năng thích nhìn thấy dáng vẻ tức giận của y mà thôi.

Năm thứ hai, Dung Ức đã dần dần quen với cuộc sống không có Lâm Tử Khác, cũng bắt đầu dần dần ít qua phủ Lâm gia, ngược lại Lâm Tử Uyển thường đến tìm nàng, thường có ý vô ý nhắc tới Lâm Tử Khác.

Năm thứ ba, Dung Ức đã ít suy nghĩ đến Lâm Tử Khác hơn, mỗi lần Lâm Tử Uyển nhắc tới y, nàng đều kéo Lâm Tử Uyển ra ngoài tìm kiếm mỹ nam khắp nơi, tự nói với mình chân trời này nơi nào chả có mỹ nam.

Năm thứ tư, Dung Ức loáng thoáng nghe thấy Lâm Tử Uyển nói trong thư Lâm Tử Khác gởi về thường nhắc đến một nữ tử tên Liễu Chi, nàng mới chợt nhớ tới bốn năm không thấy, y cũng đã mười bảy tuổi rồi, thiếu niên thanh xuân chính trực, thích cô nương nào đó dường như cũng không có gì kỳ lạ, đè nén cảm giác mất mác nhàn nhạt trong lòng, càng thích nhìn mỹ nam hơn, nhìn xem, y không cần nàng không phải rất tốt sao? Còn có rất nhiều mỹ nam có thể để nàng theo đuổi.

Năm thứ năm, Lâm Tử Uyển thở hồng hộc chạy đến tìm nàng, nói năm nay y muốn dẫn Liễu Chi về. Lâm gia bọn họ chỉ nhận Dung Ức là con dâu nhà họ. Hôm đó Dung Ức lục tung phòng tìm tín vật năm đó Tiêu Nhu tặng nàng trả về cho Lâm gia, nói rõ muốn từ hôn. Cha mẹ nàng biết chuyện thì dạy dỗ nàng một trận. Nàng cảm thấy mình rất uất ức, rõ ràng nàng mới là người bi ai nhất, y không nói lời nào đã rời đi, mà đi liền năm năm không về, trong năm năm này, y gởi thư cho cha mẹ y, gởi thư cho Lâm Tử Uyển, gởi thư cho Tô Quả, thậm chí cả Tô Thần y vẫn luôn thấy chướng mắt cũng nhận được thư của y, duy chỉ có nàng, ngay cả một chữ cũng không nhận được. Từ nhỏ y vốn đã không thích nàng đi theo y, vậy một khi y đã vô tình như vậy thì hôn ước này đành nhường cho người khác. Từ hôn, bọn họ đều không ai nợ ai, y cưới Liễu Chi của y, nàng tìm tướng công mỹ nam của nàng không phải rất tốt sao? Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng ngày đó chẳng biết sao nàng lại trốn trong chăn khóc một đêm. Từ nay về sau, thật sự không có quan hệ gì với y nữa rồi.

Năm thứ sáu, nàng đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của y, con người luôn theo bản năng muốn quên đi thứ mình không muốn nhớ, cũng có lẽ vì vậy nên nàng hoàn toàn không nhớ tại sao lúc nhỏ nàng lại thích dính lấy y, rồi sau này sao cứ phải thích đối nghịch với y. Đối với nàng mà nói, Lâm Tử Khác chỉ như một cái tên, không còn ý nghĩa gì khác. Thậm chí nghe Lâm Tử Uyển nói đến chuyện sáu năm này mỗi năm y đều trở về cũng không có cảm giác. Nếu đổi lại trước kia, nàng nhất định sẽ truy hỏi, tại sao trở về cũng không đến tìm nàng, còn hiện tại thì ngay cả ý nghĩ này cũng không có rồi. Nàng biết, nàng thật sự đã từ bỏ y rồi.

Năm thứ bảy, cha mẹ Lâm gia đến Dung gia một chuyến, lúc đến vẻ mặt hết sức ngưng trọng, bốn người lớn không biết bàn bạc chuyện gì trong phòng, ngày thứ hai, nàng liền bị cha mẹ nàng tặng kèm theo bọc đồ đá ra khỏi cửa, bảo nàng đi tìm Lâm Tử Khác. Nàng chửi thầm, bọn họ đã không còn hôn ước rồi, nàng còn tìm y làm gì? Đương nhiên nàng hoàn toàn không tình nguyện. Nhưng, cha mẹ của nàng lại uy hiếp nàng, nếu không đi, sau này sẽ tìm cho nàng một tướng công mày lệch mắt lé. Lúc này nàng nhảy dựng lên, làm sao có thể chứ? Tướng công là người sống chung cả đời với mình, nhất định phải tìm mỹ nam, như vậy mỗi ngày ăn cơm đều có thể ăn thêm mấy chén, chọn người mày lệch mắt lé không phải cố tình khiến nàng mỗi ngày nuốt không trôi cơm đấy chứ.

A a a a a, Dung Ức khóc, nàng nhất định là đứa con do cha mẹ đi mua gạo tiện thể được tặng kèm rồi.

Khóc đã xong vẫn cam chịu số phận nhặt bao đồ bị vứt trên đất cùng nàng lên, vỗ vỗ bụi dính trên bao đồ, đi về hướng Úc Châu. Quan tâm tới y làm gì, dù sao nàng cũng sẽ không đi tìm Lâm Tử Khác, nàng thừa dịp chuyện này ra ngoài tìm mỹ nam gạo nấu thành cơm rồi mang về, để xem cha mẹ nàng còn lời gì để nói nữa.

Kết quả là, nàng ôm bao đồ lau khô nước mắt nước mũi vui vẻ lên đường.

Mà lúc này, Lâm Tử Khác nhìn phong thư trong tay, trong mắt tràn đầy ý cười. Tiểu Ức, bảy năm này, nàng có khỏe không?

Nếu để cho Dung Ức của một tháng sau trả lời, nàng nhất định sẽ nói, hiện tại ta rất không tốt, rất không tốt.

Bởi vì nàng lạc đường, vốn ba ngày trước có thể đến Úc Châu rồi, nhưng bây giờ nàng lại đang lẩn quẩn trong khu rừng chết tiệt không tìm được đường ra kia, thức ăn mang theo đã ăn hết rồi, lại không tìm được thức ăn ở nơi hoang dã này. Nàng đang đói đến váng đầu hoa mắt, vốn định ngẩng đầu mắng ông trời, kết quả ngẩng đầu lại phát hiện mình đang ở dưới tàng cây của một cây ăn quả, quả hồng treo trên cành cây nhìn rất là ngon miệng.

Dung Ức nuốt nước miếng một cái, sau khi xoa tay thì dựa vào thân thủ lưu loát của mình ba lần hai lượt leo lên cây. Vì bị đói bụng ba ngày cho nên khi trèo lên cây còn chưa đứng vững trên cành cây thì đầu choáng mắt hoa một trận, đột nhiên trước mắt tối sầm, cả người rơi thẳng xuống cây.

Trong mơ màng dường nghe thấy có người thất kinh gọi nàng: “Tiểu Ức…” Sau đó, lại cảm thấy bản thân rơi vào trong một lồng ngực mềm mại, lòng nàng buông lỏng lập tức bất tỉnh ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại lần nữa, nàng đang ở một dịch quán ở ngoại ô. Đồ bày biện trong phòng vô cùng đơn giản, một bàn, một ghế dựa, còn có một người, một mỹ nam, một mỹ nam tuyệt thế, một bóng lưng nhìn không cũng khiến cho người ta nghĩ đó là một mỹ nam. Toàn thân mỹ nam áo trắng như tuyết đưa lưng về phía nàng, dường như đang nấu thuốc. Có thể là nghe tiếng động nên xoay người lại, lúc nhìn nàng thì dường như thở dài một hơi, âm thanh êm dịu nói: “Muội tỉnh rồi?” Một khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai, Dung Ức lại ngây người, vì sao cảm thấy mỹ nam này rất quen lại nghĩ không ra đã gặp nhau ở đâu, rốt cuộc đã gặp nhau ở đâu rồi chứ? Nếu đã gặp, với sắc đẹp của y, nàng sẽ không quên đâu.

“Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi đúng không?” Dung Ức lau nước miếng ở khóe môi, cười đến mức nịnh nọt.

Tay Lâm Tử Khác run lên, nàng lại không nhận ra y? Sau đó lại nghĩ ra, nàng không biết y cũng là điều bình thường, mười ba tuổi y rời nhà, hiện tại đã hai mươi tuổi, nói cách khác lúc y rời đi vẫn là một thiếu niên, hiện tại đã trở thành thanh niên, suốt bảy năm không gặp, nàng không nhận ra y rất là bình thường.

Hôm nay thấy nàng nhìn mình với hai con mắt sáng rực, lại nhớ tới trước khi rời khỏi nhà dường như nàng rất bất mãn với mình.

Kết quả là, Lâm Tử Khác rất bình tĩnh thu nụ cười lại, lạnh nhạt nói: “Chưa từng gặp.”

“Ồ! Vậy tại sao huynh lại cứu ta?” Không quen biết tại sao lại cứu nàng.

“Đúng lúc đi ngang qua khu rừng nhỏ kia, cô lại rất đúng lúc nện vào trên người ta, cho nên thuận tiện mang cô về.” Y rũ mắt mặt không đỏ thở không gấp bịa chuyện nói.

“Nhưng lúc đó dường như ta nghe thấy có người gọi là là Tiểu Ức…” Dung Ức vò đầu cẩn thận suy nghĩ, hình như đúng là có nghe thấy đấy.

“Chắc cô đói bụng mấy ngày không ăn rồi nhỉ?” Lâm Tử Khác vẫn luôn rũ mắt, không để cho Dung Ức nhìn thấy ý cười thoáng qua trong mắt y.

“Đúng vậy đó, thì sao?” Dung Ức không rõ tại sao mỹ nam đột nhiên hỏi như vậy. Chuyện này có liên quan gì đến chuyện hai người bọn họ biết nhau hay không?

“Vậy khẳng định là nghe nhầm rồi, lúc cô cực đói sẽ xuất hiện ảo giác thậm chí là nghe nhầm.” Lâm Tử Khác ngước mắt lên, chăm chú nhìn vào Dung Ức.

“Là vậy sao?” Hình như nàng chưa nghe thấy ai nói như vậy, nhưng mỹ nam nói nhất định là thật rồi, mặc kệ những thứ này trước đã, nhìn thấy sắc đẹp của mỹ nam này, chậc chậc… Còn hơn Tô Thần vài phần, đối tượng phù hợp để làm tướng công. Nhìn y thôi cũng đủ no rồi, cần gì phải ăn cơm nữa.

“Vậy xin hỏi hiện tại công tử bao nhiêu tuổi rồi? Có vợ chưa? Có thông phòng không?” Dung Ức hận không thể kề sát mặt vào mặt Lâm Tử Khác, dáng vẻ kia có thể dùng thèm nhỏ dãi để hình dung.

“…” Lâm Tử Khác im lặng, nhìn chằm chằm vào nam nhân xa lạ lần đầu tiên gặp mặt, hoàn toàn đã quên sự tồn tại của Lâm Tử Khác y, Dung Tiểu Ức, muội thật đúng là tốt quá mà. Tuy nói nam nhân nàng nhìn chằm chằm là mình, nhưng Lâm Tử Khác vẫn cảm thấy trong lòng căm phẫn.

“Nếu công tử chưa cưới vợ vậy có thể cân nhắc đến ta, ta tên Dung Ức, năm mười bảy, ờ thì… coi như chưa có hôn ước.” Móng vuốt của Dung Ức đã dính lên cánh tay Lâm Tử Khác.

“…” Lâm Tử Khác quay đầu nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, mấp máy môi, cuối cùng không nói gì, im lặng đưa nước thuốc đến trước mặt nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.