"Chớ mất hứng, Tử Vũ
không thể so với mấy đứa cả ngày thầm nghĩ kiếm tiền, Tử Mặc và Tử Tuấn
đều có vài cái biệt thự bên ngoài, còn cái con nhóc con cũng có hai cái
đi, đừng nhỏ mọn như vậy.”
Lý Mẫn không bị lay chuyển chút nào vì Thiệu Na làm nũng, đại tiểu thư nhà họ Thiệu mà lại để ý đến căn biệt
thự nhỏ này? Chẳng qua là muốn chọc cho lão nhân gia bà vui vẻ mà thôi,
bất quá bà nói như vậy cũng là thể hiện bất công, cậy già lên mặt.
"Mẹ, Tiểu Na trêu chọc mẹ thôi, căn biệt thự kia mẹ thích cho ai thì cho người đó, chúng con không có ý kiến."
Bạch Đình cười mở miệng, căn hộ năm đó là do bà đầu tư sản nghiệp, theo kinh tế phát triển, đã muốn tăng giá trị lên mấy chục lần, hẳn là giá thị
trường xấp xỉ một trăm triệu, bất quá cho Tử Vũ bà thật sự không có ý
kiến gì.
"Bà nội không cần, tiền lấy vợ con còn có."
Thuộc tử Vũ cự tuyệt, phòng ốc này nọ chính anh sẽ chuẩn bị, anh nghĩ muốn cho người nào đó một ngôi nhà hoàn toàn thuộc về anh.
"Như thế nào không thích bà nội đưa đồ?"
"Bà nội ngài cũng quá lo lắng rồi, chuyện phòng cưới dì bọn họ đã chuẩn bị
sớm vài năm trước, vài căn biệt thự ở khu vực thành phố C, sợ rằng để
anh hai kết hôn vài lần đều được." Thiệu Tử Tuấn luôn là dáng vẻ cà lơ
phất phơ lên tiếng chấm dứt vấn đề kết hôn xa vời này, cậu không muốn,
khẳng định là anh hai có cùng một ý tưởng, cậu nên giúp anh, bị bức hôn
cũng không phải là chuyện dễ chịu gì.”
Lý Mẫn vừa nghe liền chau mày.
"Nói gì vậy?"
"Anh của con chính là miệng chó không mọc ra ngà voi." Thiệu Na nghiêm trọng khinh bỉ cái loại đàn ông đứng núi này trông núi nọ, có một người anh
như vậy cô muốn hết chỗ nói rồi, thế nhưng còn muốn kéo theo anh hai.
"Con nhóc chết tiệc kia, còn nói anh liền đánh em." Thiệu Tử Tuấn nhếch miệng lên uy hiếp.
"Anh dám, có bản lãnh thì anh đừng ngừng, không biết anh hai là quân hôn à, ngu ngốc.”
. . . . . Không khí trong phòng lập tức bị Thiệu Tử Tuấn cùng Thiệu Na là cho sôi nổi hẳn lên, cười đùa thành một bức tranh.
Thiệu Tử Vũ lẵng lặng rời khỏi phòng khách, đi về phía thư phòng lầu một, vẻ
thoải mái trên mặt rút đi, đổi lại thành vẻ cương nghị nên có của một
quân nhân.
"Cha"
Đẩy cửa phòng ra liền nhìn đến bóng lưng đứng bên cửa sổ, bước nhanh đến anh đứng sóng vai một bên.
Thiệu Vĩ Tòng thu hồi ánh mắt ngoài cửa sổ, nhìn thấy con trai đứng bên cạnh
sắc mặt có chút hoàn hoãn, bởi vì hàng năm kinh doanh ông đã luyện được
bản lãnh không lộ ra vui giận, chỉ là chuyện lần này để cho ông quá mức
lo lắng, mới đi tới đây nhìn bóng đêm.
"Chuyện của anh cả đã có
tin tức.” Thiệu Tử Vũ đem tin tức vừa mới thu được nói cho cha mình,
ngày đó anh cả gặp chuyện không may anh đã chạy đến chỗ anh cả gặp
chuyện, dừng lại ở đó một ngày bởi vì không đi không được anh lại chạy
về quân đội , nhưng mà anh đã để lại người tiếp tục tìm kiếm, hôm nay đã truyền đến tin tức mới.
Ánh mắt Thiệu Vĩ Tòng sáng rực lên một chút.
"Như thế nào? Người không có việc gì chứ?" chuyện xảy ra đã qua năm ngày,
làm một người cha trong lòng ông lo lắng là điều có thể nghĩ.
"Nơi đó có người nhìn thấy trời mưa to sau đó có thuyền đánh cá cứu hai người, con nghĩ là anh cả bọn họ.”
"Vậy làm sao vài ngày cũng không cùng người nhà liên lạc?” Thiệu Vĩ Tòng vẫn là lo lắng.
Thiệu Tử Vũ cho cha mình một vẻ mặt an tâm.
"Có thể là bị thương, yên tâm con đã cho người đi thăm dò chiếc thuyền kia, rất nhanh sẽ có tin tức.”
"Chuyện này bà nội con còn chưa biết, nếu hỏi đến chuyện anh cả con thì trước cứ giấu giếm bà.”
"Ừ"
Thiệu Vĩ Tòng vỗ vai con trai, vui mừng.......
"Đã ở đây vài ngày rồi, ngày mai về nhà kêu mẹ con bồi bổ nhiều chút cho
con." Đứa nhỏ này đã ở đây mấy ngày, cả nhà mình cũng không trở về.
"Được, ngày mai sẽ trở về."
"Tử Vũ, cùng ba con nói cái gì đó, mau xuống đây ăn trái cây." Trong phòng khách, giọng nói của Liễu Phương truyền đến.
Hai người đi ra thư phòng đi về phía phòng khác, trên bàn trà lại có một
đĩa dưa và trái cây tươi ngon, đều là hoa quả nhập khẩu về.
Thiệu Tử Vũ lấy một miếng dưa hấu trên đĩa rồi đi lên lầu.
"Bà nội, con đi nghỉ ngơi trước."
"Ừ, đi đi." Lý Mẫn cũng thông cảm đứa cháu này, ở lâu trong quân đội cũng nên thả lỏng một chút.
Thiệu Tử Vũ vừa đi tới đầu cầu thang liềng nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười nói.
"Tử Vũ, mợ nhớ rõ con hình như không thích ăn đồ ngọt, khi còn bé ngay cả
sữa tươi cũng không uống, một bộ dáng gầy gò, bị một cô nhóc khi dễ..... Mẹ con còn nhớ rõ cái cô bé ấy không. . ." Bạch Đình mở miệng, khi đó
còn chưa có ở riêng, người một nhà ở cùng một chỗ, lúc đó việc này bà
còn nhớ rất rõ.
"Ha ha, thế nào không nhớ rõ thật là một cô nhóc
lợi hại. . . Da trắng, mắt to, đặc biệt dễ nhìn....Khi đó suốt ngày
giống như kẹo bạch nha bám dín Tử Vũ.”
"Đối với việc khi đó con thật hoài nghi, cô ta là em gái anh hai." Thiệu Na cũng nói tiếp.
Sau lưng vang lên tiếng cười, Thiệu Tử Vũ cười ôn hòa.
"Thật ra thì dưa hấu hương vị cũng không tồi."
Trong phòng Lam Kỳ mới đầu vẫn còn rất im lặng, cô không xác định Thiệu Tử Vũ có thể hay không bán đứng cô, dù sao khi còn bé anh bị cô khi dễ thật
thảm, hiện tại anh thông minh hơn rồi, không biết anh có tìm cô báo thù
hay không.
Đứng ở bên cửa sổ, xuyên thấu qua mở ra nhìn bãi cỏ
dưới lầu, bên cạnh bồn hoa thật sự có một con chó ngao Tây Tạng màu đen
ngồi canh, thân hình to lớn, bộ lông rậm, một đôi mắt đen láy vùi trong
bộ lông thật dài, nhìn có chút thật thà, nhưng thỉnh thoảng phát ra
thiếng kêu chấn màng nhĩ tuyệt đối sẽ không làm cho người ta ngộ nhận
đây là một con thú cưng.
Nhìn thấy tình cảnh này Lam Kỳ lập tức
bỏ qua ý nghĩ leo cửa sổ chạy trốn, người cùng so sánh với chó, cô thà
cùng người giao tiếp, sống ở chỗ này tệ nhất chính là bị đưa đến cục
cảnh sát, cùng lắm thì kiện tự ý xông vào nhà riêng của dân, nhưng cùng
với chó, cô không có một chút phần thắng.
Thừa dịp nhàm chán, cô bắt đầu đánh giá căn phòng.
"Không ngờ thói quen của tên ngốc đó một chút cũng không thay đổi."